21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất cả truyện do phamnoi2704 chỉ được update trên trang dưới đây dưới đây, tất cả những trang web khác như truyenwiki, truyen4u, truyenfull... đều là re - up lậu, là ăn cắp bản dịch và công sức của mình. Mọi người hãy đọc ở trang chủ chính thức để tôn trọng công sức của dịch giả.

Đặc biệt là trang web truyenwiki, các chương trên trang truyenwiki đều là chương có nội dung thiếu do mình cố tình đăng thiếu để truyenwiki reup rồi mới đăng đủ. Các bạn đọc trên truyenwiki hãy lên trang chính thức để đọc được bản đầy đủ nhé.

21.

Tiếng sấm vang vọng giữa núi rừng hoang vu phía đằng xa, đợi đến khi truyền tới nơi này thì chỉ còn giống như một tiếng ngâm nga trầm thấp quanh quẩn bên tai. Ngụy Vô Tiện khẽ chớp chớp mắt, cũng theo tiếng sầm rền mà thở dài một hơi, đặt quyển sách đang cầm trong tay lên mặt bàn, đưa mắt nhìn nước trong canh lậu* đang nhỏ từng giọt từng giọt nơi góc phòng.

(*Canh lậu: Một dạng đồng hồ nước thời xưa, người xưa dùng cái gáo dùi thủng một lỗ nhỏ, đổ nước vào, nhỏ giọt, mực nước dâng cao, cái thẻ khắc giờ nổi lên, xem phân số nhiều ít thì biết được thì giờ sớm hay muộn.)

Đêm đã khuya rồi, nhưng Lam Vong Cơ vẫn chưa về.

Mây đen tích nước suốt một đêm, đến lúc này mới bắt đầu rả rích rả rích mưa, từ xa đến gần đều là tiếng mưa rơi tí tách từng giọt quấy nhiễu bên ngoài song cửa sổ. Ngụy Vô Tiện đứng dậy đi quanh phòng, tìm được một chiếc ô đang bày trên giá, nhìn qua có vẻ cũng là một kiện đồ vật cũ đã ở trong này thật lâu thật lâu. Hắn tiện tay mở nhẹ ô ra, nan ô thế mà lại đóng mở trơn tru, không hề bị rít chút nào. Hắn nương theo ánh sáng nhìn rõ mặt ô, bên trên là một bức tranh phong cảnh với những dãy núi trập trùng phía xa xa, chỉ dùng mực đen mộc mạc, bên cạnh còn đề một hàng chữ nhỏ, cũng chính là bút tích từ chủ nhân của chữ "Trạm" trên cuốn sách vừa nãy Ngụy Vô Tiện cầm trong tay.

"Đợi câu ly biệt cùng tuế nguyệt, mặc ý trùng phùng với nắng xuân."

Ngụy Vô Tiện đẩy cửa ra, bước vào trong màn mưa đêm Cô Tô.

Mưa rơi từng giọt tí tách, con đường trải đá trắng ướt sũng ngâm mình trong gió lạnh, góc mái hiên cản bớt lại màn mưa lất phất, để những ngọn đèn dầu yếu ớt dưới hiên nhà chỉ phải đong đưa theo cơn gió, thắp sáng một mảnh ấm áp giữa mưa đêm mịt mù. Ngụy Vô Tiện bung ô đi về phía từ đường, những đệ tử Lam thị đứng nghiêm yên tĩnh chờ đợi bên trong sân viện đã giải tán hết rồi. Hắn đẩy cửa ra, tiếng mưa rơi theo đó mà len lỏi chảy vào bên trong từ đường vắng vẻ im ắng, ánh nến cũng chập chờn lay động . Lam Vong Cơ quay đầu nhìn lại, đã thấy Ngụy Vô Tiện nhoẻn miệng cười với y. Ngụy Vô Tiện nói:

"Sao ngươi vẫn còn quỳ thế! Lam lão đầu có còn là người không, ông ấy..."

