Chap 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 32


Đang đứng lên giường hai mắt nó tối sần lại ko nhìn thấy gì nữa , trời đất quay cuồng và nó đổ rạp xuống sàn nhà trong cơn đau đầu và buồn nôn kinh khủng . Mấy hôm nay nó ko uống thuốc rồi do hôm bỏ về quê nó ko cầm theo mà để ở phòng trọ của nó . Nó cắn chặt răng lại ôm đầu nằm co ro dưới sàn

- M mày sao thế ? Anh tiến mở cửa vào thấy vậy vội vàng lao lại ôm nó ngồi dậy

- Để em ... yên ... Nó cố nói vài câu do cái đầu nó như muốn nổ tung ra

- Mày bị gì mà ghê thế M ? Tao chở đi khám nhé ?

- Ko .. Nó quát

Anh tiến im lặng ngồi im giữ nó , nó vẫn rất đau đầu và buồn nôn lên nôn khan liên tục . Nc mắt nó trào ra do nôn và đau đầu làm anh tiến càng sợ n ko biết phải làm gì cả

Nửa tiếng , nó mới chấm dứt cơn đau đầu và hai mắt từ từ nhìn trở lại được . Anh tiến ko biết bệnh nó lên cũng ko đoán đc gì .

- Mày bị gì mà sợ vậy M ?

Anh tiến đỡ nó lên giường ngồi khi nó bắt đầu trở lại bt

- Nhức đầu do nghĩ nhiu quá thôi , em cũng đang ốm nữa mệt . Nó nói ngắn gọn

- Nhìn mày tao chỉ lo mày làm sao thì chết . Mày ăn bát bún cá đi tao mới mua này . Tao ra mua cho vỉ nhức đầu với ốm mà uống

- Thôi em khỏi rồi uống hại ng ra thôi

Nó xua tay rồi nằm xuống giường nhắm mắt lại

- Bị sao phải bảo tao đấy đừng có dấu , anh em với nhau mày làm sao tao lo lắm

- Ko ngờ anh cũng tình củm phết nhỉ hì . Nó nhe răng đùa

- Đm đang nc nghiêm túc đùa đéo đâu mày . Tính mày tao lạ gì , có gì cũng ôm một mình chả chịu nói ai biết

- Có sao đâu anh nói nhiu thế

- Vâng con nói nhiu , bố chết thì khỏi nghe con nói đm .

- Hehe thôi bún đâu em ăn , đói quá .

- Đây của bố đây ạ

Nó cười cười đón bát bún cá anh tiến mua về ngồi ăn trên giường . Ngon thật , chả bit bao lâu rồi nó mới lại đc ăn cái món này . Nó rất thích luôn

Anh tiến ở xóm trọ nhiều thật , có tận hơn ba chục phòng trọ với hầu hết là toàn sinh viên như lời anh tiến kể . Phòng anh tiến là phòng số 10 , con số đẹp đấy chứ .

- Ở đây đông ng ở thế anh nhìn toàn phòng thế ? Nó vừa ăn vừa hỏi

- Uk bà chủ chỉ cho sinh viên thuê thôi cho an ninh đảm bảo . Anh tiến cởi áo cộc ra lấy đồ đi tắm

- Thế chắc nhiu gái lắm hả có em nào xinh ko hehe .

- Đm , mày có cái Na nhà ông thắng rồi còn gái gì . Mà tao cũng bất ngờ đấy

- Anh cũng bit à

- Cả làng đồn ầm ai chả biết , nó đẹp lắm phải ko nghe ng ta khen nó xinh lắm mày có phúc thật .

- Ờ . Nó chỉ nói nhỏ rồi ăn tiếp . Nhắc tới Na nó lại buồn

- Mà tao nghe nói mày với nó ở chung mà phải ko M ?

- Ukm

- À chắc cãi nhau mới về đây hả .

- Ukm

- Đm cái lờ gì cũng ukm đéo nói với mày tao tắm đã thấy ngứa người

Anh tiến vào tắm nó ăn ko còn ngon nữa , nó nhớ , rất nhớ những người con gái đó . Ko biết nó có thể quên đc ko nhưng nó chỉ biết lúc này tim nó rất đau , nhớ họ là nó buồn ko thể chịu nổi . Nó ko muốn ăn nữa , ra cửa phòng ngồi hóng gió hút thuốc cho quên nỗi buồn . Các phòng đều đóng cửa cả , chỉ mình nó ngồi đây nhớ những kỉ niệm cũ . Làn khói thuốc giúp nó vơi bớt nỗi cô đơn này...

- Sao chưa ngủ , có chuyện gì cứ nói thật tao biết đi . Anh tiến ngồi cạnh nó lúc nửa đêm

- Mà mày hút thuốc từ bao giờ vậy , trước mày ghét mùi thuốc mà M .

- Vâng , hút cũng đỡ buồn anh ạ . Nó cười nhẹ

- Chắc mày đang có chuyện gì phải ko ? Mày ở đây ba hôm rồi mà mày bỏ học phải ko , làm gì có trường nào cho nghỉ như mày nói . Hay mày gây ra chuyện gì ?

- Anh là tào tháo tái sinh à

- Tào mẹ mày , nói tao nghe chuyện gì có gì tao còn nghĩ giúp chứ

- Chả có gì cả anh ngủ đi em muốn một mình

Anh tiến chán đi lên giường nghịch điện thoại rồi ngủ . Tính nó vốn ít nói ko thích nói nhiu rồi bây giờ nó đã trở lại y như vậy còn anh tiến vẫn nghĩ nó như xưa lên chẳng lạ . Nó đã nghỉ học một tuần rồi , một tuần này nó tắt điện thoại nó xa cách hẳn với thế giới bên ngoài . Lúc nào nó cũng chỉ ở trong phòng của anh tiến nó ko ra cửa khỏi bước chân . Nó ko biết mọi người đang làm gì , có khoẻ ko , chắc chị quỳnh và Hằng đã bắt đầu nghi ngờ việc nó mất tích quá bí ẩn như vậy .

Sao cũng được hết dù sao nó cũng chọn cách ra đi rồi , bố cũng đã đuổi nó khỏi nhà nó đâu còn nơi nào để đi được chứ . Rồi nó sẽ sống ra sao với thời gian tới , nó cũng ko biết nữa , tới đâu thì tới nó buông xuôi rồi . Buồn nó lại mang sáo ra thổi , những bản nhạc thật buồn thay cho nỗi lòng nó

Hai ngày sau .....

- Ê dậy đi mày , ngủ đéo gì suốt ngày thế . Anh tiến vỗ người nó gọi

- Anh học về rồi à . Nó ngồi dậy dụi mắt

- Uk , mày ở đây toàn đêm thức ngày ngủ tao chẳng hiu mày sao thế này hỏi thì ko nói

- Em đánh răng rửa mặt đây nc sau . Nó cười nhạt đi vào nhà tắm vscn rồi đi ra

Ra tới giường nó đang định ngồi xuống thì bệnh nó lại tái phát , hai mắt nó tối om lại chóng mặt quá nó ngã ra giường ôm lấy đâu nhăn nhó vì cơn đau đầu khủng khiếp . Anh tiến đã chứng kiến hai lần rồi lên lần này là thứ ba anh ấy vẫn rất sợ ôm nó gọi còn nó chỉ biết chịu đựng cái đầu đang như búa bổ . Nó ko chịu nổi lấy tay tự đấm vào đầu kêu khóc hét lên vì đau


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net