Phiên ngoại: Nhật ký tân hôn - 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại: Nhật ký tân hôn

7. Say rượu

Lần đầu tiên Ngụy Vô Tiện hiểu vì sao Lam Vong Cơ không thể uống rượu và sau khi uống rượu thì thành dáng vẻ gì, chính là vào đêm động phòng hoa chúc kia.

Vốn là vừa lăn giường xong, cả người mềm nhũn đến mức không nâng lên nổi, thế nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn nhớ tới vừa rồi trong lúc càn quấy đến cả rượu hợp cẩn cả hai người đều chưa uống, lập tức ồn ào lấy rượu đến, cùng với Lam Vong Cơ ánh mắt thoáng do dự uống xong hai chén rượu này. Sau đó... Ngụy Vô Tiện ôm đầy một bụng hối hận.

Tiểu phu quân vốn tưởng không thắng được tác dụng của rượu ngủ mê man chẳng hiểu sao lại mở mắt, đột nhiên tay dùng sức, ôm lấy thắt lưng của Ngụy Vô Tiện đang sầu mi khổ kiểm thầm nghĩ chắc là phải tự mình tắm rửa, kéo trở về. Lưng Ngụy Vô Tiện đụng vào ngực y, ngạc nhiên hỏi:

"Ngươi tỉnh?"

Lam Vong Cơ không nói một chữ, chỉ nhìn chằm chằm hắn, hai mắt sáng rực. Ngụy Vô Tiện cười cười gãi gãi cằm y, nói:

"Tại sao không nói lời nào? Tửu lượng của người Lam gia cũng kém quá đi mất. Lần sau nhỡ may ta không ở cạnh ngươi, chẳng phải là uống xong sẽ ngủ gục ở bên ngoài..."

Ngụy Vô Tiện khẽ rên lên một tiếng, bị người banh rộng chân ra, từ phía sau hung hăng thúc thẳng vào, nước mắt cũng tuôn trào, kinh hãi giãy lên một cái: "Lam Trạm!"

Chỗ tư mật vừa rồi đã sớm bị thao đến mềm nhũn ẩm ướt, chất lỏng màu trắng đục bị động tác thúc vào của dương vật mà rỉ ra từ miệng huyệt. Vách thịt bên trong vốn đã tê dại đến mức không thể chịu nổi chút chà đạp nào nữa, giờ phút này lại bị côn thịt nóng rẫy mang cỗ nhiệt khí kinh người đâm thẳng vào, kích thích đến mức cả người Ngụy Vô Tiện nhũn xuống, khẽ rên lên một tiếng, khuôn mặt nhỏ còn vương nước mắt nhíu lại, khóe mi dâng trào lệ ý, run rẩy nói: "Ngươi... Ngươi..."

Một trận hoan ái vừa rồi cũng đã đủ tận hứng, bình thường Lam Vong Cơ cũng sẽ thật thương tiếc hắn, buổi tối chỉ làm một lần cũng sẽ không làm lần nữa, nếu không thì sẽ khiến hắn ngày hôm sau không xuống nổi giường. Nhưng mà giờ phút này, Lam Vong Cơ giống như không thể nhịn nổi, trong đêm tân hôn một lần nữa lấp đầy tiểu đạo lữ vẫn còn tình triều chưa rút, môi lưỡi nóng bỏng hôn khắp bờ vai hắn.

"Ngươi tỉnh rồi hay vẫn đang say thế... Ưm!"

Ngụy Vô Tiện rên lên một tiếng, toàn thân run rẩy, cảm thấy như da thịt nơi bả vai đang nằm trong nanh sói. Người nọ không hề ôn nhu như thường ngày, ngược lại cương quyết muốn chết, chỉ có hơi thở đang phả vào gáy hắn là vẫn nóng bỏng như trước, chẳng hiểu sao lại khiến Ngụy Vô Tiện trong lúc hoảng hốt cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần, hai mắt mông lung đẫm lệ muốn quay lại nhìn y. Bàn tay đang vuốt ve vùng bụng hắn của Lam Vong Cơ vừa nóng vô cùng lại vừa mạnh mẽ, dương vật sau khi đi vào bên trong thì cũng không rút ra đưa vào nữa, giống như chỉ muốn cắm vào thật sâu, nghiền qua nghiền lại huyệt tâm, giữ chặt lấy người trước ngực, nóng đến mức Ngụy Vô Tiện phải nhếch miệng thở dốc từng tiếng. Hắn muốn khóc cũng không khóc nổi, khàn giọng nói:

"Sâu quá..."

"Ngụy Anh."

