Tiểu kịch trường: Có thể diện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu kịch trường: Có thể diện

Đã nói từ trước là đêm giao thừa và mùng một ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, mùng hai và mùng ba sẽ đi Vân Mộng, nhưng chính Ngụy Vô Tiện trong lúc hồ đồ hiếm thấy mà nằm trên giường ngủ chẳng biết trời trăng là gì, Lam Vong Cơ lại vẫn nhớ thật rõ ràng.

Lúc Ngụy Vô Tiện thức giấc đã mang vẻ mặt ngái ngủ ngồi ở phòng bếp, trên người còn được bọc một lớp áo lông cáo thật dày, lông nhung mềm mại cọ qua cọ lại trên khuôn mặt vừa tỉnh ngủ còn đang hồng hồng của hắn. Ngoài ra trên người còn mặc một lớp ngoại bào màu trắng, chỉ cần nhìn hoa văn mây cuộn thêu bên trên đã biết ngay đó là áo của ai. Ngụy Vô Tiện nóng đến mức cả người đổ mồ hôi, thầm nghĩ cũng đâu cần phải bọc kín như vậy, cúi đầu nhìn cái lò sưởi nhỏ chẳng biết Lam Vong Cơ nhét vào tay hắn từ khi nào, sau đó đặt lên trên bàn. Tuy là một gáy đầy mồ hôi, nhưng vẫn cố chấp túm chặt lấy áo lông cáo bao quanh mình, chỉ để lộ ra ngoài một nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, ngửi ngửi mùi đàn hương nhẹ nhàng còn lưu lại trên ngoại sam, trong lòng cảm thấy thỏa mãn vô cùng, đến khóe miệng cũng cong lên.

Ngày trước ở Liên Hoa Ổ ăn mặc mỏng manh chạy loạn khắp nơi cũng chẳng thấy có vấn đề gì, kết quả sau khi thành thân đi đâu cũng được người ta cẩn thận bọc kín mít, giống như sợ hắn bị lạnh chết vậy. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ chính hắn cũng không kiều quý như vậy, ngược lại cảm thấy Lam Vong Cơ mới giống một cây cải trắng dễ hỏng ấy. Nhưng mà hai người bọn họ đều luôn cảm thấy đối phương cần được chiều chuộng, cho nên theo thói quen dỗ dành thêm một chút.

Ngụy Vô Tiện còn chưa ngửi đủ mùi đàn hương thì bỗng nhiên có từng tia từng tia mùi thơm xông thẳng vào mũi hắn, thơm đến mức tinh thần hắn lập tức phấn chấn, ngẩng phắt đầu lên nhìn về phía hai người đang bận rộn lúi húi nấu gì đó bên cạnh bếp.

"Thơm quá đi!"

Mùi hương kia cực kỳ quen thuộc, chính là canh sườn hầm củ sen mà hắn thích nhất, lúc này trên bếp lại đang hầm những tận hai nồi. Giang Yếm Ly nghe thấy giọng hắn, lập tức tạm ngừng nhỏ giọng nói chuyện với Lam Vong Cơ, quay đầu nhìn về phía cái cục bông lớn tròn tròn đang xoa xoa tay kia, nở nụ cười:

"A Tiện ngủ ngon thật đấy, không nghĩ tới bôn ba cả một chặng đường không tỉnh, lúc này lại bị mùi canh đánh thức."

Ngụy Vô Tiện sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Lam Vong Cơ, trong mắt tràn ngập khó hiểu: tại sao không gọi ta dậy?

Lam Vong Cơ có chút né tránh ánh mắt của hắn, cúi đầu sờ sờ nắp nồi canh. Ngụy Vô Tiện thấy y cúi đầu làm ngơ như vậy thì khẳng định là lúc nãy y bị gương mặt chìm trong giấc ngủ vẫn vô cùng anh tuấn của mình mê hoặc đầu óc, cho nên không nỡ gọi mình dậy, nhất thời trong lòng đắc ý nhưng ngoài miệng cảm thán:

"Lam Trạm, ngươi đó nha..."

Hai người bọn họ dường như nhìn đối phương bao lâu cũng không đủ, Ngụy Vô Tiện đã nhiều hơn một lần trong lúc mơ mơ màng màng mở mắt đón bình mình bắt được ánh mắt đã sớm tỉnh táo của đối phương đang nhìn hắn chăm chú không chớp. Vừa nhìn đã biết là dậy từ sớm, ôm mình vào ngực vừa vuốt ve vừa chăm chú nhìn mà chơi đùa thật lâu...

