Part III : Ngoại truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời thay đổi thời tiết nhỉ, se se lạnh. Tự nhiên mình nhớ lại những chuyện ngày xưa. Hôm nay muốn kể 1 câu chuyện buồn…

Ngoại truyện


Mình không thích những điều ủy mị, sướt mướt, nhưng mình là một người sống tình cảm. Có lẽ vậy.
Trong cuộc đời bất cứ thằng con trai nào cũng có ít nhất vài bóng hình người phụ nữ.
Đầu tiên phải nhắc đến là mẹ, những gì còn đọng lại từ nhỏ trong mình về mẹ là một người thần thông quảng đại, cái gì cũng biết, có thể một tay che trời, hô phong hoán vũ. Mẹ có thể làm tất cả, xoay sở mọi việc … thậm chí đến tận bây giờ mình vẫn nghĩ vậy. Hết khoe vợ chưa cưới thì giờ tranh thủ khoe về mẹ 1 tí.
Đối với một thằng như mình, rất ít người con gái có thể đến rồi đi nhưng để lại trong mình một cảm giác có thể gọi là sự nuối tiếc… Uhm, rất ít không có nghĩa là không có. Sau này thế nào mình không dám chắc, nhưng ngoài Diệp, người yêu mình hiện tại thì còn một người con gái khác, cũng đã từng một thời là nỗi lo canh cánh trong lòng mình, dù là mình chưa bao giờ yêu cô ấy.

“Em” là từ đại từ riêng mình dùng cho người yêu, nên giờ mình sẽ nhắc đến “người con gái khác” kia bằng từ “cô ấy”.

Nói về cô ấy, trong đầu mình nghĩ ngay đến hình ảnh một người con gái dịu dàng, thùy mị và yếu đuối… cũng là người con gái đầu tiên nhắc đến chuyện cưới xin với mình.
Cô ấy và em là hai thái cực mặc dù mình vẫn cảm giác 2 người có khá nhiều điểm tương đồng.
Em là một cô gái thông minh, thực sự thông minh và biết cách kiềm chế cảm xúc thì cô ấy lại là một người vui vẻ, luôn luôn vui vẻ đến mức tưởng như không ai có thể chọc cho cô ấy giận.
Em là một người đầy kiêu hãnh và tự tôn, sẵn sàng giẫm đạp hoặc dùng thủ đoạn với bất cứ ai để bảo vệ những gì em cho là quan trọng thì cô ấy lại là người chấp nhận và cam chịu để đổi lấy bình yên.
Có thể nói cô ấy là một mẫu người nhu mì đến mức nhu nhược, khờ dại đến độ khiến người ta không nỡ làm tổn thương.


Mình và cô ấy quen nhau trước khi mình gặp em, qua facebook.
Không nhớ là mình add cô ấy hay cô ấy add mình, nhưng có tên trong list bạn bè khá lâu trước khi nói chuyện với nhau. Bắt nguồn từ 1 status của cô ấy :
“Cánh chim ơi! còn mịt mù tận trời nào vui chi nơi xa xôi ấy Anh quên em như quên cánh hoa …”
Mình là fan cuồng của Minh Tuyết, bài ý chẳng nhẽ lại không biết! Mình để lại cmt:
“Đường về cô đơn lạnh giá
Lang thang phố vắng trong mưa buồn rơi
Lệ nhòa trên mi sầu em khôn nguôi
Người tình ơi!
Thôi hết năm tháng bên nhau tuyệt vời.” 

