8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8.

Tĩnh thất vào đêm.

Lúc Ngụy Vô Tiện từ trên giường mở mắt ra đã thấy Lam Vong Cơ đang ngồi ở mép giường. Trong phòng đốt nến, ánh sáng lung linh nhảy nhót trên ống tay áo trắng như tuyết của Lam Vong Cơ, nhuộm đẫm nó bằng một tầng vàng nhạt ấm áp mờ ảo. Lam Vong Cơ đang nắm lấy tay hắn, cũng đang lẳng lặng cúi đầu nhìn hắn. Vậy nên Ngụy Vô Tiện cũng im lặng cầm ngược lấy tay y, mười ngón tay quấn quýt đan chặt vào nhau, mở một nụ cười nhẹ, thấp giọng nói:

"Ta dậy rồi."

***

Đêm hôm trước hắn gần như không ngủ, vừa đến giờ Ngọ đã ngáp ngắn ngáp dài, Lam Vong Cơ bèn dẫn hắn về Tĩnh thất, chuẩn bị giường. Ngụy Vô Tiện nhớ đến lần trước hắn ngủ trên cái giường này, hai người trong lúc lộn xộn mơ hồ đã là chút chuyện gì đó, bây giờ nhìn chăn gối được trải bằng phẳng, trong lòng khẽ rục rịch, hai gò má bỗng dưng có chút nóng nóng. Ngẩng đầu lên một lần nữa, đã thấy Lam Vong Cơ cũng đang nhìn chằm chằm chăn gối trên giường, khuôn mặt vẫn trắng như tuyết nhưng vành tai đã đỏ ửng, dưới ánh mặt trời cực kỳ rõ ràng. Trái tim của Ngụy Vô Tiện càng đập nhanh hơn, vội vàng đạp giày, cởi áo ngoài, nhảy phắt lên giường, kéo chăn gấm rồi tự cuốn mình thành một cái kén mềm mại phồng phồng, ngay cả đầu cũng vùi sâu vào bên trong, sau đó lăn quan lăn lại trên chiếc giường rộng lớn của Lam Vong Cơ. Thoáng chốc mùi đàn hương thoang thoảng trên giường đã bao trùm toàn thân hắn.

Lúc lâu sau Lam Vong Cơ mới cúi người ghém lại góc chăn cho hắn, thế nhưng Ngụy Vô Tiện đã sớm tự cuốn mình thành một một cái bánh có nhân rồi, muốn ghém góc chăn cũng không biết xuống tay chỗ nào. Lam Vong Cơ đành phải nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vị trí mà y áng chừng đó là lưng hắn một chút, nhẹ giọng nói:

"Ngủ đi."

Nói đến cũng lạ, lúc Ngụy Vô Tiện bắt đầu tự cuộn mình trong chiếc chăn trắng noãn chỉ cảm thấy trái tim đập thật nhanh một trận, từng âm 'thình thịch' truyền vào tai hắn. Nhưng mà đến khi ngửi thấy mùi đàn hương nhàn nhạt kia, cả người được bao bọc trong nó, cảm nhận được bàn tay của Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vỗ về trên người mình, không đến một khắc đã vô cùng bình thản mà ngủ say.

***

Đến khi mở mắt ra thì mặt trời cũng đã xuống núi, hắn đang muốn chống tay ngồi dậy thì bàn tay của Lam Vong Cơ đang dịu dàng nắm lấy tay hắn hơi dùng sức, nhẹ nhàng kéo hắn dậy khỏi giường. Ngụy Vô Tiện ngủ giấc này thật sự rất sâu, lúc dậy vẫn còn ngáp ngắn ngáp dài, lấy mu bàn tay dụi dụi mắt, Lam Vong Cơ đã kịp lấy một chiếc ngoại bào đến khoác lên người hắn, sau đó nói:

"Đến ăn tối đi."

Ngụy Vô Tiện nhìn qua một vòng, thấy chiếc ngoại bào trên người cũng không phải là chiếc lúc trước hắn mặc, nhưng vẫn là của Lam Vong Cơ, vải áo mềm mại như mây trắng, hệt như một cái ôm dịu dàng dừng lại trên vai hắn. Mà bộ quần áo màu đen của hắn đã được trải phẳng trên giá phơi, đã được giặt sạch sẽ, loại bỏ một thân bụi bặm sương gió mang từ Tương Châu về. Hắn kéo kéo vạt áo dậy, hứng trí bừng bừng đi đến chỗ phơi quần áo nhìn nhìn, nhìn thấy bên dưới giá phơi còn có một cái lư xông hương, từng sợi khói mỏng manh uốn lượn bốc lên từ nó, bèn chỉ chỉ cười hỏi:

"Lam Trạm, ngươi xông hương cho quần áo của ta bằng mùi gì thế?"

Lam Vong Cơ đang bày chén đĩa ra bàn, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn hắn một cái, đáp:

"Đàn."

Tiếp đến, y hỏi lại:

"Ngươi... muốn đổi loại khác?"

Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu, mấy ngón tay lặng lẽ níu lấy vạt áo của Lam Vong Cơ, trái tim bỗng dưng cảm thấy thật thỏa mãn, giống như được nước ấm cẩn thận gột rửa qua, cuối cùng lẳng lặng hóa thành một ý cười, sau đó dần trở nên rạng rỡ trên khóe môi mềm. Hắn nghĩ, tên tiểu cô bản Lam Vong Cơ này, tại sao lại có thể làm hắn không nhịn được mà tươi cười hạnh phúc như vậy chứ?

Lam Vong Cơ đặt một đôi đũa sang phía hắn, nói:

"Mau ăn đi, đừng để nguội."

Ngụy Vô Tiện ngồi xuống, nhận lấy chén trà nhạt mà Lam Vong Cơ đưa qua, sau đó mới liếc mắt nhìn một bàn xanh xanh trắng trắng trước mặt. Thức ăn được lấy ra trong hộp cũng không phải là vỏ cây rễ cỏ của Vân Thâm Bất Tri Xứ như tưởng tượng, chay mặn hài hòa, phối hợp thỏa đáng, xanh trắng đan xen được ánh nến phết thêm một tầng bóng loáng, chẳng qua là nhìn qua nhìn lại cũng không thấy tí tẹo vị cay nào. Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên nói:

"Ngươi mua ở đâu thế?"

Lam Vong Cơ đáp:

"Thải Y trấn."

Ngụy Vô Tiện gắp một đũa thịt cho bản thân, sau đó lại thả vào trong bát Lam Vong Cơ một miếng rồi mới nói:

"Lam Trạm... Thương lượng một chút được không?"

Lam Vong Cơ nâng mắt đợi hắn nói tiếp. Ngụy Vô Tiện gãi gãi gáy, nói:

"Lần sau ngươi mà đi mua ấy, mua thêm chút đồ cay được không?"

Không nghĩ rằng Lam Vong Cơ thế mà lại nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

"Không được. Cấm cay."

Ngụy Vô Tiện vỗ bộp một phát lên bàn, vội vàng la lớn:

"Lam Trạm, ngươi đây là muốn mạng của ta hả!!!"

Lam Vong Cơ cực kỳ dịu dàng vỗ vỗ lên mu bàn tay của Ngụy Vô Tiện, nói:

"Y sư có dặn, tạm thời cấm cay."

Lúc này Ngụy Vô Tiện mới nhớ đến việc Ôn Tình còn chưa rời đi, lúc hắn ngủ Lam Vong Cơ cũng không ở đây, không biết là đã cùng nàng nói những chuyện gì rồi, buột miệng hỏi:

"Tại sao lại cấm..."

Hắn đột nhiên sửng sốt, tiếp đến cúi đầu nhìn xuống trước người mình. Thân thể của nam tử đã thành niên, vòng eo gầy nhỏ, hai chân thon dài, phần bụng được giấu trong ngoại bào trắng như tuyết của Lam Vong Cơ, không hề nhìn ra có cái gì khác thường.

"À..." Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng mà hít vào một hơi: "Ta vừa ngủ một giấc mà suýt chút nữa đã quên..."

Tuy rằng hắn nói rất nhỏ, nhưng Lam Vong Cơ lại đang ngồi đối diện, hai người chẳng qua chỉ cách nhau một cái bàn, không thể nào mà không nghe thấy Ngụy Vô Tiện thì thầm lẩm bẩm trong miệng. Một lần nữa ngẩng đầu lên, ánh mắt của Lam Vong Cơ nhìn hắn có chút nặng nề, nói rõ ràng từng chữ một với hắn:

"Ta nhớ rõ là được."

Ngụy Vô Tiện bỗng dưng cảm thấy trái tim mình không ổn chút nào, đập từng nhịp điên cuồng đẩy cảm giác nóng bỏng tràn lên trên má, vội vàng vùi đầu vào bàn thức ăn, liên mồm nói:

"Ăn cơm đi! Ăn không nói! Gia quy nhà ngươi đấy!"

Hắn liên tiếp cúi đầu gắp vội gắp vàng, đợi đến khi ăn xong thì đặt bát đũa lên bàn, bắt đầu nhìn chằm chằm ánh nến thỉnh thoảng ngẫu nhiên lay động đến ngẩn cả người. Đợi đến khi Lam Vong Cơ quy phạm đoan chính ăn xong, thu dọn bát đĩa cẩn thận thì Ngụy Vô Tiện vẫn còn ngồi yên tại chỗ, tay thì chống cằm, mi tâm nhíu lại có chút sâu. Lam Vong Cơ thấp giọng gọi hắn:

"Ngụy Anh?"

Gọi liên tiếp hai lần thì Ngụy Vô Tiện mới ngẩng đầu lên hỏi:

"Sao vậy?"

Lam Vong Cơ hỏi:

"Đang nghĩ chuyện gì?"

Y ngồi xuống bên cạnh Ngụy Vô Tiện, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo hắn. Ngụy Vô Tiện cũng không ngăn cản, bỗng dưng cảm thấy Lam Vong Cơ ôm chặt lấy mình, tiếp đến hắn nương theo lực ôm kia ngồi lùi về phía sau, trực tiếp ngồi thẳng lên đùi Lam Vong Cơ. Trong nháy mắt Lam Vong Cơ đã ôm Ngụy Vô Tiện vào trong lòng, gác cằm lên vai hắn, tin hương ngọt ngào của Khôn trạch lẳng lặng quanh quẩn nơi chóp mũi y, được vây trong tầng tầng lớp lớp mùi đàn hương quấn quýt, lại thong thả như lay động như mặt nước hồ mùa thu, thấm đẫm vào hơi thở của Lam Vong Cơ, sau đó lấp đầy từng ngóc ngách dưới đáy lòng y. Tay Lam Vong Cơ trượt xuống dưới một chút, áp lên vùng bụng dưới phẳng lỳ của thiếu niên đang dựa vào ngực mình. Ngụy Vô Tiện vô thức bật cười, giống như là sợ ngứa ngọ nguậy một chút, cảm nhận được Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vỗ về chỗ đấy, tiếp đến là áp hẳn tay lên, lúc lâu cũng không buông ra. Chốc lát sau, Ngụy Vô Tiện có chút bất đắc dĩ, nói:

"Đúng là không nghĩ đến..."

Lam Vong Cơ không nói gì, nhưng vòng tay đang ôm lấy hắn lại có chút khẩn trương, giống như mang theo vài phần không đồng ý. Ngụy Vô Tiện bị y ôm lấy từ phía sau, cho nên không nhìn thấy được vẻ mặt y lúc này, chỉ có thể hỏi:

"Sao thế?"

Lam Vong Cơ đáp:

"Ngươi ở trong tin kỳ, ta với ngươi lại thật sự kết khế, có... có thai, cũng là chuyện đương nhiên..."

Giọng nói của y càng lúc càng nhỏ, mấy chữ cuối gần như hóa thành tiếng thì thầm cực khẽ bên tai, tựa như một cơn gió nhẹ mơn man ở vành tai Ngụy Vô Tiện, làm hắn vừa tê dại vừa ngứa ngáy. Suy nghĩ của Ngụy Vô Tiện vừa động, bèn vươn tay về phía sau muốn sờ tai của Lam Vong Cơ, mấy ngón tay luồn vào trong lọn tóc đen nhánh thì chạm phải một xúc cảm nóng cháy, lúc này mới phì cười, nói:

"Vị Hàm Quang Quân này, rõ ràng ngươi cũng là đồng mưu, xấu hổ cái gì hả?!"

Hô hấp của Lam Vong Cơ trở nên nặng nề, buông một tay ra khỏi thắt lưng hắn, muốn bắt lấy cái tay của Ngụy Vô Tiện đang lộn xộn bên vành tai mình ra. Chẳng qua là Ngụy Vô Tiện khéo léo rút tay ra, không để cho Lam Vong Cơ bắt được. Lam Vong Cơ xoay cổ tay một vòng, tay áo trắng tinh phiêu động như mây, lật tay lại bắt lấy tay hắn. Ngụy Vô Tiện lại dùng một bàn tay khác bắt lấy tay của Lam Vong Cơ. Hai người bỗng nhiên ngồi trên ghế náo loạn một trận, hệt như hai thiếu niên chưa đến tuổi nhược quán. Ban đầu là bàn tay nhẹ nhàng đụng chạm, cuối cùng không khống chế nổi tình cảm biên thành mười ngón tay đan xen thật chặt. Ngụy Vô Tiện cười, lúc đầu thì nhất định không chịu để Lam Vong Cơ bắt được tay mình, lúc sau thì lại siết chặt lấy tay đối phương, cả người ngồi trên đùi Lam Vong Cơ nhích tới nhích lui, vải áo mềm mại cọ sát vào nhau tạo thành những tiếng vang nho nhỏ. Cọ đi cọ lại, bỗng nhiên Lam Vong Cơ ôm lấy thắt lưng hắn, dùng sức siết chặt, thấp giọng nói:

"Đừng nhúc nhích."

Ngụy Vô Tiện đang chơi đùa cùng y cực kỳ vui vẻ, làm gì có chuyện chịu nghe lời, cố ý dùng sức cọ cọ mông vào giữa hai chân y, nói:

"Ngươi không cho ta nhúc nhích thì ta phải ngồi yên sao, nếu thế thì chẳng phải ta đây vô cùng không có mặt..."

Chữ "mũi" cuối cùng còn chưa kịp nói ra thì cặp mông căng tròn được bao trong vải áo mềm mại bỗng dưng cọ phải vật gì đó đang âm thầm cứng lên. Lưng của Ngụy Vô Tiện lập tức cứng đờ, lần này thì đúng ra đến cựa một phát cũng không dám. Đều là nam nhân, làm sao lại không biết sự thay đổi trong chốc lát này đại biểu cho chuyện gì. Một tay của Ngụy Vô Tiện vẫn bị Lam Vong Cơ nắm chặt, một lúc lâu sau, móng tay được cắt sửa chỉnh tề nhẹ nhàng gãi gãi lên mu bàn tay của y, hắn nói:

"Lam Trạm, không phải là ngươi..."

Bỗng nhiên Lam Vong Cơ hôn hắn, bốn cánh môi quấn quýt lấy nhau, một khi đã bắt đầu thì hoàn toàn không thể vãn hồi. Ngụy Vô Tiện vốn đang ngồi trong lòng y, nghiêng mặt quên hết sự đời mà đáp lại nụ hôn phiếm tình của Lam Vong Cơ. Hôn rồi lại hôn, cuối cùng vẫn cảm thấy tư thế này có chút phiền toái, bèn dứt khoát xoay người lại, ngồi đối diện với Lam Vong Cơ, hai chân mở rộng sang hai bên quấn lấy thắt lưng y, hai tay vòng lên ôm lấy cần cổ thon dài, mấy ngón tay luồn vào trong mái tóc đen mượt, cùng y đẩy nụ hôn triền miên này đi sâu hơn. Cánh tay của Lam Vong Cơ vốn quấn quanh thắt lưng của Ngụy Vô Tiện siết chặt, đặc biệt dùng sức mà ôm trọn vòng eo thon gọn kia.

Nụ hôn càng lúc càng sâu, cánh môi mút mát phát ra tiếng nước nho nhỏ, hai bàn tay của Lam Vong Cơ cũng trượt dần xuống, lướt qua đường cong thắt lưng rồi vững vàng bắt lấy hai cánh mông của Ngụy Vô Tiện. Ngoại trừ Lam Vong Cơ, hầu như Ngụy Vô Tiện chưa từng bị ai chạm đến chỗ này, tuy rằng bị hôn đến mức ý loạn tình mê nhưng vẫn hơi hoảng hốt, cảm nhận rõ ràng được nhiệt độ nóng bỏng từ lòng bàn tay của Lam Vong Cơ xuyên qua lớp vải áo dán sát lên bờ mông trơn mịn, cả người cũng vì thế mà cứng ngắc, vô thức gọi:

"Lam Trạm!"

Lam Vong Cơ cùng hắn hôn nhau đến khó mà dứt ra, tiếng gọi hoảng hốt của Ngụy Vô Tiện dừng lại trọn vẹn nơi đầu môi. Ngụy Vô Tiện còn chưa biết y muốn làm gì thì đột nhiên thấy cả người nhẹ bẫng, cứ như vậy được Lam Vong Cơ ôm mông bế lên, cánh môi vẫn quấn quýt lấy nhau, chẳng hề buông ra dù chỉ là trong chốc lát. Nụ hôn này không hề mang theo ý định thăm dò như lúc trước, Ngụy Vô Tiện vừa khẽ hé miệng đã lập tức cảm nhận được đầu lưỡi của Lam Vong Cơ nhanh chóng tiến thẳng vào bên trong, đảo một vòng quanh khoang miệng ngọt ngào của hắn, hôn đến mức bờ môi ướt đẫm ánh nướng. Chiều cao của hắn và Lam Vong Cơ xấp xỉ nhau, muốn bế thốc lên như vậy đáng lẽ phải có chút miễn cưỡng quá sức, thế nhưng hai tay của Lam Vong Cơ lại có thể vững vàng mà nâng hắn lên, sau đó giữ nguyên tư thế như vậy bế hắn đi từng bước một đến cạnh giường.

Lúc lưng Ngụy Vô Tiện chạm xuống mặt giường thì ký ức về đêm hôm đó cũng ùn ùn kéo đến, tình ý cháy bỏng cũng theo nụ hôn tràn ngập tâm trí, khiến máu nóng toàn thân hắn sôi sục. Lam Vong Cơ cúi người hôn hắn, từ hôn sâu chuyển thành những đợt mút mát ngắn ngủi nối tiếp nhau, lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác, lưu luyến không rời, hôn đến mức mỗi lần cánh môi của hai người tách ra lại kéo theo một sợi chỉ bạc, hơi thở ướt át nóng bỏng dồn dập phất qua gò má của đối phương. Lam Vong Cơ dùng hai bàn tay nâng niu khuôn mặt hắn, nhiệt độ của lòng bàn tay cũng như gò má đều nóng hơn bình thường. Mà tay Ngụy Vô Tiện cũng không thành thật, vươn xuống dưới bắt đầu tháo đai lưng của Lam Vong Cơ. Y quan của Lam thị yêu cầu phẳng phiu chỉnh tề, Ngụy Vô Tiện vừa lôi vừa kéo, còn chưa kịp tháo ra thì Lam Vong Cơ đã nắm lấy tay hắn, nói:

"Không được..."

Đôi mắt của Ngụy Vô Tiện vì ý loạn tình mê mà đã nhiễm một tầng mông lung ướt át, khóe môi khẽ nhếch liên tục thở dốc, mấy ngón tay rảnh rỗi mơn trớn bờ môi của Lam Vong Cơ, hỏi:

"Không được gì cơ?"

Yết hầu của Lam Vong Cơ trượt một vòng, vài lọn tóc buông lơi trên đầu vai của Ngụy Vô Tiện, sau đó chỉ biết mạnh mẽ hôn xuống, ngăn câu tiếp theo mà Ngụy Vô Tiện định nói ra trong thanh quản, tiếp đến biến nó thành những tiếng "ưm ưm" ngọt ngào. Đợi đến khi Ngụy Vô Tiện bị hôn đến mức không thở nổi nữa Lam Vong Cơ mới lùi lại một chút. Bỗng nhiên Ngụy Vô Tiện chống tay lên ngực y khẽ đẩy, mở to mắt hỏi:

"Đến ngay cả việc này mà ngươi cũng hỏi Ôn Tình!"

Lồng ngực của Lam Vong Cơ phập phồng rất nhẹ, cánh môi vừa rồi triền miên hôn mút thấm đẫm ánh nước. Ngụy Vô Tiện thở dốc một hồi mới để ý đến mạtửng hồng vừa nãy xuất hiện trên vành tai của Lam Vong Cơ đã lan xuống tận cổ y, sau đó thấy y lặng lẽ gật gật đầu. Ngụy Vô Tiện không nhịn được cười to thành tiếng:

"Không ổn rồi, không ổn rồi! Lam Trạm à, vừa rồi mới chỉ nhắc đến ngươi đã xấu hổ thành như vậy. Ngươi nói thử cho ta nghe một chút xem đến cùng là ngươi làm cách nào mà mở miệng hỏi... Á!"

Bàn tay của Lam Vong Cơ đang đặt ở hông Ngụy Vô Tiện nhéo một cái, lực đạo không nhẹ, lại còn nhằm trúng chỗ nhạy cảm, cảm giác vừa tê dại vừa ngứa ngáy, giống như có một dòng điện vừa chạy ngang qua thắt lưng. Một nhéo này làm toàn thân Ngụy Vô Tiện không kìm chế được mà run lên một chút, nửa câu chưa kịp nói xong chỉ có thể biến thành một tiếng rên rỉ, âm cuối còn kéo dài ngâm nga. Lam Vong Cơ lặp lại lần nữa:

"Không được."

Ngụy Vô Tiện cố gắng nhịn qua được trận ngứa ngáy kia, đột nhiên vươn ngón tay ra nhấc cằm Lam Vong Cơ lên, hỏi:

"Không được cái gì? Không được hoan ái, hay là không được..."

Hắn chớp chớp mắt với Lam Vong Cơ, nâng tay còn lại lên, một tay cong ngón cái và ngón trỏ lại thành vòng tròn, tay còn lại thì duỗi ngón tay giữa ra, làm một động tác mô tả trực quan cực kỳ không nhã chính trước mặt đối phương. Hơi thở của Lam Vong Cơ khựng lại, đáy mắt theo động tác của hắn mà tối sầm, túm lấy cả hai tay của Ngụy Vô Tiện, khóa chặt mười ngón tay đang làm loạn trước mặt vào trong lòng bàn tay, thanh âm trầm thấp nặng nề hỏi:

"Có gì... khác nhau???"

Ngụy Vô Tiện nằm dưới thân Lam Vong Cơ cười lớn, cười đến mức bản thân suýt tắc cả thở, hệt như một con cá giãy ngược giãy xuôi trên giường, lại bị Lam Vong Cơ dùng cả khuỷu tay lẫn đầu gối dứt khoát đè nửa thân dưới xuống. Ngụy Vô Tiện cười đủ rồi, trái tim vẫn đập vô cùng nhanh. Hắn liếm liếm môi của chính mình, sau đó chống tay rướn người lên kề sát vào tai Lam Vong Cơ, nói:

"Lam Trạm, ngươi ấy à... Hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi biết, cái gì gọi là nghe quân nói một buổi, hơn đọc sách mười năm!"

Cả người hắn đều là mồ hôi, tóc đen ướt đẫm tán loạn dán vào cần cổ. Một lúc lâu sau Lam Vong Cơ nhẹ nhàng hôn phớt lên cằm hắn một cái. Đôi môi của Ngụy Vô Tiện vô thức hơi hé ra chờ đợi, nụ hôn của Lam Vong Cơ một lần nữa bao phủ lên cánh môi căng mọng, không hề giao triền kịch liệt như vừa rồi, nhưng lại thêm vài phần dịu dàng khó mà tách ra. Lam Vong Cơ khẽ gạt mấy sợi tóc đẫm mồ hôi trên trán hắn sang một bên, thấp giọng nói:

"Tắm rửa sạch sẽ."

