93

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

93.

Những manh mối vừa điều tra được Ngụy Vô Tiện kể rõ ràng đầy đủ trong một lần, sau đó đưa tay lấy bản vẽ lúc trước dùng để so sánh đối chiếu ra đặt trước mặt mấy thiếu niên còn lại, trầm tư nói:

"Bây giờ ta có mấy vấn đề cần hỏi rõ các đệ một chút."

Lục sư đệ ngậm mứt quả, đã bị chuỗi sự việc mà Đại sư huynh nhà mình vừa phỏng đoán làm choáng váng, giơ tay nói:

"Đệ cũng có một vấn đề!"

Ngụy Vô Tiện bảo:

"Đệ nói trước đi."

Ánh mắt của Lục sư đệ đảo qua đảo lại vài vòng trên mặt hắn và Lam Vong Cơ, nghi hoặc hỏi:

"Đại sư huynh, sáng nay dưới tàng cây huynh và cô gia làm cái gì đấy? Đệ và Tam sư huynh thấy... ư ư ư ư!"

Tam sư đệ dùng một miếng mứt quả thật to để bịt cái miệng của cậu lại, nói:

"Đại sư huynh, huynh tiếp tục đi."

Ngụy Vô Tiện: "..."

Lam Vong Cơ hơi hạ mắt xuống, mấy ngón tay khẽ cuộn lại. Các thiếu niên đang mỗi người ngồi trên một cái đôn bằng đá nhỏ, không ai dám nhìn thẳng, dáng vẻ giống hệt như vừa làm chuyện gì sai trái sợ người khác biết được. Trong mắt Giang Trừng thì toàn vẻ ghét bỏ, muốn nói lại thôi, vì chẳng biết nên nói thế nào. Ngụy Vô Tiện vừa thấy bọn họ như vậy thì lập tức nhíu mày, tay vuốt ve mấy ngón tay của Lam Vong Cơ rồi sau đó nhẹ nhàng nắm lấy. Mấy thiếu niên trước mặt lập tức mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, chỉ dám dùng khóe mắt hóng hớt. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: Tam sư đệ đúng là cái đứa không giữ được miệng, thảo nào vừa nãy người giữ cửa thấy chúng ta vẻ mặt lại sai sai như vậy.

Mấy chủ ý xấu bắt đầu xoay vòng trong đầu Ngụy Vô Tiện, hắn thầm nghĩ nếu như trước mặt đám nhóc này hôn Lam Vong Cơ một cái, có khi bọn họ còn kinh sợ đến rớt cả hàm ấy chứ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn phải lo lắng đến da mặt mỏng cực kỳ của Lam Vong Cơ, đành hắng giọng ho một tiếng, nói:

"Bàn chính sự."

Tam sư đệ đuối lý, nhanh chóng ngồi thẳng dậy.

Giang Trừng mân mê cái chén trà, nhìn chằm chằm bản vẽ, nhíu mày trầm tư. Ngụy Vô Tiện nói:

"Bây giờ còn vài chỗ đáng ngờ."

Giang Trừng nói:

"Theo ý ngươi thì mọi chuyện đều là do có người giả thần giả quỷ? Vậy A Kỳ kia có mục đích gì? Bây giờ hắn đang ở đâu?"

Ngụy Vô Tiện sờ sờ cằm:

"Đây cũng là mấy vấn đề mà ta đang tự hỏi. Con quỷ trước nửa đêm và sau nửa đêm ngày hai mươi sáu tháng mười cũng chưa chắc đã là cùng một con quỷ. Dù sao thì thứ xuất hiện trước có thể là do trong lòng Tào lão gia có quỷ nên sinh ra ảo giác, nhưng thứ xuất hiện sau là do bọn người Tào Tử Nguyên phát hiện, đương nhiên không thể là giả được. Chẳng lẽ là linh hồn của Tào Tử Hành vẫn còn oán hận nên xuất hiện trước mặt người thân thật sao?"

Giang Trừng nói:

"Ngày hai mươi bảy tháng mười chúng ta nhận được tin, nói có tà túy gây rối ở Tào gia. Chúng ta đợi trong linh đường một lúc lâu lại không thấy có bất kỳ động tĩnh nào, chẳng lẽ con quỷ này còn cảm ứng được linh lực, biết chúng ta là người tu tiên nên sợ?"

Tam sư đệ nói tiếp:

"Ngày chúng ta nhận được tin tức Điểm Hương lâu có người mất tích là ngày hai mươi sáu tháng mười. Tối ngày hai mươi lăm tháng mười thì Tào lão gia lại nhận được tin "A Kỳ bị tà túy làm hại" từ Điểm Hương lâu truyền đến. Cho nên A Kỳ biến mất khỏi mật thất của Điểm Hương lâu vào ngày hai mươi lăm tháng mười hoặc trước đó. Vậy tại sao tới tận tối ngày hai mươi sáu tháng mười mới đến báo với chúng ta rằng có người của Điểm Hương lâu mất tích?"

