7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




7.


Chỉ là mấy chữ ngắn gọn nhưng rơi vào trong tai chẳng khác nào một trận sấm sét rền vang, đợi đến khi mọi âm thanh dần dần bình thản thì lại vô thanh vô tức giống như mưa phùn ngày mưa.

Lam Vong Cơ vẫn ôm lấy hắn, mạnh mẽ mà kiên định, cánh tay ghì chặt vòng eo thon gọn, nhiệt độ cơ thể xuyên qua vải vóc truyền tới, ấm áp đến mức Ngụy Vô Tiện cảm thấy cực kỳ quen thuộc. Hơn mười mấy ngày gần đây, rất nhiều lần rồi, Lam Vong Cơ đều hoặc nắm lấy tay hắn, hoặc là từ phía sau vòng tay ra trước ôm lấy hắn, hoặc là để hắn nằm lên đầu gối y... Ngụy Vô Tiện nhớ lại từng việc từng việc, nhưng cuối cùng lại chỉ nhớ được cảm giác ấm áp vững chãi bao kín lấy hắn khi đó. Khóe miệng Ngụy Vô Tiện run lên một cái, nói:

"Ngươi..."

Nhưng cuối cùng hắn không nói ra bất kỳ cái gì, chỉ khẽ than thở thêm lần nữa.

"Ngươi ấy."

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng đáp lại một tiếng. Y ôm Ngụy Vô Tiện càng lúc càng chặt, hai lồng ngực dán sát với nhau, đầu Ngụy Vô Tiện ghé vào vai y. Lúc lâu sau, y cảm nhận được Ngụy Vô Tiện chậm rãi thở ra một hơi, nhẹ nhàng tựa cằm lên vai mình. Tiếp đến, khi lồng ngực kề sát, nhiệt độ cơ thể dung hòa với nhau, y cảm nhận được tiếng tim đập của Ngụy Vô Tiện, thong thả nảy lên từng nhịp, càng đập càng nhanh, cuối cùng dần dần hòa tan cùng với tiếng tim đập rộn ràng của bản thân y. Ngụy Vô Tiện thấp giọng nói:

"Chúng ta kết khế rồi."

Câu này lúc ở Tương Châu hắn đã nói qua một lần rồi, nhưng khi đó ngữ khí chỉ như đang nói một câu chuyện phiếm nửa đêm, hoàn toàn không bận tâm chút nào. Thế nhưng giờ phút này, giọng nói trầm thấp lại mang theo ý vị mê người khác hẳn. Hơn mười ngày nay, đến chính Ngụy Vô Tiện vẫn nghĩ bản thân đang chìm đắm trong một giấc mơ, buổi tối ngày đầu tiên còn phiên vân phúc vũ bên trong Tĩnh thất, ngày hôm sau đã bôn ba hơn ngàn dặm về phương Bắc, tiếp đến là một chuỗi sự việc liên hoàn lẳng lặng xảy ra... Tận đến khi quay về Vân Thâm Bất Tri Xứ, cuối cùng dường như mọi thứ mới trở về hiện thực, còn những ngày kia chẳng qua chỉ là một giấc mộng tràn ngập ánh mặt trời chói chang.

Lam Vong Cơ đáp:

"Đúng."

"Ngươi..." Yết hầu của Ngụy Vô Tiện trượt lên rồi lại trượt xuống, vẫn cảm thấy mình không thể nói được bất cứ điều gì: "Ngươi có chuyện gì... muốn nói với ta không?"

Từ trước đến giờ hắn vốn dĩ chưa từng nghĩ đến chuyện kết khế. Đại đệ tử của Giang gia lúc niên thiếu hành vi tùy tiện, thần thái phi dương, lại phân hóa thành một Khôn trạch đấy thì sao. Vẫn như cũ tu vi hàng đầu, phẩm hạnh vô ky, nói không chừng một ngày nào đó thuận gió qua biển còn có thể bước lên lầu các của thần tiên, giống như trong sách cổ đã từng nhắc đến. Chẳng qua là máu tươi cùng khói lửa liên tiếp ập xuống, ký ức cũng dần dần bị vùi lấp dưới bụi trần, khát vọng tốt đẹp bị năm tháng mài mòn, cuối cùng chỉ còn lại mục tiêu diệt trừ Ôn thị, sau đó quay về Vân Mộng mà thôi.

