Chap 13: I.I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếp tục của phần trước.
____________________________________

Kết thúc cuộc họp tại Vongola HQ, ta cùng quay trở lại máy bay của Tsuna.
- Tsuki, có điều gì đó không đúng. Đây không phải đường bay mà họ thường dùng để đến Ý. Tsuna nói.

- Có thể là họ đổi đường bay. Tsukiyomi nói.

- Không thể có chuyện đó được, động cơ của máy bay thường không thể chịu được một chuyến bay dài, nhiên liệu sẽ không đủ, nên Vongola đã chế tạo ra một loại máy bay có thể bay đường dài đến Ý mà vẫn thừa một phần mười nhiên liệu. Chính vì lý do này nên họ đã tính đường bay ngắn nhất để đến Ý, nếu bay đường khác thì không chắc động cơ sẽ chịu nổi. Tsuna nói.

- Cậu có vẻ am hiểu về Vongola quá ha, biết cả thông tin về cách họ chế tạo máy bay luôn. Tsukiyomi nói - Cậu cứ như là Vongola Decimo nhỉ.

- Cậu nói gì vậy? Chắc là cậu nhầm người rồi. Tsuna biện minh.

Tiếng rè rè phát ra từ loa thông báo làm mọi người chú ý, mọi người vẫn đang hoang mang thù một giọng nói vang lên:
- Các ngươi có nghe thấy gì không? Máy bay này giờ đang thuộc quyền kiểm soát của ta. Ta biết là các ngươi có kẻ đang muốn chiến đấu. Nếu bất cứ tên nào manh động tháo dây an toàn, ta sẽ cho nổ máy bay ngay lập tức.
Các học sinh chưa kịp hoàn hồn, giọng nói lại vang lên:
- Cuối cùng cũng đến nơi. Chúc các ngươi một buổi đi chơi vui vẻ.
Các học sinh hoang mang, bàn tán xôn xao, có người sợ hãi, có người suy nghĩ phải làm gì trong trường hợp này, đến cả các hộ vệ còn cảm thấy ngạc nhiên. Tsuna cũng cảm thấy ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, suy nghĩ xem người đó là ai, kế hoạch của hắn là gì. Những dòng suy nghĩ liên tục chạy trong đầu Tsuna.
*Đùng* Một âm thanh lớn phát ra làm rung chuyển cả máy bay, nó kéo Tsuna ra khỏi dòng suy nghĩ. Các học sinh hoảng loạn chạy khắp nơi, vài học sinh đi tìm các thầy cô, tiếp viên nhưng không có ai. Trên máy bay bây giờ chỉ có tất cả học sinh lớp Tsuna. Cảm thấy máy bay bắt đầu nghiêng ngả, độ cao hình như đang giảm xuống một cách nhanh chóng, Tsukiyomi vội chạy đến chỗ loa nói:
- Tôi là Tsukiyomi, bây giờ tất cả mọi người hãy bình tĩnh mang phao cứu sinh dưới gầm ghế vào, tập chung tại khoang 3 ngay lập tức, hãy mang theo mặt nạ phòng độc ở trước mặt các bạn.

- Yammamoto đợi cho độ cao giảm dần xuống thêm chút nữa rồi hãy mở cửa thoát hiểm, Gokudera hãy kiểm soát tình hình hộ tớ, Kyoko và Haru hãy giúp mọi người đến được đây. Nhờ các cậu cả đấy. Tsuna nói.

- Rõ.

- Tsuki, mọi thứ đã chuẩn bị xong, chuẩn bị ra khỏi máy bay. Tsuna chạy tới chỗ Tsukiyomi nói.

- Được rồi cậu cũng chuẩn bị đi. Tsukiyomi nói.

- Tớ xong rồi, của cậu đây. Tsuna đưa ra một bộ phao cứu sinh cùng mặt nạ phòng độc cho Tsukiyomi.

- Cảm ơn cậu. Tsukiyomi nói.

