Phiên ngoại: Nhật ký tân hôn - 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại: Nhật ký tân hôn

9. Trêu mèo là việc không nên học loạn

Lúc Lam Vong Cơ cầm một đĩa hạnh bước vào phòng, Ngụy Vô Tiện đang cho mèo mun nhỏ ăn cá khô. Cá nhỏ được phơi nắng thật khô, mỏng mỏng trong suốt bọc một màu vàng óng, mùi hương rất thơm. Tiểu Đông Tây vốn còn đang cuộn tròn mình nằm trên đùi Ngụy Vô Tiện ngủ trưa, lại bị người nào đó lòng mang ý xấu cố ý đặt miếng cá khô dưới chóp mũi đưa qua đưa lại, hai mắt đen nhánh chậm rãi mở ra, khẽ kêu "meo" một tiếng. Nó chống hai chân trước xuống nâng mình lên, nhìn chằm chằm cá khô trong tay Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện đặt miếng cá vào trong lòng bàn tay, ngoắc ngoắc ngón tay gọi nó lại. Mèo mun nhỏ lảo đảo đứng lên, hưng phấn nhào đến.

'Bộp!'

Bàn tay đặt trước mặt mèo mun nhỏ nhoáng một cái biến mất, cả người mèo nhỏ nhào vào khoảng không, đầu đâm xuống đệm giường, ngã bẹp dí. Chắc là còn chưa kịp hồi phục tinh thần, mèo mun nhỏ nhấc người khỏi đệm còn lắc lắc cái đầu nhỏ, theo bản năng tìm kiếm xem miếng cá khô có phải hay không rơi xuống đệm rồi, lúc lâu sau mới mờ mịt giương mắt lên nhìn Ngụy Vô Tiện: "Meo...?"

Ngụy Vô Tiện nhịn cười đến mức bả vai run rẩy, bàn tay trái vốn đang đặt miếng cá bên trên lúc này trống trơn. Nhưng Lam Vong Cơ có thể thấy rõ ràng, tay phải của hắn nắm lại giống như đang cầm cái gì đó, giấu ở sau lưng. Meo mun nhỏ nghi ngờ đứng thẳng người dậy, hai chân trước cào cào trong lòng bàn tay Ngụy Vô Tiện, đệm thịt giẫm đi giẫm lại, kêu lên the thé: "Meo..."

Ngụy Vô Tiện lật cổ tay một phát, chẳng biết từ khi nào lại biến ra một miếng cá khô nữa. Đôi mắt đen láy của mèo mun nhỏ sáng rực, "meo" một tiếng rồi nhào lên. Ngụy Vô Tiện lại cố ý nâng cao tay, để cho cục lông đen nhỏ nhào vào không khí, cầm miếng cá khô nâng lên một chỗ rất cao, mục đích chính là không cho nó nhào tới.

Tiểu Đông Tây: "Meo meo meo!"

Ngụy Vô Tiện nhướng nhướng mày, lại đặt miếng cá trước mũi nó đưa qua đưa lại một chút, nhưng trước khi nó nhào đến thì bỗng dưng thu lại rất nhanh. Mùi cá thật sự rất mê mèo, hai chân sau của Tiểu Đông Tây bấu chặt xuống chăn, hai chân trước đạp đạp lên tay Ngụy Vô Tiện, kêu meo meo meo meo không ngừng, miếng ăn treo trước miệng mà không thể với tới, gấp đến độ sắp chết đến nơi, chỉ có thể liếm liếm ngón tay Ngụy Vô Tiện bày tỏ sự thèm khát. Ngụy Vô Tiện cười đến mức suýt chút nữa lăn xuống giường, trêu mèo trêu đến quên trời quên đất, khiến con mèo nhỏ kêu gào méo cả miệng. Lúc sau hắn chơi đủ rồi, cuối cùng mới ném miếng cá khô cho mèo nhỏ đang tức giận, phủi phủi mảnh vụn trong tay, nhảy xuống giường đón người:

"Nói chuyện với thúc phụ xong rồi à?"

Lam Vong Cơ "Ừ" một tiếng, đặt đĩa hạnh trên tay xuống bàn. Ánh mắt của Ngụy Vô Tiện đảo qua đảo lại từ đĩa hạnh trên bàn lên đến mặt y, sửng sốt hỏi:

"Bây giờ đã đến mùa thu hoạch hạnh rồi cơ á?"

Lam Vong Cơ: "Đây là hạnh đầu mùa."

Bình thường phải cuối hè đầu thu mới có thể thu hoạch hạnh, giỏ hạnh này chính là giỏ hạnh thu hoạch sớm nhất có thể, nhà thuyền vừa chở đến Cô Tô đã được Lam gia để ý thu mua. Cũng chẳng có nguyên nhân đặc biệt, chỉ là hiện tại Lam nhị công tử có một tiểu đạo lữ đi có đôi về có cặp. Lam Vong Cơ thấy ánh mắt Ngụy Vô Tiện tuy ngạc nhiên nhưng đặc biệt vui vẻ, thản nhiên hỏi:

"Không phải muốn ăn sao?"