Âm lượng của Ngụy Vô Tiện không thấp, gần như là vang vọng khắp từ đường. Hắn đưa mắt nhìn thoáng qua tầng tầng lớp lớp bài vị đặt trên bàn thờ, ngược lại không nói tiếp cho hết câu nữa, chỉ vứt gọn ô vào một góc hành lang dưới mái hiên, bước từng bước vào bên trong. Hắn trở tay đóng cánh cửa sau lưng lại, tiếng mưa rơi lập tức bị ngăn ở bên ngoài, trả lại sự vắng lặng vốn có cho từ đường. Hắn đi đến bên cạnh Lam Vong Cơ, y bất thình lình nắm lấy cổ tay hắn rồi kéo hắn lại. Những ngón tay thon dài trước giờ luôn mang theo hơi ấm lúc này cũng đã trở nên lạnh ngắt, Ngụy Vô Tiện ngồi thụp xuống tại chỗ, dùng cả hai tay mà nắm lấy tay của Lam Vong Cơ rồi ôm vào sát ngực để ủ ấm, hỏi:

"Lạnh không?"

Lam Vong Cơ lắc lắc đầu.

Ánh đèn Trường minh ấm áp đổ dài lên vạt áo trắng như tuyết của y, ngọn nến dịu dàng lay động, vệt sáng nhảy nhót trên hàng mi đen dài của Lam Vong Cơ, tạo thành vài bóng mờ nhỏ vụn trên làn da trắng tựa ngọc. Ngụy Vô Tiện ôm lấy tay của Lam Vong Cơ sưởi ấm một lúc rồi buông ra, sau đó duỗi tay về phía trước, ôm chặt lấy Lam Vong Cơ từ phía sau, lồng ngực dán vào tấm lưng rộng lớn. Hắn vùi đầu vào bên cổ Lam Vong Cơ mà cọ qua cọ lại, nhẹ nhàng ấm áp. Lam Vong Cơ nói:

"Ngươi... quay về nghỉ ngơi sớm đi."

Ngụy Vô Tiện đáp:

"Ta đã nghỉ ngơi đủ rồi, cho nên giờ mới đến đấy! Lúc này đã qua canh giờ nhà ngươi cấm đi lại ban đêm lâu rồi, Lam lão đầu đây là muốn ngươi quỳ ở chỗ này nguyên một đêm luôn à!"

Lam Vong Cơ lắc lắc đầu lần thứ hai, lần này không biết là đang muốn nói "Không phải" hay là đang muốn nói "Không biết" nữa. Ngụy Vô Tiện dụi dụi vào bên cổ Lam Vong Cơ, nhẹ giọng nói:

"Ta ở đây cùng ngươi."

Tay hắn vẫn đang vòng trước người Lam Vong Cơ, y cầm lấy mấy ngón tay của hắn rồi khẽ siết, thấp giọng nói:

"Không cần."

Ngụy Vô Tiện ghé sát vào bên tai hắn cười khẽ một tiếng rồi nói:

"Thúc phụ ngươi phạt ngươi, lại không chịu phạt ta, chẳng phải là có chút quá khách khí rồi sao? Ông ấy cũng không phải là không quen biết ta, khách khí cái gì cơ chứ!"

Ý là, nếu như ông phạt Lam Vong Cơ vì chưa có lệnh của thúc phụ và huynh trưởng mà đã thành thân với Ngụy Vô Tiện, vậy thì ba bái đó là Ngụy Vô Tiện và y cùng bái, Ngụy Vô Tiện cũng cần phải đến lãnh phạt cùng y.

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng hít vào một hơi, lồng ngực bên dưới vòng ôm của Ngụy Vô Tiện cũng theo đó mà phập phồng, chốc lát sau y mới nói:

"Ngươi đứng lên trước đi."

Ngụy Vô Tiện dựa hẳn vào lưng y, ghé sát đến mức không thể sát hơn, nhất định không chịu đứng dậy, chỉ nói:

"Tê hết cả chân rồi, không dậy nổi."

Tạm dừng một chút, hắn lại cười hì hì rồi nói:

"Bây giờ ngươi đứng lên đi, ta sẽ bám vào lưng ngươi rồi chúng ta cùng nhau đứng lên!"