- Ừm, vậy tớ ra kia trước, xong cậu cũng ra đó nhé. Tsuna nói xong với Tsukiyomi liền chạy ra chỗ Yammamoto để kiểm soát tình hình tốt hơn.
- Máy bay sắp va chạm với mặt nước, mọi người chuẩn bị. Tsukiyomi nói. - Mở cửa thoát hiểm.

- Được rồi. Yammamoto nói.- Mọi người nhảy xuống cái cầu phao này cho đến khi chạm nước mới được mở phao ra. Mau đi đi.
Từng người từng người một nhảy xuông, các học sinh nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Sau một thời gian ngắn, toàn bộ học sinh đã xuống hết. Máy bay đâm thẳng xuống nước nổ một tiếng rất lớn. Tạo ra một cơn sóng vô cùng lớn cuốn nhóm của Tsuna vào bờ.

Một thời gian sau họ nhanh chóng tỉnh lại. Gokudera nhanh chóng chỉ huy việc sơ cứu, Kyoko và Haru cũng giúp một tay. Tsukiyomi nói:
- Mọi người bình tĩnh, đừng hoảng loạn.
Bỗng một giọng nói vang lên:
- Chào mừng các ngươi đã đến I.I viết tắt của Infinity Island (đảo vô cực), khi các ngươi có mặt ở đây thì các ngươi phải tham gia trò chơi của ta.

- Các ngươi sẽ phải tham gia trò chơi của ta. Luật chơi rất đơn giản, trên đảo này có rất nhiều quái vật, tội phạm quốc tế và những tên tội phạm có siêu năng lực, bọn chúng sẽ tấn công các ngươi nên các ngươi sẽ phải đánh bại hết bọn chúng và tiến sang phía bên kia của đảo thì các ngươi sẽ chiến thắng. Nếu bị bọn chúng giết chết thì coi như các ngươi thua.

- Tớ không muốn chết đâu. Một nữ sinh lên tiếng.

- Phải đó, gia đình tớ vẫn còn đang đợi ở nhà.

- Khônggggg, mẹ ơi cứu con. Con vẫn còn trẻ vẫn còn có tương lai ở phía trước, con chưa muốn chết.

- Tôi không muốn tham gia trò chơi quái quỷ này đâu.

- Này ông già kia, bọn tôi không muốn tham gia cái game chết chóc này của ông.

- Tôi cũng không muốn tham gia.
- Tôi nữa.
- Tôi nữa.
.........

- Haiz, vậy ta cho các ngươi tham gia một trò chơi khác, trò này đơn giản và không chết chóc.

- Được, chúng tôi tham gia.
- Được.

- Hừ. Không một câu trả lời, mọi người chỉ nghe thấy những tiếng cười.- Hahaha...... . Những tiếng cười kì lạ kéo dài đột nhiên nó dừng lại, thay vào đó là một tiếng tách. Ngay sau đó lần lượt từng học sinh đồng ý tham gia trò chơi của hắn lần lượt biến mất, chỉ còn lại nhóm của Tsuna, Tsukiyomi và 5 học sinh bị thương chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

- Mọi người đâu rồi? Tsuna hỏi.

- Ôi thất vọng quá, 400 năm rồi mà loài người vẫn ngu ngốc, kém cỏi tới vậy sao. Haiz chán thật.

- Ý ngươi là gì? Ngươi đã đưa bọn họ đi đâu rồi. Tsukiyomi hỏi.

- Cậu nhóc vô phép quá rồi đấy, Izano không dạy ngươi là phải tôn trọng người lớn tuổi hơn mình à.

- Ngươi thôi trò đùa quái gở này và trả lời câu hỏi của ta đi. Họ đâu rồi?

- Bình tĩnh đi nhóc, bọn chúng chưa chết, ta chỉ cho chúng tham gia một trò chơi khác thôi.

- .......

- Thôi nào, các ngươi phải biết chứ, ngoài việc tiến sang phía bên kia của đảo, các ngươi còn phải cứu bọn chúng khỏi tay của những tên tội phạm.

