Chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Hae In lái xe tới nơi, Jisoo đang đứng đợi anh ngoài đường, cách nơi ở của Taehyung khoảng chừng hai mét.

Trông thấy cô chỉ mặc duy nhất chiếc áo ngủ mỏng hai dây, trái tim Hae In lập tức xáo động. Anh cởϊ áσ vest, đem mặc lên người Jisoo, lại rất dịu dàng mở cửa, đỡ cô lên xe.

- Em uống chút trà gừng nhé!

Hae In lấy chai trà gừng đã pha sẵn lên, vặn nắp đưa cho Jisoo. Vẫn còn rất ấm! Tính cách của anh vốn cẩn thận, luôn chăm sóc tỉ mẩn ngay từ những thứ nhỏ nhất.

Nước ấm chảy qua cuống họng, nằm yên vị trong dạ dày khiến Jisoo cũng thấy ấm lòng hơn phần nào. Chí ít, không còn tồn tại cảm giác bực tức như lúc còn ở trong biệt thự Hoắc gia.

Nhưng việc Taehyung gửi ảnh nóng của cô cho Hae In thì vẫn sẽ không thể nào gột rửa được. Bao nhiêu tự tôn đến cuối cùng cũng bị đánh bại hết sạch. Khổ nỗi, giữa thành phố bon chen, sầm uất này, Jisoo chỉ còn biết tin tưởng và trông cậy vào duy nhất Hae In.

Cô hít sâu một hơi, hai bàn tay bám chặt lấy chai nước, cố gắng điều chỉnh giọng nói sao cho thoải mái nhất:

- Hae In! Anh...

Lời nói chưa thốt ra hết liền bị cổ họng chặn cứng. Jisoo không đủ can đảm để hỏi anh, đành ngượng ngùng giữ im lặng.

Thấy cô có vẻ khó xử, anh khẽ nghiêng đầu nhìn sang, dịu dàng cất giọng hỏi:

- Em sao vậy? Gã đàn ông họ Kim kia bắt nạt em ư?

Jisoo ngẩng đầu lên nhìn anh, cắn cắn môi dưới:

- Em xin lỗi! Anh đã trông thấy hết rồi à?

- Ừ! Nhưng có vấn đề gì mà em lại phải xin lỗi anh?

Hae In tiếp tục lên tiếng.

- Anh chỉ nghĩ hắn cố tình nói em đang ở cùng hắn là để chọc tức anh thôi. Hơn nữa, hắn cũng đã nhắn tin lại, nói rằng em xin đi nhờ xe, vì ngấm mưa nên đã ngủ thiếp lúc nào không hay!

Hả?

Jisoo trợn tròn hai mắt, ngơ ngác nhìn anh như không dám tin vào những gì tại mình đã nghe thấy. Chẳng phải Taehyung đã gửi tấm ảnh ân ái của cô cùng anh ta cho Hae In cơ mà?

Trái tim Jisoo liên tục đập thình thịch. Cô rút điện thoại trong túi váy, run run mở lại mục tin nhắn đáng xấu hổ kia. Màn hình hiển thị tên chủ số điện thoại vẫn là Hae In, quả thực kỳ lạ.

- Nhưng ngoại trừ những lời đó ra, anh ta có gửi cho anh thứ gì nữa không?

- Không có!

Hae In lập tức khẳng định. Lúc đầu, sau khi Taehyung cúp máy, Jung Hae In quả thực đã vô cùng tức giận. Chỉ cần nghĩ đến Jisoo đang nằm cuộn mình trong vòng tay của một gã đàn ông xa lạ, cơn ghen tuông, cay đắng của anh lại dâng lên cao ngút. Vào khoảnh khắc đó, Hae In cứ nghĩ mình đã hoàn toàn mất đi Jisoo.

Tuy nhiên, khoảng chừng năm phút sau, tin nhắn từ số điện thoại của cô được gửi tới. Taehyung chỉ nói gắn gọn vài chữ nhưng cũng đủ để trấn an tinh thần đang rơi vào trạng thái hoảng loạn của Hae In. Hơn nữa, tận sâu trong lòng anh vẫn tin tưởng, Jisoo sẽ không tùy tiện lên giường với người lạ.