Cô ấy like cmt của mình. Mình nhận ra sau đấy thỉnh thoảng lại thấy cô ấy like cả những stt của mình, mặc dù trước đấy tên cô ấy chưa bao giờ xuất hiện trên wall của mình. Hồi đấy mới quen, mình với cô ấy chat chit, nhắn tin thường xuyên. Ngay từ đầu cách cư xử của mình với cô ấy đã giống như là tán tỉnh rồi. 
Cô ấy cũng khá xinh, khá đáng yêu. Từ ánh mắt, bờ môi, giọng nói đến cách ăn mặc đều toát lên vẻ nữ tính, mỏng manh. Nhưng lúc đấy mình thề là mình không có suy nghĩ muốn gắn bó nghiêm túc với bất cứ ai, kể cả là một người chân phương như cô ấy chứ nói gì đến thể loại gớm mặt như em. 
Mình hay đưa cô ấy đi café. Cô ấy là người hoạt ngôn, có thể nói luyên thuyên đủ mọi thứ chuyện trên trời dưới biển, toàn những chuyện không đâu, gây cười vài phút rồi về nhà mình không đọng lại được chút gì về câu chuyện với cô ấy. Một cảm giác cũng thoải mái thực sự, không giống với cảm giác hưng phấn đầy kích thích như khi ở cạnh em.
Cô ấy hay ngượng, hay đỏ mặt, hay dỗi kiểu trẻ con … mỗi khi bị mình trêu.
Hồi đấy mình bảnh bao lắm nhá, vừa đi làm mà. Sơ mi, quần âu lúc nào cũng phẳng lỳ luôn, mặc dù tiền thì đếch có mấy nhưng được cái tướng công tử với con xe kéo lại nên cũng ra dáng người có tiền. Liếc mắt 1 phát là các em gái chết mình đông như quân Nguyên luôn.
Chỗ mình với cô ấy hò hẹn thường thì là quán café, hồi đấy mình và cô ấy hay ra ngồi winwin đọc báo, uống café sáng rồi đi làm. Tao nhã lắm, cô ấy bằng tuổi mình mà 

Sinh nhật mình cách đây 2 năm, mình rủ cô ấy đi hát cùng với đám bạn mình. Lúc ý mình vẫn chưa quen em đâu nhé. Khi về thì cũng ngà ngà say rồi, nhân vật chính nên được chăm sóc khoản rượu bia tử tế đến phát sợ. Đèo cô ấy từ quán về, mình hỏi :
- Mình say rồi đấy, ấy có sợ không ?
- Cũng hơi hơi.
- Thế mình không đưa ấy về thì có sao không ?
- Đi cùng ấy thì sao cũng được!
Cô ấy ôm mình, lần đầu tiên cô ấy ôm mình, mặc dù mình biết cô ấy thích mình từ lâu rồi. Mình đưa cô ấy đến chỗ mà ai cũng biết là chỗ nào đấy. Cô ấy im lặng, chấp nhận một cách ngoan ngoãn. Cứ líu ríu đi đằng sau mình, Lúc ý hơi lo, vì sợ đấy là lần đầu tiên của cô ấy nên vào phòng rồi mình vẫn không dám manh động. Cô ấy ngồi trên ghế xem tivi còn mình nằm trên giường. Mình bảo :
- Không ai làm gì đâu, lại đây ngủ đi. Đằng ấy định thức cả đêm à ?
- Không tin.
- Thế sao còn theo mình vào đây làm gì!
- Thức nói chuyện.
Buồn ngủ gần chết còn chuyện với trò.
- Tặng quà sinh nhật đi rồi nói chuyện.
Lúc rủ cô ấy đi mình không nói là đi sinh nhật nên cô ấy không chuẩn bị quà cho mình.
- Không biết là sinh nhật ấy, quà để lần sau.
- Đùa thế thôi, đấm lưng vài phút coi như quà sinh nhật cũng được!

Số mình đúng là số hưởng.

Ai cần đấm lưng đâu, kiếm cái cớ hộ cô ấy để leo lên giường cho đỡ ngại thôi.
Người mình đầy mùi rượu. Mình ôm cô ấy, dựa cả người vào vai cô ấy. Cô ấy ngây thơ lắm, không sói như em, làm sao mà biết được mình say đến mức nào, nghĩ là chắc mình sắp lăn quay ra không biết trời đất trăng sao gì nữa rồi. Mình giả vờ than thở :
- Sao mà nóng thế nhỉ …
Cô ấy vỗ vỗ lưng mình, bảo :
- Ấy uống rượu nên nóng người đấy mà … Say rồi à ?
- Uhm …
Mình hôn lên cổ cô ấy, tay bắt đầu hoạt động. Cô ấy khẽ rùng mình, giữ tay mình rồi nói nửa đùa nửa thật :
- Bạn Long ơi, bạn có yêu mình không ? 