- Ý ngươi là bọn họ đang bị giam giữ như con tin tại hang ổ của tội phạm. Và chúng tôi phải đi cứu họ. Tsuna nói.

- Chuẩn rồi, thông minh đấy Decimo.

- Họ không bị nguy hiểm chứ. Tsuna.

- Bọn chúng không bị sao cả, mục tiêu của ta không phải bọn chúng, ta không quan tâm đến những viên đá lót đường đấy, nhưng nếu bất cứ ai dám xen ngang vào việc của ta thì không giữ được toàn mạng trở về đâu.

- Này, ngươi quan tâm bọn chúng thật sao, dù cho bọn chúng ghét ngươi, muốn ngươi chết thì ngươi vẫn không ghét bọn chúng sao. Nếu bọn chúng giết bạn ngươi, người nhà ngươi thì ngươi có quan tâm chúng nữa không?

- Này ngươi không thấy thế là quá đáng lắm sao tên đáng chết kia.
- Ta sẽ băm ngươi thành trăm mảnh.

- Muốn đánh nhau với ta nhanh như vậy sao Gokudera, Yammamoto. Các ngươi khá đấy nhưng so với hai tên kia thì vẫn không là gì cả. Câu trả lời của Decimo mới là thứ ta muốn nghe. Nào hãy trả lời ta Vongola Decimo.

- Ta sẽ không bao giờ để họ phải chết dù có phải hy sinh tính mạng của mình thì ta cũng sẽ không bao giờ để mọi người, bạn bè hay người thân ta phải đổ máu. Nên dù ngươi có nói gì đi chăng nữa, ta vẫn sẽ bảo vệ họ.

- Ngài Juudaime....
- Cậu....
- ......

- Hahaha......, ta thì ta sẽ cho chúng chết quách đi cho xong, nhưng liệu ngươi có thể bảo vệ chúng không?
- Bất cứ thứ gì, kể cả tình yêu hay sự bất tử. Ta sẽ cho các ngươi hết nếu các ngươi dành chiến thắng.

- Ta rất mong chờ ở các ngươi, nhất là ngươi đấy Tsukiyomi, hãy cho ta xem Izano có thể làm được gì.

- Đừng so sánh ta với lão già đấy.

- ......... Ha.........hahaha, ngươi thật là thú vị.
- Ta là người tốt nên cho các ngươi, lương thực và quần áo.
Vừa dứt lời, quần áo và lương thực xuất hiện ngay trước mắt họ.
- Hãy cho ta xem màn trình diễn hay nhất của các ngươi đi.

- Mọi người lấy quần áo mới để thay đi, chuẩn bị nhóm lửa nữa nhé. Tsuna nói.
- À mọi người, có một thứ gì đó đang đang đến đây nên hãy cẩn thận nhé. Tsuna nói.

- Tên này khá yếu, chắc hắn đã che giấu sát khí. Tsukiyomi nói.

- Không, hắn ta không hề che giấu sát khí đâu. Hắn ta thực sự rất yếu. Tsuna nói.
- Gokudera cậu lại đây được không?

- Có vấn đề gì sao ngài Juudaime?

- Phiền cậu chuẩn bị cho bất kì trường hợp nào có thể xảy ra nhé. Có 7749 trường hợp có khả năng xảy ra, cậu biết hết rồi chứ.

- Ngài cứ tin tưởng ở tôi, tôi sẽ làm thật tốt. Gokudera nói.
- Kyoko cậu ra đây được không?

- Đợi tớ chút. Haru, cậu chăm sóc những bạn học bị thương giúp tớ nga.
- Cứ để đó cho tớ. Haru nói.

- Có chuyện gì sao? Kyoko hỏi Gokudera.

- Cậu chuẩn bị hộp y tế, thảo dược, các đồ dùng thiết yếu, đề phòng có người bị thương thì tôi cần cậu chuẩn bị trước.
- Với cả mấy người kia sao rồi.

- Họ vẫn đang bất tỉnh.

- Sắp đánh nhau à? Yammamoto hỏi.