Cho đến tận hôm nay, hắn lại đứng ở chỗ này...

Hắn chưa bao giờ tưởng tượng đến chuyện kết khế cùng người khác, lại càng chưa từng nghĩ người ấy lại là Lam Vong Cơ. Khi Xạ Nhật chi chinh vẫn còn tiến từng bước gian khổ, mỗi lần cãi nhau trên chiến trường hoặc trong doanh trại vẫn còn rõ ràng trước mắt, thiếu niên huyết khí phương cương, cãi nhau đến khi bực tức thì chuyển sang động tay động chân. Tiếp tục tiến sâu hơn vào vùng đất mang tên ký ức, đó là lúc gặp nhau ở Kỳ Sơn kéo xuống mạt ngạch, còn có ánh trăng dịu dàng bên trên nóc nhà của Vân Thâm Bất Tri Xứ... Đời này bọn họ đã từng có khoảng thời gian vô cùng vô tận cùng nhau vui đùa trêu chọc, lạnh mặt đối diện, luôn miệng "vô vị", cũng từng cùng nhau tắm trong máu lửa, kề lưng chiến đấu, chờ đêm qua ngày tới.

Ít nhất người ấy là Lam Vong Cơ.

Nếu người ấy là Lam Vong Cơ...

Ngụy Vô Tiện được y ôm trong lòng, chỉ cảm thấy trái tim mình đập nhanh đến vậy rồi nhưng cũng không dồn dập bằng bên này, từng nhịp thình thịch rung động trong tai hắn, chóp mũi tràn ngập mùi đàn hương miên man không dứt trên người đối phương, che trời lấp đất bao trùm lấy mình.

Nếu người ấy là Lam Vong Cơ...

Ngụy Vô Tiện phát hiện ra rằng, từ đầu đến cuối hắn không hề cảm thấy chuyện này có gì không tốt. Lam Vong Cơ ôm lấy hắn, siết chặt hắn trong lồng ngực, Ngụy Vô Tiện tựa đầu lên bờ vai y, bỗng nhiên có một loại tình cảm xa lạ từ từ dâng lên từ nơi sâu nhất trong đáy lòng, sưởi ấm trái tim, chiếm lấy yết hầu, cuồn cuộn tràn lên khóe môi, sau đó chớp mắt biến thành một tiếng than nhẹ mãn nguyện.

Là yên tâm.

"Những điều ta muốn nói..." Giọng nói của Lam Vong Cơ quẩn quanh bên tai hắn, cực kỳ nhẹ nhàng, giống như sợ làm phiền thứ gì đó. Thế mà Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy mỗi từ y nói vô cùng mạnh mẽ, phảng phất như hàng ngàn hàng vạn tình ý lắng đọng thành những từ này: "Vừa nãy ta đã nói hết rồi."

Trái tim Ngụy Vô Tiện đập lỡ một nhịp, bỗng nhiên bật cười, mà ý cười kia cũng không lóe lên rồi chợt tắt, thay vào đó không nhịn được mà lan ra khắp khuôn mặt tuấn lãng. Mặc dù Lam Vong Cơ không nhìn thấy hắn cười, nhưng cảm nhận được từng đợt từng đợt hơi thở nhẹ nhàng lướt qua, một bàn tay đang ôm lấy hắn bèn chậm rãi lướt lên, chậm rãi dừng trên làn da ấm áp sau gáy hắn, dùng ngón cái nhẹ nhàng khẽ xoa phần sau tai hắn một chút.

"Ừm." Ngụy Vô Tiện bị ngứa đến run lên, ậm ờ đáp lại, còn nói thêm: "Ta nói chứ, là tại ngươi cắn ta trước mà."

Hắn nói dứt câu, âm đuôi vẫn còn mang theo ý cười, lúc kết thúc hơi thở còn như thổi quanh vành tai của Lam Vong Cơ. Trong phòng ánh nến sáng ngời, Ngụy Vô Tiện liếc mắt một cái, thấy vành tai trắng như tuyết của Lam Vong Cơ chẳng hiểu sao lại lẳng lặng đỏ ửng lên rồi, tiếp đến vù một phát lan tận đến dái tai. Ngụy Vô Tiện tựa như phát hiện ra thứ gì đó cực kỳ thú vị, ghé sát lại thêm chút ít, dán vào vành tai Lam Vong Cơ thì thầm:

"Lam Trạm, tai ngươi đỏ rồi."