Ngụy Vô Tiện vẫn còn thở dốc, hoàn toàn không nói nên lời, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng gật gật đầu.

Lam Vong Cơ với tay nhặt ngoại bào đang nằm ở mép giường lên, cũng không rõ vừa nãy ai là người mới mặc nó, đầu tiên là bọc lấy cơ thể nóng bỏng của Ngụy Vô Tiện. Đợi đến khi y khoác áo đơn giản xong xuôi đứng dậy thì Ngụy Vô Tiện đã sớm vùi trong ngoại bảo của y ngủ say. Lần này hắn không vùi đầu vào áo nữa, ánh nến dịu dàng nhảy nhót trên khuôn mặt hắn, gõ má vẫn còn vương lại chút ửng hổng, có lẽ đang chìm trong mộng mị nên hàng mi thỉnh thoảng vẫn khẽ run. Lam Vong Cơ chậm rãi thở ra một hơi, sợ quấy rầy đến hắn, đứng bên giường suy nghĩ một lát, sau đó nhẹ nhàng cúi người, một tay luồn xuống dưới đầu gối, một tay đỡ lấy vai, sau đó dùng sức bế ngang Ngụy Vô Tiện lên. Ngụy Vô Tiện trong mộng mơ mơ màng màng cựa quậy, sau đó cọ cọ vào khuôn ngực ấm áp của y. Lam Vong Cơ bế hắn lên rồi lại không nhúc nhích, lúc lâu sau mới cúi đầu từng chút từng chút đầu, dịu dàng hôn khẽ lên mi tâm được ánh nến soi rõ của hắn.

Nằm trong thùng tắm nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn ngủ cực kỳ sâu, được Lam Vong Cơ tắm rửa toàn thân sau đó bế lên, lấy một bộ trung y sạch sẽ thay cho xong xuôi vẫn chẳng biết gì cả. Đợi đến khi một lần nữa bế người quay về giường, nhẹ nhàng đặt lên chăn đệm mềm mại, Ngụy Vô Tiện lại như giãy dụa trong mơ, đột nhiên bừng tỉnh. Việc đầu tiên Lam Vong Cơ làm là nắm lấy tay hắn, sau đó chờ một lúc mới thử thấp giọng nói:

"Ta ở đây."

Ngụy Vô Tiện khàn khàn đáp một tiếng, giọng nói vẫn còn mang theo chút mềm mại ướt át sau hoan ái. Hắn nói:

"Ta không sao, ta... mơ một giấc mơ."

Lam Vong Cơ hỏi:

"Mơ thấy gì?"

Ngụy Vô Tiện đáp:

"Chẳng mơ thấy gì tốt đẹp cả. Ta mơ thấy ta bước đi trên một con đường, không nhìn ra là ở Vân Mộng hay ở Cô Tô, chỉ là một con phố dài không có điểm cuối, ta chỉ đành... bước tiếp."

Lam Vong Cơ nắm tay hắn chặt hơn. Ngụy Vô Tiện lại nói:

"Ta cứ đi rồi lại đi, thế nhưng đột nhiên ta lại nhìn thấy phía trước có một bóng người. Ta vội vàng đuổi theo, con đường này lại như có điểm kết thúc."

Hắn dừng lại một chút, nói tiếp:

"Lam Trạm, người ta nhìn thấy, chính là ngươi."

Lam Vong Cơ bỗng dưng kéo hắn dậy ôm chặt vào lòng, dùng sức như trước giờ chưa từng được ôm, siết đến mức Ngụy Vô Tiện phát đau. Chiều cao của bọn họ tương đương nhau, rất ít khi Ngụy Vô Tiện vùi đầu vào lồng ngực y như vậy, lẳng lặng thật lâu nghe từng nhịp tim đập vững vàng của Lam Vong Cơ rồi khẽ dụi dụi đầu vào ngực y. Hắn thấp giọng nói:

"Lam Trạm, ngươi muốn đi Vân Mộng cùng ta không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net