3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




3.

Tin hương quẩn quanh nơi Tĩnh thất, nồng nhiệt như rượu nếp, sâu lắng như đàn hương, gần như dấy lên từng đóa hoa lửa bùng cháy lép bép giữa thinh không, phác họa ham muốn dục vọng trong hơi thở rõ nét hơn bao giờ hết. Ngụy Vô Tiện cố gắng giãy dụa tay, lúc này mới phát hiện ra hai tay đã bị dây buộc tóc của chính mình trói chặt, lại còn bị cột vô cùng chắc chắn lên thành giường.

Vừa rồi hắn cũng trói tay Lam Vong Cơ y hệt như vậy.

Lúc đó người trước mắt đột nhiên nhào đến hôn, Ngụy Vô Tiện sớm đã quen với dáng vẻ xưa nay quy phạm đoan chính của Lam Vong Cơ, bỗng nhiên bị cưỡng hôn như vậy thì cảm thấy như trời long đất lở, theo môi lưỡi quấn quýt là khí tức tràn ngập tính xâm lược của Càn nguyên ập đến. Hắn bị hôn đến mức không giữ nổi những tiếng ngâm nga "ưm a" tràn ra khỏi khóe miệng, môi dưới bị liếm mút vừa tê dại vừa ngứa ngáy. Ngụy Vô Tiện tuy bị hôn đến mức không thở nổi nhưng vẫn giãy dụa cựa quậy trong lồng ngực y, nhưng mà hắn càng giãy thì Lam Vong Cơ ôm càng chặt, như là hận không thể khảm sâu hắn vào trong máu thịt mình.

Trong nụ hôn triền miên đó, khuôn miệng không thể giữ nổi nước miếng, từng sợi chỉ bạc tràn ra khỏi khóe môi rồi chảy xuống cằm. Đợi đến khi Lam Vong Cơ rốt cuộc cũng chịu buông tha cho đôi môi hắn, hơi thả lòng vòng tay thì y mới phát hiện ra mình không muốn buông tay để người này đi một chút nào. Cánh môi của Ngụy Vô Tiện bị hôn đến mức có chút sưng mọng ướt át, dưới ánh nến lờ mờ, bờ môi vừa được tinh tế liếm mút trở nên đỏ ửng đáng thương, suýt chút nữa lại câu dẫn người nhìn thấy không thể nhịn được mà hôn xuống lần thứ hai. Thế nhưng trong tầm nhìn của Lam Vong Cơ, đôi môi kia lại cong lên thành một ý cười vừa kiêu ngạo vừa có chút giảo hoạt. Vừa rồi lúc đang còn bị ôm chặt, không hiểu Ngụy Vô Tiện dùng cách nào mà kéo dây buộc tóc của hắn xuống được, sau đó trở tay cực nhanh trói hai cổ tay đang ôm mình của Lam Vong Cơ lại, buộc một cái nút thắt. Đó là loại mối buộc dây mà người Vân Mộng hay dùng để neo thuyền vào bờ sông, cực kỳ chắc chắn, trong chốc lát Lam Vong Cơ không thể tháo ra ngay được. Y còn chưa kịp nghĩ cách tháo thì Ngụy Vô Tiện đã cúi người xuống trượt ra khỏi vòng tay y, quay lưng đi bỏ trốn.

Nhưng mà còn chưa chạy được mấy bước thì Ngụy Vô Tiện đã bị ai đó túm lấy tay hung hăng lôi ngược lại, cả người bị kéo va vào trong lồng ngực Lam Vong Cơ. Một lần nữa cúi đầu đã thấy dây buộc tóc màu đỏ tươi quấn lên trên cổ tay của chính hắn. Lúc này Ngụy Vô Tiện mới chậm chạp mà ý thức được rằng cái nút mà hắn dùng là một cái nút thòng lọng, nếu như dùng ở ven hồ thì đầu còn lại phải buộc trên mạn thuyền mới đúng. Cho nên Lam Vong Cơ chỉ cần cầm lấy hai đầu của sợi dây buộc tóc kéo nhẹ một cái, nút buộc kia lập tức lỏng ra, cho nên bây giờ mới quay ngược lại quấn trên cổ tay của Ngụy Vô Tiện được. Lam Vong Cơ nắm lấy một đầu của dây buộc tóc đỏ, dễ dàng kéo Ngụy Vô Tiện đi vào gian trong.

Ngụy Vô Tiện ngã ngồi trên mép giường, trơ mắt nhìn dây buộc tóc của mình quấn một vòng lại một vòng lên trên thành đầu giường, sau khi quấn xong vòng cuối cùng Lam Vong Cơ dùng sức thắt một cái nút, hai tay hắn lập tức bị vững vàng kéo lên quá đỉnh đầu.

Sau đó Lam Vong Cơ thở ra một hơi, giống như tiếng thở dài đó làm lồng ngực y phát đau vậy:

"Ngụy Anh."