Jisoo thở phào một tiếng, sau đó lấy hết can đảm bấm nút gọi vào số điện thoại được đặt tên là Hae In kia. Đầu dây kêu lên vài tiếng, rồi tắt. Một lúc sau, tin nhắn hồi âm được chuyển tới, hai mắt Jisoo lập tức sa sầm hẳn xuống.

"Đồ lót của cô tôi sẽ giúp giặt sạch!"

Taehyung đã xóa toàn bộ tin nhắn gốc trong hộp thư đến của Hae In đi, lại ngang nhiên đổi tên số điện thoại của anh thành tên Hae In, lấy máy Jisoo gửi ảnh nóng của họ vào chính số điện thoại đã được sửa lại khi trước. Thực chất, tin nhắn hiển thị tên Hae In mà Jisoo đang thấy chính là gửi cho Kim Taehyung.

Jisoo lúc đó rơi vào trạng thái phẫn nộ xen lẫn hoảng loạn nên đã không suy đoán ra. Con người này quả thực khó hiểu. Bị cô đâm một nhát mà vẫn vênh váo kiêu ngạo, có quá kỳ dị hay không?

IIIIIII

Hộc... Hộc..

- Đau quá! Đau chết tôi mất! Thừa tướng ơi, xin hãy tha cho tôi!

Tại quảng trường Chung Niệm Sa, trong khu nhà giam sắp được tu sửa, một cảnh tượng đẫm máu đang diễn ra. Năm nam thanh niên cả người trầy xước, áo ngủ ướt máu, mặt mũi sưng vù, bò rạp dưới mặt đất kêu rên.

Daehyun đã bị đánh tới nỗi không còn nhìn ra hình dạng, bàn tay run rẩy ôm lấy gấu quần âu được cắt may tỉ mỉ của người đàn ông cao lớn đang nhàn nhã ngồi vắt chân phía trước, rưng rưng kêu xin tha mạng.

Đôi mắt tàn bạo ẩn dưới cặp lông mày rậm liên tục lướt dọc về phía đám người quỳ dưới, một sự chết chóc không hề nhẹ lan tỏa khắp nhà giam.

Thứ mùi ẩm mốc xen lẫn tanh nồng bay tán loạn trong không gian, khiến anh rất không hài lòng.

- Chúng tôi chừa rồi! Lần sau chúng tôi đâu dám nữa!

Chanyeol là người thứ hai bò lên, cúi đầu chắp tay vải lạy lia lịa, môi bị đánh đến sứt hẳn một miếng thịt đỏ, nói đến đâu, máu ở miệng lại túa ra đến đó.

- Oh shit! Ông đây đã chết khắm rồi hả đầu mà mày vái lạy?! Hửm?

Taehyung điện tiết chửi thề, giơ chân đạp phăng Chanyeol ra xa. Hắn đau đớn ôm bụng, gập người ho khan ra một ngụm máu tươi. Người đàn ông dáng dấp nhỏ nhắn đứng bên cạnh Taehyung lập tức cúi xuống, rút khăn lau màu trắng được cất gọn trong ngực áo, cẩn thận chà sạch những vết bẩn trên giày của anh.

Trông thấy cảnh tượng tàn nhẫn vừa rồi, ba gã còn lại chỉ biết ngồi dựa sát vào lưng nhau, thở hổn hển, sợ hãi sắp tè ra quần.

Cây gậy sắt trong tay Taehyung vẫn còn vương chút máu, được anh nắm chặt lại, thỉnh thoảng lại gõ gõ xuống sàn nhà, tạo thành những tiếng lộc... cộc... rợn gáy.

- Nói! Năm thằng nhãi chúng mày đã cưỡиɠ ɦϊếp bao nhiêu nữ tù nhân ở đây?

Daehyun lập tức run mạnh hơn, cả người lạnh toát, ấp úng không nói lên lời. Bao nhiều năm qua, chúng dùng cách thức đem nữ tù đi cải tạo trồng rau ở phía sau tòa nhà, lợi dụng góc khuất để tiến hành cưỡиg hϊếp tù nhân, đều dễ dàng trót lọt. Ai ngờ, chỉ vì người phụ nữ kia phát hiện ra, mọi sự đều trở thành thảm họa thế này.

