83

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

83.

"Lam Trạm! Lam Trạm ngươi nghe ta giải thích đã!"

Ngụy Vô Tiện bước cực nhanh đuổi theo người phía trước, trong lòng âm thầm than khổ, hôm qua truyền cho y nhiều linh lực như vậy làm gì chứ, giờ đuổi cũng không đuổi kịp. Bước chân của Lam Vong Cơ không hề chậm lại, ôm mèo mím môi đi về phía trước, không thèm đáp lời hắn nửa chữ.

"Đúng là trước kia ta có nói như vậy, nhưng đó đều là chuyện đã qua rồi. Lúc đó ta còn chưa nghĩ ra mình phải làm như thế nào, cho nên... Ôi ngươi đi chậm một chút!"

Ngụy Vô Tiện vươn tay muốn túm lấy bả vai người phía trước:

"Ngươi dừng lại trước đã, nghe ta nói!"

Ai ngờ bàn tay hắn chỉ túm vào không khí, thiếu niên kia nghiêng người sang một bên tránh được tay hắn, lại còn trở tay dùng vỏ kiếm Tị Trần gạt mấy ngón tay của hắn ra. Tay Ngụy Vô Tiện bị đau một chút, cơn giận trong lòng cũng 'tạch' một tiếng bùng lên, nói:

"Lam nhị công tử lôi kiếm ra dùng sao, đây là muốn đánh nhau phải không?!"

"Đừng có lại đây." Lam Vong Cơ sắc mặt nặng nề, khẽ hít vào một hơi, một tay ôm mèo, tay còn lại chậm chạp giơ Tị Trần ra chắn ngang giữa hai người.

Ngụy Vô Tiện lập tức bùng nổ, ngón tay khẽ động, Tùy Tiện rời vỏ, linh quang bạo phát, bao lấy mấy đầu ngón tay. Trong phút chốc, hai thân kiếm chạm vào nhau, 'keng' một tiếng chấn động.

Thực lực của hai người vốn đã ngang nhau, cho nên lúc này ai cũng không chiếm được lợi thế. Ngụy Vô Tiện xoay người một cái, cổ tay vung lên, linh hoạt mà thúc đẩy linh lực chảy dọc thân kiếm, nhanh nhẹn dứt khoát phá vỡ lực đạo của Lam Vong Cơ, cười lạnh nói:

"Được, muốn đánh thì đánh!"

Lam Vong Cơ vốn dĩ không hề muốn đánh nhau cùng hắn, nhưng ầm ĩ một trận như vậy thì trong lòng cũng bắt đầu phát hỏa:

"Ngụy Anh!"

Linh quang lưu chuyển, tựa như một cái lưới hữu hình bao quanh lấy thân kiếm Tị Trần. Lưỡi kiếm vững vàng hữu lực, lúc cùng Tùy Tiện chạm vào nhau, hai cỗ sức mạnh khiến cho gió lớn nổi lên bốn phía, thổi mấy lọn tóc mai của hai người bay loạn, trong chốc lát không ai muốn nhường ai.

"Meo."

Con mèo mun nhỏ vốn đang lơ mơ buồn ngủ sợ hãi kêu lên một tiếng, nhảy từ lòng bàn tay Lam Vong Cơ xuống đất, chạy biến đi chẳng thấy bóng đâu. Sức nặng trong lòng bàn tay biến mất, mi tâm Lam Vong Cơ lập tức cau lại, thất thần quay đầu nhìn xung quanh. Nhưng mà đòn tấn công của Ngụy Vô Tiện lại không hề hãm lại, linh lực từ thân kiếm Tị Trần truyền lên tận huyệt Khúc trạch, khiến cho lòng bàn tay y tê dại, chuôi kiếm tuột khỏi sự khống chế.

"Cẩn thận!"

Ngụy Vô Tiện cũng không dự đoán được y sẽ đột nhiên thất thần như vậy, nhanh chóng thu lực. Nhưng mà đã quá muộn rồi, hai kiếm giao chiến, linh lực chấn động, sau đó cùng văng ra ngoài.

'Phập!'

Thanh kiếm mang theo linh quang cắm thẳng vào giữa thân cây, linh lực còn dư lại bên trong khiến nó rung lên dữ dội, lá cây ào ào rơi xuống hệt như bị gió mạnh thổi qua. Bị chính lực xung kích do chiêu thức của mình ảnh hưởng, cả Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đều phải lui về phía sau vài bước, sắc mặt xấu đến cực điểm. Đất cát dưới chân run rẩy, cuối cùng cũng ổn định được cơ thể mà dừng lại. Sắc mặt Lam Vong Cơ trầm xuống:

"Đừng đánh nữa."

Ngụy Vô Tiện phun ra một ngụm máu, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Là ngươi ra tay trước chứ."

Lam Vong Cơ lạnh nhạt nói:

"Ngươi ra tay trước."