Ngụy Vô Tiện cũng không biết bản thân có cái gì đáng nhìn, nhưng hình như Lam Vong Cơ cảm thấy hắn vô cùng thú vị, gom tất cả hứng thú để dành từ mười mấy năm không hứng thú với bất kỳ cái gì lại, sau đó rót tất cả lên người hắn. Cho dù sắc mặt không lộ rõ, nhưng Ngụy Vô Tiện chính mình có thể nhìn thấy cái tiểu tâm tư vòng vèo uốn lượn này trong đầu y.

Đơn giản là muốn khẳng định đây là "người của y" mà thôi...

Không biết Ngụy Vô Tiện đây là trách móc ngọt ngào hay theo thói quen cứ ở trước mặt Giang Yếm Ly là lập tức biến thành ba tuổi, khóe miệng cong lên, câu được câu mất nói với Giang Yếm Ly:

"Lam Trạm lúc nào cũng không chịu gọi đệ."

Mấy ngón tay của Lam Vong Cơ cong lại. Giang Yếm Ly mỉm cười nói:

"Lam nhị công tử muốn để đệ ngủ nhiều thêm một lát thôi."

Ngụy Vô Tiện nói:

"Đâu có, chẳng qua y..."

Một bát canh ấm áp bỗng dưng được nhét vào trong lòng bàn tay, thơm nức mũi, nhưng động tác nhét vào rõ ràng là có chút cấp bách.

"Canh."

Vành tai Lam Vong Cơ phiếm hồng, hơi mím môi:

"Nhân lúc còn nóng, uống đi."

Ngụy Vô Tiện: "..."

Ngụy Vô Tiện vốn còn muốn trêu chọc y thêm chút nữa, nhưng nhìn cái chén vừa được đặt vào tay đã không kìm được nước miếng, đắc ý nâng bát canh nhỏ lên, nói:

"Ngươi nấu cho ta hả?"

Cái âm "hả" cuối của hắn nghe nũng nũng nịu nịu, dài giọng du dương du dương, nghe qua lại giống như một âm "nha" thật mềm. Hoàn toàn không phải là câu hỏi, đây rõ ràng là một câu khẳng định. Lam Vong Cơ đáp:

"Ừ."

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Ngụy Vô Tiện uống canh mà y tự tay hầm, hì hì cười một tiếng, thỏa mãn ừng ực ừng ực uống hết, sau đó còn dùng giọng nói hệt như nhặt được một cái bánh từ trên trời rơi xuống nói:

"Ôi, ta đúng là vô cùng may mắn mà..."

'Rầm!'

Cửa gỗ của nhà bếp bị người nào đó đạp một phát bật ra va thẳng vào tường, phát ra tiếng động thật lớn. Đám sư đệ hệt như chim sẻ sổ lồng, người chen kẻ chúc lao vào, vừa thấy hắn tuy cũng có chút ngạc nhiên nhưng hai mắt vẫn sáng lên:

"Đại sư huynh!"

Ngụy Vô Tiện: "Kích động như vậy làm..."

Các sư đệ: "Có còn thừa chút canh nào không?????"

Ngụy Vô Tiện: "..."

Ngụy Vô Tiện trợn mắt quát: "Lượn lượn lượn!"

Mấy thiếu niên đều là ngửi mùi nên mới chạy tới, tết đến mùng hai nhà nào cũng tập trung chuẩn bị đồ ăn, mấy tên nhóc này sợ bản thân đáng thương sẽ bị bắt đi nhặt rau thái thịt, cho nên lén lút hẹn trước với nhau ra ngoài chơi từ sáng sớm, đợi đến khi trời tối chơi xong mới về để chực ăn sẵn.

Kết quả là, bây giờ một tên hai tên đều ôm cái bụng tròn vo nằm ngả nằm nghiêng trên ghế đá ngoài cửa phòng bếp, vô cùng thỏa mãn mà chép chép miệng. Giang Yếm Ly sớm đã đoán trước chuyện này, cho nên hầm một nồi canh thật lớn, đủ cho tất cả uống. Mấy ngày trước đây Lam Vong Cơ có đưa bái thiếp đến nói mùng hai sẽ đưa Ngụy Vô Tiện về, cho nên Giang Trừng nhìn thấy Ngụy Vô Tiện cũng chẳng bất ngờ, chỉ là vẻ mặt ghét bỏ nhích người ngồi cách chỗ Ngụy Vô Tiện vừa đặt mông xuống đã lập tức dựa dẫm vào người tiểu phu quân bên cạnh xa một chút. Ngồi chưa được bao lâu, bỗng dưng Lục sư đệ giống như nghĩ tới cái gì đó, thẳng người dậy, nhìn những người khác, nghiêm túc nói:

"Chơi không?"

