CHAP 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap1

Nó ,một thằng nhóc nhà nghèo ,rất nghèo mới là đúng . Gia đình chỉ có một mình nó do mẹ nó sau khi sinh nó được hơn một năm thì trong một lần tai nạn đã không thể có thêm cho nó một đứa em nào nữa . Vì lý do đó nó được bố mẹ rất thương yêu dồn tất cả tình cảm cho nó . Nhưng gia đình nó nghèo thì vẫn không thể thoát khỏi tiếng nghèo và sự mặc cảm của nó do bạn bè từ thời cấp 1 tới hết cấp 3 không có lấy một người bạn thân nào đúng nghĩa cả .
Nó giống mẹ , rất giống vì thừa hưởng làn da trắng hơn cả con gái . Thân hình ko có gì gọi là cao to dù đã 18 tuổi , cũng vì nhà nghèo ăn uống chỉ có rau lược , đậu phụ chấm nước mắm và ít lạc làm vừng thôi . Cho lên dù nó cao 1,73m nhưng chỉ có 52kg , một thân người gọi là gầy như cái dây dù trắng . Nó cũng không đẹp trai gì cho lắm chỉ bình thường , nhưng mẹ và bố nó luôn nói nó có đôi mắt rất đẹp , rất duyên như con gái bit nói vậy ấy .
Nó ít nói , do không có bạn mà lên nó chỉ biết thương bố mẹ mà giúp bố mẹ ra đồng làm dù bố mẹ không muốn nó ra với lý do luôn làm nó cay mắt
" Con ở nhà cố gắng học cho tốt , bố mẹ mong con đỗ đại học học cho giỏi để mai kia có thể có cuộc sống tốt không nghèo như bây giờ con ạ . Nghèo khổ lắm .... "
Những lời bố nó nói , nó dù là thằng luôn tỏ ra cứng rắn lạnh lùng nhưng với bố mẹ nó thì nó luôn như một đứa trẻ con , luôn có thể khóc bất cứ lúc nào nó nghe bố mẹ nói như vậy . Nó chỉ biết , nó thương bố mẹ của nó lắm mà thôi . Cũng vì thương bố , thương mẹ như vậy nó chỉ bit cố gắng học và học để mong hoàn thành mong ước của bố mẹ là nó vào đại học . Và cuối cùng nó cũng nhận được tờ giấy báo trúng vào đại học mà nó đăng ký thi . Bố mẹ nó mừng rơi nước mắt . Nhưng bjo một nỗi lo lớn hơn nhiều lại xuất hiện . Đó là nhà nó nghèo không biết bố mẹ sẽ ra sao để nuôi được nó đây . Hàng ngày bố mẹ chợ búa cũng chỉ đủ nuôi nó . Tuy có họ hàng giúp nó đi học nhưng nó vẫn ứa nước mắt về đêm khi nghĩ không biết bố mẹ sẽ vất vả tới đâu nữa .
......,.,.,..
Ngày nó nhập học cũng tới , cầm số tiền trong tay cất kỹ vào chiếc túi cùng quần áo nó ôm thật chặt mẹ nó như không muốn đi vậy nhưng vì những lời động viên trong nước mắt của mẹ và cái ôm vỗ nhẹ của bố nó cũng đành dặn lòng bước lên chiếc xe khách vừa tới sau khi lau nước mắt vẫy chào bố mẹ nó . Một cuộc sống độc lập , đầy thách thức chờ đón nó phía trước ....
Làng quê nó cách hà nội mấy chục cây số lên cũng không xa lắm ngồi oto gần hai tiếng là tới . Trên xe nó không ngủ như lời mẹ nó dặn cho đỡ mệt , nó im lặng ngồi thu một góc như tính cách hàng ngày luôn im lặng ít nói với tất cả trừ bố mẹ nó . Nó chưa bao giờ xa quê bao giờ cả chỉ trừ ngày đi thi đại học cùng bố nó . Cũng vì nhà nó nghèo , và cũng không có bạn bè thân nào cả lên nó đi học là ở nhà học và giúp bố mẹ mà thôi . Nhìn con đường xa dần quê hương nó hồi hộp nghĩ về tương lai sau này .
Chiếc xe dừng lại tại bến xe Lương Yên , nó cùng đoàn người xuống khỏi xe . Nơi này thật là , nó đúng người quê lên phố lần đầu . Lo lắng , hồi hộp xách cái ba lô đã cũ lẳng lặng đi ra ngoài cổng bến xe theo những người khác .
- Ê M, M ơi ...
Nó nhìn về nơi phát ra tiếng người gọi tên nó mà nó biết là ai . Anh Tiến , ông anh họ nó hơn nó hai tuổi đang là sinh viên cũng học ở đây nhưng khác trường nó . Anh Tiến học ở đại học CN cách rất xa ngôi trường của nó nhưng vì được bố nó nhờ giúp đón nó và dẫn nó đi tìm phòng trọ vì lo nó ngơ ngác không biết gì cả hic @@ . Uk thì nó biết gì đâu thì chả ngơ ngác như bò khi lần đầu ra mà .
- Hehe mày có bị say xe không ? Ông anh Tiến cười hỏi nó
- Ko , anh đợ lâu chưa hì
- Tao ra có chục phút thôi tại ở nhà bố mày gọi báo mà lên tao ước chừng thời gian được hehe . Thôi về tao tìm cho phòng rồi chỉ việc tới thôi mày .
Anh Tiến cầm túi của nó để lên phía trước con xe waye cũ của anh ấy . Nó im lặng lên xe ngồi sau khi đội cái mũ bảo hiểm lên .
Anh tiến đưa nó đi cũng khá lâu mới tới trường nó , ngôi trường mà ước mơ của nó và bố mẹ nó đây . Nó cũng chỉ kịp nhìn một tý vì anh nó đưa nó đi tiếp tới phòng của nó . Một dãy nhà trọ cho thuê với 4 phòng nằm trong mấy cái ngõ ngách nhưng nghe anh tiến nói chỉ cách trường có mấy trăm mét . Chả biết nó nhớ được đường ra ko do ngoằn nghoèo thế mà hic @@!!
Căn phòng cũ , ko rộng lắm chỉ có mỗi tấm phản gỗ ghép lại làm giường ấy , có vệ sinh khép kín luôn . Giá trọ cũng tạm mà theo anh tiến nói thì quá rẻ so với nơi hà nội có 600k một tháng chứ mấy @@!!! Nó nghe mà cũng hơi sợ . 600 ngàn , ko bit một tháng bố mẹ nó có làm ra đủ được số tiền ấy ko chứ nói gì tiền ăn uống nữa . Nó bắt đầu sợ và lo cho bố mẹ , cho chính nó rồi . Số tiền trong túi nó cũng khá nhiều nhưng do đc các cô dì chú bác ông bà nội ngoại họ hàng cho để lên học và nộp học phí . Chả bit từ tháng sau nó và bố mẹ sẽ phải làm thế nào nữa .
Sau khi anh tiến gọi cho cô chủ nhà ở chỗ khác tới cho nó gặp nói chuyện và đóng tiền tháng này và được cô phổ biến cho và cái điện nước rồi về .
- Tao bảo này tí ra ngoài đầu ngõ có chợ mà mua chiếu chăn nhé mua cả cái bếp ga mini mà dùng rồi bát đũa xoong nồi ......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net