Ngụy Vô Tiện cười nói: "Sao ngươi lại biết thế?"

Lam Vong Cơ lắc lắc đầu, cũng không nhắc đến chuyện người này mỗi lần mơ mơ màng màng ôm y thì há miệng ngậm miệng đều nói muốn ăn hàng tá thứ linh tinh này nọ, cúi đầu nhìn tay hắn, nói: "Rửa tay trước đã."

Vừa mới nghịch mèo xong, trên tay dính đầy lông. Ngụy Vô Tiện "Ờm" một tiếng, ngoan ngoãn đi đến chậu nước rửa tay thật sạch, sau đó mới ngồi cạnh bàn đắc ý mà bóc vỏ hạnh. Vỏ của quả hạnh vốn mỏng, lại còn dính liền với thịt quả, không dễ bóc như quả sơn trà. Ngụy Vô Tiện bóc một lúc lâu mới bóc được một quả, lại còn nham nham nhở nhở, hơn phân nửa thịt quả bị bóc theo vỏ luôn rồi. Bên trên cái đĩa nhỏ của Lam Vong Cơ thì hoàn toàn ngược lại, đã bóc xong phải đến bốn năm quả hạnh rồi, quả nào quả nấy thịt quả đầy đặn, nhìn ngon muốn chết. Một quả hạnh đã bóc xong xuôi được đưa đến bên miệng hắn, mùi thơm ngào ngạt. Ngụy Vô Tiện đang muốn há miệng ngậm lấy quả hạnh được Lam Vong Cơ bóc xong rồi đưa đến tận miệng, cười đến mức hai mắt cong cong:

"Lam Trạm, ngươi thật là tốt!!!!"

'Cạch.'

Nhưng răng vừa cắn xuống, thì lại cắn vào không khí.

Ngụy Vô Tiện: "..."

Lam Vong Cơ nhìn hắn, đôi mắt lấp láy, trong tay vẫn cầm quả hạnh, nhưng ngón tay thì rút lại một chút. Ngụy Vô Tiện nghi ngờ ghé sát đầu lại, đầu ngón tay của Lam Vong Cơ lại tiếp tục rút về. Từ trước đến nay Ngụy Vô Tiện chưa từng gặp phải trường hợp nửa đường đưa đến miệng rút lại như thế này bao giờ, chẳng hiểu gì cả mà ngồi thẳng người lên:

"Lam Trạm, ngươi..."

Quả hạnh lại ghé sát vào môi hắn một chút, động tác của Lam Vong Cơ nhìn qua có chút vụng về, mật quả từ cánh môi lăn vào trong miệng thiếu niên, vị ngọt thanh lập tức lan tỏa. Ngụy Vô Tiện cười cười, há miệng đang muốn cắn. Lam Vong Cơ lại vụng về nhanh chóng thu tay về, Ngụy Vô Tiện lại cắn vào không khí.

Ngụy Vô Tiện: "..."

Ngụy Vô Tiện nhẹ "hừ" một tiếng, nheo mắt đánh giá Lam Vong Cơ. Hàng mi dài của Lam Vong Cơ khẽ rung lên, nhìn sang chỗ khác, Ngụy Vô Tiện có thể nhìn thấy vành tai y đang ngày càng hồng. Ngụy Vô Tiện im lặng, xoay khớp cổ một vòng, sau đó tay chống cằm, cũng không nhìn y nữa. Lúc lâu sau, thấy Ngụy Vô Tiện không có động tĩnh gì, Lam Vong Cơ chần chờ nâng mắt lên, giống như có chút nghi ngờ vì sao hắn không tiếp tục ghé sát lại nữa, rồi tự mình duỗi ngón tay ra một chút, chậm rãi đưa quả hạnh đã bóc xong đến bên môi Ngụy Vô Tiện. Động tác này muốn không thuần thục bao nhiêu thì không thuần thục bấy nhiêu, đôi mắt màu lưu ly trong suốt lóe lên một tia sáng, giống như phát hiện ra chuyện gì đó rất không bình thường, rất cố chấp muốn thử. Y hơi mím môi, nhẹ giọng gọi:

"Ngụy Anh?"

Ánh mắt của Ngụy Vô Tiện giống như chỉ vô tình lướt qua chỗ này, nhìn qua không hề có hứng thú, "Ơi" một tiếng. Mi tâm của Lam Vong Cơ hơi cau lại, bỗng dưng có chút lưỡng lự, cúi đầu nhìn quả hạnh đã bóc vỏ cẩn thận trong tay, đôi môi mỏng mím thật chặt, chẳng hiểu sao nhìn qua có chút mất mát. Một cảm giác mềm mại ập đến đầu môi, Lam Vong Cơ còn chưa kịp phản ứng đã bị người ta hôn chụt một cái. Cả người thiếu niên nhào vào ngực y, mông đặt trên đùi, hai tay vòng lên ôm lấy cổ y. Cảm giác tê dại ngứa ngáy từ cánh môi Lam Vong Cơ lan dần ra khắp cơ thể, vành tai đỏ ửng, suýt nữa thì run cả tay. Sau đó đầu ngón tay lại cảm nhận được chút mềm mại ẩm ướt, thiếu niên trong ngực há mồm cắn lấy quả hạnh ở đầu ngón tay y, đầu lưỡi nhỏ trơn mềm còn liếm nốt chút mật quả sót lại bên trên. Tiếp đến, thiếu niên tươi cười hớn hở rồi liếc y một cái, mở miệng ngậm lấy cả quả hạnh lẫn đầu ngón tay, dùng cánh môi nóng bỏng ướt át khẽ mút nhẹ, còn chưa thỏa mãn mà đưa lưỡi liếm dọc kẽ ngón tay của Lam Vong Cơ nữa. Ngụy Vô Tiện nhay nhay hai chiếc răng nhỏ, tuy là cắn nhưng chẳng đau chút nào, thậm chí còn giống như làm nũng, vừa ngậm vừa nhẹ nhàng cắn, cắn tùng chút từng chút một, cả người Lam Vong Cơ đã trở nên tê dại.