Bên giường có màn buông xuống, khiến ánh nến vốn đã lờ mờ lại càng trở nên ám trầm. Ngụy Vô Tiện thất thần trong giây láy, không nghe rõ Lam Vong Cơ đang nói gì, chỉ chằm chằm nhìn vào hai cánh môi mỏng đang nhẹ nhàng khép mở của y, vết răng ở môi dưới do hắn cắn càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Ngụy Vô Tiện nói:

"Lam Trạm..."

Lam Vong Cơ thấy hắn khẽ mấp máy môi bèn cúi người xuống nghe. Thế nhưng Ngụy Vô Tiện lại đột nhiên rướn người về phía trước, cắn nhẹ lên môi Lam Vong Cơ. Nhưng mà cái cắn này còn chưa trọn vẹn đã biến thành động tác hôn liếm. Lam Vong Cơ dùng sức đẩy hắn nằm xuống giường, nhân lúc Ngụy Vô Tiện hơi hé bờ môi đón nhận từng nhịp hôn mút sắc tình mà đưa lưỡi vào, khuấy đảo lớp niêm mạc bên trong khuôn miệng yếu ớt nóng bỏng, mặt trên của lưỡi có chút thô ráp cọ qua chỗ thịt mềm non mịn nơi hàm trên. Ngụy Vô Tiện bị hôn đến mức toàn thân phát run, hai chân không tự chủ được mà quấn lên eo của Lam Vong Cơ. Ngoại sam của hắn vừa nãy giãy dụa loạn xạ đã sớm lỏng lẻo, cổ áo trung y phanh rộng, để lộ vùng da trắng nõn từ cổ xuống ngực phủ một tầng mô hôi mỏng, dưới ánh nến mờ ảo tựa như phát sáng lấp lánh. Ngụy Vô Tiện thở hổn hển, yết hầu chuyển động không ngừng. Nụ hôn của Lam Vong Cơ từ môi chuyển xuống chiếc cằm tinh mỹ, tiếp tục rời đi lần nữa rồi đáp trên cần cổ thon dài, chóp mũi cao thẳng khẽ cọ qua yết hầu đang chuyển động, cuối cùng là trượt xuống hõm xương quai xanh quyến rũ vừa lộ ra ngoài vạt áo.

Lúc này thân thể Ngụy Vô Tiện mẫn cảm đến mức chỗ nào cũng không thừa nhận nổi những đụng chạm kích thích như vậy. Lam Vong Cơ hôn lên từng tấc da thịt trắng nõn đang lộ ra khỏi vạt áo, khiến hắn không chịu được mà siết chặt hai bàn tay đang bị trói lại trên đỉnh đầu, cổ tay dùng sức giãy dụa làm dây buộc tóc phát ra từng tiếng xột xoạt mơ hồ. Đôi chân dài càng lúc càng quấn chặt lấy eo Lam Vong Cơ, hai cổ chân nhỏ nhắn đan chéo vào nhau, mấy ngón chân phấn nộn co quắp lại.

Mấy sợi tóc rũ trước mặt hắn vẫn còn ẩm ẩm, Lam Vong Cơ dùng đầu ngón tay vén đuôi tóc của Ngụy Vô Tiện sang một bên, sau đó gạt mở ngoại y vốn đã sắp tuột ra khỏi người của hắn. Có chút ánh nến len lỏi vào trong màn, chiếu sáng lồng ngực đang phập phồng của người dưới thân y. Hai núm vú nhỏ trước ngực đã sớm dựng thẳng đứng dưới trung y mỏng manh, biến thành hai viên non mềm nhô ra chống lên vải áo phía trên. Đôi mắt của Lam Vong Cơ tối sầm xuống, cúi đầu rất lâu, cuối cùng cách một lớp trung y nhẹ nhàng chạm môi vào điểm mê người đó. Y cảm nhận rõ ràng được sống lưng của Ngụy Vô Tiện trở nên mềm nhũn, toàn thân giống như bị người khác túm lấy điểm yếu chí mạng, ngay cả tiếng rên rỉ thoát ra khỏi khóe miệng cũng trộn lẫn cả thanh âm nức nở vỡ vụn.

Nụ hôn của y dừng lại trước ngực Ngụy Vô Tiện, vừa hôn vừa liếm qua hai đầu vú ướt át, sau đó tiếp tục hướng lên trên, lần lượt hôn qua từng vệt đỏ ửng mà khi nãy y vừa không biết nặng nhẹ lưu lại. Cần cổ của Ngụy Vô Tiện ướt đẫm mồ hôi, những dấu hôn còn lưu lại bên trên như được bao phủ một tầng yếu ớt mê ngươi. Lam Vong Cơ chậm chạp rải từng cái hôn dịu dàng lên cơ thể người dưới thân, sau đó đôi môi dừng lại trên bờ vai, cuối cùng là một nụ hôn đặc biệt nóng bỏng ở sau gáy. Y khẽ gọi:

"Ngụy Anh."

Tin hương của bọn họ đã sớm quấn quýt lấy nhau, thấm đẫm trong từng hơi thở dồn dập kích tình. Lam Vong Cơ lần theo dấu răng để lại lúc trước, dùng sức cắn chồng lên bên trên, lưu lại một dấu răng mới vô cùng sâu.

Càn Khôn kết khế.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net