- Utan!

Anh vốn rất ghét những con người chậm chạp, trước sự chần chừ của Daehyun, Taehyung lại càng thêm ngứa mắt.

Utan là quân binh đắc lực của Taehyung, nghe gọi lập tức bước lên, dùng tay túm lấy cổ áo Daehyun, lôi anh ta xềnh xệch về phía cối xay thịt, sau đó lạnh lùng đặt đầu Daehyun nằm trên cối.

Róc... róc...

Đũng quần Daehyun ướt sũng, thứ mùi ngai ngái bắt đầu chảy ra. Anh ta giãy giụa gào khóc, nhìn chiếc cối xay bắt đầu khởi động.

- Toàn bộ nữ tù ở đây, tôi... tôi đều đã thực hiện hành vi hϊếρ ɖâʍ!

Daehyun gào lớn, khuôn mặt đen nhẻm lúc này đã trở nên trắng bệch, cắt không còn giọt máu. Taehyung giơ tay, Utan gật đầu, tung chân đá Daehyun lăn ra bên ngoài. Chiếc máy xay thịt cũng được ngừng lại.

Taehyung có hai tay vào túi quần, bình thản bước đến trước mặt anh ta, tóm lấy tóc Daehyun mà đập đập xuống đất:

- Mẹ kiếp! Tao đã dạy chúng mày thế nào? Nói!

- Chăm chỉ tập luyện, tôn trọng tù binh, nghiêm cấm làm càn!

Daehyun run rẩy đáp.

Taehyung gật đầu tán thưởng, nghiến răng mắng nhiếc:

- Nữ tù trẻ trung mày không tha, đến cả những người phụ nữ đã già, tuổi cao sức yếu mày cũng lỡ xâm phạm họ. Còn người con gái của tao, ai cho phép mày được tự do động chân động tay, ăn hiếp cô ấy? Chậc... chậc... Thằng súc sinh này!

Cùng với tiếng nghiến răng chửi bới là một cú thúc cực mạnh lên bụng Daehyun. Anh ta nằm

vật như con cá chết trôi, cảnh sắc xung quanh Daehyun.

Bốn gã còn lại chỉ biết im phăng phắc, răng môi lẫn lộn, kinh hoàng tới phát sốt. Chỉ cần Taehyung tùy ý đưa mắt lướt nhìn họ, toàn thân lập tức không rét mà run.

Taehyung nhàn nhã phủi tay, lắc người bước ra bên ngoài.

Cánh cửa nhà giam từ từ khép lại, chỉ còn nằm gà quân nhân xấu xa và thuộc hạ của Taehyung ở lại bên trong.

Tiếng hét thảm thiết truyền tới...

"Thừa tướng đã có lệnh, tiểu đội trưởng Daehyun, quân sĩ Chanyeol, Si Won, Hae Deun, Chung Ho phạm trong tội, không làm tròn trách nhiệm của một quân sĩ, thực hiện hành vi cưỡng hiếp tù nhân, tội ác không thể dùng thứ."

"Hình phạt như sau: Phế bỏ hai tay của cả năm người, quỳ trước mặt mỗi tù nhân nữ đã xâm phạm năm mươi lạy, trục xuất khỏi hàng ngũ quân đội, bác bỏ toàn bộ chính sách hưởng lương từ trước tới nay. Nếu chống đối, tống vào ngục lao, chịu khổ hình chung thân như những tội phạm khác!"

--------------------------------

Một tuần trôi qua, Taehyung không còn đến làm phiền Jisoo nữa. Cô cũng dành phần lớn thời gian nghỉ dưỡng, sức khỏe đã trở lại bình thường, không còn mệt mỏi, đau nhức. Tuy nhiên, vai diễn bị cắt, hiện tại Jisoo vẫn chưa nhận được một bản hợp đồng thêm nào cả.

- Hae In, có lẽ nào sự nghiệp của em sắp đi đến hồi kết rồi không?