Lục sư đệ rung đùi đắc ý sửa lại:

"Tam sư huynh huynh nhớ nhầm rồi, ngày hai ngươi sáu là thu được tin "Điểm Hương lâu có ma quỷ gây rối", còn tin Điểm Hương lâu có người mất tích là nhận được từ một tháng trước kìa."

Ngụy Vô Tiện sửng sốt:

"Cái gì? Các đệ nói tin Điểm Hương lâu có người mất tích là thu được từ một tháng trước rồi sao?"

Lục sư đệ đáp:

"Đúng thế, hơn một tháng trước, vào một buổi tối có người đã đến tìm bọn đệ, nói là trong lúc kiểm kê nhân sự thấy thiếu mất một người, nhờ nhà chúng ta đi tìm. Đệ và vài vị sư huynh lúc đó còn đến hỏi một hồi, lại chẳng hỏi được gì, còn bị người quản lý sổ sách của Điểm Hương lâu nói bọn đệ nghe nhầm rồi. Lúc đó Tam sư huynh còn bị chọc tức, nghĩ rằng có người đùa bỡn bọn đệ, cho nên cũng không để nó trong lòng. Ai ngờ đến ngày hai mươi sáu lại nhận được tin tức Điểm Hương lâu có tà túy gây rối dẫn đến chết người."

Bỗng nhiên Ngụy Vô Tiện khẽ rùng mình một cái, quay đầu lại nhìn Lam Vong Cơ, trong mắt đối phương cũng tràn ngập kinh ngạc. Cái tin tức bị bỏ quên này cũng quá là gay cấn đi, ban đầu hắn còn tưởng tin một tháng trước Điểm Hương lâu có người mất và tin có tà túy gây rối đều là mấy ngày trước đây do cùng một người báo lại. Lam Vong Cơ nhéo nhéo mu bàn tay hắn trấn an, nghiêm túc nói:

"Ngươi có nhớ rõ ngày mà hơn một tháng trước nhận được tin là ngày nào không?"

Lục sư đệ có ấn tượng vô cùng tốt đối với vị cô gia này, cho nên cau mày suy nghĩ thật nghiêm túc:

"Không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ là buổi tối thôi, đệ đang ra ngoài nhặt mấy con diều mà các sư huynh bắn rơi. Hình như là hai mươi hai hay hai mươi ba tháng chín gì đó..."

Ngụy Vô Tiện nói:

"Đến cùng là ngày nào?!"

Lục sư đệ đáp:

"À, là hai mươi mốt tháng chín!"

Hai mươi mốt tháng chín... Hai mươi mốt tháng chín có chuyện gì xảy ra nhỉ, có liên quan gì đến chuyện này không?

Tào Tử Hành mất mạng, đó cũng là ngày A Kỳ bị nhốt, ai là người chạy đến Liên Hoa Ổ báo tin...

Lòng bàn tay Ngụy Vô Tiện lập tức đổ mồ hôi, Lam Vong Cơ lập tức nắm lấy tay hắn, có vẻ như cũng đã ngộ ra chuyện gì đó. Hai người đều đang nghĩ đến một vài chi tiết nhỏ đã vô tình bỏ qua.

Dùng máu vẽ trận vốn đã là thứ âm hàn thực cốt, Điểm Hương lâu là nơi làm ăn, từ trước đến nay luôn kiêng dè nhất những thứ âm tà như vậy. Nếu như có người ở bên trong mất mạng hay bị tà túy bắt đi thì khẳng định là giấu còn không kịp, hận không thể bỏ tin tức vào trong rương sắt mà khóa kín, không để lộ một tí phong thanh nào, sao lại đến báo cho Liên Hoa Ổ được chứ. Một tháng trước là bởi vì Tào lão gia không cho phép, một tháng sau là bởi vì cần thiết phải phong tỏa tin tức, nếu không tại sao tiểu quan kia chỉ nhận ra rằng A Kỳ giống như đã biến mất, chứ không phải là "A Kỳ đã chết".

"Không biết, chỉ biết là có một người bỗng dưng biến mất thôi, để lại vô số vết máu cùng với mấy đường trận pháp dẫn quỷ."

Tam sư đệ lúc trước còn nói ngày đến báo tin hôm hai mươi lăm có nhắc đến pháp trận cùng vết máu. Nếu như Điểm Hương lâu muốn phong tỏa tin tức, tại sao lại có người biết rõ tình huống trong mật thất như vậy?

Chẳng lẽ...

Ngụy Vô Tiện vỗ mạnh bàn một cái, vội la lên với Tam sư đệ và Lục sư đệ:

"Người đến báo cho các đệ biết Điểm Hương lâu xảy ra chuyện vào ngày hai mươi mốt tháng chín và ngày hai mươi lăm tháng mười, dáng vẻ có khác nhau không? Cao chứ? Toàn thân có... điểm gì đặc biệt không?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net