- Ngài Juudaime bảo có 7749 trường hợp có thẻ xảy ra nên cậu chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào đi.
- Làm cho tốt vào, nếu ngài Juudaime bị thương tôi sẽ không tha cho cậu đâu. Gokudera nói.

- " Một thứ gì đó đang đến đây " Tôi đi thám thính tình hình một chút, độ 1 giờ sau sẽ quay lại. Tsukiyomi nói với Kyoko.

- Được cậu đi đi, nhớ cần thận đấy. Kyoko nói.

- Tớ đi cùng cậu. Tsuna nói.

- Nếu cậu muốn.

- Tớ giao hết mọi việc ở đây cho cậu đấy Gokudera.

- Tôi sẽ làm thật tốt thưa ngài Juudaime.
Sau đó Tsuna và Tsukiyomi lên đường đi thám thính tình hình.

Quay trở lại trụ sở Vongola HQ
- Ngài Primo có thể cho tôi biết tên của kẻ ngài đang nghi ngờ không? Reborn hỏi.

- Tên hắn là_ _ _ _ . Ngài Primo nói.

- Tôi không thể nghe thấy tên của hắn. Reborn nói.

- Vậy ra cậu cũng không nghe thấy, đáng buồn thật, ta là người duy nhất trong thời đại của mình có thể nghe thấy tên của hắn, ta nghĩ rằng đến thời đại này sẽ có người nghe thấy nên ta mới đi tìm người đó, nhưng ta chưa tìm thấy. Ngài Primo nói.

- Cháu xin lỗi, cháu cũng không nghe thấy. Ngài Kyuudaime nói.

- Không sao, nghe thấy mới là bất thường đấy. Ngài Primo nói.
- Ta đang định khi Cá ngừ yêu quý của ta tới đây ta sẽ thử, nhưng kế hoạch bị phá mất rồi.

- Việc quan trọng bây giờ là tìm ra kẻ gián điệp.

- Kyuudaime và Reborn sẽ đi tìm nhóm của Tsuna.   Về phần ta sẽ xử lý tên gián điệp.

- Rõ.
- Được thôi.

- Thưa ngài Primo, ngài Kyuudaime và ngài Reborn, một USB vừa được gửi đến trụ sỏ kèm theo một bức thư.

- Cậu đi được rồi.

- Bức thư viết gì?

- Ta chắc là các ngươi đang đi tìm máy bay nhỉ. Giờ nhóm Decimo đang nằm trong lòng bàn tay của ta, ta đang cho chúng chơi một trò chơi nho nhỏ. Muốn xem thì mở USB ra, đừng tìm cho vô ích.

- Chỉ có 1 nơi thôi.

- Sao ngài biết.

- Ta đã từng đến nơi đó, nó là một hòn đảo, cũng là nhà của tên kia, hòn đảo đó có khả năng vô hiệu hoá các thiết bị điện tử phát sóng, từ ngoài nhìn vào thì vô hình nên rất khó tìm.
- Thay đổi kế hoạch, Reborn đi với ta đến hòn đảo đó. Kyuudaime ở lại tìm kẻ gián điệp.

Đến chỗ của Dino
Dino tỉnh dậy trong một căn phòng tối, ánh sáng duy nhất chiếu vào từ cửa sổ. Nhìn xung quanh Dino thấy những người khác đều có mặt ở đây, từ cơ trưởng cơ phó đến tiếp viên, và cả ông thầy Deku cũng có nhưng chỉ có đám học sinh là không thấy đâu. Một màn hình xuất hiện giữa không trung, trên màn hình xuất hiện một kẻ lạ mặt, hắn ta nói:

- Chúc mừng ngươi đã tỉnh dậy. Chắc giờ ngươi đang hoang mang lắm nhỉ, ta chắc ngươi đang muốn đi tìm em trai Tsuna yêu quý của mình nhỉ. Đừng tìm kiếm nhóc đó làm gì bởi nhóc đó đang tham gia cuộc chơi có 1 thì không có 2 của ta. Ngươi cũng được tham gia trò chơi đấy nhưng là trò khác, ngươi sẽ phải tìm cách mang tất cả những người kia ra khỏi toà nhà này trước khi nó....... bùm. Ngươi hiểu mà phải không. Cố gắng đừng chết, nếu không Tsuna của ngươi sẽ đau lòng mà chết theo đấy.