Mình không say, nhưng mình muốn cô ấy. Nói có thì thỏa mãn thằng em nhưng là dối lòng thằng anh. Nói không thì vừa ý thằng anh nhưng lại đá bát cơm của thằng em. Lăn tăn phết đấy …

Cô ấy hơi gầy, cao gần bằng mình, nhưng mình không thích con gái gầy lắm, vì gầy thì thường là lép  mình thích con gái có da có thịt 
Mình không nói gì. Vì mình không muốn nói dối, nhất là chuyện tình cảm. Cô ấy có vẻ dỗi, kéo chăn nằm quay lưng lại với mình.
Khổ, mình nào có biết có ấy thích mình. Hồi đấy mình nghèo mạt rệp, làm gì có nhiều tiền đâu. Tất cả những gì mình làm cho cô ấy là online thì chat chit, thỉnh thoảng hôm nào không đi làm thì ở nhà nhắn với nhau vài chục cái tin, tuần 2-3 buổi café. Đấy, mỗi thế thôi!
Mình ngủ, đoán là cô ấy cũng ngủ.
- Bạn Long tốt y như mình nghĩ ý.
Mình cười thôi, không cần bình luận gì thêm về những điều hiển nhiên từa tựa chân lý như vậy hết  

Cô ấy cũng là dân công sở, mà thực sự là một cô gái đúng chất công sở bây giờ luôn. Dĩ nhiên, nếu so với 1 người bình thường thì cô ấy hoàn toàn bình thường, nhưng đặt cạnh những người kiểu như Mít và đồng bọn thì cô ấy trở nên ngây thơ và có phần khờ khạo. Cô ấy không quá khôn lanh, không quá lỳ, không sắc sảo nhưng ở cô ấy luôn toát lên một sự chân thành dễ mến. 

Mình không hứng thú với một người quá cơ bản như vậy nên mình không thể nào có tình cảm với cô ấy được, mình chỉ coi cô ấy như bạn bè hoặc em gái. 
Sau sinh nhật mình không lâu thì đến sinh nhật cô ấy. Mình kiếm cớ bận đi nhậu với bạn nên không đến dự, thực ra là vì mình ngại gặp bạn bè cô ấy rồi lại hiểu nhầm vớ vẩn. Đến khuya, cô ấy nhắn tin bảo là đứa bạn đưa cô ấy đi đã về trước, muốn nhờ mình qua đón về… Trời xui đất khiến thế nào mà mình lại đồng ý qua đón cô ấy. 
Cô ấy dễ thương thật, công nhận những cô gái cao tầm 1m65 có thân hình mảnh khảnh ăn mặc khéo 1 tí đều có thể trở nên hấp dẫn vô cùng … Mà mình lúc đấy vẫn chưa quen Mít, chưa rằng buộc, mình hoàn toàn tự do.
Lúc cô ấy ngả đầu vào lưng mình, mình đã nghĩ 1 là đạp cô ấy xuống xe rồi đi về, 2 là sẽ phải giơ tay đầu hàng cám dỗ. Đã thế cô ấy lại nhanh tay giựt cái bật lửa của mình, trong khi thuốc lá là cứu cánh duy nhất của mình …

Đêm đấy mình ngủ với cô ấy. Một trong những sai lầm to lớn nhất đời mình.

Mình biết là cô ấy làm thế vì muốn giữ chân mình. Lần 1, lần 2 … rồi cứ thế thành thói quen. Mình không đưa cô ấy đi chơi ở những nơi mà mình hay đến, những buổi café sáng cùng nhau cũng ít dần, nhưng đi chơi về thường thì mình đến tìm cô ấy, mà cũng chỉ những lúc nhậu nhẹt chơi bời chán chê rồi mình mới gọi cô ấy. Để rồi mỗi sáng thức dậy, nhìn cô ấy, mình lại cảm thấy tội lỗi ngập đầu. Cô ấy vẫn thường ôm chặt mình trước khi mình về nhà như thể không muốn chia ly, vẫn thường ngước đôi mắt to tròn hỏi mình :
- Mình có còn gặp nhau nữa không ?
Cứ mỗi lần như thế mình lại thấy buồn, thấy mình đểu, thấy mình khốn nạn … 
- Tùy em cả.
- Đừng quên em.
Cô ấy yêu một cách mù quáng, có thể nói là dai hay dại cũng được.