Ngụy Vô Tiện giận quá hóa cười, nói:

"Chuyện hôm qua còn chưa nói rõ ràng, thế mà ngươi lại còn phát giận nổi điên với ta là cái lý gì chứ."

Nhắc đến chuyện hôm qua, mấy đầu ngón tay của Lam Vong Cơ khựng lại một chút, nhàn nhạt nói:

"Chẳng có gì để nói cả."

Ngụy Vô Tiện hỏi:

"Thế ngươi chạy trốn làm cái gì?"

Khóe môi Lam Vong Cơ giật giật:

"Ta..."

Ngụy Vô Tiện nói tiếp:

"Hôm nay nhất định phải nói cho rõ ràng, cái gì gọi là cũng không phải chỉ vì muốn làm loại chuyện này mà ngươi mới thành thân cùng ta. Ngươi nói vậy là có ý gì hả?!"

Lam Vong Cơ khẽ hít vào một hơi, trở tay rút thanh kiếm đang cắm vào thân cây bên cạnh mình ra, nói:

"Chẳng có ý gì cả."

Ngụy Vô Tiện hiếm khi bị y làm cho nghẹn họng như vậy:

"Ngươi..."

"Chẳng phải ngươi cũng vậy sao." Lam Vong Cơ nâng mắt lên nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Vì "Khế" nên mới thành thân với ta, cùng ta làm loại chuyện này."

Ngụy Vô Tiện bị y chặn họng đến mức không biết nên phản ứng thế nào, lồng ngực phập phồng kịch liệt, cố gắng nuốt ngụm nước bọt còn mang theo mùi máu tanh nồng xuống, đưa tay rút thanh kiếm đang găm trong thân cây ra, tiếp đến nước chảy mây trôi mà vung kiếm đánh tới. Nhưng đến lúc kiếm ở trong tay rồi mới cảm thấy có gì đó sai sai...

Kiếm nặng thế!

Ngụy Vô Tiện nhìn kỹ lại, phát hiện ra mình thế mà lại tiện tay chộp lấy Tị Trần vừa nãy văng đến bên cạnh, cho nên lúc vung kiếm lên cũng bị giảm bớt mất vài phần nhuệ khí, cảm thấy nặng nặng tay, một lúc lâu sau mới có thể quen được. Nhưng mà Lam Vong Cơ thì lại vô cùng bình tĩnh vận chuyển linh lực, siết tay lại rồi vung Tùy Tiện lên tiếp chiêu của hắn!

Hai người vì "Khế" mà trên mình mang tiêu ký, dùng linh lực của nhau cũng vô cùng trôi chảy, dùng bội kiếm tùy thân của nhau cũng chẳng vướng mắc gì. Hơn nữa cả hai đều là kỳ tài tu tiên thiên tư hơn người, chỉ trong chốc lát đã có thể sử dụng nhuần nhuyễn.

Bình thường dùng kiếm nặng thành quen, bây giờ thanh kiếm trong tay lại nhẹ hơn vài phần, lúc vung kiếm tốc độ cũng nhanh hơn, lực đạo mạnh mẽ bùng nổ khiến cho thân kiếm Tùy Tiện chấn động, khẽ rung lên. Lam Vong Cơ tay cầm Tùy Tiện, chuôi kiếm thân kiếm mũi kiếm đều nhỏ dài hơn vài phần so với thanh kiếm quen thuộc thường ngày, nhưng linh lực lưu chuyển bên trong lại như rồng bay, khí thế dồi dào không cách nào che lấp.

'Vút!'

Binh khí giao tranh, linh lực bạo phát!

Lam Vong Cơ vung ra một đường kiếm, Ngụy Vô Tiện nghiêng tay vỗ một chưởng muốn cướp kiếm lại. Đối phương mau chóng nghiêng người tránh, một chưởng kia lập tức đánh vào không khí. Lam Vong Cơ trầm giọng nói:

"Đủ rồi!"

"Đủ rồi cái quái gì?!" Ngụy Vô Tiện tức giận nói: "Ra tay cũng là ngươi, nói không đánh nữa cũng là ngươi!"

Một lúc lâu sau, hàng mi dài của Lam Vong Cơ run lên, gần như nghiến răng nghiến lợi nói:

"Ngay từ đầu, tại sao ngươi phải ôm lấy ta?"

Ngụy Vô Tiện cũng gắt lại:

"Đệt, ngươi cũng mua diều lại cho ta còn gì!"

Hai người há miệng, gần như đồng thời quát lên:

"Nếu như không thích, tại sao ngươi còn hôn... còn làm những chuyện này với ta... lại còn không phản kháng!"

"Ngươi che chở ta như vậy, đút cho ta ăn thứ nọ thứ kia, còn hôn ta ôm ta, nhưng con mẹ nó tại sao ngươi chẳng bao giờ nói thích ta hả!"

____///____

Vui thì tối up tiếp mà ko vui thì 2 ngày nữa up tiếp ha nhà mình =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net