86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

86.

Lam Vong Cơ không hiểu, hỏi:

"Chọc ghẹo ngươi?"

Ngụy Vô Tiện thở dốc một lúc lâu mới có thể bình ổn được nhịp tim, nâng mắt lên nhìn y, hùng hồn nói:

"Đúng, ngươi chọc ghẹo ta."

Lam Vong Cơ thong thả chậm rãi nói:

"Ta chỉ nói sự thật."

Ngụy Vô Tiện: "..."

Ngụy Vô Tiện thở dài:

"Quên đi, lát nữa về tính sổ với ngươi sau, giờ chính sự quan trọng hơn."

Lam Vong Cơ: "Ừm."

Nói gì thì nói, mật thất kiểu này cũng không phải chỗ tốt để lưu lại lâu, âm khí vô cùng nặng. Ngụy Vô Tiện càng xem xét càng cảm thấy không trách được tà túy sẽ chọn nơi đây để hoành hành. Người bình thường nán lại trong này tầm nửa canh giờ thôi đã thấy không thoải mái rồi, chẳng có một tí ánh sáng nào chiếu vào, ở lâu sẽ cảm thấy xương cốt mềm nhũn, ở lâu thêm một chút nữa có khi còn chẳng đứng dậy được. Âm khí len lỏi vào xương khớp máu thịt, lạnh đến mức khiến người ta hít thở không thông. Hắn vẫn nắm lấy tay Lam Vong Cơ, đi thẳng đến chỗ góc phòng, ngồi xổm xuống xem xét. Dường như có thứ gì đó đang đè lên cái trận pháp phía dưới, nhưng dưới này tối đen như mực, không thể thấy rõ được. Ngụy Vô Tiện đưa tay nâng vật đó lên, phát hiện ra đó chỉ là một hòn đá lớn bằng bàn tay, không có gì đặc biệt. Nói chung thứ duy nhất đặc biệt chính là trận pháp được vẽ bằng máu trên mặt đất, lúc này đã trở nên thâm đen gần như hòa cùng màu đất đá bẩn thỉu.

"Cẩn thận."

Lam Vong Cơ nhíu mi nói. Ngụy Vô Tiện phẩy phẩy tay áo, ra vẻ hắn đã biết. Những vệt máu dùng để vẽ pháp trận này đã sớm biến thành màu đen, chắc là đã vẽ được mấy ngày rồi. Trước kia trong lúc rảnh rỗi không có việc gì làm Ngụy Vô Tiện cũng đọc qua vài quyển sách có mấy thứ trận pháp nguệch ngoạc, nói chung là rất có tuệ căn, hoặc nói cách khác cái lĩnh vực này giống như mới là thứ chọc trúng năng khiếu của hắn. Bởi vậy nên có nhiều trận pháp hắn chỉ cần nhìn liếc qua thôi cũng có thể ghi tạc trong đầu, thỉnh thoảng tiện tay còn sáng chế ra vài lá bùa chơi chơi. Cái trận pháp này ép mặt đất xốp mềm lún xuống, Ngụy Vô Tiện phải buông tay Lam Vong Cơ ra, vẽ một cái bùa thắp lửa, nếu không sẽ không nhìn rõ được. Lúc lòng bàn tay trống rỗng, Lam Vong Cơ mới phát hiện ra xúc cảm ấm áp của bàn tay đối phương đã làm lòng bàn tay mình đổ chút mồ hôi, chẳng hiểu sao lại cảm thấy một tia mất mát nảy lên trong lòng. Y khẽ mím môi, cũng không nói gì cả, chỉ chăm chú nhìn Ngụy Vô Tiện đang gạt bớt đất cát che bên trên trận pháp.

Ngón tay của Ngụy Vô Tiện cách không di chuyển lên xuống theo trận pháp một chút, ý muốn mô tả lại rõ ràng xem đây là loại trận pháp nào. Nhưng không biết là do mấy ngày qua bị đất cát phủ mờ hay là bản thân người họa chỉ muốn vẽ thứ gì đó rồng bay phượng múa, hắn vẫn cảm thấy một phần thì giống trận pháp này, một phần lại giống trận pháp khác. Lam Vong Cơ không hiểu biết nhiều mấy cái loại tà thuật dẫn quỷ, cũng chỉ đứng ở bên cạnh nhìn tổng thể một chút. Nhưng y thấy dáng vẻ Ngụy Vô Tiện lại vô cùng hiểu biết những thứ này, nhàn nhạt hỏi:

"Sao ngươi hiểu biết mấy thứ này vậy?"