Nói xong hắn ta biến mất, Dino nhanh chóng thoát khỏi dây trói, tiến về phía cửa sổ, thấy mình đang ở một toà nhà trong đô thị, có lẽ là ở Ý, cửa chính bị khoá. Dino suy nghĩ về cách thoát ra ngoài thì anh tìm thấy quả bom, đây là bom tính giờ, còn 2 tiếng trước khi nó phát nổ. Thấy cách thoát bằng cửa vô vọng nên anh đành cố gắng vô hiệu hoá quả bom vậy.

Trở lại với Tsuna và Tsukiyomi
- Tsuna, cậu là Vongola Decimo phải không? Tsukiyomi hỏi.

- Cậu cũng biết rồi mà.

Tsukiyomi bỗng nhiên đứng lại nói:
- Tớ là con trai thứ ba của Izami Syler, sau khi mẹ tớ qua đời, cha tớ bị ép phải lấy một người phụ nữ khác nếu không sẽ không được lên làm tộc trưởng. Mẹ kế tớ tên là Misa Syler, con của anh cô em họ cháu nhà chú bác cậu cháu thứ mười ba của cha tôi. Bà ấy có 3 người con, lớn nhất là Masayoshi, thứ hai là Masahiro, cuối cùng là Michiko.

- Bà ấy chắc là tốt với cậu lắm nhỉ?

- Masayoshi ganh tị với tớ nên bà ta thường xuyên hành hạ, đánh đập tớ. Nhiều lần tớ đã nói với cha nhưng cha tớ không thể làm gì được bà ta, dù ông đủ khả năng nhưng bà ta được ông ngoại tôi bao che. Một ngày, khi tớ đi ngang qua phòng bếp, nghe thấy bà ta nói rằng:"Kế hoạch này thật tuyệt vời thưa cha, giết vợ của Izami sau đó kết hôn với hắn. Trước sau gì cũng có thể đưa Masayoshi lên làm tộc trưởng. Nhưng có một con chuột nhắt cản trở khiến điều đó trở nên khó hơn. Vâng con sẽ giết thằng Tsukiyomi đó. Làm như vậy sẽ tốt hơn, nó là một thiên tài xuất chúng nên phải thủ tiêu ngay từ bé." Từ đó bắt đầu căm phẫn bà ta, không coi bà ta như mẹ của mình, điều này làm bà ta không vui vẻ gì. Cho đến giờ bà ta vẫn luôn tìm cách thủ tiêu tớ nhưng không thành.

- Sao tự nhiên lại kể chuyện này cho tớ? Tsuna đứng đối diện Tsukiyomi hỏi.

- Tớ đã biết bí mật của cậu rồi thì cũng nên cho cậu biết bí mật của tớ chứ.

Tsuna bước tới và ôm Tsukiyomi, cậu nói:
- Cảm ơn, cảm ơn cậu vì không ghét tớ, cảm ơn vì đã trở thành bạn của tớ.

- Xin lỗi cậu. Phải nói ra điều này đúng là không này chút nào nhưng nhiệm vụ của tớ khi nhập học tại trường Namimori là ám sát Vongola Decimo. Tớ đã huỷ nhiệm vụ rồi nên cậu không cần lo lắng.

- Cậu làm vậy không vấn đề gì chứ.

- Không sao, huỷ nhiệm vụ thì sẽ có ngay một người khác làm thôi.

-........

- Đừng lo bọn họ không ai có đủ khả năng ám sát cậu đâu.

- Izano là ai vậy, cũng là một người trong gia tộc cậu à.

- Ông ấy là........... tổ tiên nhà Syler, tộc trưởng đời đầu tiên. Ông ấy rất mạnh nhưng ông ấy đã mất cách đây 400 năm.

