Tiểu kịch trường: Có thể... đừng hôn không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu kịch trường: Có thể... đừng hôn không?


Ngụy Vô Tiện ỉu xìu nằm bẹp trên giường, một cái khăn lạnh hờ hững đắp trên trán vì nhiệt độ của trận sốt cao cũng đã nóng lên, chẳng còn chút tác dụng nào. Hắn khó khăn trở mình, vươn tay muốn kéo cái khăn xuống, nhưng vừa mới thò tay ra khỏi chăn đã lạnh đến mức ngay lập tức rụt về. Ngụy Vô Tiện thầm thở dài không biết bao nhiêu lần, cũng lẳng lặng tự tưởng tượng đến cảnh búng đầu Tiểu Đông Tây bấy nhiêu lần, cuối cùng vẫn mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi. Hắn thật ra rất muốn búng cái đầu của con mèo nhỏ kia, đáng tiếc bản thân bị nhiễm phong hàn, sợ lây bệnh cho con mèo lưu lạc từ nhỏ thể chất không được tốt cho lắm đó. Cho nên vừa rồi trong ánh mắt trông mong của hắn, Lam Vong Cơ đã mang cả ổ lẫn con mèo mun nhỏ đang ngủ phơi bụng lẫn mấy thứ đồ bát chén lung tung đến gửi chỗ Lam Hi Thần rồi.

Cảm giác chưa ngủ được bao lâu thì Lam Vong Cơ đã rất nhanh trở về, trong lúc mơ màng Ngụy Vô Tiện nhận thấy có người đưa tay lên kiểm tra nhiệt độ trên trán hắn, mùi đàn hương thanh lãnh tràn vào khoang mũi, làm hắn vô thức cọ cọ đầu vào bàn tay kia. Thiếu niên bị bệnh ủ rũ nằm trên giường, thanh âm còn mang theo giọng mũi dày đặc, lọt vào trong tai người kia lại mang theo vài phần ý vị mềm mại:

"Lam Trạm..."

Rất ít khi Ngụy Vô Tiện mang dáng vẻ không có tinh thần như vậy, Lam Vong Cơ trong chốc lát chưa thể quen được, thế nhưng trong lòng lại giống như vừa có thứ gì đó nhỏ nhỏ mềm mại giẫm lên, không biết làm gì ngoài vuốt vuốt mái tóc của hắn, ghé sát lại nhẹ giọng an ủi:

"Còn khó chịu lắm không?"

Ngụy Vô Tiện hàm hàm hồ hồ "Ừm" một tiếng, vùi sâu đầu vào cái vuốt ve kia hơn, chỉ cảm thấy Lam Vong Cơ mơn trớn vầng trán như vậy khiến hắn vô cùng thoải mái, đến mức hắn hài lòng mà than nhẹ một tiếng. Chẳng qua, cái miệng nhỏ thì vẫn chơi xấu mà kêu ca:

"Thật là khó chịu..."

Tiểu đạo lữ nhà mình giống hệt con sóc nhỏ mềm mềm mại mại dựa vào trong ngực, miệng kêu khó chịu xong còn không ngừng rì rầm than thở, trong giọng nói mang theo vài phần làm nũng đòi người ta phải dỗ dành một chút. Lam Vong Cơ chưa bao giờ phải đối phó với một Ngụy Vô Tiện thiếu sức sống như vậy, hô hấp khựng lại trong chốc lát, giọng nói xưa nay luôn bình ổn nhiễm thêm vài tia lo lắng:

"Ta... Ta đi mời y sư đến xem."

Ngụy Vô Tiện thầm cười trộm trong lòng một tiếng, bắt đầu ngứa tay ngứa chân, nhẹ nhàng vươn ra nắm lấy tay Lam Vong Cơ. Nói cho cùng, chẳng qua là hắn biết người này chắc chắn sẽ chiều chuộng hắn, cho nên mới không kiêng nể gì mà chơi xấu như vậy. Ngụy Vô Tiện ho khan hai tiếng, khoát tay nói:

"Mời y sư làm gì chứ, cũng đâu phải là bệnh gì nghiêm trọng."