Nhưng mà Lam Vong Cơ chỉ nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Ngụy Vô Tiện cũng hiểu rõ tính y, nếu như không có lời của Lam Khải Nhân hoặc là Lam Hi Thần, nhất định y sẽ không tự mình đứng lên như vậy. Hắn bám trên lưng Lam Vong Cơ thêm một một lúc nữa rồi đứng thẳng dậy, kéo một cái đệm hương bồ đang để gần đó lại, tiếp đến ngồi xuống bên cạnh Lam Vong Cơ, sau đó lại một lần nữa nghiêng người dựa về phía y, vùi đầu vào bên cổ Lam Vong Cơ. Từng sợi tóc mềm mại lướt nhẹ qua làn da nơi cần cổ, trên người Ngụy Vô Tiện có một mùi thơm nhàn nhạt, giống đàn hương nhưng lại không phải là đàn hương, hòa quyện cùng khí tức Khôn trạch đang nhẹ nhàng tỏa ra từ tuyến thể sau gáy, hệt như một làn sương mỏng dịu dàng xuyên qua mưa bụi, xé tan lạnh lẽo mà đến, lặng yên quẩn quanh dưới chóp mũi của Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên thái dương của Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện kéo dài giọng ra mà nói:

"Lam Nhị công tử, ta cảm thấy..."

Lam Vong Cơ thấp giọng hỏi:

"Cảm thấy gì?"

Ngụy Vô Tiện cười cười nói:

"Ta cảm thấy đúng là nay đã khác xưa, nếu như trước đây ngươi bị phạt quỳ ở từ đường ấy, chắc chắn rằng cho dù quỳ đến thủng cả nền đá thì cũng nhất định không chịu nói với ta một câu!"

Lam Vong Cơ nói:

"Không đâu."

Ngụy Vô Tiện dụi dụi đầu vào vai y, hệt như đang đăm chiêu suy nghĩ nên ậm ờ đáp lại một tiếng, sau đó nói:

"Hừm, cũng đúng, ngươi sẽ nói "vô vị"! Ha ha ha ha ha..."

Nơi này là từ đường của Lam thị, Lam Vong Cơ đang quỳ gối trước từng hàng từng hàng bài vị, đương nhiên không thể tùy tiện đưa tay lên che miệng Ngụy Vô Tiện, lại càng không thể dùng một nụ hôn bịt kín mấy lời nói nhăng nói cuội của hắn, đành phải vỗ nhẹ lên đầu gối của cái người đang cười nghiêng ngả kia một cái. Ngụy Vô Tiện cười đủ rồi, đầu vai của Lam Vong Cơ vì bị hắn tựa vào cũng đã dần dần ấm lên, lại thấy Ngụy Vô Tiện hất hất cằm về phía trước, nói:

"Lam Nhị công tử, giới thiệu một chút đi?"

Lam Vong Cơ nhìn theo tầm mắt của hắn, nhìn thấy hàng hàng lớp lớp bài vị ở phía sau bàn thờ, qua một lúc lâu mới nhẹ giọng nói:

"Đó là phụ thân ta."

Ngụy Vô Tiện nhìn theo ánh mắt y, sợi tóc nhẹ nhàng ma sát với vải áo tạo thành những tiếng sột soạt mơ hồ, là Ngụy Vô Tiện vừa khẽ gật đầu. Lam Vong Cơ nói tiếp:

"Bên cạnh... là mẫu thân ta."

Ngụy Vô Tiện tập trung nhìn một lát, hơi mím nhẹ môi, nói với Lam Vong Cơ:

"Đó là một tấm bài vị trống mà."

Lam Vong Cơ nói:

"Ta biết."

Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nhiều, chỉ là dồn toàn bộ trọng lượng của bản thân lên vai Lam Vong Cơ, giống như muốn từ chỗ ngồi nghiêng thẳng vào trong lòng y vậy. Lam Vong Cơ thấp giọng hỏi hắn:

"Có mệt không?"

Ngụy Vô Tiện dụi dụi vào người y, muốn cảm nhận phần hơi ấm dịu dàng quen thuộc, đáp:

"Không mệt."