Bàn tay của Lam Vong Cơ đang phủ sau gáy hắn hơi siết lại, nhẹ nhàng vuốt ve, giống như không cho phép hắn nói tiếp nữa. Ngụy Vô Tiện sao có thể cam lòng yếu thế, bèn quang minh chính đại mà thổi phù một phát vào tai Lam Vong Cơ, chỉ thấy sợi tóc bên vành tai y phe phẩy, thân thể đang căng lên cũng không kìm chế được mà run rẩy theo. Ngụy Vô Tiện không nhịn được nữa, lập tức cười thành tiếng, Lam Vong Cơ nghe thấy thì dịu dàng vỗ về chỗ đã từng lưu lại dấu răng trên gáy hắn, thấp giọng nói:

"Ta tự biết bản thân có lỗi."

Ngụy Vô Tiện hỏi:

"Có lỗi chỗ nào?"

Lam Vong Cơ đáp:

"Cho dù tình thế cấp bách, cũng không nên..."

Phần còn lại của câu nói đọng lại nơi khóe môi, Lam Vong Cơ lại siết tay chặt hơn một chút, sau đó cũng gác cằm mình lên đầu vai của người trong lòng. Trái tim Ngụy Vô Tiện nóng lên, cũng để mặc Lam Vong Cơ ôm mình một lúc rồi mới nói:

"Không nên cắn ta?"

Lam Vong Cơ đáp lại một từ trầm thấp:

"Ừm."

Ngụy Vô Tiện đảo mắt, bỗng dưng hỏi:

"Vậy nếu cho ngươi cơ hội lựa chọn lại, ngươi sẽ... Ờm, ví dụ như sẽ không cắn ta, thay vì đó là trói ta lại, sao đó đi ra khỏi phòng sao?"

Hắn rõ ràng cảm nhận được nhịp thở của Lam Vong Cơ khựng lại một chút, trái tim trong lồng ngực đang kề sát lại càng thêm cuồng nhiệt, nóng bỏng sôi sục hệt như khi hắn mặc ngoại bào của Lam Vong Cơ, từng tiếng tim đập không thể che dấu nổi rơi thẳng vào trong lòng Ngụy Vô Tiện. Lam Vong Cơ nói từng chữ từng chữ:

"Sẽ không."

Ngụy Vô Tiện ý cười dào dạt, nói:

"Hàm Quang Quân biết sai không sửa."

Lam Vong Cơ đáp:

"Không sửa."

Ngụy Vô Tiện ở trong ngực y nhẹ nhàng đẩy một cái, nhưng Lam Vong Cơ vẫn không chịu buông tay ra, Ngụy Vô Tiện đành phải nhỏ giọng nói với y:

"Ngươi buông tay ra trước đã."

Lam Vong Cơ vẫn không buông tay ra, chỉ là thả lỏng một chút, như có như không vòng quanh thắt lưng của Ngụy Vô Tiện. Hắn lùi lại một bước, ánh nến phản chiếu lên đôi đồng tử màu ngọc lưu ly cực nhạt của Lam Vong Cơ, hắn có thể nhìn thấy ngọn lửa nóng rực khắc họa khuôn mặt của chính mình vào đáy mắt dịu dàng kia. Bọn họ cách nhau gần như vậy, Lam Vong Cơ nhìn hắn, viền mắt run khẽ, trong mắt chỉ còn lưu lại duy nhất bóng hình của Ngụy Vô Tiện. Sau đó y bỗng nhiên nghe thấy Ngụy Vô Tiện nói:

"Vậy ta đây cắn ngươi thêm một lần nữa là được rồi."

Hắn nghiêng người ghé sát lại, tầm nhìn của mắt hắn và mắt Lam Vong Cơ càng lúc càng kéo gần. Trước khi nhắm mắt lại, hắn vẫn còn thấy mắt của Lam Vong Cơ mở lớn.

