Chap 110

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bịch... bịch...

Trên tầng lầu, tiếng ngã khuỵu vang lên rất rõ rệt. Ha Yoon điên cuồng dùng lực bò xuống phía trước, sắc mặt tái mét, con dao gọt hoa quả phòng thân được cô ta nắm chặt trên tay trái, mồ hôi ướt đẫm đổ đầy đầu. Lớp quần áo mỏng dính nhơ nhớp hòa với da thịt, không thể che giấu nổi sự kinh hãi ẩn hiện của Ha Yoon ngay lúc bấy giờ.

Cạch!

Cửa phòng Jisoo được mở ra. Cô mặc váy lụa màu hồng nhạt, mái tóc dài rủ xuống bờ vai tròn gợi cảm, xương quai xanh quyến rũ ẩn hiện lấp ló qua lớp vải mềm mại. Jisoo khoanh hai tay trước ngực, ném về phía em gái cái nhìn vô cùng ghét bỏ. Sau lưng cô, Taehyung cũng đã mặc lại đồ, vòng tay ôm eo Jisoo, đem cô siết thật chặt trong lòng mình.

Trông thấy chị gái, Ha Yoon như vớ phải phao cứu sinh cuối cùng bèn kịch liệt giơ tay vẫy vẫy:

- Chị Jisoo! Mau cứu em! Có ma, có ma!

Bất chợt, từ phía cổng nhà, ông bà Vương cuối cùng cũng đã trở về, đi theo sau còn có Utan cùng Jung Woo. Từ khi trở về khỏi chiến trường Ucab, Jung Woo đã xin rút hồ sơ khỏi quân đội, trở về làm thuộc hạ riêng cho Taehyung, cùng Utan giải quyết các việc cần thiết. Tốc độ của hai người Jung Woo lúc nào cũng nhanh gọn. Jisoo không ngờ cha mẹ mình có thể về sớm nhanh đến thế.

Cảnh tượng con gái út nằm bò trên đất, quần áo cáu bẩn, nước mắt giàn giụa đang không ngừng vươn tay cầu cứu chị gái đều hiện rõ nét trong mắt ông bà Vương. Bà Bong Cha quăng vội hành lý, lật đật chạy tới đỡ Ha Yoon ngồi dậy, chau mày nhìn Jisoo:

- Con đã làm gì em gái mình thế hả?

Jisoo vẫn giữ biểu cảm lạnh tanh, quay người đi vào trong phòng khoảng năm phút rồi mới trở ra. Cô ném mạnh bịch thuốc kì lạ được bọc cẩn thận xuống đất, dùng chân đá về phía Ha Yoon. Trong đôi mắt đen sâu thẳm bỗng trở nên đầy cay đắng, thậm chí xen lẫn căm hận.

- Mau giải thích cho tôi, chỗ thuốc này là gì?

Vừa nhìn rõ thứ đồ mà Jisoo đá tới, Ha Yoon bỗng run cầm cập, chộp lấy bịch thuốc giữ khư khư như sợ ai cướp mất, lắc đầu tỏ vẻ vô cùng đáng thương:

- Chị nói nhảm gì thế? Thuốc cảm sốt của tôi, ai cho phép chị được động vào!

Nghe cô ta chống chế, Jisoo càng thêm buồn cười. Cô giơ tay vỗ mạnh ba tiếng, ngoài vườn cây rậm rạp, một bóng đen váy trắng lùi lũi đi vào. Mọi người đều giật mình kinh ngạc, nhất là Ha Yoon, cô ta liền nhận ra ngay vị khách kì lạ kia chính là "hồn ma" đã bám theo cô ta khi nãy.

- M - Ma...!

Ha Yoon kinh hoàng ôm chầm lấy bà Bong Cha, há miệng khóc thét. Chờ tới khi lấy lại bình tĩnh, cô ta mới nhận ra có gì đó sai sai, toàn thân lập tức cứng đờ. "Hồn ma" kia đứng bên cạnh Jisoo, lạnh lùng kéo mớ tóc giả dài thượt xuống, để lộ khuôn mặt thật khả ái. Không phải ai khác mà chính là Jihyo!

Vừa nhìn Jihyo, bà Bong Cha đã nhận ra ngay, vội vàng chỉ tay vào cô, lắp bắp kêu lên:

- Jihyo, sao cháu lại ở đây?