Lam Vong Cơ lại hôn lên thái dương của hắn một lần nữa rồi ghé sát bên tai hắn, nhẹ giọng nói:

"Ngủ đi."

Lúc Lam Hi Thần đến thì đêm cũng đã khuya lắm rồi, y cầm một chiếc đèn, trời vẫn còn mưa, ánh sáng ấm áp soi tỏ những hạt mưa nhỏ đang lất phất chẳng ngớt, cả thinh không lẫn mặt đất lúc này đều đã ướt sũng như nhau. Y nhặt được một chiếc ô đã khô quá nửa trên hành lang, lúc nhìn thấy nét chữ tinh tế trên mặt ô thì nhẹ nhàng cười lên, cuối cùng lại lắc lắc đầu.

Vừa đẩy cửa từ đường ra, bên cạnh Lam Vong Cơ đã nhiều thêm một Ngụy Vô Tiện, trên người còn đang khoác tấm áo ngoài trắng như tuyết của Lam Vong Cơ, dựa vào vai Lam Vong Cơ mà ngủ thật sâu. Mái tóc đen nhánh chỉ được buộc qua loa, lúc này đang xõa tung trên đầu vai rồi trượt xuống lưng Lam Vong Cơ. Lam Hi Thần nhẹ giọng gọi y:

"Vong Cơ."

Lam Vong Cơ còn đang phải gánh cả Ngụy Vô Tiện trên vai, miễn cưỡng lắm mới có thể hành lễ tử tế. Nhưng còn chưa đợi y mở miệng, Ngụy Vô Tiện đã khẽ cựa quậy, giống như phát hiện có người khác đến, dụi dụi vào vai Lam Vong Cơ rầm rì một câu:

"Lam Trạm..."

Lam Hi Thần lập tức đặt một ngón tay trước môi, ra hiệu cho Lam Vong Cơ đừng lên tiếng. Lam Vong Cơ im lặng mấp máy môi:

"Huynh trưởng."

Lam Hi Thần nhìn thoáng qua Ngụy Vô Tiện đang tựa trên đầu vai Lam Vong Cơ ngủ đến mơ mơ màng màng, nói với y:

"Đệ đưa Ngụy công tử quay về nghỉ ngơi đi."

Lam Vong Cơ nâng mắt lên, có chút ngạc nhiên nhìn Lam Hi Thần.

Lam Hi Thần thấp giọng nói:

"Thúc phụ đã mời những trưởng lão trong tộc đến bàn bạc ngay trong đêm."

Lam Vong Cơ nói:

"Việc đệ nói..."

Lam Hi Thần nhẹ nhàng gật đầu ra hiệu:

"Việc đệ nói, thúc phụ đã nghe rồi, nếu không cũng sẽ không mời cả những vị trưởng lão đang bế quan đến bàn bạc."

Lam Vong Cơ gật gật đầu, cũng không cần phải nói thêm gì nhiều. Lam Hi Thần nhắc lần nữa:

"Quay về đi."

Lam Vong Cơ nói:

"Đa tạ huynh trưởng."

Y một tay vòng qua vai, một tay luồn xuống dưới hai đầu gối của Ngụy Vô Tiện, hơi dùng sức một chút đã có thể ngay tại chỗ bế người đứng lên. Ngụy Vô Tiện bỗng dưng thấy toàn thân nhẹ bẫng, tuy là đang trong mộng đẹp nhưng vẫn theo phản xạ vòng tay về phía trước, vững vàng ôm lấy cổ Lam Vong Cơ, dù vậy cũng chưa phát hiện ra có gì bất thường, chẳng qua là chỉ dụi dụi vào cổ người ta, hừ nhẹ:

"Lam Trạm..."

Lam Vong Cơ đáp:

"Ơi. Ta đây"

Ngụy Vô Tiện thở ra một hơi, cánh môi nhẹ nhàng mấp máy, dán chặt vào người y hơn, sau đó an tâm nhắm tịt hai mắt lại ngủ tiếp. Đợi đến khi Lam Vong Cơ bế Ngụy Vô Tiện ra đến cửa của từ đường, Lam Hi Thần đứng phía sau mới nhắc nhở:

"Cầm ô."