Rồi mình quen Mít. Nhẽ ra mình sẽ vẫn tốt với cô ấy, vẫn tử tế với cô ấy nếu như mình không quen em. Quả thực, nói gì thì nói cũng không thể phủ nhận rằng mình thực sự rung động trước em, một cô gái có thể xoay mình như đèn cù.

Chuyện mình với em bắt đầu như nào, tính cách em ra sao thì mình cũng đã kể rồi. Mối quan hệ của mình và em giống như 2 người bạn, sex là 1 trò chơi không hơn không kém. Còn giữa mình và cô ấy thì sex là sự bắt đầu cho 1 sự rằng buộc về mặt tình cảm, cô ấy khiến mình có cảm giác mình phải có trách nhiệm với tình cảm mà cô ấy dành cho mình. Tình cảm cô ấy dành cho mình quá chân thành, quá lớn và nó cứ vô điều kiện như vậy khiến mình dù muốn dứt cũng không đành lòng. Thực sự mình sợ rằng buộc, sợ áp lực, phát sợ cái suy nghĩ rằng mình mắc nợ cô ấy (dù là cô ấy không phải lần đầu tiên với mình).
Mình bắt đầu để invi cái yahoo, sợ nhắn tin, sợ gọi điện, sợ cả gặp cô ấy nữa. Nhưng cô ấy lại luôn chủ động nhắn tin, thỉnh thoảng gọi điện cho mình. Cô ấy nhắn vài tin thì mình trả lời 1 tin, tối nào cũng gọi nhưng chỉ những hôm đi nhậu về mình mới nghe máy … Thực sự là không thể hiểu nổi cô ấy thích mình ở cái điểm gì, mình đối xử với cô ấy như thế cũng vì muốn cô ấy chán mình, rồi bỏ mình mà ai ngờ cô ấy vẫn kiên trì chờ đợi. Phải chăng cái giống đàn bà những gì càng khó có được thì lại càng phát cuồng ?!

Ngày nào cũng nhận dăm ba tin nhắn từ cô ấy cộng thêm vài cuộc gọi nhỡ, mình ức chế đến độ gặp nhau mà không cả muốn nói gì. Ngày đấy mình vẫn còn trẻ, nông nổi và ích kỷ. Mình cứ nghĩ mình không lừa cô ấy bằng những lời lẽ ngọt ngào là mình không phải chịu trách nhiệm về tội cố ý gây thương nhớ … Mà cũng có thể 1 phần là do sự xuất hiện của em khiến mình lạnh lùng với cô ấy hơn.

