Tiểu kịch trường tổng hợp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Tiểu kịch trường tổng hợp

1.

Tiểu oan gia hai người bọn họ sau khi quan hệ trở nên tốt đẹp thì cũng có đến tham gia Đại hội vây săn ở Kỳ Sơn. Tay Ngụy Vô Tiện không chịu rời khỏi mạt ngạch của Lam Vong Cơ lấy một chút, suốt cả quãng đường đều bám đuôi theo sau tiểu phu quân nhà mình, ríu rít không thôi.

Lam Vong Cơ cực kỳ xấu hổ, trước mặt mọi người ngượng ngùng kéo tay tiểu đạo lữ, sau đó vị tiểu đạo lữ kia cũng ngoan ngoãn mà ngồi xuống bên cạnh y, ngắm nghía đuôi mạt ngạch của Lam nhị công tử, dùng ngón tay cuộn tới cuộn lui. Lam Vong Cơ ngồi cực kỳ đoan chính, nhưng khóe mắt vẫn vô thức liếc liếc người bên cạnh, phát hiện ra Ngụy Vô Tiện nói chung là khá buồn chán, bèn suy tư trong chốc lát, lén lút duỗi tay đang đặt dưới bàn sang phía hắn. Ngụy Vô Tiện vốn đang chơi mạt ngạch chơi đến buồn ngủ, bỗng nhiên nhìn thấy bàn tay tiểu phu quân nhà mình xuất hiện dưới mặt bàn, ngạc nhiên nhìn y một cái. Lam Vong Cơ hơi mím môi, hàng mi dài khẽ run lên:

"Bách gia bàn luận một lát nữa là xong. Nếu như buồn chán quá, ngươi có thể... nắm lấy tay ta."

Ngụy Vô Tiện: "..."

Trái tim Ngụy Vô Tiện lập tức mềm nhũn xuống, phát hiện ra người này vẫn luôn nhìn trộm mình, lại còn lo mình buồn chán, bèn cầm lấy tay Lam Vong Cơ vừa lén lút duỗi sang, trêu chọc nói:

"Lam nhị công tử không tập trung, vậy mà lại nhìn lén ta."

Lam Vong Cơ: "Không phải nhìn lén"

Ngụy Vô Tiện: "Thôi xong, lại còn nói dối, Lam Trạm ngươi hư mất rồi."

Hơi thở của Lam Vong Cơ bị nghẹn lại:

"Ta..."

Ngụy Vô Tiện nhéo nhéo tay y, cười nói:

"Được rồi, không phải nhìn lén, là quang minh chính đại mà nhìn, được rồi chứ."

Lam Vong Cơ: "Ừ."

Ngụy Vô Tiện: "Ở nhà còn chưa nhìn đủ à?"

Lam Vong Cơ khẽ mím môi, vành tai phiếm hồng:

"Ừ..."

Ngụy Vô Tiện hiếm lắm mới nghe thấy y đáp lại mấy câu lời ngon tiếng ngọt tán tỉnh này, có chút sửng sốt, rồi trong lòng yêu thích muốn chết, lại nhéo nhéo tai y, cười cười nói thầm:

"Kỹ năng dỗ dành người khác của Lam nhị công tử tốt thật đấy."

Nhiếp Hoài Tang ngồi phía sau hai người, khe khẽ mở quạt ra che trước mặt mình. Tuy rằng không che được thanh âm nói chuyện của hai người, nhưng ít nhất che được hình ảnh hai người đang nhích lại gần nhau... gần hơn... gần hơn nữa...

Nhiếp Hoài Tang thầm nghĩ: thôi bỏ đi, rõ ràng hai người họ đã dính vào với nhau luôn rồi.

Hai người đầu tiên thành thân trong đám người bằng vai phải lứa của tiên môn bách gia có khác.

Đúng là không thể coi thường...

2.

Ngụy Vô Tiện đang lôi kéo Lam Vong Cơ đến trước cửa Điểm Hương lâu thì khựng lại, vẻ mặt hồ nghi nhìn y:

"Tại sao ngươi... lại nghĩ đến chuyện tranh quyền nuôi Tiểu Đông Tây với ta?"

Lam Vong Cơ: "..."

Ngụy Vô Tiện nói tiếp:

"Khi nãy ngươi còn nói ngươi muốn nuôi nó. Làm sao, ngươi cảm thấy ngươi thân thiết với nó hơn à? Ngươi đã từng hỏi nó xem có cảm thấy như thế nào chưa?"