Jihyo cúi đầu chào bà, lễ phép nói:

- Cháu nghe theo yêu cầu của chị Jisoo, ở đây phục sẵn đã nửa ngày rồi!

Ông bà Vương vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, lại đánh mắt nhìn sang Jisoo chờ đợi một lời giải thích. Cô vẫn nhìn xoáy sâu vào em gái, mắt phượng sớm hóa máu đỏ, chỉ hận không thể một lúc bóp chết người con gái độc ác, mất nhất tính này.

Taehyung giơ tay xem đồng hồ, nhìn ra phía cổng ngoài, tới khi trông thấy bóng dáng chiếc xe BWW màu đỏ rượu phóng tới, khóe môi anh lúc này mới nhếch lên cao.

Anh quay sang Jisoo, hôn lên trán cô âu yếm trước mặt bao người xung quanh, thủ thỉ đáp:

- Họ đến rồi! Em có thể yên tâm vạch trần sự thật!

Người tới là vợ chồng ông Do Hyun, được đích thân Dong Sik hộ tống. Thì ra, mọi chuyện đều đã được Jisoo và Taehyung dự trù sẵn, lên kế hoạch vô cùng tỉ mỉ. Do vậy mới khiến Ha Yoon không thể ngờ tới mà kịp tìm ra kế sách ứng phó.

Do Hyun nhìn cô gái đang ngồi dưới đất, nước mắt giàn giụa, cơ thể run rẩy trông về phía ông cầu cứu, nhất thời đứng khựng như trời trồng, da mặt bỗng chốc tê rần. Biểu hiện này của ông ta càng khiến Jisoo thêm khẳng định chắc chắn hơn vào những gì điều tra được, một sự căm hận phút chốc bùng nổ.

Cô giận dữ nện từng bước chân về phía Ha Yoon, túm lấy cổ áo cô ta hét lớn:

- Khốn khϊếp! Trả lại em gái cho tôi, Cho Tzuyu!

Đêm đen tĩnh lặng gần như sắp hóa đá. Giọng nói đanh thép của Jisoo xoáy sâu vào da thịt từng người có mặt trong nhà, khiến họ đều bất giác rùng mình kinh hãi. Khi ba từ Đỗ Tzuyu vang lên, thâm tâm Ha Yoon không rét mà run, nhưng gương mặt vẫn điềm tĩnh hết mức có thể.

- Chị Jisoo, Tzuyu bị chính chị tông xe đến chết, sao chị dám điêu ngoa đổ toàn bộ tội trạng cho em?

- Láo toét! Có tin tôi trực tiếp dùng tay lột sạch da mặt của cô ra không hả?

Jisoo vung tay tát bốp vào mặt Ha Yoon một cái thật mạnh, làm cô ta đầu óc xây xẩm, quay cuồng trợn mắt nhìn chị gái chằm chằm. Ông Vương toan xông lên ngăn cản liền bị Taehyung dùng ánh mắt đe dọa chặn lại, đành đứng im chờ xem điều gì xảy ra tiếp theo.

Sau khi tát Ha Yoon nảy lửa, lúc này Jisoo mới quay sang nhìn ông Do Hyun và bà Phương, gằn giọng nói lớn:

- Cho gia nhà các người quả thực lòng dạ rắn rết. Các người dùng tiền bạc và quyền lực, dễ dàng thao túng, đổ tội cho em gái tôi, biến gia đình tôi thành bù nhìn đáng thương trong suốt gần năm năm trời. Chậc... chậc..., thật đáng khinh mà!

Đêm tối mùa thu bốn năm về trước.

Tút... tút... tút...

- Muộn rồi ai còn gọi điện thế này!

Do Hyun vừa chợp mắt, chưa kịp sâu giấc liền nhận được cuộc điện thoại gấp của con gái. Khi đầu dây bên kia được kết nối, tiếng thở dốc của Tzuyu vang lên the thé:

- Cha, cha à! Cứu con!

Những lời cầu cứu khẩn thiết kia lập tức khiến cả hai vợ chồng Do Hyun bừng tỉnh, vội vàng bật đèn cho sáng, rối rít hỏi lại con gái:

- Tzuyu, con thật bình tĩnh. Nào, có chuyện gì mau nói cho cha biết, không được khóc nữa!

