Chap 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 33


Gần 3h sáng nó giật mình tỉnh dậy sau một cơn ác mộng kinh hoàng , nó nằm mơ thấy nó chết trong khi đang mổ . Nó thấy bố mẹ , ông bà và tất cả những người con gái trong đời nó đứng bên xác nó chưa phủ mặt mà gào hét khóc gọi nó . Nó cố gắng nói nhưng ko thể cho tới khi nó mở mắt ra khi mồ hôi ướt đẫm cơ thể nó . Nó thở dốc lấy lại bình tĩnh . Trang đang nằm ngủ cạnh nó cũng tỉnh giấc do bị nó làm thức giấc . Trang với tay bật đèn ngủ lên nhìn nó ngái ngủ . Hôm qua uống bia xong nó vào ngủ trang mãi sau cũng sang phòng nó muốn nằm ôm nó ngủ nó cũng đồng ý . Chỉ nằm ngủ lên ko sao cả

- Anh bị sao vậy ạ , lại đau đầu hả anh ? Trang hỏi nó

- Ko phải , anh nằm mơ thôi em ngủ tiếp đi

- Anh mơ gì mà người ướt thế ?

- Anh thấy mình chết ...nó còn rất sợ hãi

- Ko sao đâu anh nghĩ nhiu quá rồi , ông bà có câu ngủ mơ ác mộng thường là tốt ngược với thực tế hi anh sẽ ko sao đâu mà

- Vậy à , em ngủ đi .

Nó đi vào nhà tắm rửa mặt cho tỉnh táo thêm rồi ra cửa sổ đứng hút thuốc . Giấc mơ như vậy có phải báo tương lai của nó ko ? Nó suy nghĩ nhiều lắm . Nếu đó là thật thì nó còn sống đc bnhiu ngày nữa ? Trang đã ngủ trở lại sau khi lôi đc nó vào ngủ . Cô bé thật lạ , nó ko hiu vì sao nó có thể quen được những cô gái đặc biệt lại xinh đẹp như em . Nó mãi cũng ngủ lại khi đã mệt mỏi ....

- Anh ơi dậy đi anh ơi . Trang lay mạnh người nó đánh thức

- Gì thế em ? Nó ngồi dậy dụi đôi mắt cay sè vì thèm ngủ

- Dưới nhà có chị quỳnh với các chị tới . Trang lo lắng nói làm nó tỉnh ngủ luôn . Nó bật dậy ra cửa sổ nhìn xuống cổng . Đúng là họ đang dưới đó .

- Chắc tối qua chị quỳnh thấy anh chở em lên tới hả anh ? Trang nói

- Uk , em xuống như bình thường họ hỏi thì bảo hôm qua anh tìm em rồi anh đi luôn .

- Vâng em biết rồi anh cứ ở trên này đừng xuống nhà

Trang chạy xuống dưới mở cổng rồi cùng họ vào nhà . Nó hiểu tính mấy người con gái đó , chắc chắn sẽ ko tin trang mà lên đây tìm nó vội nhét hết quần áo vào balo và nhanh chân ... chui vào tủ quần áo của trang @@!! Chả còn cách nào ngoài cách đấy cả hic

- Cạch . Tiếng cửa phòng mở ra làm nó hồi hộp thót cả tim

- Đấy các chị tìm đi , em nói dối đâu . Hôm qua anh ấy tìm em rồi đi chứ có ở đây đâu . Em lại ở cùng bố mẹ dù em muốn thì bố mẹ em cũng ko cho nói mà các chị ko tin . Trang nói một tràng dài

- Em biết chỗ anh ấy thì đừng dấu bọn chị trang ạ . Anh M đang bệnh nặng như vậy ko chữa kịp thời thì ko chỉ sẽ mù mắt mà còn có thể chết nữa . Hằng nói

- Em biết chứ , hôm qua em cũng khuyên anh ấy về gặp các chị nhưng anh ấy ko nghe cơ ngang lắm hic

Họ đi xuống nhà nói chuyện nó trong tủ quần áo của trang mới thở phào ra được . Nó cảm giác như mình đi ăn trộm ko bằng ấy . Tim đập mạnh quá , làm nó sợ muốn rớt tim ra ngoài . Bjo nó rất sợ gặp mọi người , nó ko muốn đối diện với ai cả .

- Anh ơi anh ở đâu đấy ra đi các chị ấy về rồi ... Tiếng trang mở cửa gọi

- Đây . Bjo nó mới dám đẩy cửa tủ quần áo chui ra

- Hihi sao anh biết mà trốn vào đó thế . Trang cười tủm nhìn nó

- Hiu họ mà , kiểu gì họ chả lên đây . Mà chui vào đây mới biết em như tắc kè hoa hehe . Nó cười đểu

- Là sao ạ ? Tắc kè gì ?

- Đây , đủ màu haha . Nó cầm một cái áo con của trang màu vang lên quay quay .

- Aaa bỏ xuống

Trang đỏ bừng mặt hét lên dành lại cái áo rồi cất vào tủ

- Anh dê thế hứ

- Anh mà dê đêm qua anh thịt em rồi , đùa tí cũng bit ngại tưởng em ko biết ngại chứ . Nó cười vui

- Ko được vào tủ nữa biết chưa . Trang lườm lườm nó

- Ờ biết rồi , mà mấy giờ rồi anh đói quá . Nó thấy bụng nó sôi lên

- Hơn 7h rồi , anh đánh răng rửa mặt đi mình đi ăn nhé trong nhà ko còn gì cả

- Uk đợi anh tí

Nó vào vscn rồi mặc bộ quần áo nông dân của nó xuống nhà

- Anh này em mua cho anh mấy bộ quần áo nhé . Trang nhìn nó có vẻ nó quê mùa

- Ko cần đâu , anh thích thế này vì thực tế anh vậy . Nếu em ngại đi cùng anh thì mỗi người đi một nơi em đỡ ngại

- Em đâu có ý đó chứ , mà thôi em đói quá đi thôi anh . Trang khoác tay nó cười tươi ra khoá cổng rồi để nó chở luôn .

Hai đứa muốn ăn bún lên tìm quán bún ngon ngon mà trang chỉ . Công nhận ăn xong nó tỉnh cả người ra

Trang kêu đói lên ăn cũng kinh lắm chả cần ý tứ ăn sạch như nó luôn . Ngại gì chứ chả lẽ gái đẹp ko đc ăn no à , ai nhìn kệ họ trang cứ ăn và trêu nó . Nhìn bọn nó cũng hài hước và ... chênh lệch thật . Một đứa như thằng nông dân quê mùa với chiếc quần vải đen đã cũ cùng áo trắng màu đục do lâu năm đc mỗi cái mặt tiền coi được . Một ng thì nhìn sang trọng xinh đẹp tiểu thư hà thành chính gốc , chắc khối người nghĩ nó đào mỏ cô bé hazzz miệng lưỡi thế gian thôi thì kệ họ vậy mình có sao sống vậy thôi .

Bỗng nó thấy một chú ăn xong đi cùng vợ ra ngoài mà rơi vì ở ghế ngồi mà ko biết vẫn cứ đi ra . Nó chạy sang cầm chiếc ví lên rồi chạy theo ra đôi vợ chồng chạc tuổi bố mẹ nó

- Chú ơi chú rơi ví ạ . Nó đưa hai tay lễ phép cho chú ấy . Nhìn họ đủ biết nhà giàu rồi

- Cảm ơn cháu , chú sơ ý quá . Chú ấy cười hiền lành rất thân thiện nhận lại chiếc ví

- Hì ko có gì mà chú . Nó gãi đầu cười ngại

- Cho chú cảm ơn cháu nhé . Chú ấy rút ra tờ 500k đưa cho nó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net