Nói là cắn thêm một lần nhưng chẳng qua là cánh môi chỉ ngắn ngủi dán vào nhau, nóng bỏng cùng mềm mại chạm mặt, khóe miệng cũng không hề mở. Đột nhiên Lam Vong Cơ mạnh mẽ siết lấy thắt lưng của Ngụy Vô Tiện, dùng sức hôn sâu.

Ngụy Vô Tiện không hề đề phòng, khẽ hừ một tiếng, tiếng hừ trầm thấp này vốn đã thấp còn bị chặn lại ở khóe miệng, âm cuối mềm mại ngân dài. Nụ hôn của Lam Vong Cơ càn quét trên môi hắn, lực đạo thật sự là giống như đang cắn vậy, mút thật mạnh làm cánh môi căng mọng chẳng mấy chốc đã nóng lên. Cảm giác đó vừa tê dại vừa ngứa ngáy, một cỗ cảm giác như điện giật đánh thẳng xuống đáy lòng, hôn đến mức toàn thân Ngụy Vô Tiện run rẩy, còn bị Lam Vong Cơ không hề mảy may để ý bóp chặt eo.

Môi lưỡi triền miên, cuồng nhiệt hung hãn, yết hầu của Ngụy Vô Tiện không nhịn được trượt lên trượt xuống, mấy ngón tay níu chặt lấy vạt áo Lam Vong Cơ, lực tay cũng không nhỏ, gần như là làm vạt áo vốn được sửa sang cực kỳ chu đáo trở nên lộn xộn. Hôn rồi lại hôn, lồng ngực Ngụy Vô Tiện càng lúc càng phập phồng kịch liệt, không nhịn được mà hé miệng ra, đầu lưỡi nóng bỏng lập tức xâm nhập, đảo một vòng trong khoang miệng ẩm ướt ấm áp. Đầu tiên là đảo qua hàm răng trắng như ngọc đều tăm tắp, tiếp đến là liếm láp phần thịt mềm mẫn cảm nơi hàm trên chưa có một ai âu yếm qua. Đây là lần đầu tiên Ngụy Vô Tiện được trải nghiệm qua một nụ hôn sâu như vậy, trong nháy mắt không thể nào mà chống đỡ được, rương môi hé răng để Lam Vong Cơ tùy ý tìm tòi, nước bọt không kìm được tràn ra khỏi miệng, biến thành một sợi chỉ bạc chảy dọc xuống từ khóe môi xinh đẹp.

Cánh môi thay đổi mọi góc độ mà quấn lấy nhau, dường như Lam Vong Cơ cũng không biết phải hôn hắn như thế nào, chỉ theo bản năng đẩy đầu lưỡi chiếm lấy khoang miệng Ngụy Vô Tiện, sau đó tận hưởng thật kỹ mỗi tấc ngọt ngào bên trong. Y hôn thật chậm rãi, thật sâu, thật nồng nhiệt, thật muốn mạng. Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy ngọn lửa nóng bỏng vốn bao phủ lấy trái tim lúc này đã đánh thẳng lên đại não, thiêu đốt hai gò má, khoang mũi khẩn thiết yêu cầu hắn cung cấp không khí, lúc này mới phát hiện ra là mình bị Lam Vong Cơ hôn đến mức không nổi. Nụ hôn ướt át không hề kiềm chế, hóa thành tiếng nước khe khẽ trong không gian yên tĩnh, truyền vào lỗ tai vô cùng rõ ràng, làm cho nhịp tim đập kịch liệt không ngừng nghỉ. Ngụy Vô Tiện vô thức nâng đầu lưỡi lên, lập tức bị Lam Vong Cơ quấn lấy mút mát không tha, đầu lưỡi quấn quýt triền miên trong nụ hôn sâu, hôn đến mức người khác rơi vào trầm mê. Khóe mắt của Ngụy Vô Tiện sắp không ngăn nổi những giọt lệ đang đòi ứa ra nữa rồi, từng sợi lông mi đen dài bị thấm đẫm một màu ướt át. Khí tức của Khôn trạch trong phòng càng lúc càng nồng đậm, vẫn ngọt ngào như cũ, chẳng qua lúc này lại hòa thêm chút nóng bỏng như rượu mạnh chảy qua yết hầu, ngấm vào trái tim trong lồng ngực, sau gáy như thiêu như như đốt, toàn thân bị ái tình hun đúc, cuối cùng hóa thành một bãi xuân thủy dây dưa.

