Tập 8: Nghệ Hưng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
họ chỉ vì mấy khối chocolate mà cao hứng kêu to. Lòng hơi lên men, nguyện vọng nho nhỏ đều có thể làm cho người ta hạnh phúc như vậy, bởi vì có chờ mong là có hạnh phúc, mà mình thì sao, tôi như vậy không sung sướng, là bởi vì tôi không có chờ mong sao? Tôi chờ mong cái gì? Tựa ở cạnh cửa, tôi đột nhiên nhớ lại ba ba và Lộc Hàm, ngực vẫn như cũ rất khó chịu.

Tôi ôm "Đậu hũ" mập mạp, nhìn hắn chăm chú, nghĩ hắn vì một con cún mà trốn thoát, đột nhiên cảm thấy nam sinh phản bội này khiến tôi rất yêu thương. Lúc này hắn đã cởi mũ tai thỏ, tóc đen bên trong bị ép tới có chút loạn nhưng nhìn rất khả ái, làm tôi không nhịn được nghĩ giúp hắn chỉnh lại đầu tóc.

Cứ an tĩnh như vậy đứng ở bên người hắn ngây ngô, tôi không muốn đi quấy rối hắn, cũng không muốn hỏi hắn vì nguyên nhân gì, thầm nghĩ an tĩnh như vậy cùng hắn. Phân phát cho tới khi nào xong thôi, Nghệ Hưng nhẹ nhàng nói: "Từ nhỏ tôi chưa từng tiếp xúc với nhiều người, bọn họ đều đáng ghét tôi, bọn họ cùng tôi hoà giải một chỗ sẽ có áp lực. Mà cha mẹ nói bọn họ và tôi chơi với nhau chỉ là muốn mượn tiền của tôi, luôn luôn hạn chế tự do của tôi. Nếu như có thể, tôi tình nguyện giả trang thành những nhân vật đáng yêu để làm mọi người vui vẻ, cũng không muốn là một người ngây ngô. Mân Thạc, hạnh phúc rốt cuộc là cái gì?"

"Hạnh phúc, hạnh phúc là những gì chung quanh." Những lời này tôi thoáng thốt ra, đúng vậy, tôi chỉ cần ấm áp nho nhỏ, liền có thể thỏa mãn mình có thể vẫn mộng tưởng hạnh phúc.

Câu trả lời của tôi khiến Nghệ Hưng lặng im, sau đó hắn có điểm chần chờ hỏi tôi: "Mân Thạc..."

"Ừm?"

"Vậy chúng ta đi ngắm mặt trời mọc không? Ôm "Đậu hũ" cùng đi, bởi vì nó là người bạn thứ nhất của tôi." Tuy rằng thức đêm không được, thế nhưng tôi vẫn đáp ứng, vì tôi không muốn thương tổn hắn, không muốn thương tổn nam sinh khiến mình cảm thấy đau lòng.

Khi mắt trời sắp lên, hai chúng tôi ôm "đậu hũ" còn đang ngủ chạy tới cạnh biển, biển mùa xuân thật rất sự yên bình, vẫn mỹ lệ như cũ, có thể để cho nhân thoáng cái quên rất nhiều phiền não. Lẳng lặng ngồi ở trên tảng đá nghe nước biển nhẹ nhàng đánh vào nham thạch, dường như là ca khúc khi còn bé mẹ hay hát ru, mọi vật đều trầm tĩnh.

Thái dương sáng sớm rốt cục nhảy ra đường chân trời trong nháy mắt, thái dương gần như vậy rõ ràng như vậy đột nhiên xuất hiện ở trước mặt chúng tôi, lần đầu tiên thấy mặt trời mọc, tâm tình tôi tràn đầy vui sướng. Nhìn thái dương, Nghệ Hưng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Khi còn bé, tôi thường chơi chuồn chuồn trúc, cho rằng đem bay càng cao càng xa là có thể tìm hạnh phúc. Cho tới bây giờ tôi vẫn không thể tin được, nó nguyên lai là lời nói dối do tôi tự bịa ra, thế nhưng cái mộng này thật đẹp, đẹp đến nỗi tôi không muốn tỉnh lại."

Tôi có chút đau lòng nhìn hắn: "Nếu như có thể, sau này tôi sẽ cùng cậu đi khắp nơi, tôi cũng rất thích du lịch." Mới vừa rồi còn rất thương cảm, hắn nghe được tôi nói liền cười vui vẻ: "Thực sự sao? Nhưng không cho trốn nha!" Hắn không có ánh mắt sáng như sao và cong cong như Lộc Hàm, thế nhưng lúc đồng tiền sâu và nét mặt thật ngây thơ hiền lành ấy lại làm tôi nghĩ hắn rất hạnh phúc, một hạnh phúc tinh khiết.

"Đậu hũ" nằm úp sấp ở bên cạnh tôi an tĩnh ngủ, ánh nắng sáng sớm có điểm nhu hòa, màu vàng chói mắt chiếu vào tóc Nghệ Hưng, đem mái tóc đen xinh đẹp nhuộm thành kim sắc, hắn vẫn đưa chân đạp ở trong nước biển lạnh như băng, vẫn cố gắng đi tới chỗ càng cao càng xa hơn vung con chuồn chuồn trúc xinh đẹp lên bầu trời. Như trở lại tuổi thơ, đứa bé vui sướng chạy trốn.

Nhìn Nghệ Hưng dưới ánh mặt trời nhẹ nhàng mà vang lên khúc nhạc, con mắt của tôi có điểm ướt át, bởi vì bài hắn hát:

"Baby don't cry tonight
Khi màn đêm đen tối qua đi
Baby don't cry tonight
Cứ xem tất cả như chưa từng xảy ra
Em sẽ không tan vỡ như bọt biển đâu
Đó chỉ là điều em không cần biết
So, baby don't cry
Tình yêu của anh rồi sẽ bảo vệ em"

Giọng ca hắn rất đẹp, hát thật tốt, giữa cao trào nhiều lần xuất hiện vài câu ca từ trong vắt, những câu từ ấy như đả động vào tâm hồn tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net