Hắn nói xong bèn cong môi lên, nhắm mắt lại, dùng ngón tay chỉ chỉ ra hiệu.

Lam Vong Cơ: "..."

Lam Vong Cơ siết tay lại, môi giật giật. Nhưng cuối cùng y cũng không nói gì, chỉ vén mấy sợi tóc lộn xộn của Ngụy Vô Tiện ra sau tai, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt ửng hồng mướt mồ hôi của tiểu đạo lữ nhà mình, sau đó cúi đầu xuống hôn. Ai ngờ lúc bốn cánh môi sắp chạm vào nhau, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên "A" một tiếng, đưa tay chặn miệng y lại. Lam Vong Cơ bị hắn che kín miệng, chẳng hiểu kiểu gì:

"...?"

Ngụy Vô Tiện nhìn đôi mắt nhạt màu kia một lát, hệt như vô cùng quyến luyến, nhưng cuối cùng vẫn mạnh mẽ hạ quyết tâm, dùng giọng nói khàn đặc nghiêm túc nói:

"Ta đang ốm, hôn thì sẽ lây sang cho ngươi mất."

Lam Vong Cơ: "..."

Y vốn muốn nói "Không thành vấn đề", nhưng Ngụy Vô Tiện dường như đặc biệt kiên trì, bày ra cái dáng vẻ lúc này mà làm chuyện đó thì không tốt tí nào, cho nên Lam Vong Cơ cũng đành im lặng. Bình thường mỗi ngày hai người phải hôn đến vài lần, sau khi Ngụy Vô Tiện bị ốm ngủ mê mệt cũng đã gần một ngày không hôn. Y đã sớm quen thuộc với bờ môi mềm mại mang lại cảm giác cực kỳ thoải mái kia, trong lúc môi lưỡi quấn quýt vô cùng thân mật mà ngậm lấy rồi mút mát đầu lưỡi của y, tựa như có thể nhận thấy được sự ỷ lại ngọt ngào cùng cảm giác thân tâm hòa hợp. Một ngày không hôn, thật sự là quá mức, yết hầu Lam Vong Cơ khẽ trượt lên trượt xuống một vòng, nhìn chằm chằm đôi môi của thiếu niên, mơ hồ muốn nói cái gì đó.

Ngụy Vô Tiện cũng có chút phiền não, gần như không dám nhìn thẳng vào y, sợ chỉ cần trong một giây phút không cẩn thận sẽ lập tức dao động. Hai người im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên Ngụy Vô Tiện tươi cười hớn hở nói:

"Đúng rồi, thế này cũng được."

Hắn hôn lên lòng bàn tay mình một cái, sau đó cười hì hì, áp lòng bàn tay đó dán lên môi Lam Vong Cơ. Bàn tay thiếu niên vô cùng mềm mại, lại còn đang toát mồ hôi, có chút ẩm ướt, mang theo hơi ấm từ trong ổ chăn, lòng bàn tay phấn nộn áp lên môi Lam Vong Cơ, cọ cọ khiến y có chút ngứa ngáy. Nơi đó phảng phất như còn lưu lại cảm giác ngọt ngào mềm mại của đôi môi thiếu niên, trêu chọc lòng người, hàng mi dài của Lam Vong Cơ khẽ run lên, chỗ nào đó bên ngực trái hệt như bị ai đó không cao không thấp mà kéo một chút.

"Khụ."

Ngụy Vô Tiện hôn xong rồi mới cảm thấy làm kiểu này cũng chẳng có nghĩa lý gì, vội ho một tiếng, ngượng ngùng chui vào trong chăn:

"Quên đi quên đi, ta nghỉ ngơi thêm một chút là ổn thôi."

Đáng tiếc là, giờ không chỉ mình đầu hắn nóng, mà đáy lòng hắn cũng nóng lên rồi. Thân thể trượt sâu vào ổ chăn, gần nửa khuôn mặt cũng theo đó mà bị chăn che khuất, chỉ để lộ từ chóp mũi ửng hồng mướt mồ hôi trở lên. Tiểu phu quân nhà mình hình như chẳng có phản ứng gì lớn lắm, chỉ là nâng tay lên nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi, mi mắt buông xuống, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì. Ngụy Vô Tiện nhủ thầm: Thôi quên đi, bày vẽ làm gì, Lam Trạm cũng chưa chắc đã muốn hôn ngươi...

