Phiên ngoại: Nhật ký tân hôn - 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại: Nhật ký tân hôn

8. Xưng hô

Từ trước khi thành thân Ngụy Vô Tiện đã gọi Lam Hi Thần là "Đại ca", nhưng nguyên nhân gọi tiếng "Đại ca" này thật ra cũng không liên quan lắm đến Lam Vong Cơ. Bởi vì dù sao thì Ngụy Vô Tiện cũng đã quen biết Lam Hi Thần từ rất sớm, cho nên vẫn luôn gọi như vậy. Tận đến khi hai người thành thân xong, Ngụy Vô Tiện mới nhận ra là có rất nhiều người hắn sẽ không thể dùng kiểu xưng hô như trước đây được. Sáng hôm sau ngày thành thân, Ngụy Vô Tiện nằm nghiêng người trên giường, cố gắng bỏ qua cảm giác đau nhức dưới mông, khàn giọng hỏi: "Đúng rồi, có phải chúng ta nên mau mau rời giường để đến kính trà cho thúc phụ không?"

Lam Vong Cơ vốn đang giúp hắn xoa xoa thắt lưng thì đột nhiên khựng lại một chút, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn chưa phát hiện ra, chỉ tiếp tục cười nói: "Có khi nào bây giờ đại ca đang ở chỗ thúc phụ rồi không, ngồi trong phòng chờ chúng ta?"

Lam Vong Cơ: "Ừ..."

Tiếng "Ừ" này rất nhẹ, lại mang theo một loại cảm giác vi diệu không hiểu nổi mà cũng khó nói ra, chậm rãi bắt đầu từ từ kết thúc, làm Ngụy Vô Tiện nghe được thì có chút ngạc nhiên. Lam Vong Cơ rất lâu đã không nói chuyện với hắn bằng giọng điệu ngập ngừng như vậy, từ khi Ngụy Vô Tiện quen biết y đến nay đã sớm tìm hiểu thấu triệt cách nói chuyện của y. Chỉ cần một biểu cảm rất nhỏ thôi hắn cũng có thể phân biệt rõ ràng, cho dù là vui hay là không vui, hắn chỉ cần lắng nghe kỹ một chút là phát hiện ra. Cho nên bây giờ là...

Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu, khó hiểu hỏi: "Lam Trạm, ngươi xấu hổ cái gì?"

Lam Vong Cơ: "..."

Hàng mi dài của Lam Vong Cơ rung động rất khẽ, nhẹ giọng nói: "Ngươi vừa mới nói..."

Ngụy Vô Tiện vẫn không hiểu nổi ý của y: "Nói cái gì cơ? Kính trà?"

Lam Vong Cơ lắc lắc đầu. Ngụy Vô Tiện lại hỏi tiếp:

"Mau mau rời giường?"

Lam Vong Cơ mím chặt môi. Ngụy Vô Tiện tiếp tục:

"Ta nói gì cơ? Chẳng lẽ là thúc phụ và đại ca... À!"

Cuối cùng hắn cũng hiểu ra, trong lúc nhất thời trái tim như bị thiêu cháy. Nếu như bình thường, hắn luôn thuận miệng gọi "Đại ca ngươi", "Thúc phụ ngươi" để dễ dàng phân biệt thì bây giờ hắn lại vô thức bỏ chữ "ngươi" đi, sửa thành cách xưng hô giống như gọi người thân của chính mình. Bởi vì bây giờ đã không chỉ còn là thúc phụ và đại ca của Lam Trạm nữa rồi, mà cũng là thúc phụ và đại ca của hắn. Dù sao thì tên hắn cũng đã được nhập vào gia phả của Lam gia, là tiểu đạo lữ danh chính ngôn thuận của Lam gia nhị công tử có thể nửa đêm lăn thẳng vào trong ngực y mà ngủ, cũng có thể được mọi người gọi là... "Tiểu Lam phu nhân". Đây cũng là lần đầu tiên Ngụy Vô Tiện gọi như vậy, gọi xong rồi mới phát hiện ra cũng không đến mức là không quen lắm, dù sao thì sau này cũng phải dần dần thay đổi cách xưng hô, cứ gọi dần cho đỡ ngượng miệng. "Ờm ờm ừ ừ" chần chờ trong chốc lát, thấy Lam Vong Cơ vẫn mím môi không nói chuyện, bèn thử thăm dò:

"Ta cũng nên sửa miệng dần mà... phải không?"

Lam Vong Cơ không nói chuyện, nhưng y cúi đầu, chạm nhẹ lên khóe miệng của thiếu niên một chút, lúc ngẩng đầu lên thì hai mắt lấp lánh sáng ngời.

Ngụy Vô Tiện: "..."

Ngụy Vô Tiện sờ sờ môi, vẫn cảm nhận được dư vị ngọt ngào, hệt như cánh môi vừa chạm vào môi hắn, sau đó dịu dàng cọ một chút, vừa mềm mại vừa thanh lãnh, bên trong như ẩn giấu sự hài lòng cùng chờ mong. Đôi mắt lưu ly tuy có chút lúng túng nhưng vẫn lẳng lặng nhìn hắn, giống như sợ hắn đổi ý. Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện hồi lâu mới thong thả nói:

"Còn có..."

Y dừng lại một chút, nhẹ giọng nói: "Đi thắp hương cho phụ thân cùng mẫu thân."

Ngụy Vô Tiện vô thức ngoan ngoãn gật đầu, đáp:

"Cũng đúng, còn phải thắp hương cho bá... cho a đa và a nương."

Lời vừa nói ra, cả hai người đều cảm thấy mặt có chút nóng. Ngụy Vô Tiện hiếm khi cười ngây ngây ngốc ngốc như vậy, hàng mi buông xuống, nói: "Phải rồi, cũng là đa nương của ta."

Tựa như Lam Vong Cơ, bây giờ cũng đã trở thành tiểu phu quân của hắn. Cho nên, gọi đa nương của tiểu phu quân, không phải bá phụ bá mẫu, mà phải gọi là công bà* hoặc là... đa nương.

(*Công bà: Cách gọi cha mẹ chồng thời xưa.)

Thật ra từ lâu Lam Vong Cơ đã không còn dùng cách xưng hô mềm mại như vậy rồi, nhưng đổi lại là từ miệng Ngụy Vô Tiện nói ra, lại giống như bánh bột nếp ngó sen vậy, chỉ cần cắn nhẹ một miếng đã ngọt đến nhũn cả lòng, vừa nũng nịu vừa đáng yêu. Lam Vong Cơ khẽ hít một hơi, bàn tay lẳng lặng nắm trọn lấy tay Ngụy Vô Tiện, nhẹ nhàng nhéo nhéo ngón tay hắn:

"Đừng khẩn trương, phụ thân mẫu thân sẽ rất thích ngươi."

Nghe vậy, Ngụy Vô Tiện "ha" một tiếng phì cười, cúi đầu lẩm bẩm gọi "Nhị ca ca", hai tay mềm mại bám lấy bờ vai tiểu phu quân. Khuôn mặt của thiếu niên nhẹ nhàng cọ cọ vào mặt Lam Vong Cơ, sau đó ghé sát môi lại hôn 'chụt' một cái, vẻ mặt kiêu ngạo:

"Đương nhiên là không khẩn trương, nhi tử của đa nương chính là yêu ta nhất đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net