Chap 32.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 32.3


- Uk , đừng cho ai biết em gặp anh nhé . Lát nữa anh sẽ đi ko phiền em

- Anh định đi đâu khi trong người chỉ có 306 ngàn ? Trang buông đũa nghiêng đầu nhìn nó , mái tóc vàng nhìn hay hay thật

- Đâu cũng đc , chết lun cũng chả sao . Nó dở tính bất cần ra

- Chết cái gì mà chết , anh cứ ở lại đây em hứa sẽ ko nói cho các chị ấy biết đâu chứ anh đi em ko thể cho anh đi được .

- Anh ko muốn phiền em thôi cứ để anh đi

- Ko là ko em ko đùa đâu , anh ko nghe thì em gọi đt ngay cho các chị ấy đấy

- Ấy đừng , đc rồi đc anh ở vài hôm đc chưa . Nó vội cầm tay cô bé kéo lại

- Anh hứa đi đã ko anh bỏ trốn em giữ sao đc , đừng nghĩ em ko biết nhé .

- Oh hứa , hâm

- Anh hâm ấy , hứa lại nói hẳn hoi

- Anh hứa sẽ ở đây vài hôm đc chưa . Giữ anh để ôm anh ngủ à haha

- Xí , hôi như cú ai mà thèm chứ

- Thế mà nãy có " ai " hôn tôi đấy hehe

- Ai thế em chả bit , ăn đi anh nguội rồi . Trang mỉm cười ngượng ngùng

Ăn xong trang rửa bát đũa còn nó ngồi lại châm điếu thuốc hút . Nó biết bố mẹ nó đã lên đây rồi , nó ko muốn bố mẹ biết nó bệnh chút nào cả , nó tự nhiên lại quay ra giận chị quỳnh và mấy người con gái kia . Nó biết họ lo cho nó nhưng sao họ ko hiu rằng nó đã muốn dấu thì đừng có nói ra chứ , nó hơi bực mà cau mày lại lên phòng trang lấy điện thoại sạc và bật nguồn lên

Các tin nhắn cứ ùn ùn đổ về liên tục từ số mọi người . Nó chẳng cần đọc cũng đã hiu nội dung họ nhắn gì . Nó bấm số hằng gọi

- Anh ở đâu ? Hằng nói ngay khi bắt máy

- Bố mẹ anh ở đó ko ?

- Ko , hai bác ở nhà chị quỳnh em vừa về nhà thay quần áo anh ....

Nó chả mun nghe tắt máy luôn bấm số chị quỳnh

- Alo nhok hả ?

- Chị ở nhà ko cho em gặp bố mẹ em .

- Chị đang ở quán thế ....

Nó lại tắt lun máy , lần này nó sẽ gọi cho ... Lan Anh

- Anh , em đây . Giọng nói dịu dàng ngày nào mà nó lun nhớ vang lên

- Em ở nhà ko cho anh gặp bố mẹ anh

- Vâng anh đợi em tí em đang trên phòng để em xuống nhà anh nhớ giữ máy đấy

- Ukm .

- M hả con , mẹ đây con ơi , con ở đâu về đi con . Giọng mẹ nghẹn nghẹn vang lên làm nó cũng rơm rớm nc mắt theo

- Dạ con đây mẹ , con ko về đâu bố mẹ về quê đi ạ đừng lo cho con

- Con thương mẹ thì về đi con ơi , bệnh như vậy sao lại ko nói cho mẹ con muốn mẹ chết hả M ... Mẹ vừa nói vừa khóc làm nó cũng phải đưa tay lau nước mắt theo

- Con ko về đâu , con xin lỗi mẹ cả bố nữa nhưng con sẽ tự lo cho bản thân . Con sẽ về gặp bố mẹ sau ....

