Chap 21 - 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 21


Chưa bao giờ mình gọi cho Mít chỉ để rủ đi chơi, đi café. Sự thật là chưa bao giờ luôn. Hầu như những lần mình đến đón chưa lần nào mình đưa em về nhà mà không tạt qua đâu đấy. Mình bị nghiện em. Có lẽ thế. Suốt khoảng thời gian quen em, mình như bị em mê hoặc. 


Tết năm Tân Mão, mình với em không gặp nhau hơn 2 tuần liện vì em bận và phải về quê. Mình biết là em không ở Hà Nội nên không nhắn tin, cũng không gọi điện. Chỉ có mỗi đêm 30 là nhắn tin chúc mừng thôi.


Suốt 1 tuần trước tết mình như bị cuồng gái. Sự thật là thế. Không hiểu tại sao luôn

. Đêm nào cũng sợ về nhà 1 mình. Rõ ràng trước 1 tuần gặp em 1-2 lần thấy cũng bình thường mà đến lúc đấy người như bị phát điên, không thể nào kiềm chế được.


Mình không biết tí gì về cuộc sống của em, về những thằng con trai hiện giờ lảng vảng xung quanh em. Liệu có như mình không ??? Thực sự là mình không biết. Điều duy nhất mình biết là mình muốn gặp em, muốn ở cạnh em.


Sinh nhật em trùng với dịp nghỉ tết. 


Mình nhắn tin chúc mừng. Em không trả lời.


Mình gọi điện thì máy bận.


Đoán chắc là sinh nhật nên máy bận cũng là dễ hiểu. Nhưng thỉnh thoảng mình gọi lại thì thấy chuông reo nhưng em không bắt máy. Mình hơi hụt hẫng, đã mua tặng em 1 cái nhẫn vàng trắng mặt đá ruby tỳ hưu, vì trước nay mình chưa bao giờ mua tặng em món quà gì hết. Chả nhẽ mình lại làm cái gì sai hay sao ??? Mình có lỡ lời hay động chạm gì đến em đâu!


Em lại bơ mình rồi. Có khi nào em yêu thằng khác, nhưng là yêu xa, những lúc không có nó thì em buông theo mình để lấp chỗ trống còn giả dụ tết nghỉ dài dài gặp nhau thì em vứt mình vào một xó … Mình nghĩ lung tung loạn hết cả lên.


Con gái cũng như con trai, cũng có nhu cầu, với mình thì thấy chuyện đấy là bình thường, không đủ để đánh giá một con người. Nói thật chứ ai chả thích vợ mình khéo léo, hư với mình thì quá sướng còn gì nữa! 


Nhưng may mà không có nhiều thời gian nghĩ đến những chuyện nhức đầu về em. Tết nhất là thời gian bạn bè tụ tập và ăn chơi nhảy múa, không nên dành chỗ cho ưu phiền sầu muộn.


Đang ngồi ăn lẩu đầu năm với mấy thằng bạn, mình nhận được tin nhắn của em.


“Từ giờ đừng gặp nhau nữa”


Mình đứng hình. Nhắn lại. Hy vọng là em nhắn nhầm.


“Thật em muốn thế ?”


“Uhm. Vui vẻ thế đủ rồi”


Vãi cả phũ!


Mình không nghĩ được cái gì, không muốn nghĩ cái gì. Bị con gái đá là một cảm giác rất cay đắng. Mình uống nhiều, uống đến say mèm không cả lết nổi về nhà. Thằng bạn nào đấy đưa mình về nhà nghỉ rồi quẳng mình ở đấy. Hình như loáng thoáng còn thấy nó hỏi mình có cần gọi con nào đến không, mình bảo mình tự gọi.


Nhìn cái list điện thoại, mắt dán vào số của em. Đắn đo rồi lại kéo xuống tiếp. Mình gọi người khác. Nhưng thực sự mình không thể nhớ lại cụ thể những gì xảy ra đêm hôm ý. Mình ngủ li bì, đến lúc cảm thấy có bàn tay mát lạnh, mềm mịn chạm vào má thì mình mới hơi hơi biết biết 1 tí. 