Ông bà chỉ có duy nhất một người con gái bảo bối này, còn cưng chiều hơn cả tính mạng, đừng hòng để Tzuyu xảy ra bất cứ điều gì không tốt. Tzuyu vẫn chưa ngừng khóc, nức nở một hồi liền bình tĩnh trình bày mọi việc.

Trong ký túc xá trường học, Tzuyu, Jihyo và Ha Yoon ở cùng một phòng. Vì cha mẹ Tzuyu có tiền nên mới bao đứt toàn bộ căn phòng tốt nhất này, chứ theo quy định bình thường, mỗi phòng phải ở tối đa chín người.

Vốn dĩ, cuộc sống sinh hoạt của ba người họ rất yên ổn, ít khi xảy ra xích mích. Tính cách Ha Yoon vốn trầm tính hơn hai người bạn còn lại, nhưng vẫn hay tâm sự, bất cứ chuyện gì về cha mẹ, chị gái cũng đều đem kể lại cho bạn cùng phòng nghe. Do vậy, từ sở thích, hành động tới mối quan hệ trong gia đình Jisoo, cả Jihyo và Tzuyu đều thuộc làu làu.

Bề ngoài Tzuyu là một tiểu thư nhà giàu, lễ nghĩa chính hiệu, nhưng thực chất lại thuộc kiểu con gái nghịch ngầm, nổi loạn. Đêm đến, Tzuyu dùng tiền mua chuộc bảo vệ, lén lút tụ tập trai gái, nhảy nhót trong vũ trường, thổi bóng cười cả đêm.

Cuối cùng, Tzuyu mang thai, ngay cả đứa con trong bụng cũng không biết là con của ai. Cô ta giấu nhẹm hai người bạn cùng phòng, chỉ đến khi bụng to, không thể chối cãi được nữa, đành cầu cứu tới sự hỗ trợ của Jihyo và Ha Yoon. Khoảng thời gian này, Tzuyu vẫn liên lạc với Taehyung trong vai vị hôn thê chuẩn mực, nhưng thực chất bụng to sắp đẻ.

Vì mang thai con đầu, cô ta sinh non trước thời gian dự kiến một tháng. Ông bà Do Hyun hay tin cũng đã muộn, muốn mắng con gái một trận nhưng thương cháu nên đành ngậm đắng nuốt cay. Sau một hồi tra khảo cha đứa bé là ai, Tzuyu đánh liều nói lớn:

- Là... là con của anh Tae. Nhưng cha mẹ hãy giữ bí mật, con không muốn cho anh ấy biết. Hứa với con, khi nào đứa bé được năm tuổi mới tiết lộ!

Do Hyun nghe vậy liền đập bàn quát ầm ĩ:

- Thằng nhãi đó làm mà không dám nhận à? Việc quái gì phải sợ nó!

Nhưng Tzuyu ranh ma hơn, vội vàng lấp liếm:

- Không! Cha mẹ cứ nghe theo con, con làm thế là có lý do. Nếu không con chết cho hai người xem!

Sinh con được hai tuần, kết quả học lực của Tzuyu sa sút trầm trọng, toàn bộ các môn học đều trả về con số không tròn trĩnh. Vì gia đình gia giáo, danh tiếng quyền lực, cô ta không dám hé răng nửa lời với cha mẹ. Để cứu vớt chút nhục nhã cuối cùng, Tzuyu bắt đầu cặp bồ cùng thầy giáo. Điều đáng cười ở đây, đó là cô ta không chỉ cặp với một người, thậm chí còn qua lại với đa số giáo viên nam trong trường. Nhờ vậy, điểm thi phút chốc tăng vọt, không cần học hành gì nhiều vẫn ăn trọn học bổng.

Với một học sinh nghèo chăm chỉ như Ha Yoon, học bổng là điều kiện quan trọng nhất để giúp cô đỡ tiền học phí. Ngay khi Tzuyu báo tin giành học bổng, mà đáng lẽ vị trí này phải là của Ha Yoon, cô đã uất ức tới mức bật khóc.

- Tzuyu, cậu nói đi! Có phải thầy giáo đã thiên vị cậu không?

Ha Yoon uất ức đánh liều chất vấn bạn thân. Nhưng Tzuyu chỉ nhếch môi khinh thường, hời hợt đáp:

- Ôi dào! Thứ học bổng quèn đó thì có là gì so với tiền bạc của tớ. Chỉ cần cậu thích, tớ ho một tiếng ông bà già lập tức nôn tiền ra ngay!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net