Nó tắt vội máy đi trước khi tiếng khóc của nó vang lên . Nó cúi mặt xuống tấm tức khóc , nó buồn lắm , nó thương bố mẹ đi tìm nó lắm

Trang ôm nó vào lòng cho nó gục vào ng em mà khóc và khóc theo nó . Ko biết nó còn phải khóc cho tới bao giờ nữa đây .

- Bố mẹ anh lên đây rồi hả anh .

- Uk , đang ở nhà chị quỳnh

- Sao anh ko gặp hai bác , dù sao hai bác cũng đã biết anh bệnh rồi mà

- Anh ko muốn , anh ko biết phải đối diện với bố mẹ anh thế nào . Anh sợ khi thấy cả hai lo cho anh

- Anh có ưu điểm cũng là nhược điểm của mình đấy là anh ko bao giờ muốn ai biết anh có chuyện gì cả , anh chỉ giữ trong lòng . Em thấy anh như vậy cũng ko phải cách đâu anh . Anh thử cùng bố mẹ tìm cách chữa trị bệnh đi biết đâu lại khỏi chứ anh cứ trốn tránh mọi người tới bao giờ nữa .

- Em nói như người lớn ấy nhỉ . Nó mỉm cười nhìn cô bé trước mặt

- Thì em lớn rồi chứ bé đâu - Ừ lớn rồi mới biết yêu anh chứ gì

- Phải đó đc hok hứ

- Ko được có đc ko

- Cái đó là quyền của anh em sao mà ép anh được . Hơn nữa anh còn mấy chị kia nữa ai cũng xinh hơn em .... Trang buồn bã nhìn nó xụ mặt xuống

- Xinh hay ko xinh hơn em thì họ vẫn là họ và em vẫn là em . Mỗi một người có một điểm riêng đồ ngốc ạ .

- Nói như anh em vẫn còn cơ hội hả hihi

- Ko , anh sẽ ko để bất kỳ ai bên cạnh anh cả vì sao thì em hiu rõ nhất rồi còn gì

- Anh ngốc lắm , những lúc này anh cần người bên cạnh chăm sóc tâm sự . ...

- Anh ko cần , anh ko thích

- Hazzz phải làm sao để anh thay đổi đây . Trang thở dài

- ........

- Trang này , nhớ ko cho ai biết anh ở đây đấy . Nó dặn lại

- Em giữ lời anh ko cần lo đâu , anh cứ yên tâm ở đây nghỉ ngơi đi đã . Sức khoẻ của anh bjo mới quan trọng

Ah , lâu rồi em ko đc nghe tiếng sáo của anh

- Uốn nghe à

- Hi vâng

- Lên balo của anh cầm sáo xuống đây anh thổi cho . Nó khẽ cười

Trang lạch bạch chạy ngay lên lấy sáo cho nó . Nó thổi rất nhiều bài cho cô bé nghe , cũng vì nhờ tiếng sáo của nó mà trang yêu nó lên trang nghiện là phải nghe rất chăm chú . Nó cũng chỉ biết dồn mọi lời muốn nói vào trong tiếng sáo mà thôi . Bnhiu tâm tư tình cảm và cả nỗi sợ hãi trong lòng chỉ biến mất khi nó thổi sáo . Những giai điệu buồn ngân nga .......

Tối ăn cơm xong Trang rủ nó đi chơi cho khuây khoả nhưng nó ko muốn ra đường chút nào cả lên nó ở nhà . Trang cũng vì nó mà ở nhà chứ ko chắc cô bé cũng đi chơi cùng bạn rồi

- Em cứ đi chơi với bạn đi , anh đi ra đây một tí . Nó nói

- Anh định đi đâu , em đi nữa ko anh trốn thì em biết tìm anh ở đâu . Trang gân cổ lên ôm chặt tay nó như kiểu nó chạy luôn vậy

- Ko , anh muốn đi xem bố mẹ ra sao anh ko trốn đâu mà

- Anh tới nhà chị quỳnh ạ

- Uk nhưng chỉ nhìn thôi anh ko vào gặp .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net