Từng nụ hôn triền miên tưởng chừng không có điểm dừng, hai chân Ngụy Vô Tiện nhũn ra, tay chẳng còn chút sức lực đẩy khẽ ngực Lam Vong Cơ, giọng nói ngắt quãng vang lên giữa những nhịp môi lưỡi quấn quýt:

"Lam Trạm... Ta... Ưm a... Ta không thở nổi..."

Lam Vong Cơ nắm trọn lấy bàn tay đang đẩy ngực của hắn, một lúc lâu sau mới lưu luyến không rời mà buông ra. Cánh môi quấn quýt thật lâu, đột nhiên tách ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc óng ánh. Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp hít vào tròn hơi thì đã thấy Lam Vong Cơ cúi đầu, cắn lên môi hắn một phát rồi nhay nhay. Ngụy Vô Tiện bị đau, thế nhưng môi hắn bị mút sắp sưng lên đến nơi, ướt át mềm mại, dưới ánh nến lại ửng lên sắc đỏ mê người, bị nhay cắn như vậy chẳng khác nào giải ngứa, thoải mái tới tận đáy lòng. Đợi đến khi Lam Vong Cơ cuối cùng cũng chịu buông hắn ra, Ngụy Vô Tiện nâng mắt trừng y một cái, chẳng qua là nụ hôn quá nóng bỏng vừa rồi làm đuôi mắt hắn đỏ ửng lên, trên bờ mi còn lưu lại vài vụn lệ ẩm ướt, cái trừng mắt kia căn bản không hề có chút tác dụng trách móc nào, ngược lại còn làm Lam Vong Cơ một lần nữa ôm chặt lấy hắn. Lần này Ngụy Vô Tiện cũng vòng tay lên vai Lam Vong Cơ đáp lại cái ôm của y, vùi đầu vào bên cổ, cảm nhận được làn da của đối phương cũng nóng đến kinh người. Hắn gọi:

"Lam Trạm."

Lam Vong Cơ "Ơi" một tiếng, thật trầm thấp, thật dịu dàng.

Ngụy Vô Tiện nói tiếp:

"Cổ ngươi cũng đỏ rồi."

Lam Vong Cơ không đáp lại, lúc lâu sau mới nhẹ nhàng thở ra một tiếng, nghe như một tiếng than nhẹ vậy. Một luồng khí nóng ấm thổi qua cần cổ của Ngụy Vô Tiện, làm mảnh da thịt vốn đã bị nụ hôn triền miên nhuộm lên một tầng ửng hồng đã nóng lại càng thêm nóng.

Sau đó, hai người nghe thấy bên ngoài có người khẽ gõ cửa:

"Hàm Quang Quân có còn ở trong này không?"

Ngụy Vô Tiện theo bản năng cứng đờ cả người, giống như vừa lén lút làm chuyện xấu bị bắt nạt vậy. Bàn tay của Lam Vong Cơ đang đặt sau lưng hắn dịu dàng vuốt ve một cái, đáp:

"Còn ở."

Tên đệ tử Lam thị ngoài cửa nói:

"Lam lão tiên sinh vừa phái ta truyền lời, sau khi các sư đệ tan học sẽ đến gian phòng này tập vấn linh."

Lam Vong Cơ đáp:

"Đã biết."

Lời đã truyền xong, đệ tử đứng ngoài cửa đang muốn rời đi, Ngụy Vô Tiện suy nghĩ khẽ động, hỏi:

"Rương..."

Hắn vừa lên tiếng thì lập tức phát hiện ra giọng nói của mình có chút khàn khàn, âm cuối còn có thể nghe ra được chút ướt át, đành phải nặng nề ho một tiếng thanh thanh cổ hỏng, hỏi:

"Cái rương đâu?"

Đệ tử ngoài cửa dường như không nghĩ tới chuyện bên trong còn người thứ hai, giật mình ngơ ngác đứng đó, im lặng không đáp lời, sau đó lại nghe thấy Lam Vong Cơ hỏi:

"Cái rương làm từ huyền thiết hôm nay kiểm tra thấy có chuyện khác thường, giờ đang ở đâu?"

