Chap 32.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 32.1


- M ơi mày cố chịu đi hay tao cho mày đi viện nhớ tao sợ mày làm sao lắm . Anh tiến nói mà cũng sụt xịt khóc theo nó khi nhìn nó đau khóc tự hành hạ mình như vậy

Hơn nửa tiếng trôi qua , cái đầu của nó sau khi ăn hàng trăm cú đấm của nó bjo cũng ko còn đau mấy khi cơn bệnh đang hết . Mắt nó dần nhìn lại đc .

- Rốt cuộc mày bệnh gì ở đầu phải ko M ? Mắt lại ko nhìn đc gì nữa nói tao đi M

- Ko sao cả . Nó thở hổn hển lau nc mắt ngồi dậy

Đúng lúc điện thoại anh tiến vang lên

- Alo bố ạ , con đây . Anh tiến nói

- Tiến hả cháu chú đây , M có chỗ cháu ko ?

Nó ngạc nhiên khi bố gọi hỏi

Nó vội ngăn anh tiến nói có , nó ra hiệu nói ko có nó ở đó .

- Dạ chú ạ , M nó ở phòng nó mà chỗ cháu xa nó có ở gần đâu chú . Mà nó đi đâu hay sao mà chú hỏi cháu ạ ? Ông này giỏi ứng phó thật nhìn nó là hiu ngay để diễn

- Uk , cháu biết em nó ở đâu thì phải bảo chú nhé . Chú nỡ đuổi em nó khỏi nhà mà nó bệnh nặng cháu gặp thì khuyên em nó về ngay nhé

- Vâng , mà M nó bị sao hả chú ? Anh tiến vừa hỏi vừa nhìn nó nhăn mày lại

- Em nó bị u não cháu ạ , chú mai sẽ lên hà nội tìm nó . Có gì cháu báo ngay cho chú nhé .

- Trời , vâng cháu sẽ báo chú .

Tắt máy xong anh tiến nhìn nó còn nó rút thuốc ra cửa ngồi hút

- Tao nghi ko sai mà , mày bị u não hả . Bit từ bjo , sao phải dấu , mà sao mày bị đuổi vậy M , bjo thì mày kể hết tao nghe đi . Anh tiến cũng châm thuốc hút ngồi cạnh nó

Nó cũng ko dấu đc nữa liền kể tất cả cho anh ấy nghe . Tất cả mọi việc của nó từ lúc lên học và yêu các em .

- Tao hiểu rồi , mày ko muốn bọn nó khổ vì mày mới làm thế bỏ bọn nó . Mà mổ u chỉ có 20% sống thôi à

- Vâng . Nó buồn rầu gật đầu

- Ko mổ thì mày mù cả đời đấy mà nhỡ cái u kia dù là lành nó nhỡ may có gì mày chết lúc nào ko biết đâu

- Vâng nhưng làm sao hả anh . Nhà em thì làm gì có tiền , mà mổ thì nhỡ chết luôn , em sợ lắm . Cứ nghĩ chết em ko dám dù nhiu lúc cũng mun liều cứ mổ .

- Mày có bọn con gái kia lại cái chị quỳnh của mày giàu thế chả lẽ họ ko cho mày mổ đc à

- Có , nhưng em ko muốn thôi . Em sợ mổ anh hiu chưa

- Uk hiểu . Mà sao bố mày bit nhỉ ?

- Chắc mấy ng con gái kia về tìm em rồi nói chứ sao . Nó đoán 100% trúng thật chứ ko bố nó làm sao mà biết nó bệnh đc .

- Bố mày lo lắm đấy M ạ , tao nghe thấy tiếng mẹ mày khóc nữa .

- Em cũng nghe .

- Mai cô chú lên mày gặp đi ko hai ng lo

- Ko , em biết bố mẹ đang lo cho em nhưng em ko dám gặp cả hai đâu .