Lam Vong Cơ: "..."

Ngụy Vô Tiện: "Ngươi có từng meo meo meo cùng nó không?"

Lam Vong Cơ bị hắn làm cho nghẹn họng:

"Ta..."

Ngụy Vô Tiện nhướng mày lên:

"Meo meo meo meo meo meo."

Lam Vong Cơ: "???"

Ngụy Vô Tiện: "Ta trả lời hộ nó, là 'con ở cùng Ngụy đa đa' đấy."

Lam Vong Cơ thẹn quá hóa giận, suýt chút nữa thì cũng bật thốt ra mấy âm "meo meo" mà cãi nhau với hắn, cuối cùng vẫn phanh lại kịp, giống như không biết nên đáp lại hắn như thế nào. Ngụy Vô Tiện hỏi tiếp:

"Ngươi có đồng ý hay không?"

"..."

Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc mà vươn tay ôm lấy eo hắn:

"Không thành vấn đề, ngươi ở cùng ta là được."

3.

Mỗi sáng khi Lam Vong Cơ thức giấc cũng không vội vã đánh thức người kia rời giường, nếu như trời vẫn còn sớm sẽ lặng im không một tiếng động ngắm khuôn mặt đang ngủ say của Ngụy Vô Tiện. Hô hấp của tiểu đạo lữ bình ổn ẩm ướt, giống như đang mơ thấy cái gì đó, cánh môi khẽ mấp máy phát ra âm thanh nhỏ vụn, không nghe rõ ra hắn nói cái gì. Khóe mắt Lam Vong Cơ giật giật, không áp chế nổi sự rung động dưới đáy lòng, ghé sát vào muốn nghe xem hắn nói cái gì.

Nhưng mà y còn chưa kịp ghé sát vào đã nghe thấy tiểu đạo lữ lẩm bẩm một tiếng, giống như con khỉ nhỏ sợ lạnh mà chui vào ngực y, toàn thân mềm mại ấm nóng, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng y, đầu tựa vào hõm cổ, giọng nói vẫn mang theo chút mê man:

"Lam Trạm..."

Trong chốc lát, trái tim Lam Vong Cơ chẳng khác nào một ngọn đồi nhỏ hoa tươi nở rộ, bên trong còn có thật nhiều thật nhiều con thỏ nhỏ thịch thịch thịch nhảy lên nhảy xuống, cánh hoa đón gió lay động, từng cánh từng cánh một chậm rãi buông lơi rơi xuống đất. Loại cảm giác này vừa xa lạ lại vừa hạnh phúc, ngọt ngào tự như kẹo hoa quế nơi đầu lưỡi rồi lan tràn khắp khoang miệng, khiến Lam Vong Cơ vô thức ôm chặt lấy vòng eo của tiểu đạo lữ, để hơi thở nóng ẩm bình ổn kia dần dần theo nụ hôn ở cổ ngấm vào da thịt.

Trong giấc mơ của Ngụy Vô Tiện cũng có y.

Đúng là... vô cùng vui vẻ.

4.

"Giao thừa và mùng một ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, mùng hai mùng ba đi Vân Mộng có được không?"

Lam Vong Cơ đỡ lấy thân thể lắc lư lắc lư suýt chút nữa ngã xuống của hắn, đỡ trán nói:

"Nếu ngươi muốn ở lại Vân Mộng chơi thêm mấy ngày, cũng được."

Ngụy Vô Tiện ngồi trên đùi y, nghiêng mặt hôn chụt một phát lên khuôn mặt thanh tuấn:

"Ta muốn ăn bánh hoa đào."

Lam Vong Cơ: "Lần này mang về nhiều một chút."

Ngụy Vô Tiện vui vẻ nói: "Ta muốn ăn bánh do ngươi làm kia, lần trước ngươi học cách làm từ chỗ sư tỷ còn gì?"

Lam Vong Cơ nâng mắt lên, lẳng lặng nhìn hắn:

"Được."

Ngụy Vô Tiện vui vẻ vòng tay lên ôm lấy cổ y, cả người dựa vào lồng ngực rộng lớn, nói:

"Tốt tốt tốt! Ta sẽ giúp ngươi một tay."

Lam Vong Cơ nghe vậy thì khẽ cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi mềm mại của người trong ngực. Cái này so với bánh hoa đào thì ngon hơn nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net