Chương 97

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
khác hẳn ngày thường, cảm giác hạnh phúc khi có gia đình bỗng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Ăn cơm xong, mọi người cũng không giải tán mà di chuyển từ bàn ăn đến sòng bài. Bae Joohyun không biết chơi mạt chược, nhưng cô đã bị Kim Jisoo nhanh tay kéo vào chỗ.

"Không biết thì học thôi." Kim Jisoo cười nói.

"Càng không biết chơi thì bài càng đẹp đấy." Hwang Miyoung cũng phụ họa.

Tuy rằng Bae Joohyun nói mình không biết chơi, nhưng cô vẫn hiểu vài quy tắc cơ bản. Cô đành ngồi xuống, những người khác cũng ngồi xuống theo. Kim Jisoo ngồi đối diện Dong Taeil, Bae Joohyun ngồi đối diện bà nội Song Hyein.

Ván mạt chược sắp bắt đầu, người xem cũng ngồi vào chỗ. Kim Jaemin ngồi cạnh Bae Joohyun, nói: "Không biết chơi cũng không sao, để ba dạy con."

Kim Jaemin thường bận rộn công việc, rất hiếm khi chơi mạt chược cùng mọi người. Thấy Kim Jaemin ngồi xuống, Kim Jongkook cười nói: "Bae Joohyun có bà nội và chú út hộ giá, mọi người thua là chắc."

Bae Joohyun mỉm cười nhìn anh ấy.

Rõ ràng Kim Jaemin đang đứng về phía Bae Joohyun, nghĩ thế, Kim Jisoo bèn nói với bà nội: "Bà nội không được thiên vị Bae Joohyun đâu đấy nhé."

Bà cụ vẫn không đổi nét mặt, vừa xoa mạt chược vừa nói: "Lúc nào bà cũng công bằng."

Sau câu nói ấy, ván mạt chược bắt đầu.

Mặc dù Bae Joohyun ít khi chơi bài, nhưng cô có thể nhận ra Kim Jaemin chơi mạt chược rất lợi hại. Nhưng tuy ông lợi hại nhưng ông sẽ không chủ động đánh giúp cô, chỉ nhắc nhở cô nên đi nước tiếp theo thế nào cho phù hợp, Bae Joohyun tự mình chọn bài. Ông như đang dạy cô chơi bài, nhưng lại hơi thiếu kiên nhẫn. Khi Bae Joohyun chọn bài đúng, ông sẽ khích lệ một câu, khi Bae Joohyun đi sai nước, ông sẽ tiếc nuối cười cười.

Trong sòng bài rôm rả tiếng nói chuyện và tiếng mạt chược va chạm. Bae Joohyun sờ bộ bài, nghe ba nói khẽ bên tai mình, ánh mắt tràn đầy niềm vui.

Bae Dongwon là một kẻ thối nát, tuy ông ta sinh ra cô, nhưng ông ta cũng là người gieo rắc đau khổ và bóng tối vào cuộc đời cô. Từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ nhận được tình thương của cha, nhưng cô lại nhận được điều đó từ Kim Jaemin. Trước đây cuộc đời cô không trọn vẹn, nhưng khi ở bên Kim Taehyung, mọi thứ đều dần dần được bù đắp.

Tuy bà Song Hyein nói rằng mình công minh, nhưng đêm đó bà vẫn nhường cho Bae Joohyun mấy nước, Bae Joohyun thắng được không ít. Mọi người đều vui vẻ, Kim Jisoo kháng nghị vài câu, ván mạt chược cứ thế kết thúc.

Những trò chơi giải trí tiêu khiển quả thực có thể khiến người ta quên mất thời gian. Khi ván mạt chược kết thúc đã là mười giờ tối.

Đêm đã muộn, bà Song Hyein bảo Bae Joohyun cứ ở lại trong nhà. Tuy rằng trước đây cô từng đến nhà ăn cơm, nhưng cô chưa từng ở lại qua đêm. Thấy bà nội không yên tâm, Bae Joohyun cũng không từ chối. Cô chúc bà nội ngủ ngon rồi đi đến phòng Kim Taehyung.

Đã lâu rồi Kim Taehyung không còn sống ở nhà, nhưng phòng anh vẫn được quét dọn rất sạch sẽ chỉnh tề. Bae Joohyun đánh răng rửa mặt, rồi lại đi tắm rửa một lượt, sau đó mở tủ Kim Taehyung tìm quần áo để thay.

Khác với ở nhà cũ, ở đây không có quần áo cấp hai của anh, món đồ nào cũng khá rộng so với cô. Nhưng cô vẫn mặc vào rồi lăn vào ổ chăn.

Trong nhà có người già cao tuổi, mặc dù thời tiết mùa đông không quá lạnh nhưng trong nhà vẫn bật máy sưởi ấm áp. Cô đã tắm rửa sạch sẽ, nằm giữa chăn nệm êm ái, Bae Joohyun cầm điện thoại đọc tin nhắn mình gửi cho Kim Taehyung.

Sau lần trước gọi điện thoại, hai người cũng không liên lạc lần nào. Trong lúc Kim Taehyung tham gia nhiệm vụ bí mật, để phòng tránh việc nhiệm vụ thất bại, anh không được phép liên lạc với bên ngoài. Giống như lần anh mất tích trước kia...

Ngón tay cô lướt trên màn hình, chẳng mấy chốc đã lướt đến tin nhắn dưới cùng. Tin nhắn mới nhất là câu "Chúc mừng năm mới" mà cô gửi cho anh vào sáng nay.

Chẳng mấy chốc một năm đã trôi qua.

Bae Joohyun lướt khung chat của hai người mấy lần, không thể nào kìm được nỗi nhớ, cô đành để mặc cho bản thân nhớ về anh. Trong đầu cô chỉ có khuôn mặt, hình bóng và giọng nói của Kim Taehyung. Bae Joohyun nhắm mắt lại, dần dần ngủ thiếp đi.

Hiện tại cô đã ngủ ngon hơn nhiều so với trước đây, nhất là khi ở nơi an toàn như đại viện quân đội, cô ngủ rất sâu. Bae Joohyun cuộn người say giấc nồng, mãi đến khi từ phía sau có một vòng tay kéo cô vào lồng ngực ấm áp, cô mới mơ màng tỉnh giấc.

Vừa tỉnh dậy, giác quan vẫn còn mơ hồ, nhưng chẳng mấy chốc cả người Bae Joohyun đã căng cứng. Cô xoay người định vung tay lên, nhưng cổ tay đã bị một bàn tay thô ráp giữ lại.

Ngón tay anh thon dài, hổ khẩu chai cộm vì cầm súng lâu ngày. Bắt được cổ tay cô, anh khẽ bật cười rồi ôm chặt cô vào lòng mình. Môi anh ghé vào tai cô, hơi thở nóng bỏng thoang thoảng mùi bạc hà, anh khẽ cười rồi nói: "Chúc mừng năm mới, Kim phu nhân."

Kim Taehyung đã trở về.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC