PN4: Bạn học tiểu Lam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất cả truyện do phamnoi2704 chỉ được update trên trang dưới đây dưới đây, tất cả những trang web khác như truyenwiki, truyen4u, truyenfull... đều là re - up lậu, là ăn cắp bản dịch và công sức của mình. Mọi người hãy đọc ở trang chủ chính thức để tôn trọng công sức của dịch giả.

Đặc biệt là trang web truyenwiki, các chương trên trang truyenwiki đều là chương có nội dung thiếu do mình cố tình đăng thiếu để truyenwiki reup rồi mới đăng đủ. Các bạn đọc trên truyenwiki hãy lên trang chính thức để đọc được bản đầy đủ nhé.

Phiên ngoại 4: Bạn học tiểu Lam.

Phiên ngoại hiện đại nhỏ của Xuân vũ kinh xuân, thiết lập nhân vật giống chính văn, chỉ nhân vật, nội dung chính và tình tiết không liên quan.

1. Ngoài ý muốn.

Thời điểm bạn học tiểu Lam đủ lớn để đi học cao trung, cuối cùng cũng tìm ra một câu có thể tóm tắt được mười mấy năm cuộc đời mà cậu đã trải qua.

Đấy chính là, phụ huynh mới là chân ái, còn con cái là chuyện ngoài ý muốn.

Bạn học tiểu Lam từ nhỏ là nghe những sự tích anh hùng cùng những năm tháng huy hoàng của chính cậu – và cả của cha cậu và ba cậu mà lớn lên. Cụ thể hơn là, lúc hai vị kia sinh ra cậu thì tuổi còn cực kỳ trẻ, có lẽ là khoảng sau khi vừa tốt nghiệp xong lấy bằng đại học, thực sự là quá trẻ rồi. Nghe người lớn trong nhà nói, nhất là dựa theo tính cách của cha cậu nữa, tất cả mọi người đều cho rằng đáng lẽ bạn học tiểu Lam đến tận bây giờ mới nên ra đời, chứ không phải là mười sáu năm về trước.

Bạn học tiểu Lam biết trong sách có câu "Tiên đế sáng nghiệp chưa lâu, nửa đường đã băng hà*", còn với ba của bạn học tiểu Lam mà nói, câu này có thể đổi thành sáng nghiệp chưa lâu, nửa đường mang bầu. Cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì bạn học tiểu Lam không biết, cũng không quá muốn biết. Nghe nói khi đó ba của bạn học tiểu Lam rất có tiếng tăm trong giới, cũng không phải là kiểu tiếng lành đồn xa, có người nói là cậy tài vênh váo, cũng có người nói là khinh cuồng phóng đãng, nghe nói lúc đó gặp phải người không ưa thì không xỉa xói đá đểu cũng sẽ chửi bới. Tóm lại là một người cực kỳ ghê gớm, là một người khiến người khác bó tay hết cách. Nhưng ngay lúc mọi người ngoài cầu thần khấn phật cũng chẳng còn cách nào khác đối phó, ba ba Ngụy Vô Tiện của bạn học tiểu Lam lại vung tay lớn tiếng, tuyên bố bản thân là Omega, giờ bận về nhà sinh con rồi.

Con là của ai, thì vẫn là chờ đến khi sinh ra mọi người mới biết. Người xưa thường nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn, lúc bạn học tiểu Lam mười tuổi đã tận mắt xem qua giấy đăng ký kết hôn của cha mình và ba mình, ngày trên giấy đăng ký kết hôn đúng là trước ngày cậu sinh ra mười tháng. Được đấy, bạn học tiểu Lam nghĩ thầm, người cha thân yêu của con, quý ngài Lam Vong Cơ, cha thật sự quá là lợi hại luôn.

Chỉ có duy nhất một vấn đề, mà vấn đề này còn mông lung như một trò đùa. Mỗi lần bạn học tiểu Lam đến trường cùng với người cha già thân yêu của cậu, mọi người vẫn nghĩ là cậu có một người anh trai hơi lớn tuổi một chút. Baba Ngụy Vô Tiện của bạn học tiểu Lam đối với chuyện này vẫn luôn lòng đầy căm phẫn, mỗi lần nhắc đến đều nói tại sao mỗi lần đưa bạn học tiểu Lam đến trường đi học, không một ai cảm thấy Ngụy Vô Tiện là anh trai của bạn học tiểu Lam.

Bạn học tiểu Lam bị hỏi đi hỏi lại cuối cùng cũng thẳng thắn trả lời, rằng đó là vì tất cả mọi người nghĩ rằng cha cậu – anh trai cậu – đang cùng Ngụy Vô Tiện trải qua thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, chứ không phải đã đăng ký kết hôn rồi.

"Ừm." Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, làm bộ làm tịch vỗ vỗ lên vai cha của bạn học tiểu Lam, nói: "Tiếp tục cố gắng."

Bạn học tiểu Lam ngửa mặt nhìn trời, tự mình chủ động xoay người sang chỗ khác che mắt lại, biết rằng hai người họ chắc chắn ở sau lưng mình hôn nhau một cái.

Loại chuyện này xảy ra không chỉ một lần. Hai người họ ấy, trước khi ra ngoài cũng phải hôn một cái, mặc kệ hôm đó là ai đưa bạn học tiểu Lam đến trường, đợi đến khi về nhà là hôn một cái. Có đôi khi một trong hai người ngày hôm đó trải qua tương đối khó khăn, về nhà sẽ hôn đến mức không coi ai ra gì, bạn học tiểu Lam đang ngồi trên sô pha đọc sách cũng phải giơ tay kiến nghị, nói:

"Hai người thật ra vẫn còn nhớ rõ con vẫn ở đây, phải không?"

Sau đó baba cậu, quý ngài Ngụy Vô Tiện sẽ lại đây xoa xoa đầu cậu, quý ngài Lam Vong Cơ cha cậu thì sẽ lên tầng trước. Trong vòng năm phút đồng hồ sau, chú mèo Maine lớn thật lớn tên là Tiểu Bình Quả nhà cậu sẽ meo meo loạn lên rồi phi xuống nhà, bạn học tiểu Lam ôm nó lên đầu gối, biết rằng tốt nhất là trong vòng hai tiếng sau cứ ngồi yên dưới này cho lành.

Cho nên có một vấn đề cậu vẫn luôn phân vân, nếu như ngày nào đó WC ở tầng một bị hỏng, đến cùng là cậu có nên giải quyết "vấn đề" ngay trong vườn nhà mình không?

Có một ngày, cuối cùng cậu không nhịn được nữa, nói thắc mắc này với Ngụy Vô Tiện. Ngay trên bàn cơm, Ngụy Vô Tiện cười đến mức suýt nữa lăn ra đất, cũng may là có Lam Vong Cơ đỡ nên mới ngồi vững trên ghế. Ngụy Vô Tiện nói:

"Được đấy, vấn đề rất gì và này nọ, đúng là con ba có khác."

Lam Vong Cơ ngồi bên cạnh bàn ăn lại giống như rơi vào trầm tư.

Ngày hôm sau Ngụy Vô Tiện làm bộ làm tịch đưa cho cậu một cái hộp nhung nhỏ, nói rằng bên trong là cẩm nang diệu kế mà baba cùng cha của bạn học tiểu Lam thức trắng đêm nghĩ ra, về vấn đề đi WC trong hai giờ đồng hồ kia.

Mọi việc không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Có một năm, trong lúc trời đông giá rét, chẳng hiểu sao ống thoát nước lại bỗng dưng bị nứt, dưới tình thế cấp bách bạn học tiểu Lam lấy cái hộp mà Ngụy Vô Tiện đưa cho cậu khi trước được đặt dưới kệ TV, mở ra thì phát hiện bên trong có một tờ giấy.

Chữ là của Lam Vong Cơ, nhưng giọng điệu thì chắc chắn là của Ngụy Vô Tiện.

"Gửi voice mess cho Kim Lăng: Em có thể đến nhà anh đi nhờ WC không?"

Đối với thế giới này, bạn học tiểu Lam thật sự cảm thấy một tí ti, một xíu xiu, một chút chút... tuyệt vọng.

2. Tâm sự đêm khuya

Cửa phòng ngủ nhẹ nhàng hé ra một cái khe. Ngụy Vô Tiện ôm gối đầu đứng cạnh cửa, nói:

"Cốc cốc cốc, mở cửa được không?"

Lam Úy nằm trên giường xoay người một vòng, vùi đầu vào gối, không thèm để ý. Ngụy Vô Tiện lại tiếp tục cốc cốc cốc mà gõ cửa. Trong lòng Lam Úy biết rõ ràng, trên phương diện quấn người này, cả cậu lẫn cha cậu cộng lại đều không bằng một mình Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện gõ mấy chục tiếng, tiếng sau mạnh hơn tiếng trước, tiếng động hỗn loạn hệt như thanh âm của ma quỷ đâm vào tai, Lam Úy không thể nhịn được nữa, chui đầu ra khỏi cái chăn mà cậu đang làm ổ, lớn tiếng nói:

"Cửa sắp rớt luôn rồi!"

Lớn giọng nói một câu, cậu lại không nhịn được mà ho khan hai tiếng. Ngụy Vô Tiện bước từng bước vào bên trong cánh cửa, một tay ôm gối, tay còn lại chẳng biết lấy từ đâu ra một cái cốc thủy tinh nhỏ, bên trong đựng nước chanh mật ong. Ngụy Vô Tiện lặp lại lần nữa:

"Mở cửa được không, bạn học Tiểu Úy?"

Lam Úy cảm thấy phiền đến không thể phiền hơn mà dùng gối che kín đầu:

"Mời vào."

Ngụy Vô Tiện hoan hô một tiếng không hề cần thiết, vứt cái gối trong tay lên giường, sau đó cả người cũng quăng lên giường, suýt chút nữa làm Lam Úy văng từ trên giường xuống đất. Ngụy Vô Tiện nói:

"Lam Úy, con dịch sang bên cạnh một chút xem nào."

Lam Úy đáp: "Đây là giường của con mà."

Ngụy Vô Tiện giả vờ bất mãn, nói:

"Giường của con không phải là do ba mua à?'

Lam Úy đáp: "Là cha mua chứ, ba làm gì có tiền."

Ngụy Vô Tiện "ha" một tiếng, xoa mạnh lên đầu cậu, xoa xong lại khẽ "ui" một tiếng, nhẹ nhàng chạm lên trán cậu, nói:

"Vẫn còn hơi nóng."

Lam Úy nói:

"Uống thuốc rồi, sẽ khỏe ngay thôi."

Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng vỗ vỗ lên đầu cậu, Lam Úy thấy ba vẫn còn nhìn chằm chằm mình, thở dài nói:

"Ba làm gì đấy?"

Ngụy Vô Tiện đáp:

"Con dịch sang bên cạnh một chút đi, ba sắp ngã xuống đất rồi."

Lam Úy lăn một vòng sang bên cạnh.

Ngụy Vô Tiện lấy chăn bọc kín cậu thành một cái kén tơ, sau đó vỗ vỗ lên tác phẩm ngẫu hứng của bản thân, hỏi:

"Còn đau đầu không?"

Dưới sức nặng của tấm chăn, giọng nói vẫn còn non nớt của Lam Úy vang lên:

"Hết đau rồi."

Ngụy Vô Tiện hỏi: "Thế còn ho không?"

Lam Úy đáp: "Không ho nữa."

