Chap 29.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 29.2


Vẫn chảy và nó vẫn còn muốn gọi tên hai ng con gái nó rất yêu thương trong cơn mê man

.....................................


Nó tỉnh lại là trong một căn phòng lạ hoắc ko thân quen mà toàn mùi thuốc . Sau vài giây định thần nó mới để ý một người con gái có mái tóc ba màu đang ngồi ghế nằm gục đầu xuống cạnh người nó ngủ . Nó nhìn cơ thể nó có dây truyền nước kim cắm vào tay thì bit đây là bệnh viện rồi . Nhưng sao nó ở đây nhỉ , quần áo nó đang mặc cũng là quần áo bệnh nhân nữa @@ chả bit ai thay cho nó ko biết hic

Nó thấy mỏi người lên gắng gượng ngồi dậy dựa vào thành giường thì hằng tỉnh lại . Thấy nó nhìn em cười thì em dụi mắt

- Ơ anh tỉnh rồi hả .

- Ừ , sao anh lại ở đây hả em ? Nó hỏi

- Còn sao nữa hả , anh ko nghe lời em gì hết . Bảo ngủ cho khoẻ ko nghe còn lừa em ngủ rồi chạy ra sân ngất ngoài đó may mà em thức dậy ko thấy anh đâu ra thì thấy anh nằm đấy em sợ quá gọi các anh chị dậy đưa anh vào đây . Hằng tuôn một tràng dài ra mắng nó . Nhìn em thiếu ngủ nó thương lắm

- Cả đêm em thức trông anh phải ko ? Nó mỉm cười vuốt nhẹ mái tóc em

- Vâng . Em thấy nó nhẹ nhàng thế lên cũng dịu dàng ngay

- Anh xin lỗi

- Em hiu mà , hay em gọi cho Na với LA cho anh nhé

- Đừng , anh sẽ chịu đc . Mà mấy giờ rồi em .

- Mới 9h sáng thôi anh

- Ừ em lấy quần áo anh cho anh thay rồi bảo bác sỹ cho anh ra viện . Anh tự bit mình ra sao chỉ mệt chút thôi

- Chuý cái gì anh có bit hôm qua anh sốt mê sảng cả đêm ko . Nếu em ko bit thì ko khéo bjo anh đã chẳng ngồi đây đâu hic . Bệnh bắt đầu nặng rồi anh ạ . Hằng nói như mếu nhìn nó hai mắt rưng rưng sắp khóc

- Anh ơi hay là anh phẫu thuật đi anh , chứ thế này em sợ lắm hức . Nếu anh làm sao em cũng ko sống nổi đâu anh hức .. Hằng ôm nó khóc năn nỉ

- Nếu anh chết lúc mổ thì sao ?

- Em sẽ đi theo anh em hứa là như vậy .

- Trời , em điên hả yêu anh quá hoá ngố à hì hì

- Em nói thật ko đìa đâu mà , ko mổ anh cũng nguy hiểm lắm anh ạ

- Ko tới nỗi thế đâu , anh thấy mình khoẻ rồi em mang quần áo đây anh thay mình ra viện

- Ko , anh yếu lắm còn sốt nữa

- Anh mun ra . Nó lừ em rồi rút phụt cái kim truyền nc khỏi tay trong ánh mắt ngỡ ngàng của Hằng

- Quần áo . Nó nói cáu lên

Hằng đánh ra lấy quần áo cho nó vào nhà vệ sunh thay ra còn hằng đi xin nó xuất viện

Ông bác sỹ ko cho ra nó nổi cáu bảo ông đi mà nằm rồi đi thẳng kệ ông ta lắc đầu ngán cái thằng ngang như cua là nó

- Ơ chị ?

Nó cùng hằng vừa ra tới cầu thang thì chị xách bọc đồ đi tới

- Ơ nhok đi đâu ? Đang sốt cơ mà ? Chị ngơ ngác

- Em khổ rồi về phòng thôi . Nó cười nhẹ rồi đi qua chị lun kệ chị với Hằng đi sau rủ rỉ nc với nhau

Nó về phòng nằm nghe nhạc còn thoải mái hơn nhiều , chị với hằng lắc đầu với nhau ngồi nhìn nó ăn cháo uống thuốc . Nó bit nó đã yếu đi rồi , cơ thể nó sao nó ko bit . Nó sợ nếu nằm đó nó sẽ ko thể trở ra nữa . Nó sợ cảm giác đó lên nó quyết ra chứ ko đời nào ở viện .

- Đêm qua nhok sao ngất vậy ? Chị hỏi

- Em ko biết , tự nhiên đau đầu chóng mặt rồi ko bit gì nữa cả .

- Đêm qua nhok mê sản bit gọi tên ai ko ? Bit nói gì ko ?

- Ko .

- Nhok ngố lắm , nhớ hai đứa thế thì nói cho chúng nó quay về đi nhok tự hành hạ mình vậy à

- Kệ em

- Nhok này , nhok có nghĩ sẽ phẫu thuật chưa ? Chị dò hỏi

- Ko bjo .

- Ko phẫu thuật nhok sẽ mù cả đời đấy nhok ko hiu à

- Em sẽ chết trc khi mù hẳn

- Nhok điên hả , nhok bỏ bố mẹ nhok thế à , thế là nhok bất hiếu đấy bit ko . Nhok nỡ bỏ tất cả bọn chị à . Chị mắng nó . Lần đầu chị mắng nó làm nó cũng lạ

- Em ko muốn thành gánh nặng cho bố mẹ em . Số em ngắn em chấp nhận . Em bất hiếu em cũng chịu tội

- Sao nhok vô lý thế , nhok lo cô chú ko có tiền phải ko . Chị có nhok ko phải lo đâu . Nếu nhok đã xác định chết tại sao lại ko thử phẫu thuật đi bit đâu lại thành công

- Tiền của chị chứ ko phải của nhà em . Em ko mun mang nợ , nhà em bit bjo mới trả nổi chị chứ . Thôi em ko mun nói nữa . Hằng , ra kia mua anh bao thuốc luôn đi . Nó lấy tiền đưa hằng

- Anh đừng hút mà hại lắm . Hằng nhăn mặt nói

- Đi hay anh tự đi ?

- Hic em đi anh nằm nghỉ đi

- Ừ cám ơn em

Một ngày thứ bảy mệt mỏi . Nó còn ốm lên cái đầu cứ nặng trĩu xuống cảm giác rất khó chịu . Chị thì nc xong cũng bị đuổi nó ra quán chứ ở đây với nó lz mất time nó cũng chết ngay được đâu .

Tối đó ăn cơm xong thì trang với chị cùng tới một lúc . Nó ko bit bjo sao nó cảm giác như họ lun sợ nó xảy ra chuyện vậy lúc nào cũng hỏi nó thấy sao có đau đầu gì ko làm nó phát cáu lên ko chịu nổi mang cây sáo ra hiên ngồi thổi cho nhẹ đầu . Trong đầu nó bjo lại hiện lên hình ảnh của Na , LA và cả hạnh , yến với PA nữa . Hình như cái gì càng cố quên sẽ càng nhớ hơn thì phải . Nó nhớ những lúc có các em bên cạnh cười đùa vui vẻ biết bao . Vậy mà giờ đây nó một mình ở đây ....

- Đi . Nó vào thay quần đùi ra lấy quần bò mặc và chiếc áo cộc trắng rất đẹp . Thêm đôi giày trắng thể thao nữa nhìn nó đẹp trai đó chứ . Ba ng con gái nhìn nó ko hiu

- Đi đâu anh ? Anh thay quần áo lz vậy ? Hằng hỏi

- Tới quán , thấy nhớ nơi đó . Nó cười

- Nhớ quán hay nhớ người ? Chị cười nhìn nó


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net