Chiếc ô kia được giao vào trong tay Lam Vong Cơ, lúc xòe ô ra còn thấy được ánh nến nhẹ nhàng xuyên qua. Lam Vong Cơ lẳng lặng mà nhìn trong chốc lát, Lam Hi Thần nói:

"Đệ biết nên đưa Ngụy công tử về đâu rồi đấy."

***

Ngụy Vô Tiện ngủ một giấc tỉnh dậy, việc đầu tiên làm là vươn tay sờ soạng bên cạnh, không nghĩ rằng lại chỉ sờ được một khoảng không, hoảng hốt gọi:

"Lam Trạm!!!"

"Ngụy Anh." Lam Vong Cơ nói: "Ta đây."

Y ngồi bên cạnh chiếc bàn nhỏ trước giường, vươn một tay về phía giường là đã nắm được bàn tay đang quơ trong không trung của hắn. Ngụy Vô Tiện được y cầm lấy tay, chậm rãi mở mắt ra, nghiêng đầu sang cười với y, vẫn thấp giọng gọi một tiếng:

"Lam Trạm."

Lam Vong Cơ hơi hơi tăng lực nắm chặt tay hắn thêm chút nữa, hỏi:

"Có khó chịu không?"

Ngụy Vô Tiện hỏi lại:

"Khó chịu gì cơ?"

Lam Vong Cơ chỉ im lặng nhìn hắn. Ngụy Vô Tiện xoa xoa thái dương, cười nói:

"Không có khó chịu! Chỉ ăn mấy thứ đồ chơi của nhà ngươi, buổi sáng dậy ta muốn nôn cũng không nôn nổi!"

Lam Vong Cơ gật gật đầu,nói:

"Vậy thì dậy dùng điểm tâm đi."

Một hộp đựng thức ăn bày trên bàn nhỏ trước giường, Lam Vong Cơ mở nắp hộp, Ngụy Vô Tiện nhìn thấy bên trong là đủ loại điểm tâm tinh xảo ngon mắt, rõ ràng không phải là đồ ăn thức uống của Vân Thâm Bất Tri Xứ. Ngụy Vô Tiện hít một hơi thật sâu đầy mùi đồ ăn thơm nức, nhưng vẫn nằm im tại chỗ không chịu nhúc nhích, hỏi:

"Nhị ca ca, ngươi đâu rồi?"

Lam Vong Cơ nhẹ giọng hỏi lại:

"Sao nào?"

Ngụy Vô Tiện tiện tay vỗ vỗ mạn giường, nói:

"Ngươi tới đây."

Lam Vong Cơ chiều theo ý hắn ngồi xuống mép giường, Ngụy Vô Tiện lập tức bổ nhào lên trên đùi y, nửa người trên vững vàng đáp xuống đầu gối y, sau đó ngẩng đầu lên chớp chớp mắt với Lam Vong Cơ, hỏi:

"Có ấm không nào?"

Lam Vong Cơ gật đầu, dịu dàng đáp:

"Ấm."

Ngụy Vô Tiện nhoài người trên đùi Lam Vong Cơ một lúc, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay thay lược chải sơ qua mái tóc của hắn, cũng thật lâu không nói gì. Hắn ngoảnh mặt lại nhìn một lần nữa, thấy ánh mắt của Lam Vong Cơ đang thất thần dừng ở một chỗ nào đó trong phòng, không biết là đang nhìn cái gì, hàng mi dài mềm mại khẽ rung động. Ngụy Vô Tiện gọi:

"Lam Trạm?"

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vỗ về bờ vai của Ngụy Vô Tiện, thấp giọng nói:

"Nơi này... là chỗ ở của mẫu thân ta ngày trước."

Ngụy Vô Tiện nói:

"Ta đây cũng đã đoán được tám chín phần mười rồi. Sách ngày trước ngươi đọc vẫn còn để ở đây mà."

Lam Vong Cơ đáp:

"Ừm."