Trong lúc nó và anh tiến nói chuyện thì ở quê chị quỳnh và hằng đã kể cho Hạnh , LA , PA , Na , Yến nghe tất cả về bệnh của nó và vở kịch nó diễn để đuổi các em xa nó . Họ nghe mà khóc hết nc mắt trách nó ngu ngốc chịu khổ một mình để nó bị họ trách oan . Rồi họ cùng về quê tìm nó , sau khi nghe bố mẹ nói đuổi nó đi rồi thì họ kể lại bệnh tật của nó và bjo thì nhà nó toàn tiếng khóc . Ngay cả bố cứng rắn vậy mà sau này nghe mẹ nói còn trốn ra vườn khóc thầm vì nỡ đánh đuổi nó . Rồi tất cả quyết định sẽ đi tìm nó và mn nghĩ nó chỉ lên hà nội vì tìm hết ở quê ko có nó .

- Mày sẽ sống dù mù , mày nghĩ kỹ chưa . Ko nhìn thấy bố mẹ mày thì buồn lắm đấy . Anh tiến nói

- Dù sao cũng vẫn đc nghe bố mẹ em nói , chết thì .... biết gì hả anh . Mà em nói trước , anh ko đc nói em ở đây cho ai biết nếu ko em sẽ đi

- Chả lẽ mày ở đây tới khi mù hả

- Em sẽ xin việc đi làm ko ăn bám anh đâu

- Đmm tao có ý đấy à hả . Tao cũng đi làm thêm đủ nuôi cả mày ko chết đói . Mày thế đi làm gì đc , ở nhà cho tao . Ý tao là mày trốn bố mẹ mày cả bọn kia mãi à hay mù rồi bảo tao đưa về chắc phải ko

- Lúc đấy tính . Anh đi mua gì nấu ăn đi đói rồi

- Kia mua rồi , thế tao nấu đã mày lên giường nằm nghỉ đi

- Làm như em chết tới nơi ko bằng . Để em nấu cho anh đi thay quần áo đi

- Đm biến lên giường , bệnh tật để tao nấu ko nói nhiều

Nó mỉm cười một mình nhìn anh tiến nấu ăn . Anh ấy rất thương nó , từ nhỏ hai anh em đã hợp nhau rồi mà . Dù anh ấy ko nói n nó biết anh ấy đang rẤt lo cho nó . Còn nó đang nghĩ chắc Na với những em kia cũng biết chuyện của nó rồi nó làm sao để trốn họ đây vì nó hiu họ ko bjo bỏ nó cả nhất là lúc này .

- Alo M phải ko ? Thằng Tú nói như hét

- Uk ko tôi thì ai , sao thấy tôi gọi mà hét to thế . Nó bật đt lên mun thử qua thằng tú thăm dò tình hình

- Ông trốn ở đâu hả bị bệnh sao phải dấu tôi . Bjo ông đang ở đâu nói tôi biết đi

- Ông bit rồi à .

- Ừ chị quỳnh kể hết rồi , cả chuyện ông với trang đóng kịch gạt mn nữa .

- Sao chị ấy kể ?

- Hôm qua chị ấy với mấy bạn kia tìm tôi hỏi xem bit ông ko tôi mới hỏi sao phải tìm gấp thế tại nhìn họ lo lắm thì chị quỳnh kể . Thế bjo ông ở đâu nói đi có ở hà nội ko ?

- LA , Na , Yến , Hạnh , PA cũng bit rồi à ? Nó trầm ngâm hỏi

- Ừ bit hết rồi họ khóc ác lắm nhìn thương quá . Ông nói đi ông ở đâu

Nó tắt máy tắt nguồn luôn , vậy là tất cả mọi chuyện họ đã biết đúng như nó nghĩ .

Nó biết các em sẽ rất đau lòng vì nó quyết tìm nó ra nhưng nó lại ko muốn như vậy chút nào . Nó ko muốn liên luỵ tới ai cả , số phận ra sao nó sẽ tự chịu một mình

- Tao ra ngoài mua bao thuốc mày ngủ đi . Anh tiến nói lúc tối hôm đó


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net