Lam Vong Cơ còn chưa kịp hiểu ý tiểu tử này thì đã thấy Ngụy Vô Tiện đang dựa dẫm vào mình cũng ngồi thẳng lên, phất tay phóng khoáng nói:

"Chơi! Ai sợ ai chứ!"

Tam sư đệ lẩm bẩm:

"Vẫn chơi? Năm nào chẳng thua, có gì hay đâu mà so."

Tứ sư đệ đã bắt đầu cười hì hì móc ngược móc xuôi, đắc ý nói:

"Năm nay ta còn đến nhà họ hàng xông cửa, chắc chắn ta sẽ không đội sổ!"

Ngũ sư đệ: "Đệ cũng đi xông cửa!" Cậu xòe hai ngón tay ra, cười hì hì nói: "Thêm hai cái!"

Giang Yếm Ly nhẹ nhàng cười, lắc lắc đầu, giống như có chút không biết làm sao.

Lam Vong Cơ: "...?"

Đợi đến khi trên bàn đá nhỏ ngoài phòng bếp bày đầy những cái phong bao nho nhỏ màu đỏ, cùng với tiếng mấy thiếu niên hoặc là đắc ý hoặc là chán nản vang lên, Lam Vong Cơ cuối cùng mới nhận ra đây là chuyện gì.

Đây là đang so xem ai thu được nhiều phong bao lì xì hơn mà...

Lam gia không có thói quen này, bởi lẽ gia quy cấm khoe khoang lãng phí xa hoa, cho nên cũng không hiểu được thú vui của mấy thiếu niên nhỏ tụ tập lại một chỗ, so sánh xem người nào thu được nhiều hồng bao hơn, người nào thu được hồng bao nhiều nhất. Thật ra thì cũng chẳng có bao nhiêu tâm tư muốn khoe khoang, đơn giản chỉ là thiếu niên tâm tính háo thắng, thích so kè lung tung thôi.

"Hức, lại là đệ thua! Sang năm đệ cũng phải đi xông cửa nhà họ hàng nhiều hơn."

Lục sư đệ tức giận lẩm bẩm rồi thu hết hồng bao của mình lại. Tam sư đệ hất hất cằm, nói:

"Sáng nay sư phụ có việc ra ngoài còn chưa về, nếu không còn có thể nhiều hơn."

Giang Phong Miên và Ngu Tử Diên sáng nay đã dậy thật sớm để đi một chuyến về thăm Ngu gia. Lúc Ngụy Vô Tiện tới cũng không gặp được hai vị này, chắc là phải đến tối mới có thể thấy mặt. Ngũ sư đệ mắt đảo liên tục, khẩy khẩy đếm đếm đống hồng bao trên bàn, cuối cùng ngạc nhiên nói:

"Ơ, năm nay thế mà lại không hòa này?"

Ngụy Vô Tiện cúi đầu xuống nhìn, bỗng nhiên cũng nhận ra sự thật này:

"Đúng nha..."

Ngày xưa toàn là hắn và Giang Trừng được số hồng bao như nhau, không ai nhiều hơn ai. Nhưng năm nay còn chưa gặp Giang Phong Miên và Ngu Tử Diên, đương nhiên số hắn có sẽ ít hơn hai cái. Giang Trừng bị đánh tỉnh, hai mắt sáng ngời, chẳng hiểu sao tuy ngẩng đầu ưỡn ngực nhưng trên mặt vẫn cố bày ra dáng vẻ bình tĩnh:

"Ơ, xem ra năm nay ta nhiều hơn một chút thì phải."

Một cái hồng bao được Ngụy Vô Tiện 'bộp' một phát đập lên bàn.

Giang Trừng sửng sốt.

Ngụy Vô Tiện cười cười thò tay vào trong ngực áo lục lọi cái gì đó:

"Ta suýt chút nữa quên mất, còn của đại ca nữa."