Bỗng dưng Ngụy Vô Tiện cảm thấy có thứ gì đó mềm mại ấm áp cách một lớp chăn mỏng dán lên môi mình, đôi mắt nhạt màu ghé sát vào gần trong gang tấc, hàng mi dài cong cong trực tiếp cọ thẳng lên mi mắt hắn. Lam Vong Cơ hơi nghiêng mặt sang một bên, để nụ hôn kia dừng lại trên khóe miệng. Đôi môi của thiếu niên hình như đang vểnh lên một chút, khiến lớp chăn mỏng hơi nhấc lên, sau đó bị thiếu niên tuấn tú ngậm vào trong miệng, khẽ cắn nhẹ. Ngụy Vô Tiện cảm thấy môi có chút đau, lại có chút tê tê dại dại, sau khi hiểu được chuyện gì đang xảy ra, ngay tức khắc mặt nóng bừng lên, trái tim ngứa ngáy như bị mèo cào.

Lam Vong Cơ đang cách một lớp chăn mỏng... hôn lên môi hắn.

Chẳng hiểu sao bỗng dưng trong lòng Ngụy Vô Tiện sinh ra chút cảm giác căng thẳng, cổ họng khô khốc, lo lắng một giây tiếp theo Lam Vong Cơ sẽ xốc chăn lên, trực tiếp hôn xuống. Nhưng một góc nào đó trong tâm trí lại âm thầm có chút chờ mong y sẽ thật sự làm như vậy.

Nhưng nếu hôn thật thì... không tốt cho lắm.

Mấy ngón tay mảnh khảnh không một tiếng động siết lấy mặt trong của chăn, chỉ cảm thấy cả người nóng bừng. Lam Vong Cơ hơi nghiêng mặt, để lộ ra sườn mặt cùng cái cằm tinh mỹ, thử thăm dò cọ cọ một chút. Cuối cùng, đôi môi nhạt màu men theo cánh môi xinh đẹp của thiếu niên dưới lớp chăn, áp sát lại, hơi thở gấp gáp hòa cùng với khí tức ướt át nóng hổi, quấn quýt lấy nhau chung một chỗ. Chóp mũi cọ vào chóp mũi, tuy bị hôn cách một lớp chăn nhưng trái tim Ngụy Vô Tiện vẫn run rẩy không ngừng, chỉ cảm thấy lướt qua kiểu này như gần như xa thế chẳng thỏa mãn tẹo nào, nhưng trong lúc hoảng hốt lại giống như bị Lam Vong Cơ nhiệt tình mà hôn một phen.

Cũng không biết mê mê mẩn mẩn bị hôn như vậy trong bao lâu, cuối cùng hắn cũng nghe được thanh âm trầm thấp của Lam Vong Cơ như len qua lớp chăn mỏng tiến vào. Lúc y nói chuyện, cánh môi khẽ động đậy, hệt như chẳng có lớp vải nào ngăn trở cả, đang kề sát khóe miệng hắn mà nói:

"Mau khỏe lại đi..."

Một lúc sau, cuối cùng Lam Vong Cơ cũng nhấc người lên, nâng tay sờ sờ trán hắn. Còn Ngụy Vô Tiện đã vô thanh vô tức kéo chăn cao lên đến dưới mắt, chỉ để lộ ra đôi đồng tử đen láy nhìn y, ánh mắt lấp la lấp lánh. Hắn khó khăn nuốt khan một ngụm, cảm thấy như có rất nhiều rất nhiều cái kim mềm nho nhỏ đang gãi gãi trái tim mình. Hắn thầm nghĩ: Vẫn nên sớm khỏe lại thì tốt hơn...

Nếu không... cứ như thế này ai mà chịu nổi chứ!

_____

Cái đôi tình lữ thối này >"<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net