Cố mở mắt ra thì nhìn thấy em. Cứ tưởng mình say nhìn gà hóa quốc

. Chớp chớp dụi dụi mắt nhìn vẫn thấy em. Em vuốt nhẹ tay dọc sống lưng mình, người mình nóng bừng vì say, còn tay em lúc nào cũng mát, cũng lạnh. Mình nắm chặt tay em áp lên má mình.


- Em à ?


- Không em thì ai. Hỏi ngốc vậy!


- Anh gọi em hay sao mà em biết anh ở đây ?


- Uhm, anh gọi mà nói linh ta linh tinh, nghe rõ mỗi cái địa chỉ.


Mình kéo em nằm xuống giường. Liếc cái đồng hồ thấy đã hơn 2h sáng.


- Cởi quần áo ra.


- Em không.


- Không thì đến đây làm gì ?


- Anh gọi thì em mới đến.


- Sao bảo không gặp anh nữa cơ mà.


- Em định thế, nhưng không làm nổi.


Mình thấy tỉnh rượu hơn khối rồi. Dậy đi tắm. Không buồn quay lại nhìn em thêm lần nào, nhưng đoán là em đang ngồi trên giường nhìn mình.


Nước ấm làm mình tỉnh táo ra nhiều, người cũng đỡ mệt. Lúc mình tắm xong đi ra thì em rót nước đưa cho mình, lẩm bẩm:


- Làm gì mà lại uống nhiều thế không biết.


Mình hất em xuống giường, có vẻ là lúc ý hơi thô bạo. Mình to tiếng :


- Tại em đấy.


Em nằm gọn trong tay mình, nhìn thẳng vào mắt mình, giọng lạnh tanh:


- Yêu thương gì nhau đâu mà phải thế!


Mình cáu lên, mạnh tay tuốt áo em nhưng em vẫn trơ lỳ như khúc gỗ.


- Thôi đi, em đến không phải là để làm thế.


- Thế đến làm gì ?


- Em đến để bảo anh từ giờ đừng gọi cho em nữa, cũng đừng có tìm gặp em.


- Lý do ?


Mình vẫn ôm chặt em, không muốn buông ra.


- Vui thế đủ rồi, tiếp tục gặp nhau nữa chẳng còn gì hay ho cả.


- Uhm, được … Em mặc áo vào đi. Anh xin lỗi. Đợi được thì tí anh đỡ mệt anh đưa em về.


Mình tự ái, cho thì lấy mà không cho thì đếch cần luôn. Mình quay lưng lại với em, châm điếu thuốc cho đỡ nhức đầu. Gái gú đúng là cục nợ.


Em ngồi lặng người một lúc, mình hút gần hết điếu thuốc thì tự nhiên em ngả đầu vào lưng mình. Má em ướt ướt. Mình dụi điếu thuốc vào gạt tàn, quay lại vật em xuống giường.


- Sao ? Giờ em lại muốn à ?


- Em yêu anh!


Mình mặc kệ, yêu đương quái gì mà như thế. Chăc lại giở trò thôi. Dễ là hết đồ chơi rồi mới lại quay ra la liếm với mình. Thực sự là lúc ý mình nghĩ như thế về em. 


- Yêu thì ngoan ngoãn đi.


Mình cứ tiếp tục cái việc dày vò em. Em chồm lên cắn vào vai mình, cắn mạnh đến mức rách cả vai, chảy máu, tìm bầm vàng khè đến cả tuần sau không tan. Mình bị đau buốt tận óc, ôm ghì em thật chặt. Mãi sau bình tĩnh lại mới bảo :


- Em có biết anh ghét cái gì nhất ở em không ?


- Cái gì ?


- Em cứ hay cắn, người ta không chịu được lại chả ghét.


Em ngoảnh mặt sang một bên, không nhìn mình. Mình lại nói tiếp:


- Em là con gái, không phải anh nói anh, người khác bị đau nó đánh em thì em chịu thế nào được!


- Tử tế với em thì em không bao giờ làm thế.


Mình hôn nhẹ lên trán em, thở dài :


- Anh cũng thế, nên em có làm gì anh cũng không bao giờ đánh em được.


Em lạnh lùng nhìn mình, mặt cứ trơ trơ ra vô cảm. Mình buông em ra, moi cái túi áo khoác tìm cái nhẫn mua làm quà sinh nhật đưa cho em.