Giang Trừng: "..."

Ngụy Vô Tiện lại lấy ra thêm một cái hồng bao nữa, đắc ý nói:

"À! Còn của thúc phụ nữa này."

Mấy ngón tay của Lam Vong Cơ cuộn lại, túm chặt lấy tay áo.

Giang Trừng: "..."

Thất sách, đã quên mất nhà bên kia cũng có hai vị trưởng bối.

"Được rồi, đừng ầm ĩ nữa." Giang Yếm Ly cười cười, cũng lấy từ trong ống tay áo ra mấy cái hồng bao, chia cho mấy thiếu niên: "Năm mới phải vui vẻ nha."

Nàng lớn tuổi hơn đám Ngụy Vô Tiện, thỉnh thoảng thừa dịp lễ tết gì đó, cũng không nề hà nhiều quy củ gò bó, tặng cho mấy đệ đệ chút đồ chơi nhỏ hoặc ít bạc vụn. Mấy thiếu niên hoan hô một tiếng, cười cười tiến lên nhận. Lam Vong Cơ cũng vụng về nhận lấy hồng bao nhỏ từ tay Giang Yếm Ly, lễ phép nói:

"Đa tạ sư tỷ."

Giang Yếm Ly phân phát hồng bao xong mới dùng thanh âm nhỏ đến mức chỉ mình Lam Vong Cơ mới có thể nghe được, dịu dàng nói:

"Lam nhị công tử, A Tiện của chúng ta thêm một tuổi mới nhưng vẫn phải phiền đệ chăm sóc nhiều."

Lam Vong Cơ nghe thấy vậy, nâng mắt lên, nghiêm túc đáp:

"Vâng."

"Hay lắm!" Lục sư đệ xoắn xuýt vô cùng: "Lần này lại hòa!"

Giang Trừng: "Chẹp!"

Ngụy Vô Tiện nhíu mày nói:

"Không công bằng, ta còn chưa nhận được của Giang thúc thúc đâu đấy."

Lục sư đệ giật mình nói:

"À đúng rồi, còn của sư phụ nữa! Vậy đại sư huynh nhiều hơn rồi!"

Ngụy Vô Tiện cười hì hì nói:

"Đúng luôn, chờ lát nữa Giang thúc thúc về, ta sẽ..."

'Bộp.'

Một túi tiền đáp lên trên bàn, tạo thành một tiếng thanh thúy vô cùng. Mọi người trợn tròn mắt ngẩng đầu nhìn về phía người đang đứng bên cạnh Ngụy Vô Tiện, chẳng hiểu kiểu gì. Lam Vong Cơ không nhanh không chậm đẩy túi tiền đến trước mặt Ngụy Vô Tiện, nghiêm túc nói:

"Ngụy Anh."

Ngụy Vô Tiện: "Hả?"

Ánh mắt của Lam Vong Cơ không để lại dấu vết đảo quanh trên người Giang Trừng một vòng, cuối cùng mới dừng lại trên mặt Ngụy Vô Tiện. Thiếu niên thanh tuấn khẽ mím môi, nói từng chữ một:

"Tiền lì xì, cho ngươi."

Ngụy Vô Tiện: "..."

Ngụy Vô Tiện: "Tại sao tự dưng ngươi lại muốn lì xì cho ta thế?"

Tay Lam Vong Cơ khựng lại một chút, nhưng hình như vẫn có thể hoàn toàn hiểu được cuộc tranh luận của mấy người họ, khăng khăng nhét túi tiền nặng trịch vào trong tay Ngụy Vô Tiện.

"Nhận đi, tiền lì xì."

Ngụy Vô Tiện ngơ ngác vẫn còn chưa kịp hoàn hồn, nhận lấy túi tiền:

"Ồ... Cảm ơn."

Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc mà cầm lấy tay hắn, lại đứng bên cạnh hắn, đặc biệt nghiêm túc, hệt như một hậu phương vô cùng vững chắc có thể dựa vào vậy.

Các vị sư đệ: "..."

Lục sư đệ hoàn toàn không nhận ra có chỗ nào không đúng, chỉ cảm thấy cô gia nhà mình ra tay vô cùng hào phóng, nói:

"Oa... Vậy là bây giờ Đại sư huynh có nhiều hơn Nhị sư huynh rồi."

Giang Trừng: "..."

Giang Trừng giận dữ đập bàn:

"Đệt, không chơi nữa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net