Hae In ngồi ở đối diện cô, nghe Jisoo thở dài liền lập tức lắc đầu phản đối:

- Coi như đây là khoảng thời gian nghỉ ngơi của em. Tháng sau chạy deadline, có khi còn không rảnh mà đi uống cafe với anh như thế này nữa!

Jisoo xoay xoay tách cà phê thành một vòng tròn trên bàn, tay chống cằm nhìn ra hướng mặt phố, tâm tư vô cùng phức tạp. Hae In nói cũng phải, đã bao lâu rồi cô chưa dành thời gian để thả lỏng bản thân. Cả ngày chỉ đến phòng quay tập luyện, tối muộn thì về ngủ được vài tiếng, rồi lại đi.

Hai người vui vẻ ăn vài món kem điểm tâm, chuyển đề tài sang chuyện khác. Không gian khá tĩnh lặng và yên bình.

Điện thoại trong túi quần Hae In bỗng chốc reo vang. Anh rút điện thoại, màn hình hiển thị một số máy quen thuộc.

- Cha Eun Woo gọi!

Anh nhẹ nhàng ra hiệu với Jisoo.

Jisoo hồi hộp giữ im lặng, nhìn Hae In không rời. Chỉ thấy sắc mặt của anh biến chuyển không ngừng, liên tục thay đổi hướng nhìn. Năm phút sau, Hae In cúp máy, lập tức mở lời nói trước:

- Hồ sơ điều tra vụ án về cái chết của Chou Tzuyu đã biến mất!

- Cái gì?

Jisoo sửng sốt, làm rơi cả chiếc thìa xúc đường đang cầm trên tay. Lần trước, Eun Woo có nói, vì hồ sơ được chuyển lên trung ương nên xin khất hai người họ lùi thời gian gửi hồ sơ chậm lại. Ai ngờ, hồ sơ đã hoàn toàn biến mất.

Jung Hae In cũng ngạc nhiên không kém. Anh dùng đầu ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, nhỏ nhẹ nói chậm từng tiếng:

- Eun Woo có gửi qua mail cho anh một số thông tin hiếm hoi mà cậu ấy thu thập được. Em cố gắng đợi một chút!

Dứt lời, chuông thông báo nhận mail của Hae In vang lên. Anh lập tức mở máy, ghé sát người về phía Jisoo, cùng nhau xem xét. Khi file nén được tải xong, màn hình nhanh chóng hiển thị các thông tin cơ bản về tên, tuổi, nơi ở,... của Tzuyu. Hae In đưa tay kéo kéo xuống phía dưới, là một số bức ảnh chụp Tzuyu khi còn sống.

Ngoại hình của cô rất ưa nhìn, nét mặt hiền lành, thanh thuần với đôi mắt một mí dễ mến. Đây cũng là lần đầu tiên Jisoo nhìn thấy chân dung Tzuyu, mọi khi cô chỉ nghe tên cô ấy qua lời của Taehyung.

Hàng loạt bức ảnh đời thường được gửi đến, không có gì quá đặc biệt.

Đột nhiên, một bức ảnh nhỏ thành công gây được sự chú ý của Jisoo.

- Hae In, đợi em chút!

Jisoo cầm lấy điện thoại Hae In, lướt lại album ảnh, khuôn mặt lập tức sa sầm hẳn xuống. Bức ảnh chụp cảnh Tzuyu cùng một người bạn gái khá thân đang ôm vai, bá cổ với nhau, cả hai đều nở nụ cười rạng rỡ.

- Sao vậy em?

Hae In thắc mắc hỏi.

Jisoo im lặng một lúc, sau đó nghiêm nghị đáp:

- Kim Ha Yoon, em gái của em!

Kim Ha Yoon chưa từng nói với Jisoo rằng mình có một người bạn tên Tzuyu. Hiện giờ cô chưa biết nên bắt đầu điều tra từ đâu, có thể Jisoo sẽ trở về quê một chuyến, hỏi dò tin tức từ phía Ha Yoon.