Ngụy Vô Tiện còn muốn hỏi nữa, Lam Úy đã thò đầu ra khỏi chăn, nói:

"Ba sang đây làm gì?"

Ngụy Vô Tiện vỗ thẳng lên đùi:

"Ba sai rồi, cuộc họp buổi tối ba thật sự không bỏ được... Lần sau ba sẽ không như vậy nữa, được không?"

Lam Úy nói:

"Cha chăm sóc con rất chu đáo."

Ngụy Vô Tiện bật cười nhẹ, nói:

"Ba cũng thấy vậy."

Ngụy Vô Tiện vươn tay sang bên cạnh, ôm cả Lam Úy lẫn chăn của Lam Úy vào lòng. Lam Úy giống hệt một con mèo làm loạn, ngọ nguậy liên tục, Ngụy Vô Tiện hừ một tiếng, Lam Úy lập tức không dám động đậy nữa.

Lam Úy nói: "Con muốn đi ngủ."

Ngụy Vô Tiện nói: "Ba ngủ với con nhé?"

Lam Úy đáp: "Đêm nay cha tăng ca mà, vì sao ba không ở cùng cha?"

Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên nói:

"Ba ở cùng cha con làm gì, cha con đang họp trực tuyến, ba nghe năm chữ đã muốn bỏ chạy rồi."

Lam Úy mấp máy miệng, Ngụy Vô Tiện hỏi:

"Hửm? Con nói gì cơ?"

Lam Úy vùi đầu vào trong chăn, không nói lời nào. Ngụy Vô Tiện đưa cái cốc đến trước mặt cậu, nói:

"Có uống nước không?"

Lam Úy lắc đầu.

Qua hồi lâu, Ngụy Vô Tiện nói:

"Hai ngày trước chị của ba nói..."

Lam Úy nằm trong chăn cựa một phát, nói:

"Kim Lăng lại nói bừa gì với mẹ anh ấy không biết."

Ngụy Vô Tiện vỗ mạnh một cái lên chăn, làm Lam Úy rên lên một tiếng:

"Con cái thằng nhóc thối này! Mẹ của Kim Lăng cái gì, phải gọi là bác, nếu không ba sẽ mách cha của con!"

Lam Úy không đáp. Ngụy Vô Tiện chống tay ngồi dậy, tựa lưng vào đầu giường của chiếc giường mà một người nằm là quá rộng kia, thật lâu sau mới vỗ về chăn của Lam Úy, nói:

"Bạn học Tiểu Úy, có phải là con cảm thấy ba và cha con không phải quá thích sự hiện diện của con phải không?"

Lam Úy đáp:

"Không phải."

Ngụy Vô Tiện có chút đăm chiêu, nói:

"Ừm, đúng là không phải. Nguyên văn lời con nói với Kim Lăng là, con cảm thấy cha con thích ba nhất, còn ba thích cha con nhất, sau đó hai chúng ta mới thích con."

Lam Úy không nói gì.

Ngụy Vô Tiện lại khẽ vỗ về tấm chăn, nói:

"Haizz, nói như thế nào nhỉ, ba..."

Bỗng nhiên Lam Úy hỏi:

"Tại sao con lại không có em trai hoặc em gái?"

Ngụy Vô Tiện lập tức hớn hở:

"Sao cơ?"

Lam Úy lại rụt vào trong chăn, hỏi lại:

"Tại sao con lại không có em trai hoặc em gái?"

Ngụy Vô Tiện nói:

"Có mà, Tiểu Bình Quả đấy thôi, một con mèo lớn như vậy còn gì, là em trai ruột của con đấy!"

Lam Úy không thèm đáp.

Ngụy Vô Tiện nói:

"Kim Lăng cũng không có. Con nhìn xem, chẳng phải Lam Nguyện cũng không có sao?"

Lam Úy nói:

"Đâu có giống nhau."

Ngụy Vô Tiện nói

"Con muốn thật à? Vậy ngày mai ba ra chợ mua cho con một đứa nhé?"