Tay y vẫn đang vuốt ve bên hông phần thắt lưng của Ngụy Vô Tiện, hắn thuận thế xoay người một vòng, đổi thành nằm ngửa trên đùi y, cầm lấy cổ tay Lam Vong Cơ rồi kéo xuống phần bụng dưới của hắn, cao hứng phấn chấn nói:

"Ngày hôm qua hình như ta sờ thấy nó rồi ấy, ngươi thử sờ xem?"

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng luồn tay xuống dưới vạt áo của hắn, lúc này tay y đã ấm áp trở lại, không còn lạnh giống như đêm qua nữa. Dưới những đụng chạm vuốt ve dịu dàng của y, Ngụy Vô Tiện hơi hơi nheo mắt lại, thấy Lam Vong Cơ vẻ mặt nghiêm túc, sờ soạng một hồi, thấp giọng nói:

"Hình như..."

Ngụy Vô Tiện nói tiếp lời y:

"Hình như có chút nhô lên, có phải không?"

Lam Vong Cơ gật đầu một cái, lọn tóc đen nhánh từ trên đầu vai trượt xuống trước vạt áo ngoài trắng như tuyết. Ngụy Vô Tiện cách mu bàn tay của Lam Vong Cơ chọc chọc bụng dưới của bản thân, thấp giọng nói:

"Con lớn chậm thật đấy! Ta vẫn còn nghĩ lúc này con ít nhất cũng phải lớn bằng... lớn bằng quả dưa hấu rồi chứ? Nếu không thì bằng quả bí đỏ cũng được mà? Thế mà đến quả dưa lưới cũng không bằng, con đúng là... Ưm!"

Lam Vong Cơ cúi đầu, dịu dàng hôn lên môi hắn.

Nửa câu còn dang dở của Ngụy Vô Tiện hóa thành ý cười nơi đầu môi, hắn hơi ngẩng đầu lên đón nhận nụ hôn, triền miên quất quýt cùng với đôi môi mỏng ấm áp quen thuộc kia, nhẹ nhàng mà khép hờ mắt lại.

Trời mưa rả rích suốt một đêm, mặt trời ló rạng đưa bình minh tới vì lẽ đó mà chẳng rực rỡ bằng ngày thường, nắng mai cũng tựa như được nhuộm đẫm màu nước trong veo, hóa thành một tấm lụa mỏng manh dịu dàng phủ xuống gò má cùng bờ vai của hai người. Ngụy Vô Tiện đưa ngón tay quấn lấy một lọn tóc của Lam Vong Cơ đang dừng lại trên người hắn, còn hai người thì quấn lấy nhau trong nụ hôn không muốn rời ra. Đợi đến khi Lam Vong Cơ nhẹ nhàng nâng đầu lên, hắn sẽ lập tức đuổi theo, sau đó lại kéo người kia rơi vào trong một nụ hôn còn nồng nàn lưu luyến hơn nữa.

Đến khi Ngụy Vô Tiện hài lòng tách khỏi nụ hôn triền miên, hắn nằm trên đầu gối Lam Vong Cơ khẽ thở dốc. Mấy ngón tay của Lam Vong Cơ chậm rãi nhẹ nhàng mơn trớn trên khuôn mặt Ngụy Vô Tiện, lại bị hắn đưa tay lên chộp lấy. Ngụy Vô Tiện nói:

"Lam Trạm, ta có chuyện muốn hỏi ngươi."

Lam Vong Cơ nhìn thẳng vào mắt hắn, thấy trong đôi mắt đào hoa mê người kia đang ánh lên vẻ nghiêm túc hiếm thấy, vì vậy cũng nghiêm túc y hệt mà gật gật đầu. Ngụy Vô Tiện nói:

"Từ lúc ngươi và ta kết khế ở Tĩnh thất, sau lại đến Tương Châu, sau đó lại còn đi Vân Mộng nữa, ngươi... chưa từng đề cập qua với thúc phụ và huynh trưởng ngươi sao?"

Lam Vong Cơ đáp:

"Chưa từng."

Ngụy Vô Tiện khẽ chớp mắt, nói:

"Ta thì đơn giản rồi, nói không chừng chờ đến khi bé con này biết đi biết chạy rồi, nếu ta muốn giấu muốn gạt, Giang Trừng chưa hẳn đã biết được. Mà cho dù hắn có biết đi chăng nữa thì cũng có thể làm được gì? Thế nhưng..."