Cả ngày hôm đó, những suy nghĩ quanh quẩn vẫn liên tục chạy dài trong đầu Jisoo. Cô mở ra mở lại danh bạ điện thoại, sau đó vẫn quyết định bấm số của Ha Yoon. Hồi chuông lảnh lót vang lên, mãi một lúc sau mới có tín hiệu bắt máy.

Người mở lời trước vẫn là Jisoo, cô cất giọng nhàn nhạt hỏi:

- Cha mẹ và em vẫn khỏe chứ?

Ha Yoon im lặng một lúc mới ngập ngừng đáp:

- Có chuyện gì sao? Bốn năm rồi chị chưa gọi về nhà.

Thực ra, đâu phải Jisoo không gọi cho cha mẹ. Là lần nào cô quay số, cha mẹ cô đều không bắt máy. Dần dần, Jisoo trở nên chán nản, thời gian gọi cũng thưa thớt. Lần gọi gần nhất cách đây bốn tháng, nhưng chuông chỉ kêu một tiếng liền ngưng bặt.

Im lặng hồi lâu, Ha Yoon buồn bã nói:

- Chị về đây một chuyến. Em sắp thành hôn!

Hai chữ "thành hôn" phát ra khiến Jisoo không khỏi sửng sốt. Em gái cô còn đang đi học, đâu phải nói cưới là cưới được. Hơn nữa, đối tượng thành hôn của em gái là ai, Jisoo còn chưa được biết.

- Nhưng Ha Yoon à, bạn trai em là ai? Liệu có đủ tin cậy hay không?

Jisoo cẩn thận hỏi em gái.

Đầu dây bên kia, Ha Yoon chán ghét trả lời:

- Ông Dong Min, bạn thân của cha!

Lại một lần nữa, Jisoo há hốc miệng kinh ngạc, không dám tin vào những gì chính tại mình đang nghe thấy. Ông Dong Min thì cô biết, bởi ông ta là bạn thân của cha cô, tuổi đời cũng đã ngoài năm mươi, đã có đến hai người vợ nhưng đều chết sớm.

Jisoo lắp bắp, muốn hỏi thêm liền bị Ha Yoon cắt ngang:

- Chị thu xếp về sớm, cuối tuần em về nhà chồng. Còn lý do vì sao em lại phải lấy ông ta, chị cứ về ắt sẽ rõ!

Tút...tút...

Ha Yoon tắt máy, Jisoo vẫn nắm chặt điện thoại trên tay, ngây ngốc nhìn vào bức tường trắng trước mắt. Nếu cô không gọi cho Ha Yoon, chắc cũng không biết mà về dự đám cưới của em gái. Cha mẹ cô xem cô là nỗi ô nhục, dứt khoát tuyệt tình đến như thế. Mi mắt Kim Jisoo đỏ hoe. Cô hít thật sâu, đưa tay quệt ngang nước mắt.

Ngày trọng đại của em gái, Jisoo không thể không về. Cô kéo valy, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị những thứ thiết yếu nhất, đặt lịch về quê vào sáng sớm ngày mai.

Jisoo dự tính sẽ ở lại quê nhà khoảng chừng một tháng. Đồ đạc cô mang về không nhiều lắm, thiếu thì sắm tiếp, còn cẩn thận mua quà cho cha mẹ và em gái.

Đường về quê mất hơn năm tiếng đồng hồ. Do đã quen địa hình, Jisoo tự mình lái xe về nhà, hầu như cả quãng đường đi cô đều không nghỉ ngơi một lần.

Càng gần về đến nhà, tâm trạng Jisoo lại càng cảm thấy thấp thỏm không yên. Bốn năm không gặp, mọi thứ đổi khác, tình cảm cũng trở nên nhạt nhòa theo. Liệu rằng, cha mẹ cô sẽ còn nhớ cố hay hoàn toàn quên lãng? Những ngày tháng trong tù, mặc dù họ chưa từng một lần đến thăm, Jisoo vẫn không thể nào lấy đó làm lý do để oán trách họ cả.

Căn nhà hai tầng không rộng lắm nằm sâu trong thôn nhỏ. Vừa trông thấy bóng dáng quen thuộc của bà Kim đang lúi húi quét dọn sân trước, trống ngực Jisoo thay nhau đập liên hôi.