Tên đệ tử đáp lời:

"Vừa rồi tông chủ và vài vị sư huynh đã đưa vào khố phòng rồi."

Ngụy Vô Tiện gật gật đầu với Lam Vong Cơ, nói:

"Đi nhìn lại lần nữa xem."

Hắn xoay người đang muốn đẩy cửa ra thì cổ tay lại bị Lam Vong Cơ kéo nhẹ. Lam Vong Cơ hỏi:

"Con chó đen trong rương đâu?"

Tên đệ tử ngoài cửa đáp:

"Đã thả xuống trấn dưới chân núi rồi."

Lúc này Lam Vong Cơ mới nói:

"Ngươi lui đi."

Đợi tiếng bước chân của tên đệ tử kia xa dần, Lam Vong Cơ vẫn không chịu buông cổ tay Ngụy Vô Tiện ra. Ngụy Vô Tiện bị y túm chặt như vậy, lần đầu tiên không kinh ngạc cũng không nghi ngờ, để mặc Lam Vong Cơ thích kéo thì kéo, tay còn lại đẩy cửa của gian phòng nhỏ ra. Lúc này bên trong Minh thất không còn ai, bước thêm vài bước, cổ tay của Ngụy Vô Tiện vẫn bị Lam Vong Cơ nắm, hắn thấy vậy thì xoay cổ tay lại, mấy ngón tay mảnh khảnh cong lên, quấn lấy mấy ngón tay thon dài của Lam Vong Cơ. Hắn cảm nhận được tay của Lam Vong Cơ khựng lại một chút, sau đó dùng lực siết chặt lấy tay hắn.

Sau khi bọn họ ra khỏi Minh thất thì bước thẳng đến khố phòng, một đường không có ai, mười ngón tay đan vào với nhau được giấu dưới ống tay áo, từ đầu đến cuối không hề buông ra. Khố phòng không dùng khóa, bởi vì trên cửa được hạ cấm chế, dùng ngọc lệnh thông hành của Lam Vong Cơ cởi bỏ. Ngụy Vô Tiện đẩy cửa bước vào trong phòng, thấy cái rương kia được đặt trên mặt đất thì đi đến phía trước nó, ngồi xuống xem xét:

"Ban đầu cái rương vốn được để trong khố phòng này sao?"

Lam Vong Cơ lấy danh sách kho được đặt ở trên bàn bên cạnh cánh cửa ra, lẳng lặng lật một lúc, nói:

"Đúng."

Y đưa trang mình vừa lật đến cho Ngụy Vô Tiện xem, Ngụy Vô Tiện chỉ thấy trên đó cẩn thận viết: "Dự Châu Ân thị, một cái rương huyền thiết, chứa một khối hung thi, đồ cũ của Ôn thị, rương chưa từng mở". Thời gian nhập khố chính là thời gian mà bách gia tề tựu ở Vân Thâm Bất Tri Xứ. Ngụy Vô Tiện chỉ chỉ cái ký hiệu bên cạnh hàng chữ đề tên, hỏi:

"Có cái ký hiệu này thì chứng tỏ rằng tà túy bên trong mức độ cũng không nghiêm trọng lắm phải không?"

Lam Vong Cơ gật đầu, Ngụy Vô Tiện lại suy tư trong chốc lát, nói:

"Lam Trạm, đột nhiên ta nhớ ra, nhà người dù có trăm phòng ngàn bị, cũng có một nơi khó lòng đề phòng."

Lam Vong Cơ dịu dàng hỏi:

"Chỗ nào?"

Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt với y:

"Nữ tu đấy!"

Lam Vong Cơ khẽ nhíu mày nhìn hắn, nhìn đến khi Ngụy Vô Tiện nghiêm túc gật gật đầu:

"Khố phòng của Minh thất, chỉ cần là người có ngọc lệnh thông hành của nhà người thì sẽ vào được phải không? Ta thấy vài vị đệ tử quản lý khố phòng cũng có ngọc lệnh, họ cũng không lớn tuổi lắm, có lẽ yêu cầu cấp bậc ngọc lệnh cũng không cao."

Lam Vong Cơ đáp:

"Người nào nhiệm vụ đấy, những đệ tử khác dù có ngọc lệnh như nhau, cũng sẽ không tự tiện tiến đến."