Lam Vong Cơ bỗng dưng cúi đầu lên tiếng, thanh âm trầm thấp từ tính, khác hẳn động tác thô bạo dưới thân ban nãy, tựa như một tiếng than thở thật khẽ thật mềm mại theo hơi thở tràn ra khỏi khóe miệng.

Ngụy Vô Tiện: "..."

Thanh âm kia kề sát bên tai, trêu chọc vành tai của Ngụy Vô Tiện nóng lên, hơi thở quẩn quanh chui vào màng nhĩ, tựa như cơn gió nhẹ thổi bùng lên ngọn lửa thiêu đốt trái tim. Cả người Ngụy Vô Tiện lập tức mềm nhũn, vòng eo đang căng cứng như hóa thành một vũng nước, hàng mi ướt sũng run rẩy không ngừng, trái tim đập điên cuồng. Mỗi lần Lam Vong Cơ dịu dàng gọi tên hắn như vậy hắn lại không thể nào mà chịu nổi, hai chữ ngắn ngủi nhưng lại như ẩn giấu thiên ngôn vạn ngữ, khiến toàn thân Ngụy Vô Tiện tê dại đến mức không nâng nổi đầu ngón tay. Hai chân vốn còn đang giãy giụa cũng xụi lơ xuống, hậu huyệt mút ngày càng chặt. Lam Vong Cơ khẽ thở dốc một tiếng, cắn cắn vành tai đang ngày một nóng lên của tiểu đạo lữ, sau đó ngậm lấy dái tai mềm mại:

"Ngụy Anh."

Y dừng lại một chút rồi thấp giọng nghiêm túc nói:

"Của ta..."

Ngụy Vô Tiện khẽ "hừ" một tiếng, há miệng kêu không thành tiếng, bị hai chữ mang đầy dục vọng độc chiếm của y thiêu đốt đến mức đáy lòng có chút đau đớn, bỗng dưng hiểu ra vì sao người này lại đột nhiên thúc vào rồi để yên như vậy. Có lẽ là chỉ muốn ôm cả người hắn vào trong lòng, một lần rồi lại một lần mà gọi tên. Rõ ràng không nói gì thêm, nhưng Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy bản thân như bị người ta cẩn thận nắm lấy sinh mệnh, khiến hắn giãy giụa cũng không thoát được, mà hắn cũng không muốn giãy giụa. Tuy rằng đêm hôm qua cũng đã làm một lần, nhưng hôm nay là sau khi thành thân, cho nên ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.

"Ngụy Anh."

Sau khi Lam Vong Cơ uống say dường như thẳng thắn hơn ngày thường rất nhiều, ngay cả khi hôn môi cũng vô cùng gấp gáp, hơi thở dồn dập, khiến Ngụy Vô Tiện thật sự không nhịn nổi nữa, quay đầu lại hôn y. Dịch thể trơn nhớt từ chỗ giao hợp liên tục chảy xuống, Ngụy Vô Tiện thở hổn hển bắt đầu tự mình động, vách thịt bên trong đã vô cùng mẫn cảm rồi, chỉ cần hơi di chuyển một chút cũng đủ khiến bản thân tê dại ngứa ngáy. Mặt hắn ửng hồng, khóe miệng run rẩy, thỉnh thoảng lại ngâm lên vài tiếng rên rỉ nức nở, thế nhưng vẫn chủ động mà quấn lấy đối phương, không muốn tách ra dù chỉ một chút. Phân thân theo động tác nhả ra nuốt vào của hậu huyệt mà càng lúc càng cương cứng nóng rẫy, nhịp thở của Lam Vong Cơ dần trở nên hỗn loạn nóng bỏng, động tác cắn mút đôi môi của thiếu niên mỗi lúc một thêm thô bạo. Hành đầu ướt sũng bóng loáng ánh nước, toàn bộ dương vật đỏ tía được vách thịt mềm mại nhu nhuyễn của thiếu niên trong đêm tân hôn đã bị chơi đùa đến cực hạn cuốn lấy không ngừng mút mát, thỉnh thoảng lại dùng sức siết chặt. Hô hấp của Lam Vong Cơ khựng lại trong chốc lát, sau đó lật người đè thiếu niên xuống dưới thân.

"Ngụy Anh..."

Ngụy Vô Tiện bị thúc đến mức cả người run lên, nghẹn ngào cười nhẹ một tiếng, liên tục hôn nhẹ lên trán y:

"Được rồi được rồi, của ngươi, tất cả đều là của ngươi."

Cuối cùng, Ngụy Vô Tiện chẳng khác nào như dỗ dành một đứa trẻ, dở khóc dở cười nghe Lam Vong Cơ gọi tên mình cả đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net