Cô đỗ xe trước cổng, hít thở một chút cho tâm trạng khá hơn, sau đó mạnh dạn mở cửa xe bước xuống.

Nghe tiếng động, bà Bong Cha ngưng quét, động chiếc chổi cũ xuống nền đất, sau đó ngửa cổ nhìn lên. Cửa xe được đẩy ra, một thiếu nữ xinh đẹp nhẹ nhàng bước tới. Mái tóc dài đen tuyến bay loạn trong gió, dáng hình vô cùng gợi cảm, phong cách ăn mặc khá đơn giản với bộ đồ thể thao khỏe khoắn nhưng vẫn toát lên khí chất cực kỳ sang trọng.

Jisoo tháo kính râm, rảo bước vào trong sân. Hai mẹ con cứ thế đứng im lặng nhìn nhau, người nào người nấy không khỏi kinh ngạc xen chút bối rối.

- Ji... Jisoo! Con về hồi nào vậy?

Bong Cha gọi lớn tên cô, sau đó chạy tới, vòng tay ôm chầm lấy Jisoo. Không hiểu sao sau khi gặp lại mẹ, mọi tủi nhục trong bốn năm qua Jisoo phải tự mình gánh chịu đều đồng loạt tan biến hết. Nghe tiếng ồn ào ngoài sân, ông Kim cùng Ha Yoon cũng gấp gáp chạy ra.

Trên nét mặt người bố ngoài ngũ tuần ấy không có bất kỳ biểu hiện nào thải quá, chỉ hờ hững nói vài tiếng nhỏ gọn:

- Về là tốt!

Ha Yoon giúp Jisoo đem đồ vào nhà, thỉnh thoảng lại hỏi cô một số điều đã xảy ra trong những năm qua. Tuy nhiên, không ai nhắc lại hoàn cảnh ba năm trước khi Jisoo phải vào

tù. Đây chính là nỗi đau mà Jisoo luôn luôn muốn quên càng sớm càng tốt.

Bữa ăn đoàn viên với đầy đủ bốn người diễn ra một cách đơn giản. Cha mẹ hỏi thăm cuộc sống hiện tại của cô, có động viên, an ủi là phần lớn.

- Cuối tuần này em gái con sẽ kết hôn. Con đã nghe Ha Yoon nói qua rồi phải không?

Ông Kim tự rót cho mình ly rượu mạnh, tu một hơi hết sạch.

Nhắc đến vấn đề này, Ha Yoon và bà Bong Cha đều thở dài, nước mắt ầng ậng. Jisoo buông đũa, nhẹ nhàng gật đầu đáp:

- Vâng! Ha Yoon đã trình bày qua cho con. Nhưng thưa cha, vì sao cha lại gả con bé cho ông ta?

Ông Dong Min lắm tiền nhiều của là thật, nhưng tuổi đời đáng làm cha, làm chú, Ha Yoon chỉ mới bước sang tuổi mười chín, thật bất công đối với con bé.

Nói đến đây, bà Bong Cha không giấu nổi nước mắt, ôm mặt tu lên khóc.

- Là do mẹ! Tất cả là do mẹ, con à!

Trong suốt bốn năm qua, gia đình Jisoo luôn rơi vào tình trạng khó khăn, nghèo túng, trả nợ không hết. Jisoo âm thầm gửi tiền vào tài khoản của cha mẹ hàng tháng để họ chi tiêu trong một năm sau khi ra tù, mặc dù cô không gọi điện, nhưng mỗi khi thông báo tới, ông bà Vương đều biết.

Sẽ không đến bước đường cùng khi bà Bong Cha bị mắc ung thư máu giai đoạn hai. Ba ngày trước, họ lên viện kiểm tra sức khỏe mới phát hiện. Do điều kiện không tốt, bà chưa nhập viện ngay. Nhưng để có thể chữa bệnh, ắt phải bỏ ra một số tiền khổng lồ.

Thiết nghĩ muốn nhờ vả con gái lớn, nhưng ông bà Vương luôn sống trong day dứt, bởi ba năm qua đã không tới thăm Jisoo khi cô bị nhốt trong tù. Cuối cùng, không còn lựa chọn khác, họ quyết định gả gấp Ha Yoon cho ông Dong Min, lấy tiền thách cưới để bà Bong Cha được thuận lợi nhập viện, còn nước còn tát.

