Tiểu kịch trường: Ý nghĩ đặc biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Tiểu kịch trường: Ý nghĩ đặc biệt

Sau khi thành hôn cùng Lam Vong Cơ, càng ngày Ngụy Vô Tiện càng thấy cái người này có rất là nhiều những cái tiểu tâm tư mờ ám.

Ví dụ như muốn một cái hôn nhẹ, hoặc muốn hắn nói gì đó dễ nghe, hoặc là buổi tối muốn ôm ngủ... rõ ràng chỉ cần nói một câu đơn giản, Ngụy Vô Tiện sẽ đáp ứng y ngay. Dù sao thì bình thường không có việc gì Ngụy Vô Tiện cũng thỉnh thoảng không biết ngượng mồm nói một hai câu trêu ghẹo y cơ mà. Chẳng qua Lam Vong Cơ làm không được, người từ nhỏ đến lớn đoan chính quy phạm như y đương nhiên sẽ không nói ra những câu như vậy, lại còn cực kỳ dễ xấu hổ. Cho nên bình thường Ngụy Vô Tiện chỉ có thể thông qua những động tác nhỏ hoặc ánh mắt của y để đoán xem y muốn gì. Nói chung là sống cùng đã lâu, mỗi ngày đều dính lấy nhau, cho nên có thể đào ra được chút khác biệt từ cái khuôn mặt lúc nào cũng lạnh nhạt thản nhiên kia.

Giống như lúc này này...

Ngụy Vô Tiện vốn đang vô cùng chăm chú mà nghịch Tiểu Đông Tây, vần vò bộ lông đen mượt khiến con mèo nhỏ kêu meo meo kháng nghị liên tục, bỗng nhiên lại thấy vòng eo bị ai ôm lấy.

Ngụy Vô Tiện: "..."

Hắn cúi đầu nhìn xuống hông, không biết từ khi nào trên đó đã có thêm một bàn tay thon dài trắng nõn, nhẹ nhàng khoát hờ, cẩn thận vuốt ve khiến cho Ngụy Vô Tiện dần dần không còn chuyên tâm mà chơi với mèo nữa.

Ngụy Vô Tiện hiểu rồi. Hắn đứng dậy rồi đặt mông ngồi lên đùi người phía sau, y như rằng được người kia thỏa mãn ôm lấy.

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: Ta đúng là giỏi quá trời luôn.

Mỗi lần Lam Vong Cơ muốn đặt hắn lên ngồi lên đùi mà ôm, đều sẽ làm như vậy...

Người phía sau tựa cằm lên vai hắn, hơi thở ấm áp ướt át mang theo mùi đàn hương thơm ngào ngạt quấn quýt bên vành tai Ngụy Vô Tiện, vòng tay đang ôm lấy thắt lưng thon gọn không một tiếng động siết chặt lại. Đáy lòng Ngụy Vô Tiện ngày càng ngứa ngáy, nhưng cũng không đoán được y có ý gì, bèn quay đầu lại nhìn vào mặt y.

"Meo!"

Tiểu Đông Tây bị hai người chèn ép không chịu nổi nữa rồi, bụp một tiếng nhảy từ trong tay Ngụy Vô Tiện xuống đất, chạy về cái ổ nhỏ của mình mà liếm liếm bộ lông đã loạn thành một nùi. Nhưng Ngụy Vô Tiện lại không có tâm tư mà chú ý nhiều như vậy. Khuôn mặt tuấn lãng theo động tác quay người bất chợt của cơ thể, vừa ngoảnh đầu đã gần như ghé sát vào mặt Lam Vong Cơ, hơi thở quấn quýt. Lam Vong Cơ không nói gì, bàn tay vẫn tiếp tục vuốt ve eo hắn, duy trì nguyên tư thế này, đầu cũng không thèm tránh.

"...?" Ngụy Vô Tiện nhướng mi.

Lam Vong Cơ hơi mím môi, hàng mi đen dài khẽ hạ xuống, ánh mắt như có như không mà dừng lại ở trên môi Ngụy Vô Tiện.

"..."

Lập tức sau đó Ngụy Vô Tiện bừng tỉnh đại ngộ, thầm nghĩ: À!!!!

