97

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

97.

Ngụy Vô Tiện nhìn qua linh đường đã được chỉnh đốn lại, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

"Không cần nói chuyện này với Tào lão gia thì tốt hơn. Dù sao thì quan tài của lão gia tử nhà mình bị mở nắp cũng không phải là chuyện tốt lành gì."

Lam Vong Cơ: "Ừ."

Mấy người còn lại đang vây quanh xem Giang Trừng dùng linh lực chữa trị xương bàn tay trái đã vỡ nát của A Kỳ, vẻ mặt giống như không đành lòng nhìn thẳng, nhưng lại không biết phải làm thế nào. Ngụy Vô Tiện chắp tay sau lưng, đứng trong đình nghỉ chân ở nội viện, bỗng nhiên cảm thấy khoảng sân này của Tào gia đúng là lạnh lẽo buồn tẻ muốn chết. Lam Vong Cơ đứng ở bên cạnh hắn, giống như muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn quyết định nói cái gì đó:

"Ngụy Anh..."

"Lam Trạm."

Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên gọi y. Lam Vong Cơ quay đầu sang nhìn hắn, đáp:

"Ơi?"

"Lúc nãy ta nghĩ đến một chuyện..." Ngụy Vô Tiện sờ sờ chóp mũi: "Nếu, ta chỉ nói là nếu thôi nhé, nếu ngươi rơi vào trường hợp như A Kỳ, bị nhốt một thời gian, đến khi đi ra ngoài thì phát hiện ra người trong lòng mình chết rồi, ngươi sẽ... như thế nào?"

Lam Vong Cơ có chút sửng sốt:

"Sao lại hỏi như vậy?"

Ngụy Vô Tiện đáp:

"Chỉ là hiếu kỳ nên thuận miệng hỏi một chút thôi."

Sau đó hắn xua xua tay:

"Thôi bỏ đi, ngươi không cần trả lời, vấn đề này quá nhàm chán rồi."

"Sống tiếp."

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng nói ra đáp án. Ngụy Vô Tiện giương mắt lên nhìn y:

"Hả?"

Lam Vong Cơ xoay người về phía hắn, ánh trăng bàng bạc khẽ khàng buông xuống trên người y, khuôn mặt trắng như ngọc tắm dưới nguồn sáng trong trẻo kia càng trở nên oánh nhuận. Tận đến khi một nửa người y được vầng sáng trên cao kia nhẹ nhàng ôm lấy, đôi mắt nhạt màu cực kỳ nghiêm túc, cánh môi mới khẽ động đậy, từng chữ từng chữ một thốt lên:

"Sống tiếp, nhớ kỹ hắn."

Thật ra Ngụy Vô Tiện không hề nghĩ rằng y sẽ trả lời như vậy, cười nói:

"Nếu A Kỳ có thể nghĩ thông suốt như ngươi thì mọi chuyện đã không như thế này."

Hàng mi đen dày của Lam Vong Cơ đón lấy ánh trăng, rung động thật khẽ, tựa như mang theo một tiếng thở dài:

"Bởi vì sẽ chỉ có ta, mới luôn luôn nhớ kỹ hắn."

Ngụy Vô Tiện im lặng.

Một nửa thân mình của đối phương đắm chìm trong ánh trăng, mờ ảo vô cùng, khiến cho Ngụy Vô Tiện có chút giật mình hoảng hốt. Tựa như lo lắng chớp mắt sau đó người kia sẽ lập tức biến mất, hắn vươn tay ra túm chặt lấy tay Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, sự dịu dàng ấm áp như lắng xuống dưới đáy mắt màu lưu ly cực nhạt kia.

Ngụy Vô Tiện gần như là bổ nhào vào trong lồng ngực vững chãi kia, vùi mặt trong cổ y, giọng nói nhè nhẹ run lên:

"Không sao hết... Ta sẽ luôn ở đây, vĩnh viễn không rời khỏi ngươi."

Hắn cũng không rõ vì cái gì lại ôm chầm lấy người này, chỉ là bỗng dưng hắn rất muốn rất muốn ôm chặt lấy y, liều mạng mà hấp thụ sự ấm áp của y, muốn dùng sức siết chặt lấy y, để cơ thể hai người có thể hòa vào làm một. Lam Vong Cơ nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, cũng vòng tay ôm chặt lấy người trong lòng, hôn nhẹ lên khóe môi ấm áp kia, dịu dàng nói:

"Ta cũng vậy"

Tốt quá rồi.

Người mà mình yêu nhất, vẫn luôn ở trong vòng tay mình.


____///____

Mình không biết mình làm đã đủ tốt chưa

Nhưng 3 chương này thật sự làm mình rất xúc động.

Nhất là chương 97, khi chiếu nó vào chính văn, mình thật sự đã khóc không ngừng được.

Vì thương Lam Trạm...

Vì thương Ngụy Anh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net