- Khụ... khụ... Những năm qua, cha mẹ đã sai với con. Jisoo, hy vọng con bỏ qua!

Bong Cha ôm ngực ho lên vài tiếng, khuôn mặt xanh xao, gầy gò. Chỉ sợ nếu không nhập viện xạ trị kịp, bà sẽ ra đi sớm. Hai mắt Jisoo cay xè, vội vàng chạy vào trong phòng, lấy thẻ ngân hàng của mình trao cho ông Vương.

- Đây là toàn bộ số tiền còn tích góp được trong một năm vừa qua. Cha, chúng ta có thể để mẹ nhập viện ngay lập tức. Còn về hôn lễ của Ha Yoon, hãy hủy đi!

Ông Kim do dự, nửa muốn nhận lấy nửa lại không, Jisoo dúi thẻ vào tay ông, nét mặt hết sức quả quyết.

- Được! Cảm ơn con, con gái! Hôn sự của Ha Yoon, cha sẽ đích thân nói lại với ông Ngũ. Dù sao hai ta cũng là bạn bè, sẽ dễ giải quyết hơn.

Nhờ có sự trở về lần này của Jisoo, bà Bong Cha kịp thời được đưa vào viện điều trị. Ông Kim phụ trách chăm sóc cho vợ, còn hai chị em Jisoo ở nhà dọn dẹp, thời gian rảnh sẽ vào sau.

- Chị Soo! Chị đã có bạn trai chưa?

Ha Yoon vừa đánh vảy mấy con cá suối bắt được, vừa vui vẻ lên tiếng hỏi.

Jisoo thoáng chút giật mình, lập tức lắc đầu:

- Không có!

Vì nhà cô nằm gần một con suối lớn nên hai chị em quyết định bắt cá ở đây, đem về làm canh cá. Jisoo ôm giỏ cá lớn, cùng Ha Yoon vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ. Những ngày ở quê là những ngày Jisoo cảm thấy thoải mái nhất. Tâm trạng khoan khoái khiến cô có chút tăng cân, da dẻ càng thêm trắng mịn, hồng hào.

Chợt, Ha Yoon đưa tay chỉ về phía nhà mình, thắc mắc hỏi chị:

- Chị Soo! Những người kia là bạn của chị hay sao?

Nương theo hướng em gái, Jisoo nhíu mày quan sát, cả người lập tức trở nên vô cùng nặng nề.

Trong sân nhà cô, hai người thanh niên phong ưu, nho nhã đang đứng lặng nhìn về phía chị em cô. Người đàn ông cao lớn đứng tựa lưng lên thành công, thân hình chuẩn mẫu, gương mặt tuấn mỹ hoàn hảo, nhất là đôi môi mỏng nhẹ nhàng cong, nụ cười như có như không, đẹp một cách không chân thực.

Bước chân Jisoo chậm lại.

Kim Taehyung, nửa tháng không gặp, làm sao anh có thể biết cô ở đây mà tìm được đến?

Taehyung đảo mắt quét dọc về hướng Jisoo, nụ cười nham hiểm trở nên vô cùng tà mi.

- Ồ! Chúng tôi đợi cô đã rất lâu rồi đấy, Jisoo tiểu thư!

Nghe người đàn ông điển trai nọ gọi chị gái mình là tiểu thư, Ha Yoon ngơ ngác khó hiểu, liền quay lại nhìn cô dò hỏi:

- Chị! Chuyện này là thế nào?

- Không có gì! Họ là quản lý ở công ty chị làm. Em đừng để ý!

Taehyung mặc kệ những gì cô đang nói, trực tiếp ép Jisoo đứng sát vào tường, hai tay xỏ túi quần, cúi đầu ghé vào tai cô thổi một hơi đầy châm chọc:

- Nửa tháng qua, cô nghỉ ngơi đã đủ chưa? Hửm? Hôm nay, đích thân tôi tới đón cô về, sao, có hài lòng không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net