Lam Úy biết rằng ba cậu lại không chịu nói chuyện nghiêm túc nữa rồi, bèn chui vào trong chăn giả vờ ngủ. Một lúc lâu sau, Ngụy Vô Tiện thở dài, nói:

"Haizz, tóm lại thì con cũng đã lớn rồi, có những chuyện không thể không nói cho con biết..."

Lam Úy vẫn không mở mắt, chẳng qua là khẽ cựa quậy đầu đang đặt trên gối. Ngụy Vô Tiện nói:

"Thật ra con là quà khuyến mãi khi nạp tiền điện thoại, ba làm gì có tiền, nạp không đủ hạn mức, cho nên chỉ được tặng mình con thôi."

Lam Úy lập tức kéo chăn che kín đầu.

Ngụy Vô Tiện vẫn dùng giọng điệu y hệt từ nãy đến giờ, nói:

"Thật ra bạn nhỏ con ấy, lúc đến cũng hơi sớm, mà lúc ra khỏi bụng ba cũng hơi sớm. Ba và cha con đều chưa kịp chuẩn bị gì cả, dọa cha con sợ hết cả hồn."

Lam Úy sửng sốt một chút.

Ngụy Vô Tiện nói:

"Con cũng biết kiểu người như cha con, lần trước con chơi trò mất tích dọa cha con một lần, đã biết là cuối cùng vẫn không nên dọa cha con lần thứ hai phải không."

Lam Úy vùi sâu vào trong chăn hơn.

Ngụy Vô Tiện nói:

"Cha con cũng chỉ đánh mông con duy nhất một lần."

Lam Úy lẩm bẩm lẩm bẩm nói:

"Ký ức vẫn còn mới mẻ."

Ngụy Vô Tiện nói:

"Ừm, mấy ngày đó con ngoan cực kì, ba đây thật sự rất nhớ mong."

Lam Úy còn chưa kịp kéo chăn xuống thì đã lập tức kéo lên. Ngụy Vô Tiện nằm xuống gối, với tay sang chỗ Lam Úy tìm mãi cũng không tìm được cái đầu đang vùi sâu trong chăn của con mình, dứt khoát bỏ cuộc. Hắn nói:

"Ba không biết là con nghĩ thế nào, nhưng ba có thể khẳng định với con, ba và cha con không hề không thích con, chúng ta thích con không để đâu cho hết ấy chứ... Nhưng cha của con chẳng bao giờ nói thẳng ra, còn con thì toàn chê ba phiền."

Qua tầm năm phút đồng hồ, ngay tại lúc Ngụy Vô Tiện nghĩ rằng bạn nhỏ nhà mình ngủ rồi, Lam Úy ở trong chăn nhỏ giọng nói:

"Con đâu có chê ba phiền."

Ngụy Vô Tiện lớn giọng nói:

"Lần trước nhà chúng ta đi Universal Studios chơi chẳng phải con đã nói ba vậy sao!!!"

Lam Úy tung chăn ra, không thể nhịn được nữa mà lớn tiếng nói:

"Bởi vì ba đến khu Harry Potter ngồi tận năm lần!"

Ngụy Vô Tiện không nhịn được mà cười ha ha, nói:

"Thật vậy á, năm lần thật à? Ba chẳng nhớ gì cả! Nhưng chẳng phải sau đó cha con đã ra ngoài đi ăn kem ly cùng con rồi sao?"

Lam Úy không nói gì.

Ngụy Vô Tiện nằm cạnh chăn lay lay cậu, nói:

"Vậy... lần sau, lần sau chúng ta đi thẳng đến chỗ Transformers, được không?"

Lam Úy gãi gãi đầu, liếc Ngụy Vô Tiện một cái rồi nói:

"Đến chỗ Minions trước."

Ngụy Vô Tiện vươn nắm tay ra cụng vào nắm tay cậu một cái, cười nói:

"Được, năm lần Minions luôn." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net