Thế nhưng Lam Vong Cơ là Lam Vong Cơ, ba nghìn gia quy của Lam thị, mỗi câu mỗi chữ đều thật nghiêm nghị cứng rắn.

Ngụy Vô Tiện thở ra một hơi, nhẹ giọng hỏi:

"Ngươi sợ thúc phục và huynh trưởng của ngươi sẽ không đồng ý sao?"

Bờ môi của Lam Vong Cơ khẽ mấp máy, tiếp đến lồng ngực cũng theo đó mà phập phồng. Ngay ở thời khắc mà Ngụy Vô Tiện nghĩ rằng lần này y sẽ không đáp thì cũng là lúc hắn nghe thấy Lam Vong Cơ gằn từng chữ từng chữ một:

"Ta sợ."

Sau đó Lam Vong Cơ vòng cả hai tay lại, ôm chặt lấy Ngụy Vô Tiện vào lòng. Y tựa cằm lên đỉnh đầu của hắn,còn hắn thì áp má vào lồng ngực y, nghe thấy tiếng tim đập dồn dập ầm ĩ từ từ trở về chậm rãi đều đặn, một nhịp lại một nhịp đều đặc biệt nện mạnh vào màng nhĩ của hắn.

Cũng đúng, Ngụy Vô Tiện nghĩ, bọn họ không hề đoán trước được chuyện một đêm kết khế, Ngụy Vô Tiện lại càng không đoán trước được rằng mình sẽ mang thai một đứa bé, mỗi một chuyện đều là chuyện bỗng nhiên xảy ra, mỗi một chuyện đều là lấy tình thắng lễ, mỗi một chuyện đều là phạm vào hết thảy những điều mà gia quy cấm đoán. Cô Tô Lam thị là tiên môn vọng tộc, từ xưa đến nay đều nặng quy nặng củ... Thúc phụ và huynh trưởng đều đang còn, nếu như thật sự Lam lão đầu và Lam Hi Thần không đồng ý, vậy thì Lam Vong Cơ biết làm thế nào bây giờ? Cho nên lúc ở Vân Mộng y mới ôm nhạn, đến Liên Hoa Ổ cùng Ngụy Vô Tiện bái lạy từ đường của phụ mẫu. Bọn họ đã bái đủ ba bái, danh chính ngôn thuận, cho dù trên thế gian này không có bất kỳ ai cho phép cùng tán thành, thì trời đất chứng giám, cao đường ở trên, bọn họ cũng đã hoàn toàn thuộc về nhau.

Y sợ mất đi Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện bị đôi tay mạnh mẽ hữu lực kia ôm chặt, cũng chủ động dán sát vào lồng ngực Lam Vong Cơ, hận không thể để y ôm chặt hắn thêm chút nữa, tốt nhất là nên khảm luôn hắn vào trong xương cốt máu thịt. Hắn vòng tay ra sau lưng Lam Vong Cơ, bỗng dưng dùng hết sức mình ôm chặt lại y, cả người được mùi đàn hương trên thân Lam Vong Cơ bao phủ kín, đến một khe hở cực nhỏ cũng không có. Ngụy Vô Tiện cảm thấy Lam Vong Cơ khẽ run lên, sau đó y nhẹ nhàng thở ra một hơi, hơi thở chỉ dừng lại trên mái tóc của Ngụy Vô Tiện, ấy thế mà lại nóng bỏng đến tận đáy lòng. Ngụy Vô Tiện thấp giọng nói:

"Lam Trạm... ngươi ấy..."

Lam Vong Cơ tách một tay ra áp lên gáy của Ngụy Vô Tiện, thấp giọng nói với hắn:

"Lúc ở Kim Lân đài, ta vốn đã muốn nói rõ mọi chuyện với huynh trưởng."

Ngụy Vô Tiện dụi dụi vào ngực y, vùi mình trong vòng ôm vững chãi ấm áp, tiếp lời:

"Kết quả là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lời còn chưa kịp nói ra, ta đã bị thúc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net