Ngụy Vô Tiện ngồi xuống nắp rương, vỗ vỗ đầu gối, lắc đầu nói:

"Cho nên ta mới nói, thói quen khó sửa. Giả sử những đệ tử có phận sự không mở ra, thì cũng coi như tạo điều kiện cho kẻ khác nhân cơ hội làm bậy. Mấy ngày nay có ai bẩm báo rằng bản thân trong lúc hồ đồ làm mất ngọc lệnh thông hành không?"

Lam Vong Cơ đáp: "Không có."

Thế nhưng y nói xong thì khựng lại một chút, sau đó mới nói tiếp:

"Ý ngươi là nữ tu?"

"Đúng vậy!" Ngụy Vô Tiện nhướng mày nói: "Cái kiểu nam nữ ngăn cách này của nhà ngươi đúng là cực kỳ cứng nhắc, bên này không mất, thế làm sao ngươi dám chắc là bên kia có mất hay không? Còn nữ tu bên kia ấy, chắc là cũng tự đi tìm, tìm được đến chỗ bên này của các ngươi thì cũng không biết là tốn bao nhiêu ngày rồi!"

Lam Vong Cơ nói:

"Đình viện của nữ tu tuần tra vô cùng nghiêm ngặt, người bên ngoài rất khó trà trộn vào. Theo lời ngươi nói, kẻ trộm phải là một nữ tử."

Ngụy Vô Tiện không nhịn được bĩu môi:

"Tuần tra còn nghiêm hơn bên này á, thế thì còn nghiêm đến mức nào cơ! Đúng là muốn mạng người!"

Hắn lại không nhịn được, hỏi:

"Lam Trạm, nếu như nữ tu nhà ngươi vi phạm gia quy ấy, thì phạt kiểu gì? Cũng chép sách không ngừng à?"

Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, ánh mắt bỗng nhiên nặng xuống:

"Sao ta biết."

Ngụy Vô Tiện cười ha ha:

"Ngươi đấy! Thật đúng là tiểu cổ bản!"

Cười xong, Ngụy Vô Tiện như có chút đăm chiêu sờ sờ cằm, nói:

"Tuy rằng bình thường nam nữ ngăn cách nhưng mà hôm có dạ yến ấy, ta nhìn thấy không ít nữ tu nhà ngươi cũng ở... Ê, Hàm Quang Quân, ánh mắt đó của ngươi là có ý gì thế hả! Ta nói là có thấy, chứ cũng đâu nói là thấy bằng cách nào... Á!"

Lam Vong Cơ không muốn nghe hắn nói bậy nói bạ, đột nhiên duỗi tay nắm trọn lấy bàn tay hắn rồi hơi dùng sức bóp một cái. Ngụy Vô Tiện cố ý kêu cực kỳ lớn tiếng, âm cuối kéo thật dài, dừng lại trong tai thì khiến y không nhịn được mà nói:

"Khẽ thôi..."

Ngụy Vô Tiện không la nữa, Lam Vong Cơ vẫn nắm lấy tay hắn. Mười ngón tay lại đan chặt với nhau như lúc ban đầu, tựa hồ chưa từng buông ra. Ngụy Vô Tiện nói:

"Giả dụ như hôm có dạ yến, cái rương này cùng rất nhiều thứ khác được các nhà mang đến rồi đưa vào Minh thất cùng nhau, sau đó có một vị tỷ... khụ, một vị nữ tu nhân cơ hội trà trộn vào, lấy trộm ngọc lệnh mở khố phòng. Tiếp đến thì sao?"

Lam Vong Cơ đáp:

"Ngươi đã nói cái rương này bị mở ra không chỉ một lần, sau dạ yến thì tất cả nữ tu đều phải quay về đình viện của riêng mình, người này cần phải lưu lại không thể rời đi, nếu không sẽ khó có cơ hội để lẩn vào lần nữa."

Ngụy Vô Tiện gật gật đầu:

"Mấy ngày sau dạ yến, các nhà vẫn còn không ít người ở đây, đến làm khách mà chỉ ăn một bữa cơm rồi rời đi thì đúng là không hiểu đạo lý. Người nhiều mắt lẫn, đệ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net