Chuyện gì phải đến nó cũng đến. Cô ấy linh cảm có sự tồn tại của một người con gái khác trong cuộc sống của mình. Cô ấy buồn, cô ấy khóc, cô ấy trách mình vô tình. 
Cô ấy thật khác với Mít, bằng cách nào đấy, em biết hết tất cả những mối quan hệ bất chính của mình nhưng em luôn im lặng, còn cô ấy lại sợ sự thật vì không dám dối diện. Cô ấy tự ti rằng cô ấy thua kém Mít, rằng cô ấy không bằng Mít … đủ thứ linh tinh khiến cô ấy sợ mình sẽ bỏ cô ấy (lo bò trắng răng, đã bao giờ yêu đâu mà bỏ). Nhiều lần mình định kể cho cô ấy nghe về em nhưng cô ấy nhất quyết không nghe. Lại bảo :
- Em có tình cảm với anh, phải nghe anh kể về người anh yêu thương làm sao mà em chịu được.
- Thế giờ em muốn anh phải làm sao ?
- Có bao giờ anh nghĩ là sẽ cưới em không ?
- Không. Mà anh cũng chưa nghĩ đến chuyện đấy.
- Thế nếu em có bầu thì sao ?
- Em bỏ uống thuốc đấy à ?
Mình cũng hơi chột dạ, nhưng vẫn cố giữ thái độ bình thường. Khổ, đừng vội trách mình. Cô ấy muốn thế chứ mình thì không ủng hộ phương án chân đất mắt toét.
- Em hỏi thì anh cứ trả lời đi.
- Không, anh chưa muốn lấy vợ.
- Thế lúc ý anh định tính sao ?
- Đừng có nếu. Bao giờ có thì anh lo.
- Nhưng nếu em có thì em bắt cưới đấy.
- Em nghĩ bắt mà được à ?
Lúc mình nói câu đấy, cô ấy sững sờ nhìn mình như kiểu mình là cái thằng khốn nạn lắm. Mà chính mình cũng không hiểu sao lại cáu với cô ấy. Có thể do mình ghét cái kiểu cố đấm ăn xôi, sống như con thiêu thân đấy. Mình thích cái gì thì mình tự làm, tốt nhất là đừng có ép uổng.
Cô ấy cười buồn. Còn trong đầu mình lúc ý ngập ngụa những suy nghĩ về 1 viễn cảnh đen tối nhất có thể bất ngờ ụp xuống… 

Mình sẽ không nói tên cô ấy, chỉ đơn giản gọi là "cô ấy" thôi

Có 1 người yêu mình chân thành, yêu mình tha thiết thật là điều may mắn, nhưng khi mà mình không yêu người ta, mình muốn hướng đến 1 chân trời khác thì cái may mắn đấy lại chẳng khác gì xiềng xích. Thật dễ khiến người ta ức chế mà bốc hỏa.

Sau cái vụ mình phủi đấy, cứ tưởng là cô ấy sẽ quăng cho mình quả bơ vào mặt rồi êm xuôi là xong. Ai ngờ cô ấy vẫn cứ nhắn tin đều đặn, gọi điều đặn … Mình bắt đầu thấy phức tạp. Một nửa thấy tội lỗi, 1 nữa thấy phiền phức. Yêu thì yêu vừa thôi, yêu quá thằng nào mà chả hoảng!
Nhưng biết phải làm sao với cô ấy được ?! Mình chỉ thương cô ấy chứ không yêu. Mà cái bản tính của mình là không bao giờ phũ được với con gái nên mình cứ bị nước mắt của cô ấy đánh bại, hết lần này đến lần khác.
Ở bên cạnh cô ấy khiến mình thấy đuối, thấy bản thân tồi tệ vô cùng. Mình hạn chế gặp cô ấy, 1-2 tuần gặp 1 lần, ngoài ra cô ấy nhắn tin hay gọi mình cũng mặc kệ, lúc nào mình thoải mái tinh thần thì mình gọi cho cô ấy. Nghĩ thấy mình chó má thật, nhưng mình sợ gặp cô ấy, thề luôn. 
Thế mà cô ấy vẫn chờ đợi mình, vẫn nuôi hy vọng mong manh một ngày nào đấy tình cảm của cô ấy sẽ được đáp lại. Thật sự cô ấy quá đỗi chân thành chứ không giả vờ ngoan hiền như 1 số đứa con gái khác, mà cô ấy càng như thế mình càng sợ lún sâu hơn …

Mình phát mệt với cô ấy, còn Mít thì luôn làm mình hứng thú. 
Đến hẹn lại lên, mình đón Mít đi chơi cùng mấy đứa bạn, lại nhậu nhẹt thôi. Chả hiểu duyên cớ làm sao mà tự nhiên hôm đấy mấy con chó nhà hàng xóm em sủa như điên. Ai thèm ăn trộm gì nhà chủ chúng nó đâu. Mãi đến lúc em ra thì chúng nó mới chịu im.
- Anh làm gì mà tự nhiên chúng nó sủa ghê thế ?
- Anh có làm gì đâu ?!
Mình giãy nảy cả lên. Còn em cười đểu, đi loanh quanh trước mặt mình, rồi phán :
- Haizz. Chắc là em lại nghĩ bậy rồi … tại quanh đây toàn chó cái! Như kiểu seri tiểu thư và những chú chó ế, nhưng là phiên bản guy.
- Ngoài đời không có chuyện đấy đâu cô ạ.
- Chứ anh nghĩ HIV từ khỉ lây sang người qua đường truyền máu à ?
- Nếu thế em phải xem lại em …em có gì thua kém hay sao mà anh phải làm thế!
Kiểu nói chuyện của mình với cô ấy khác hẳn với em. 1 ván cờ hay phải được chơi bởi 2 kỳ thủ ngang sức ngang tài, còn chênh lệch nhau thì chóng vánh và nhạt lắm.

