Chap 30.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 30.2 


Trên ng nó là cái quần vải và áo trắng từ cấp ba bjo nó thành màu trắng đục rồi còn đâu . Bố mẹ mà bit nó hàng chục bộ quần áo đẹp để trên kia trả lại họ thì chắc choáng .

- Thôi con có dùng gì đâu , con ko thích quần áo mới bố cứ cầm lấy . Con cũng còn mấy trăm nghìn đây mà . Nó rút ra bốn trăm lẻ trong ng ra cho bố mẹ thấy

- Thế trên đấy con học hành thế nào ? Đi làm thêm thì time đâu ra mà học hả con ? Mẹ hỏi

- Con làm về rồi học mẹ đừng lo hì

- Làm gì người cứ gầy nhằng nhàng đi .

- M này , mẹ con bảo con với mấy đứa kia ko còn bạn nữa phải ko ? Bố nhìn nó

- Vâng , tại con có lỗi thôi . Mà bố mẹ ăn thêm cơm ko ạ con đi nấu con đói rồi

Nó lảng tránh đi ko mun nói với bố mẹ về chuyện của nó và những ng con gái của nó

- Thế chuyện với cái Na thì sao , mày ko định lấy nó phải ko con ? Bố hòi tiếp

- Vâng , con sẽ ko lấy Na và .... bất kì ai khác nữa . Sau này .... bố sẽ hiểu thôi . Con đi nấu cơm đây

Nó ngậm ngùi cúi xuống nói nhỏ rồi chạy nhanh vào buồng thay đồ mặc quần đùi áo cộc đi vo gạo nấu cơm

Bố có vẻ bực nó vì nó ko nói rõ ràng nhưng nó làm sao có thể nói đc lý do ra . Nó chỉ biết nín nhịn nuốt nc mắt vào trong dù bị bố mắng là thằng ko nghe lời làm xấu mặt gia đình . Bố sao hiu đc nó yêu Na lắm chứ nó cũng mun lấy em ấy lắm nhưng bjo thì nó đã ko thể lấy ai nữa rồi . Bố trên nhà bực tức cứ chửi mắng nó còn mẹ thì xoa dịu bố , mẹ thương nó nhìn nó vừa nấu canh vừa lau nc mắt đang nhỏ xuống mẹ cũng đỏ hoe hai mắt .

- Đừng buồn con ạ bố con tính vậy rồi lúc nào nói rõ lý do cho ông ấy hiu . Mẹ sụt xịt thương nó

- Vâng hức .. Nó nấc nhẹ lau nc mắt tay vẫn đang đun rơm nồi canh

- Lúc nào nói cho mẹ bit để mẹ nói lại với bố nhé con

- Vâng . Lúc này nó chỉ có thể vâng dạ thôi chứ còn gì khác nữa .

Mẹ và bố mun bit lý do ư , nó bệnh sắp mù mà cũng có thể chết thì nó sao dám lấy ai đc . Đừng ép nó phải bỏ nhà ra đi nữa , nó buồn quá rồi bố mẹ hiểu và tha lỗi cho nó nhé . Nó ko thể nói gì cả , nó chỉ có thể chạy trốn và chỉ mong đc sống cùng bố mẹ nốt những ngày tháng mà nó còn có thể nhìn đc . Nó xin lỗi bố mẹ trong lòng và qua những dòng nc mắt nó vẫn rơi xuống .......

Bữa cơm trưa chỉ có nó ngồi ăn một mình vì bố và mẹ đi ăn cỗ ko ăn thêm . Nó cũng ko muốn dọn lên nhà lên nó ăn luôn dưới bếp , mẹ ngồi cạnh nó cứ ép nó ăn nhiều vì thương nó gầy gò đi nhiều quá . Ăn xong nó cất dọn rửa bát rồi mang sáo ra sân giếng leo lên chỗ ngồi quen thuộc trên cây nhãn chìa ra ao cho mát . Nó thõng hai chân xuống dựa vào thân nhãn ngồi thổi sáo . Lúc này cảm giác của nó ra sao ư ? Như một giấc mơ , vừa vui vừa buồn , chỉ có thể là như vậy . Vui vù đã được gặp những người con gái xinh đẹp lại rất tốt yêu nó . Còn buồn , vì căn bệnh đang hành hạ nó hàng ngày . Nó là cơn ác mộng mà nó ko bjo muốn mơ thấy nhưng hiện thực quá tàn nhẫn với nó , nó ko thể thay đổi được sự thật đấy . Nhưng điều nó buồn nhất chính là nó đã bỏ rơi những ng mà nó từng hứa ko bjo bỏ họ . Rồi bjo về nhà nó vui ko ? Nhìn bố mà nó còn ko dám nhìn nữa khi bố đang giận nó . Chỉ có mẹ luôn bên nó dù cho có chuyện gì xảy ra . Cơn đau đầu ở đâu ập đến với nó , ko phải như mọi khi phát bệnh mà nó do nghĩ quá nhiu lên đau đầu mà thôi . Nó ko thổi sáo nữa ko nghĩ gì nữa nó nằm xuống ngủ một giấc . Và nó đã nghĩ hay là một giấc ngủ mãi ko tỉnh có khi lại tốt với nó bjo , nó ko cần phải khổ nữa . Nó nghĩ cái chết với nó bjo xảy ra nó cũng chấp nhận , nó ko sợ gì nữa cả . Uk , nó ko sợ chết nữa rồi , nó đã quá mệt mỏi và tuyệt vọng rồi . Có lẽ chỉ những ai mắc bệnh như nó mới có thể hiu nổi cảm giác của nó bjo .

Nó về nhà đã được ngày thứ hai rồi , nó biết bjo có lẽ chị và hằng đang rất lo cho nó . Điện thoại nó thì tắt ko liên lạc được họ ko bit có nghĩ nó về quê ko nhỉ .

- M mày lên nhà tao muốn nc . Bố gọi khi nó đang ngoài bờ ao câu cá lúc chiều tối

Hai hôm nay nó và bố ko nói câu nào với nhau rồi bjo tự nhiên bố gọi nó làm nó chưa bit có chuyện gì nhưng cứ vào đã . Nó rửa tay rồi đi vào nhà bố đang rót nước chè ra uống , nó ngồi xuống phản mà chưa dám nói gì

- Lúc nãy tao gặp bác Thắng , bác ấy bảo hôm nọ cái Na cũng về nhà nghỉ cuối tuần . Nó khóc mãi rốt cuộc chúng mày đã thế nào có phải mày nói ko lấy con bé để nó thế ko hả M ? Bố nói đầy vẻ giận dữ

- Con ..... Nó ko bit phải nói thế nào nữa chỉ cúi mặt xuống ấp úng

- Mày nói hay ko hả ? Bố quát lên . Lâu lắm rồi nó mới thấy bố giận như vậy . Rất ít khi bố mắng nó lên bjo nó đang rất sợ

- Có chuyện gì mà ông quát con to thế ? Mẹ vội chạy vào đứng cạnh nó hỏi bố

- Bà im để tôi nc với nó , bjo nó trưởng thành rồi ko coi bố mẹ ra gì à phải ko M .

- Con ko dám ...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net