Trái tim y đập cực nhanh, nhìn thấy thiếu niên buông mi liếm láp ngón tay mình, đầu lưỡi hồng hồng lướt dọc theo chiều dài của ngón tay trắng như ngọc, thỉnh thoảng lại vừa nũng nịu vừa kích tình hôn nhẹ, để lộ ra tiếng nước ướt át rất khẽ cùng vài tiếng hừ nhẹ. Lam Vong Cơ làm sao chịu nổi sự trêu chọc này, không nhịn được nữa rút ngón tay ra, vội vàng hôn lên cái miệng nhỏ có thể dễ dàng khiến người ta thở dốc kia. Y chưa từng nghĩ mọi chuyện sẽ trở thành thế này. Kết thúc nụ hôn bằng động tác mút nhẹ môi dưới, Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện phun hạt nhỏ của quả hạnh ra, vừa nhìn thấy y nhíu mày lại còn cười như không cười: "Còn muốn nữa không?"

Lam Vong Cơ bị vạch trần tiểu tâm tư thì vành tai lập tức đỏ bừng lên, môi mấp máy: "Ta..."

Ngụy Vô Tiện ngồi trên đùi y, cười hì hì cọ cọ vào chóp mũi cao cao: "Muốn đùa bỡn ta thì nói sớm một chút, ta để ngươi thích đùa thế nào thì đùa."

Hắn dừng lại một chút, cọ cọ môi lên môi Lam Vong Cơ:

"Sao? Còn muốn nữa không?"

Đôi môi của tiểu đạo lữ hôn rất thích, mượt mà như cánh hoa, lúc cọ qua cọ lại có chút ngứa, khiến y cảm thấy phải làm một số chuyện thật thô bạo với hắn thì càng thích hợp hơn. Nhưng bây giờ vẫn còn là ban ngày, tối hôm qua Ngụy Vô Tiện bị chơi đùa quá mức, khóc đến hai mắt sưng đỏ, sáng nay vẫn còn có chút đau. Lam Vong Cơ không nỡ làm gì nữa, vội vàng tự mình xuống dưới trấn đợi chuyến thuyền đầu tiên chở hạnh đến rồi mau chóng mua, muốn cầm về đút từng quả một cho tiểu đáng thương đang nằm trên giường ăn. Ai biết vừa về đã nhìn thấy cảnh tượng thú vị kia, cho nên...

Lam Vong Cơ hơi cuộn ngón tay lại, không cẩn thận đụng vào mấy quả hạnh trong đĩa, ngữ khí dần dần ổn định, kìm nén nói: "Ta... Ta đút cho ngươi ăn tiếp."

Nhưng mà Ngụy Vô Tiện cái người này, ánh mắt chỉ dừng trên quả hạnh trong giây lát rồi lập tức phì cười, lại hôn chụt lên môi y một cái, thuận theo tiểu tâm tư của Lam Vong Cơ, giống như chính hắn đang năn nỉ y:

"Vậy Lam nhị công tử đút cho ta một quả..."

Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt, vô cùng thân mật mà cắn cắn lên môi Lam Vong Cơ, hơi thở ngọt ngào nũng nịu, ghé vào bên tai nhẹ giọng thì thầm:

"Ta sẽ hôn ngươi mười lần có được không?"

Một khoảng thời gian dài sau đó Lam Vong Cơ cực kỳ mê mẩn chuyện im lặng không lên tiếng đút cho tiểu đạo lữ của mình ăn cái gì đó, tự mặc định với bản thân là hắn không thể tự ăn được, cần y phải đút. Ngụy Vô Tiện cười nói "Thật sự không cần" cũng không thể nào mà bẻ gãy được sự ngoan cố không rõ lý do này của y, bị ôm vào lòng đút cho từng chút từng chút một. Làm hại Ngụy Vô Tiện mỗi ngày đều bị đút cho đầy một miệng nào là quả hạnh nào là sơn trà nào là đủ thứ khác, hai má phình như con sóc nhỏ mà nhai. Cuối cùng béo lên hai cân, lúc nhéo mông cảm thấy rất sướng tay. Hơn nữa cái miệng nhỏ mỗi ngày cũng theo đó mà bị hôn đến ửng hồng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net