Bọn mình ngồi uống rượu, nghe nhạc với chém gió linh tinh. Toàn những bựa nhân ngồi cùng nhau, vui như thế thì bảo sao mình không nghiền những buổi tụ tập bạn bè. Rồi thấy cô ấy nhắn tin.
“Anh đang làm gì vậy ?”
“Anh đi chơi”
“Với mấy cô gái trong ảnh trên fb à ?”
“Uhm”
“Em muốn gặp anh”
“Welcome, girl!”
Mình có post mấy cái ảnh chụp chung thân mật với Mít và bạn bè lên wall fb mấy hôm đi bar, post cả những ảnh mình quàng vai ôm eo mấy đứa em gái mặc váy ngắn áo dây. Mình biết là cô ấy dị ứng những chỗ giải trí như thế. Giờ nghĩ lại thấy mình cũng trẻ con, làm cái trò trẩu tre để khiến cô ấy ghét mình. Nhưng vẫn không ăn thua. Ai ngờ đâu là cô ấy dám đến 1 mình chứ!


Cái vụ mình bị Mít bắt quả tang hôm đi nhậu với em rau hụt mà mình đã kể đấy, nhiều bạn bạn bảo bọn mình có pha tung hỏa mù hay ho, 1 phần cũng là do cái tiền lệ ở chuyện mình sắp kể đây.

Cô ấy cũng mới chỉ gặp mấy thằng bạn mình đúng 1 lần hôm sinh nhật mình. Còn chúng nó lúc đấy lại mặc định Mít là 1 nửa của mình rồi, chỉ là vấn đề thời gian thôi, nên chúng nó đối xử với em khác với những đứa con gái thỉnh thoảng mình dẫn đi. 

Cô ấy đến, nhập hội trong sự lạc lõng. Một điều quá khó khăn với 1 cô gái có lối sống khá khép kín và rụt rè. Mình nói cô ấy là bạn gái mình, để ý thấy mấy thằng bạn kín đáo liếc nhìn Mít, Mít khẽ nhíu mày nhưng vẫn tỏ ra vẻ không có chuyện gì. Cô ấy không hợp với lối nói chuyện của bọn mình nên ngồi im re, không uống được rượu mà chỉ vân vê lon coca, cô ấy cứ như lạc vào 1 thế giới khác, đôi khi những câu nói đùa làm bọn mình phá ra cười thì cô ấy lại không hiểu hoặc đỏ mặt. Mình thấy Mít đã có vẻ thái độ.
Cũng thông cảm cho Mít 1 tí. Mít như nào mình cũng không cần dài dòng. Vì em là người như thế, em chơi với bạn bè cũng như thế nên em không đủ kiên nhẫn nói chuyện với những đứa con gái khờ khờ, ngố ngố, tồ tồ cũng là chuyện bình thường. Lại càng không có gì khó hiểu khi em không giấu được thái độ “không ưa” với cô ấy, bởi vì ít nhiều lúc đó em đã có tình cảm với mình. 
Mình lúc ý chỉ nghĩ là để cho cô ấy hiểu thêm về cuộc sống của mình, rồi cô ấy sẽ suy nghĩ đến cái chuyện bỏ mình là hợp lý. Cô ấy biết là ở đây cô ấy không được chào đón, nhắn tin cho mình nói là muốn vào toilet.
Mình đưa cô ấy đi, vừa đến cửa thì cô ấy ôm mình khóc nức nở. Tủi thân đây mà. Mệt thật. 
- Anh hay đi như thế này lắm à ?
- Ừ.
- Lần nào cũng uống rượu hút thuốc?
- Ừ.
- Anh bất mãn gì với cuộc sống mà lại buông thả bản thân như thế ?