- Ông ấy có để lại bí kíp hay thứ gì không?

- Có một cuốn bí kíp của ông ấy nhưng nó đã bị thiêu rụi khi tớ 8 tuổi rồi. Tớ đã đọc hết cuốn sách đó, trước tớ thì chỉ có ông ngoại, tộc trưởng đời3,7 thôi.

- Ít người đọc được vậy sao?

- Cuốn sách đó chọn chủ nên không phải ai cũng được đọc, cứ 500 nó tỉnh dậy và chọn chủ 1 lần. Có 1 vài trường hợp như tớ và tộc trưởng đời thứ ba là ngoại lệ.

Một tiếng rầm lớn cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai người. Những tiếng rầm càng ngày càng to hơn, từ đằng xa, hai người phát hiện một con quái vật to lớn có 2 đầu, bên trái đầu sư tử, bên phải đầu dê, mình dê, chân có vuốt sắc, đuôi dài có đầu rắn đang lao đến chỗ của hai người. Đuôi con quái vật này còn mang theo 1 người nữa, trông giống bạn cùng lớp. Con quái vật tiến đến gần, nó nói:
- Đừng sợ, tôi không phải kẻ thù của các bạn.

- Chắc ta tin. Nếu ngươi dám tiến thêm 1 bước nữa thì ta buộc phải giết ngươi.

- Bình tĩnh nào Tsuki, trông cậu ấy có ý gì xấu đâu, đừng thấy người lạ là muốn đánh nhau vậy chứ.

- Này ngươi nói rõ ra xem nào.

- Tôi là một thí nghiệm thất bại của Fera, một thứ đồ bỏ, không ai cần tôi, đang đi dạo thì tôi thấy một cái máy bay rơi, tình cờ thấy người này nằm bất tỉnh trên bờ biển nên tôi mang người này theo.

- Cảm ơn cậu. Tsuna nói. - Đây là bạn của bọn tôi, cảm ơn đã cứu cậu ấy.

- Nếu ngươi đã là một thứ không ai cần đến, vậy thì có muốn trở thành thuộc hạ của ta không? Tsukiyomi hỏi.

- Cậu đề nghị gì kì vậy, có hơi quá không? Tsuna nói thầm vào tai Tsukiyomi.

- Không sao không sao. Tsukiyomi đáp.

- Tôi đồng ý.

- Ể......thật luôn à.

- Thấy chưa, tớ đã bảo rồi.
- Vậy tên ngươi là gì?

- Tên tôi là "Thí nghiệm OQ135786420".

- Dài quá. Để ta đặt tên khác cho ngươi.......... Siva thì sao? Tsukiyomi nói.

-......... tôi không nghĩ nó ổn, trùng tên với thần linh thì tôi sợ lắm.

- Hay đặt tên cho cậu ấy là Vic trong Victory nhé. Tsuna nói.

- Ngươi thích không?

- Có.

- Vậy chốt, từ giờ tên ngươi sẽ là Vic, chiếu cố nhau nhiều hơn nhé Vic. Tôi là Tsukiyomi Syler, cậu có thể gọi tôi là Tsuki.
- Tớ cũng vậy, tên tớ là Tsunayoshi Sawada, cậu có thể gọi tớ là Tsuna.

- Ôi, cảm động quá. Chưa từng có ai nói như vậy với tôi cả, hai cậu thật tốt bụng.

- Phiền cậu đưa chúng tôi về trại nhé. Tsuna nói.
Sau đó Tsukiyomi và Tsuna được Vic trở về nhà.

- Ngươi nghĩ sao về mục tiêu sắp tới, Rolance.

- Hãy chuẩn bị đưa tiền cho ta đi.

- Khi nào ngươi cho ta xem đầu hai tên này thì một trăm nghìn tỷ đô la này sẽ là của ngươi.
____________________________________
Tôi đã từng nói rằng các phần trong bộ truyện này gần như và không liên quan gì đến nhau.
Tôi xin rút lại lời này.

Cảm ơn đã ủng hộ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC