Chap 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 31


- Ko dám thế sao mày ko chịu lấy cái Na để nó khóc rồi ông thắng cũng nghĩ mày nói thế sang nc với cả ông bà mình . Mày có biết mày đang làm gì ko hả ? Tao bắt mày lấy đứa xấu xí hay đần độn à hả . Cái Na nó xinh đẹp ngoan ngoan thế mày chê gì ở nó nữa nói mau . Bố tiếp tục quát

- Con ko chê , con .... nhưng con ko thể lấy cô ấy , bố đừng ép con , con ko thể lấy mà bố . Nó cố gắng ngẩng lên nhìn bố

- Chát

Lần đầu tiên trong đời nó bị bố đánh , một cái tát nổ đom đóm mắt in rõ năm ngón tay trên má nó . Nó ko ngờ bố giận nó như vậy , nó hiu , vì nó đang làm mất danh dự của cả nhà cả ông bà nó nữa bố giận là phải

Nó âm thầm chịu đựng nhưng sự tủi thân thì nó ko chịu nổi , nó cúi gằm mặt xuống và khóc lặng ko ra tiếng .

- Trời ơi ông sao lại đánh con , có gì từ từ nói chuyện bảo ban con nó chứ . Mẹ vội vàng chắn trước nó ôm nó vào gục mặt vào người mẹ che chắn cho nó vì sợ bố sẽ đánh nó nữa

- Tôi bảo bà đi ra ko tôi đánh cả bà đấy . Nó bôi do trát trấu vào mặt cả nhà rồi có biết ko còn bênh nó hả đi ra .

- Thì ông cứ từ từ nc phân tích cho con nó hiểu chứ đừng đánh nó nữa . Mẹ năn nỉ bố

Nó đẩy nhẹ mẹ ra đứng lên trc mặt bố vẫn ko ngẩng mặt lên nổi . Nc mắt cứ rơi xuống nền gạch

- Bố ... con thật sự là ... hức ... con ko thể lấy Na ... hức ... bố hiu cho con .... con xin lỗi ... hức .... bố mẹ với ... hức .... ông bà ... con ...

Nó nghẹn ngào nói mãi mới nổi mấy câu trong cái cảm giác tủi thân và đau lòng .

- Tại sao hả ? Bố quát

- Con ... hức ... con ko nói ... hức ... được ...

- Mày .... mày ....

Bố tức đến ko nói được câu gì nữa chỉ mặt nó , mặt bố đỏ bừng lên giận dữ .

- Mày cút đi đâu thì đi mày đừng bjo gọi tao là bố mày nữa . Tao ko có đứa con làm mất mặt ông bà bố mẹ như mày mày cút ngay đừng bjo về cái nhà này nữa .

Bố chỉ tay ra cửa và đuổi nó

Nó hơi ngỡ ngành khi ko thể ngờ bố lại giận tới mức chửi đuổi nó như thế .

- Kìa ông ơi tôi xin ông có gì từ từ tôi bảo con ông đuổi con nó biết đi đâu hả ông ơi . Mẹ khóc xin bố cho nó

- Nó muốn đi đâu thì đâu tôi ko có đứa con như nó . Mày ra khỏi nhà ngay

- Con ơi con mau xin lỗi bố đi con nhanh lên con . Mẹ vội vàng vừa khóc vừa lay ng nó

- Hức hức .... con ... xin lỗi ... nó khóc nhiu hơn

- Tao hỏi lại mày có lấy cái Na ko hả ?

- Hức con ... hức ... ko ...

- Chát

- Mày cút ngay cho tao nhanh ...

Bố vả nó một cái nữa suýt lệch quai hàm , đau rát ...

- Kìa ông ơi tôi xin ông mà huhu ... Mẹ khóc

- Hức ... con đi ... con xin ... lỗi .... hức ... CON ĐIIIII ...

Nó hét lên do ko thể chịu nổi nữa rồi khóc oà lên chạy vào buồng cho quần áo vào balo và cây sáo rồi chạy luôn ra khỏi nhà với hai mắt nhoè lệ . Mẹ gào khóc hét lên cản nó nhưng ko đc do bị bố giữ lại chỉ còn bit cố kêu nó quay lại . Nhưng nó bjo ko thể quay lại nữa rồi . Nó rất buồn , rất tủi thân , và đau lòng . Nó biết bố đã quá giận mà ko cần nó nữa rồi . Nó sẽ ra đi , có lẽ là mãi mãi . Nó ra ngoài cổng đứng lại nhìn lại bố và mẹ và căn nhà thân thương xong nó vừa khóc vừa chạy thẳng đi ra đường . Nó cứ chạy thôi , khóc , buồn , vẫn cứ chạy , chạy cho tới khi bụng nó đau thắt lại mới dừng lại . Nó ngồi bệt xuống vệ cỏ ven đường nghỉ , nó lau nc mắt đi bjo nó cần mạnh mẽ hơn bjo hết . Sau một lúc nó tiếp tục đi thì tới nơi bến xe khách . Nó leo luôn lên chiếc xe khách lên hà nội lúc 6h30 . Cũng còn hơn 10 phút nữa mới chạy vẫn kịp

Nó mệt mỏi , trên người nó bjo vẫn đang là bộ quần đùi áo cộc khoác balo . Nhìn chán đời thật , nhếch nhác quá do nó toàn quần áo cũ lâu mấy năm rồi còn gì . Nó cũng ko qtam , tính nó xưa nay vậy rồi . Nó xem trong balo còn bốn trăm nghìn thôi ko biết nó sẽ sống thế nào đây nữa . Nó mua một chai nước để uống vì khát . Chiếc xe lăn bánh lên hà nội đưa nó tiếp tục những ngày đau khổ . Nó lên tới hà nội thì chỉ còn biết gọi ông tiến đón nó thôi .

- Sao mày ko về phòng mà về chỗ tao lz ? Ông ấy càu nhàu khi nai nó về phòng ông ấy

- Cứ cho em về đấy đi hay ko cho em xuống . Tính nó vậy anh tiến hiu rõ rồi lên thôi hỏi mà lo lái xe

Anh tiến ở một mình thôi căn phòng cũng như phòng nó ko rộng hơn có khi còn chật hơn . Ở đây là bên trường đại học công nghiệp hà nội cách rất xa trường nó rồi

- Anh ở mình à ? Nó hỏi khi vào phòng

- Uk , trước ở với bạn n bjo nó ra ở với bồ rồi còn mình tao . Mày cất balo đi , tắm chưa ?

- Chưa , em tắm đã

- Ờ ăn gì chưa ?

- Chưa ?

- Đm sao chưa ăn thế ? Ở quê mà ko ăn rồi hãy lên mày điên à

- Ừ

- Thôi tắm đi tao ra mua cho bát bún nhớ

- Vâng tiền đây anh .

- Đmm tao ko mua đc cho mày à mà tiền . Ae thế hả

- Hì thế đi đi nói nhiu hehe

- Đm tại mày chứ tao à , tắm đi

- Vâng

Ông anh nó đi ra ngoài khoá cửa ngoài cho yên tâm còn nó lôi bộ quần áo cộc cũ của nó trong balo ra để thay vào nhà tắm . Mệt mỏi , buồn phiền tạm trôi đi như dòng nc dội vào nó . Tắm cũng nghĩ , nó ko mun nghĩ một cái gì nữa cả , bjo nó chỉ muốn thanh thản thôi . Nó mệt mỏi quá

Tắm xong giặt xong luôn mà anh tiến còn chưa về , đi mua bát bún cũng lâu hay mua gì khác cho nó ? Nó làu bàu vài câu


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net