- Không, vui thì anh uống thôi. 
- Em thấy không có gì vui hết!
- Vì em không hợp với anh.
- Anh thích cô tóc vàng đấy phải không ?
- Ừ.
- Thế sao còn để em đến đây ?
- Em muốn đến còn gì. 
- Giờ em muốn về.
- Ok, anh đưa em về. Em ra ngoài trước đợi anh.
Mình nói với Mít cả mấy thằng bạn là mình đưa cô ấy về rồi quay lại. Thực ra là mình muốn Mít níu kéo mình 1 tí, nhưng em chỉ thản nhiên đứng dậy, ôm mình, nói nhỏ :
- Anh cảm thấy cần đi thì cứ đi. 
- Em không giữ anh lại à ?
- Không.
- Anh đi thật đấy.
- Uhm. Anh đi đường cẩn thận. 
- Em có khó chịu không ?
- Có.
- Không thích mà vẫn để anh đi à ?
- Anh cảm thấy cần đi thì cứ đi.
Mít là thế. Nhìn qua gương (quán lắp gương 2 bên tường), mình thấy em nhếch miệng cười với cô ấy … Nhưng mình không trách em. Mình không muốn yêu 1 cô gái mà hơi tí lại phải ôm ấp bảo vệ nàng trước những người con gái khác, thà là nàng bắt nạt người khác còn đỡ nhức đầu hơn!
Mình đưa cô ấy về.
Cô ấy vẫn dấm dứt khóc. Lại nắm tay, nước mắt ngắn nước mắt dài :
- Mình có còn gặp nhau nữa không ?
- Em cứ thế này thì anh nghĩ là không đâu.
Cô ấy ôm mình, ôm chặt cứng như sợ mình lượn mất.
- Em không cho anh đi. 
- Bỏ anh ra. Giờ anh phải đi rồi. Anh không thích để bạn anh đợi.
Mít không nói những lời ủy mị sướt mướt nhưng lại bơm vào não mình cái suy nghĩ “cần phải về thì nên về”.
Mình gỡ tay cô ấy ra một cách lạnh lùng. Mình nghĩ dừng lại ở đây là quá đủ rồi. Chia tay sớm, bớt đau khổ.
- Tại sao lại là người đấy mà không phải em ?
- Vì em cho anh những cái em có, còn cô ấy có những cái anh cần.

Chuyện mình và cô ấy kết thúc như vậy… Một cô gái tốt, nhưng lại đặt tình cảm nhầm chỗ. Sau ngày hôm đấy mình biết là cô ấy đã khóc rất nhiều, đau khổ vì mình đến vài tháng. Mãi đến tận thời gian gần đây, nghe tin cô ấy đã yêu người khác mình mới cảm thấy nhẹ lòng rồi viết lại những dòng này...


Những chuyện này mình kể dưới dạng nhớ cái gì thì kể cái đấy, nhiều khi thời gian nó không tuần tự lần lượt mà có thể cái xảy ra sau thì kể trước, cái xảy ra trước thì mãi sau mới nhớ thành ra lại được kể sau … Thế nên có chỗ nào lủng củng, lộn xộn thì thôi cứ bỏ qua, coi như là những truyện ngắn lẻ tẻ.
Cả tuần không lạch cạch, cái tâm hồn văn chương nó lại chảy lai láng đi chỗ khác rồi, viết cứ gượng gượng, nhưng nhớ ra nên phải viết ngay không lại quên 

Hôm nay mình kể chuyện vui thôi, cho nó bớt cái ảm đảm của thời tiết mùa thu.

Một buổi tối đẹp trời, mình cả Mít y hẹn với thằng bạn mình đi karaoke. Số là thằng ku muốn đánh quả mạnh tay để đốn hạ con bé mà nó đang tán. Mấy thằng bạn mình tính giống mình, nhưng ham vui hám gái hơn, mà như thế thì khỏi cần giải thích nhiều cũng hiểu chúng nó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net