Khóe miệng của thiếu niên mang theo ý cười, hơi hơi nghiêng mặt sang một bên, áp môi mình lên môi Lam Vong Cơ.

"Thế này hả?"

Cánh môi mềm mại còn ẩn chứa vị ngọt thanh, ánh mắt Lam Vong Cơ lấp láy, nâng tay lên, theo bản năng muốn luồn tay vào mái tóc đen mượt đỡ lấy gáy hắn. Hôm nay đúng lúc Ngụy Vô Tiện dậy muộn, ở lì trong phòng không muốn ra ngoài, cho nên tóc tai tán loạn, chỉ dùng dây buộc tóc tùy tiện buộc lỏng lẻo lại. Y vừa làm như vậy lại vô tình kéo dây buộc tóc của Ngụy Vô Tiện xuống. Tóc dài đen nhánh mềm mại vô cùng, mùi tạo giác nhẹ nhàng khoan khoái lại cực kỳ mê người, buông xõa trên vai thiếu niên rồi mới chậm rãi rơi xuống, thậm chí còn có mấy sợi không ngoan ngoãn bám trên sườn mặt, làm Ngụy Vô Tiện cảm thấy có chút ngứa.

Lam Vong Cơ nhận ra mình không cẩn thận làm tuột dây buộc tóc của hắn, khóe môi giật giật, đang muốn tự tay buộc lại tóc cho hắn lần nữa. Ai ngờ bỗng dưng sắc mặt Ngụy Vô Tiện ngưng trệ trong chốc lát, co quắp đưa mắt nhìn sắc trời bên ngoài, lại quay đầu có chút xoắn xuýt mà đánh giá Lam Vong Cơ.

"Bây giờ... vẫn còn là ban ngày đấy?"

Lam Vong Cơ: "...?"

"Ôi, thật ra ta cũng hơi muốn một chút..." Ngụy Vô Tiện sờ sờ chóp mũi, ậm ờ nói: "Nhưng mà tối qua ngươi chơi đùa hơi ác, chỗ đó vẫn còn đau..."

Lam Vong Cơ: "..."

Ngụy Vô Tiện do dự trong chốc lát, một lúc lâu sau mới giống như hạ quyết tâm, ngẩng đầu hôn 'chụt' lên mặt Lam Vong Cơ, cánh môi lướt dần lên bên tai Lam Vong Cơ, nhẹ nhàng cắn cắn. Hơi thở ướt át, đầu lưỡi mềm mại ngượng ngùng mà liếm quanh tai y, nhỏ giọng mặc cả:

"Ca ca tốt, đêm mai thì sao? Tùy ngươi muốn chơi thế nào cũng được..."

Lam Vong Cơ ngay tức khắc cứng đờ, da mặt nóng lên, hai mắt mở lớn, lẳng lặng siết chặt dây buộc tóc trong tay. Ngụy Vô Tiện lại tưởng y không vui, sờ sờ cằm, nói:

"Thôi được rồi, thật ra thì nếu để đến đêm nay cũng..."

"Ngụy Anh."

Lời còn chưa nói hết, đã bị người ta thở dốc ngắt lời.

Mái tóc đang buông xõa trên vai được bàn tay có một lớp chai mỏng thuần thục nhanh chóng dùng dây buộc tóc buộc lại. Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên nhìn Lam Vong Cơ. Y khẽ hít vào một hơi, xấu hổ đến mức vành tai đỏ bừng:

"Tóc, tóc rối rồi. Ta buộc lại cẩn thận giúp ngươi."

Ngụy Vô Tiện: "..."

Lam Vong Cơ còn vô cùng nghiêm túc mà nhìn hắn:

"Ừm."

"Ồ!!!" Ngụy Vô Tiện ho nhẹ một tiếng, nhìn sang chỗ khác.

Mạt đỏ từ tai Lam Vong Cơ cũng đã lan xuống cổ rồi.

"Ừm..."

(Lời tác giả: Bởi vì bình thường lúc làm chuyện kia, A Anh sẽ được lão công nhà mình cẩn thận cởi quần áo rồi tháo dây buộc tóc, cho nên tạo thành phản xạ có điều kiện. Sau đó sẽ dễ có khả năng hiểu sai ý.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net