Ngụy Vô Tiện không chút nghĩ ngợi, thuận miệng đáp:

"À, lúc buồn chán có nhìn qua chút ấy mà."

Trong đôi mắt nhạt màu ánh lên vài tia khó nói, lúc này Ngụy Vô Tiện mới nhận ra vừa nãy Lam Vong Cơ hỏi vậy là có ý gì. Hắn vội vàng giải thích:

"Ta không cố ý học mấy thứ này đâu. Chỉ là thấy chơi cũng vui cho nên..."

Sao hắn lại có thể quên được nhỉ, Lam gia ghét ác như thù trong mắt không chứa nổi một hạt cát không thích nhất là mấy thứ này. Mà Lam Vong Cơ lại là tên tiểu cổ bản tiêu chuẩn nhất luôn, đương nhiên là không thích mình đụng vào những thứ như vậy rồi. Nhưng sau khi Lam Vong Cơ nghe thấy hắn nói vậy lại chỉ nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.

Ngụy Vô Tiện: "..."

Ngụy Vô Tiện cẩn thận xem xét y qua khóe mắt, nói:

"Lam Trạm, ngươi đừng có giận... Mấy thứ đồ chơi này ta chỉ là nhất thời hứng thú thôi, cho nên mới xem qua một chút. Từ nay ta sẽ không nhìn nữa."

Lam Vong Cơ đáp:

"Không sao."

Ngụy Vô Tiện sửng sốt, thầm nghĩ người này đổi tính sao?

Người trước mắt hắn còn khẽ gật đầu, nói thêm:

"Hiểu biết nhiều cũng không phải là chuyện xấu. Chỉ cần không tổn hại đến bản thân và người khác là được."

Ngụy Vô Tiện kinh ngạc nhìn y, chưa bao giờ nghĩ người kia sẽ dễ dàng chấp nhận những thứ này như vậy, hắn vốn còn tưởng rằng...

"Vốn tưởng rằng cái gì?"

Lam Vong Cơ bỗng nhiên lên tiếng hỏi thì Ngụy Vô Tiện mới giật mình nhận ra mình lại vừa đầu nghĩ gì miệng nói thế rồi, bèn cười nói:

"Không có gì."

Lam Vong Cơ: "Ừm."

Dường như Lam Vong Cơ có chút do dự, sau đó mới nhéo nhéo ngón tay hắn, nói:

"Nhưng mà không thể tùy tiện liều lĩnh, có việc gì cũng phải bàn bạc với ta. Nếu như thân thể không thoải mái cũng..."

Y chỉ nói nửa câu, nửa câu còn lại hóa thành sự dịu dàng mà nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Ngụy Vô Tiện, vô cùng nghiêm túc. Trong lòng Ngụy Vô Tiện biết rõ y không chỉ nói riêng chuyện vừa rồi. Vừa nãy khi hắn dùng ngón tay của mình phác họa lại những đường phù văn dẫn quỷ kia, ánh mắt của đối phương luôn chú ý đến mình từng li từng tí, còn mang theo cả vài tia lo lắng nữa. Trong lòng Ngụy Vô Tiện lập tức ngọt ngào giống như ăn một lúc ba cân sơn tra ướp đường vậy, cười hì hì ghé sát lại hôn lên mặt Lam Vong Cơ một cái.

"Rồi rồi rồi, ta biết rồi mà."

Lam Vong Cơ theo thói quen đưa tay vuốt nhẹ vành môi vừa hôn lên mặt mình, ánh mắt mềm mại như nước, hơi mím môi:

"Ừm."

Lúc này Ngụy Vô Tiện mới chợt nhận ra một chuyện... Dường như người này cũng không còn quá cứng nhắc giống như trong trí nhớ của hắn nữa. Chẳng lẽ là bởi vì càng ở cạnh lâu, lại càng phát hiện ra Lam Trạm tốt vô cùng?

Hắn đúng là nhặt được báu vật thật rồi.

"Đúng hệt như lời Tam sư đệ nói, chỉ lưu lại vài vết máu cùng một trận pháp dẫn quỷ kỳ dị. Nhưng ta vẫn chưa nhận ra đây là loại trận pháp gì. Nếu như yêu tà quá mức thì đúng là còn nhiều chuyện phiền phức lắm."

Ngụy Vô Tiện gãi gãi cầm, trầm tư nói. Lam Vong Cơ hỏi:

"Xác định bằng cách nào?"

Ngụy Vô Tiện đáp:

"Trong phòng ta có mấy quyển sách, lát nữa về rồi lật qua thử xem."

Lam Vong Cơ: "Ừ."

Mật thất này cũng không rộng lắm, Ngụy Vô Tiện đứng dậy nhìn quanh, cảm thấy chẳng có thứ gì đáng xem nữa, quay lại nói với Lam Vong Cơ:

"Chúng ta ra ngoài đi."

Lam Vong Cơ: "Được."

Hai người đi ngược lại hướng lúc ban đầu nhảy xuống. Bản thân cái mật thất này cũng không quá cao, chỉ rướn người vươn tay lên là đã đụng tới nóc rồi. Tùy Tiện chặn ở chỗ cơ quan, lưu lại trên ván giường một vết lún khá sâu.

"Cái này tuy là cơ quan một chiều nhưng lại quá dễ vỡ." Ngụy Vô Tiện đánh giá dấu vết trên cơ quan do vỏ kiếm của linh kiếm lưu lại, sờ sờ một chút thì thấy ở góc khác của cơ quan cũng gồ ghề, mười phần có đến chín là do người đóng mở cơ quan lúc trước để lại: "Nhốt người thường không có linh lực như A Kỳ còn được. Chứ nếu nhốt người có linh lực thì chắc là bị phá cho tan tành rồi."

Lam Vong Cơ đáp:

"Mật thất đúng là mới tạm thời xây nên, cho nên cũng không làm kín đáo quá mức được."

"Cũng đúng." Ngụy Vô Tiện suy tư nói: "Chẳng qua ta không hiểu đến cùng là ai nhốt A Kỳ, rồi tại sao lại phải nhốt A Kỳ."

Hắn nhìn về phía Lam Vong Cơ, hỏi:

"Ngươi có ý kiến gì không?"

Lam Vong Cơ đáp:

"Nói cung là cũng có, chút nữa đi Tào gia xem xét có khi sẽ lý giải được nhiều hơn."

Ngụy Vô Tiện cười nói:

"Ta cũng nghĩ như vậy."

Ngụy Vô Tiện đẩy cửa phòng, thò đầu ra nhìn quanh, thấy không có ai thì mới vẫy tay gọi Lam Vong Cơ đi ra:

"Mau."

Gian phòng này ở chỗ khá khuất, lại cách xa hành lang. Đợi khi đi ra ngoài được một đoạn thì một loạt oanh oanh yến yến vàng trắng hồng xanh lập tức đập vào mắt. Suốt quãng đường Lam Vong Cơ thấy ánh mắt của Ngụy Vô Tiện đều lấm la lấm lét, vừa thấy nữ tử ăn mặc đặc biệt hở hang đều mang vẻ mặt không dám nhìn thẳng mà chuyển mắt sang chỗ khác, không liếc đến dù chỉ một chút. Ngay cả khi có cô nương nào đó nhào đến chỗ hắn muốn lôi lôi kéo kéo, Ngụy Vô Tiện đều theo bản năng mà lùi vào trong ngực Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ vòng tay ôm lấy hắn, có chút khó hiểu:

"Ngươi làm gì thế?"

"Suỵt, đừng nói chuyện." Ngụy Vô Tiện nhéo nhéo tay y: "Người ta đã có phu quân rồi, đến thanh lâu không thể quá phô trương được! Nhỡ may để phu quân của ta nhìn thấy thì biết làm thế nào bây giờ."

Lam Vong Cơ: "..."

Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói:

"Đã nhìn thấy rồi."

Ngụy Vô Tiện "Úi trời" một tiếng, nhỏ giọng nói:

"Y tức giận rồi sao?"

Lam Vong Cơ đáp:

"Không đâu."

Ngụy Vô Tiện mặt ủ mày chau, nhưng trong mắt là tràn ngập ý cười:

"Sao y lại không tức giận chứ? Nói thích người ta mà lại không tức giận tí nào à, không tức giận tí nào thì là không thích người ta rồi."

Lam Vong Cơ câm nín mất một lúc, đưa tay giữ lấy bàn tay đang quấy rối loạn xạ của hắn lại, sau đó luồn tay vào mấy kẽ hở giữa những ngón tay, để bàn tay đan chặt lấy bàn tay, đáy lòng thỏa mãn đến mức nóng lên:

"Không đâu, y rất thích."

___//___
Vừa có 1 bạn huỷ slot ficbook Oan Gia nên ai muốn in thì ới em 1 câu nhé 🙂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net