- Quà sinh nhật, cầm đi cho anh vui.


- Em cảm ơn.


- Ở đây hay về ?


- Em về thôi.


- Để anh đưa em về.


- Không cần đâu, em sợ cảnh chia ly lắm. 


Em mặc áo khoác, bỏ nhẫn mình tặng vào túi. Dứt khoát đi về, không ngoảnh mặt lại. Mình thấy hụt hẫng vô cùng.


Chap 22


Nếu mình biết là hôm đấy em đã lái xe 160km để ra Hà Nội với mình, không phải em đến để nói những lời như thế mà là để được mình níu kéo… 


Nếu mình biết là em đã đứng dưới cầu thang khóc rất nhiều, vừa khóc vừa trông mong mình giữ em lại … thì hôm đấy mình đã không cố ngồi lỳ trong phòng đốt đến điếu thuốc cuối cùng rồi mới chịu về… 


Suy nghĩ của mình là không có mình em cũng đã, đang hoặc sẽ nhanh chóng có thằng khác, em có trong tay 1 đống đồ chơi và em không muốn vứt bỏ món nào trừ khi nó không còn làm em hứng thú nữa. Lòng tự ái của mình bị tổn thương sâu sắc. Nên dù tình cảm của mình dành cho em có là yêu đi chăng nữa mình cũng kiên quyết phủ nhận, kiên quyết dặn lòng là không được yêu em …


Còn em lại nghĩ mình chỉ tìm đến em những lúc mình say, cần người ngủ cùng. Chỉ thế thôi, không hơn không kém. Làm gì có chuyện 1 đứa con gái như em có thể chấp nhận chuyện đấy được khi mà em đã có tình cảm với mình …


Mâu thuẫn chồng chất lên nhau khiến mình và em ngoảnh mặt làm ngơ. Không ai có thể trải lòng thật sự, vì ai cũng quá kiêu ngạo, quá coi trọng bản thân, quá sợ … mất mặt!



Đầu năm đánh bạc là chuyện khai xuân rồi. Cái máu cờ bạc của mình lại được dịp chảy lên não. Mình có duyên với nghiệp đan quạt, thường thì là thắng, có thua cũng không mấy khi thua đậm. Nghĩ cũng buồn cười nhưng quả thật lúc đấy ngồi vào chiếu thì mới quên được những phút mặn nồng bên em.


Ăn chơi đến qua rằm mình với bắt tay vào việc. Bữa đấy chú bảo theo anh phó phòng vào Vinh 4 ngày, mình chưa đi công tác như thế bao giờ nên hí hửng lắm. Ông anh đi trước 1 hôm, mình bay vào sáng hôm sau. Buổi tối ngồi xếp quần áo với mấy thứ đồ điện tử để nhỡ tối không có trò gì chơi thì còn cái để nghịch ( những vẫn tính là sẽ xuống Cửa Lò ăn ghẹ 

)


Nghĩ thế nào lại mò vào fb em. Mà em unfriend mình, chặn mình luôn. Đành phải log acc khác để thỏa cái tò mò. Đúng là chả khác gì lội page trong voz. Wall em dài thườn thượt toàn status chúc mừng sinh nhật, rồi ảnh ọt party sinh nhật của em bạn bè tag lung tung beng… Mãi mới thấy có 1 status của em, đường link bài hát “breathless” kèm status 

"Tôi đã mơ một câu chuyện như thế khi nói tiếng yêu"

. Nghe hết bài hát, mình tắt máy tính, cầm cái vé máy bay rồi phóng xe đến nhà em.

Quote:

Link và sub cho bác nào tò mò : 

Thấy điện phòng em vẫn sáng.Mình nhét cái vé máy bay qua khe cửa nhà em rồi bấm chuông. Đợi vài phút thấy điện phòng khách sáng thì mình chuồn về trước khi em kịp thấy mình.


Gửi 1 tin nhắn cho em "Anh ở thành phố 4 ngày. Anh muốn gặp em. Gặp anh hay không là tùy em"


Tính mình cứ như thế từ nhỏ, đến giờ vẫn thế. Thích cái gì là làm cái đấy, không cần biết có ra làm sao vì có làm sao thì lúc đấy cái khó sẽ lại ló cái khôn, xoay sở sau

. Ngay cả chuyện tiền bạc mình cũng không đặt nặng, cờ bạc nhiều tự nhiên cái lối tiên tiền nó cũng thay đổi. Đời mình lại chưa dính phải chuyện gì to tát đến bế tắc như thằng bạn, nên mình không có dịp thay đổi được cái tật tùy hứng đấy. Mà có khi nhờ là cái tính đấy mình mới được tiếng là đào hoa như này cũng nên 



Đêm hôm đấy về đặt cái vé khác, chiều hôm sau vào Vinh.


2 ngày đầu anh em chỉ đi công chuyện nghiêm túc, tối về ông ý rủ mình xuống Cửa Lò chơi nhưng cua ghẹ ở đấy không hợp khẩu vị mình lắm nên chịu, mình thích giọng con gái Hà Nội hơn, với lại không quen đi vớ vẩn nên thằng em sợ không cả dám ngóc đầu nhìn ai 

 Đến ngày thứ 3 thì ông anh nháy mắt bảo buổi tối đi ăn người ta chiêu đãi. Mình mới đi làm có hơn nửa năm, nghe nói về cái khoản tiếp khách thì nhiều chứ đã nếm thử đâu. 


Chẳng thấy em gọi điện gì cho mình cả. Chắc là em không vào Vinh rồi. Hơi buồn.


Ngồi chè chén với mấy ông “đối tác” mình chỉ chăm ăn với uống, chẳng còn hứng thú gì với món “đặc sản địa phương” bên cạnh cả. Tự nhiên thấy điện thoại rung o o trong túi quần thì giật nảy cả người, tin nhắn của em.


“Phố đỏ”


Mình có biết cái tin nhắn đấy nghĩa là gì đâu. Lại còn nghĩ bậy thành ra là phố đèn đỏ mới xàm 

. Thằng anh ngó sang điện thoại mình, vì thấy mặt mình lúc ý thộn ra. Ông ý vỗ vai mình cười bảo :


- Chú có hẹn với bạn ở đấy à ?


- Bạn gái em đòi vào kiểm tra ...


Mình chép miệng bốc phét. Chắc đấy là 1 quán cf hay bar pub gì đấy cũng gọi là có tiếng ở Vinh. Như thế có nghĩa là em cũng đang ở đấy, ở Vinh. Em vào vì mình 


Ông anh phó phòng đi cùng mình nháy mắt cười ra vẻ hiểu. Về cái khoản hiểu chuyện và ăn chơi thì đúng là mình phải ngả mũ vái lão bằng sư phụ. Cực tinh, cực tỉnh mà chỉ lớn hơn mình có 4 tuổi 

. Ông ý lựa lời để mình về trước, cũng may mình là cháu của sếp mà lúc ý ít tuổi nên cũng dễ chuồn chuồn 



Bắt vội taxi đến cái chỗ "Phố đỏ", ra là quán cafe. Mình nhắn tin cho em.


“Anh đến rồi”


Lúc đứng ngoài cửa mình hồi hộp lắm

. Nhưng biết chắc chắn sẽ gặp em, vì em không bao giờ nói đùa. Với em, với mình thì mọi thứ đều là tùy hứng nên có rất nhiều phút điên bất tử, nothing is impossible. Những điều bất ngờ và bạt mạng luôn khiến người ta hứng thú. Cứ chơi cho hết hôm nay, còn ngày mai ra sao thì để ngày mai tính tiếp.


“Quay lại đây anh”


1 tin nhắn với 2 lớp nghĩa của em. Mình nhìn thấy em, mới đầu suýt không nhận ra. Em đứng bên kia đường, đeo kính chuồn chuồn che gần nửa khuôn mặt, đến lúc nhìn thấy nụ cười dịu dàng ngọt ngào hết sức mình mới chắc đấy là em… Em mặc áo phông trắng cổ rộng, quần jeans, áo khoác màu xanh bộ đội không cài cúc dài đến nửa đùi nhìn cứng cáp tone sur tone với đôi giày lính cao cổ. Mình thích em mặc như thế, không hở hang, không mời gọi nhưng mái tóc dài hơi xoăn kéo lệch sang một bên cổ làm em có nét rất … sexy


(Vì mình yêu em nên trong mắt mình em đẹp nhất, đặc biệt nhất … mình miêu tả về em bằng những từ đẹp nhất mà mình có thể nghĩ ra.)


Mình tiến lại gần em lại, hôn ngấu nghiến mặc kệ người đi đường có nhìn hay không

 (mà chắc chả ai rảnh mà ngoái lại nhìn). 


Ngồi trong quán cafe ấm áp rồi mình mới hỏi chuyện:


- Em vào đây lúc nào ?


- Chiều nay, em nghĩ mãi rồi mới vào.


- Tối nay ngủ đâu ?


- Anh kiếm chỗ cho em ngủ đi.


- Thế mà cứ to còi bảo không gặp nữa đi.


- Tại vì anh là thất bại của đời em … 



Có một người con gái sẵn sàng đi theo hoặc tìm mình như thế âu cũng là một điều may mắn. Nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy có cái gì đấy bất an 

 Em phóng túng và bất cần quá 

Chap 23


Mình với em đi ăn khuya sau khi rời quán cf, hơi ngược đời nhỉ.


Nói là thế chứ thật ra mình có biết chỗ quái nào ăn tối ở đấy đâu. Cứ gọi taxi rồi bảo lái xe đưa đi thôi. 


Để ý thấy em đeo cái nhẫn mình tặng rồi. Hỏi em có thích không thì em gật đầu lia lịa, mình cũng thấy mát lòng mát dạ. Ngồi mấy ngày liền cờ bạc thâu đêm suốt sáng mới đủ tiền mua thì lại chả đẹp 


Anh lái xe đưa bọn mình đi ăn cháo lươn đặc sản Nghệ An, em ăn tì tì 2 bát. Ăn no xong trông em có vẻ tươi tắn hồng hào hơn. Mình không đói nên chỉ ngồi uống nước chè, hút thuốc đợi em. Nhắn tin cho ông anh bảo tối mình không về. Thế là xong.


Ở Vinh thấy lạ mỗi cái là người ta đi ngủ sớm thì phải. 10-11h là đã thấy ngoài đường vắng vắng rồi. Mình với em về khách sạn gần quảng trường HCM, chỗ đấy chắc là view đẹp nhất Vinh, nếu có quay lại chắc vẫn đến đấy ở 


Em lôi từ trong túi xách ra 1 lô 1 lốc đồ lỉnh kỉnh toàn lotion, quần áo, lại mang theo cả máy sấy tóc nữa. Mà cái túi chỉ to hơn hộp bánh trứng Thái Lan tí, thế mà nhét vừa hết

, con gái tài thật. 


Tranh thủ nhắn tin hỏi ông anh mấy chỗ ăn uống ở Vinh để mai dẫn em đi trong lúc chờ em tắm. Trời lạnh như này đi Cửa Lò với em thì có gì vui đâu, loanh quanh khám phá thành phố mấy hôm cuối tuần rồi về Hà Nội thôi.



Tóc em dài mà dày lắm, em cuộn người ngồi trong chăn để mình sấy tóc hộ. Mùi tóc hay mùi sữa tắm của em thơm thoang thoảng ngọt ngọt giống mùi sữa dừa làm mình chỉ muốn giựt chăn ra cắn cho vài phát 

. Mình vừa vẩy vẩy cái máy sấy, vừa hát ông ổng bài “breathless”, em phì cười ngả đầu vào vai mình, im lặng lắng nghe rồi ngủ quên từ lúc nào không biết. Chắc đi đường mệt, ăn no tắm mát là lăn ra ngủ, chả khác gì lợn 


Ngày dài tháng rộng, thôi thì mình cũng chẳng vội vàng gì mà không để em ngủ cho đẫy giấc. Nhìn em ngủ trông yêu quá, mình chỉ hôn hờ lên môi thôi, không muốn làm em tỉnh giấc. Mà ngờ đâu em thính ngủ quá, từ từ mở mắt chớp chớp nhìn mình, em cười :


- Anh có thấy bọn mình hâm không ?


- Hâm chỗ nào hả em ?


Mình kéo sát em vào người, để em gối đầu tên tay mình.


- Anh hâm là vì anh không bỏ được em, cũng không dám yêu em.


Mình im lặng, hình như là em vẫn đang muốn nói tiếp. Lúc buồn ngủ mà không ngủ được người ta cũng nói mơ giống lúc say thì phải 


- Còn em thì sợ yêu, chỉ muốn thỉnh thoảng có người ngủ cùng mà chả hiểu sao lại dính phải anh.


Nghe câu đấy xong chỉ muốn hất chăn quẳng em xuống đất 

, hóa ra coi mình chả khác gì đồ chơi. Sợ có tình cảm với mình nên cứ hơi tí là đòi không gặp nhau nữa. 


- Em thử nói xem tại sao anh lại không bỏ được em ?


- Vì em tốt với anh nhất, tốt một cách vô điều kiện.


- Thế sao em sợ yêu anh ?


- Yêu đương em bị mất tập trung.


Nếu như 1 thằng con trai yêu 1 người con gái, muốn cưới người ta làm vợ thì nó sẽ cố gắng phấn đấu, kiếm tiền để có thể lo lắng cho người con gái đó, trong trường hợp này tình yêu có thể biến thành động lực thúc đẩy người ta. Nhưng khi 1 người con gái biết yêu, muốn có 1 mái ấm gia đình thì điều cô ấy hướng đến là sự ổn định, thời gian chủ yếu được dành cho chồng con và vun vén tổ ấm nhỏ, đồng nghĩa với việc ý chí vươn lên và tham vọng tự nhiên sẽ bị mờ dần đi, không còn được như trước nữa.


Người ngoài nhìn vào thì sẽ nói, cứ yêu đi rồi cân bằng giữa tình yêu và sự nghiệp, nhưng đấy là với con trai thôi, con gái không được cứng rắn như thế. Và cái việc em bỏ vào Vinh với mình đủ để mình biết bản chất em không phải là một người mạnh mẽ, ít nhất là trong chuyện tình cảm.


Nghe nhịp thở của em dần trở nên đều đặn. Chắc lại ngủ rồi. Hoặc cũng có thể là giả vờ ngủ.



Mình đoán trước mối quan hệ của mình và em là như thế, nhưng nghe từ miệng em nói ra vẫn có phần nào hụt hẫng. Chuyện tình cảm nghĩ nhiều cũng đến thế, thôi thì cứ mặc kệ cho duyên số. Ôm cái gối 37 độ mềm mại chìm vào giấc ngủ mà cảm giác nó không được êm ấm như mọi khi…



Trời hửng nắng ấm vào sáng hôm sau. Mình về sớm đi với ông anh lấy nốt giấy tờ công việc để chiều ông ý mang về Hà Nội. Em đang ngủ nên mình viết mảnh giấy để lại nói em là chiều mình mới về.


May mà gần trưa đã xong việc rồi, mình đi ăn với ông anh rồi về khách sạn lấy đồ trả phòng để qua chỗ em. Buổi chiều 2 đứa đi bộ lang thang mấy phố mua sắm ở Vinh, hình như là Nguyễn Văn Cừ với Trần Phú thì phải 

 Rồi cả mua trà sữa đi dạo quanh quảng trường, tối thì đi ăn hải sản với ốc iếc linh tinh … Em bảo em muốn đi bar ở đây chơi cho biết, mình cũng chiều. Không biết có thể ở bên nhau bao lâu nên có thể làm được gì cho em vui thì mình đều cố để sau này nghĩ về nhau với những điều tốt đẹp nhất…


Mình có bao giờ đi uống rượu ở đây lần nào đâu, lại phải gọi điện hỏi ông anh sơ sơ chứ không lơ ngơ lại rách chuyện

. Thỉnh thoảng đến bar lạ cũng có cái hay, hôm đấy dẫn em vào City Eyes theo lời giới thiệu của ông anh mình. Thấy em vui vẻ nghe nhạc uống rượu mình cũng vui theo. Lúc về, 2 đứa bảo taxi dừng cách khách sạn 500m để vừa đi bộ vừa hóng gió ngắm sao. Bác nào ở Vinh thì chắc biết có cái đoạn đường mà ở gần cái trại quân đội đoạn từ trường đại học Vinh đi ra quảng trường HCM ý, mình nhớ không nhầm thì trên vỉa hè trồng bằng lăng, tuy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net