Likook (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nàng mất, hắn cũng không mấy để tâm. Nhưng, tâm hồn hắn luôn trống trải, cảm giác hệt như khi lên kinh ứng thí, lúc phải xa nàng.

Hắn và nàng lớn lên từ nhỏ, nhưng bản thân không mấy tình cảm với nàng. Hắn biết nàng yêu hắn, và sẵn sàng làm tất cả vì hắn, hắn luôn lợi dụng đều đó, dùng nàng làm bàn đạp để ngôi lên trong cái thế giới nghèo hèn này. Nàng phải bươn chải khắp nơi để nuôi hắn ăn học, làm tất cả mọi việc để có tiền, hắn biết, lòng hắn vẫn luôn đau, nhưng hắn cố chấp lắm.Ngày hắn đi lên kinh thành, nàng ôm hắn khóc sướt mướt, hắn cảm giác bản thân mình cũng đau, nhưng hắn không muốn thừa nhận thứ tình cảm đó.

Hắn lên kinh ứng thí, và đậu trạng nguyên. Hắn tuy không phải tốt lành gì, nhưng hắn rất yêu thương bá tánh, muôn dân. Hắn phò trợ cho vương gia, là vì tính cách của ngài khá giống hắn, lạnh lùng, tàn bạo nhưng với người dân, ngài luôn lắng nghe họ nghĩ gì, nói gì. Hắn lấy Trưởng công chúa là vì nàng ta có nụ cười rất giống nàng, đó là ấn tượng đầu tiên hắn gặp nàng ta, mặc dù nàng ta đẹp hơn nàng rất nhiều. Hắn là quân tử, nói là làm, hắn hứa sẽ đón nàng về, là sẽ đón nàng về. Thật ra còn có một nguyên nhân khác, đó là hình bóng của nàng, vẫn luôn tồn tại trong tâm trí hắn. Năm năm, hình bóng ấy vẫn luôn đi theo hắn.

Nàng vẫn như ngày nào, vẫn dịu dàng và xinh đẹp như thế. Gặp lại nàng, hắn không kiềm chế nổi kéo nàng lên giường. Hắn không thể không thừa nhận, chỉ có thân thể của nàng mới thỏa mãn hắn. Hắn biết Trưởng công chúa hành hạ nàng đến thân tàn ma dại, vì hắn cũng là một trong những người nhắm mắt làm ngơ, khi nàng cầu xin hắn, cũng chính hắn góp phần hành hạ nàng. Hắn muốn chắc rằng, bản thân không hề có tình cảm với nàng, hắn cố chấp lắm, cố chấp đến mức khi mất đi nàng rồi, hắn mới hối hận.

Trưởng công chúa có thai, hắn vui mừng, hắn cuối cùng cũng làm cha, nhưng cái thai lại sảy mất, và hắn tin là nàng làm, không ngừng hành hạ nàng.

Nàng lại còn dám ăn cắp tài liệu mật của hắn, hắn không ngần ngại cho người cưỡng hiếp nàng, để cho nàng biết thế nào là hối hận. Nghe nàng nằm dưới thân bọn chúng rên rỉ, hắn có một cỗ tức giận, sau đó hận cho người giết bọn chúng, đâm thật nhiều nhát vào người chúng. Còn nàng, lại mỉm cười với hắn, dịu dàng như vậy, yêu thương như vậy. Hắn cảm thấy, hình như mình đã yêu nàng như vậy.

Phòng tuyến cuối cùng của hắn chính là muôn dân, vậy mà nàng lại dám trộm mật thư, làm vương gia nghi ngờ hắn. Nghe Trưởng công chúa nói đã thấy nàng ôm cái gì đó từ trong phòng hắn đi ra, hắn không kịp suy nghĩ, liền một kiếm giết chết nàng, sau đó quăng xác nàng vào rừng. Hắn tức giận, rất tức giận. Nhưng rồi sau khi sự tức giận đó nguôi ngoai thì sao, thay vào đó có phải là sự nhớ nhung không thôi. Hằng đêm hắn đều vào phòng nàng, nằm ở đấy, ngửi mùi hương của nàng, tâm hắn rất đau. Hắn cho người vào rừng tìm nàng, nhưng không thấy đâu cả, tận ngày thứ mười ba mới thấy vài cái xương trắng tận bên kia rừng và bộ quần áo của nàng, cùng với cái vòng tay màu xanh đã cũ kĩ. Hắn biết cái vòng đó, vốn là của hắn mua cho một thiên kim Viên ngoại trước đây hắn thầm thích, nhưng nàng ấy từ chối vì chê nó rẻ tiền, hắn liền quăng cho nàng, không ngờ nàng lại đeo nó tận bây giờ. Hắn nhớ, hình như hắn chưa tặng nàng cái gì bao giờ, nàng cho hắn tất cả, còn hắn lại ích kỉ với nàng tất cả.

Cuối cùng Trưởng công chúa cũng lộ mặt, nàng ta phối hợp với tình lang của nàng ta là phe địch, hại hắn và vương gia. Hắn và vương gia bị bắt nhốt trong nhà lao, bị hành hạ thừa sống thiếu hết, bọn chúng hả hê lắm. Trưởng công chúa bước tới nói với hắn:

"Hahaha, Trạng nguyên tướng công, chàng cũng có ngày này sao?"

"Để thiếp nói cho chàng biết, tất cả tài liệu mật của chàng từ trước đến giờ đều do thiếp lấy, còn cô thiếp của chàng là vì bảo vệ chàng mà to gan ăn cắp từ thiếp. Cô thiếp của chàng đúng là chó cái ngu ngốc, thiếp cũng không ưa gì cái vẻ dịu dàng đó của ả. Sao hả? Thấy thiếp có thông minh không, lên kế hoạch để chàng cho người cưỡng hiếp ả, để mình xảy thai đổ tội cho ả. Hahaha, chàng mang tiếng là Trạng nguyên thông minh thương dân vì nước, mà lại không biết chính thất của mình ngoại tình sao? Thiếp quên bói, đứa con không phải của chàng, là con của thiếp và Ngọc lang. Hahahha, chàng hành hạ ả ta thiếp rất thích mắt"

"Chàng đúng là một kẻ ngu ngốc, vì một đứa con không phải của mình, mà giết chét nữ nhân yêu mình nhất, chàng có thấy mình làm người thất bại không? Ngọc lang của thiếp sẽ không làm vậy với thiếp đâu"

Nàng ta nói xong, xoay người ra khỏi đại lao. Và vẫn còn vọng lại tiếng nói của nàng ta khi khuất dáng.

"Ả ta mang thai con chàng được vài tháng rồi, A! Mà chắc gì là con của chàng, chàng cho người cưỡng hiếp ả mà! Và chính chàng đã giết chết hai mẹ con họ. Chàng thật là kẻ tội đồ"

Để hắn ngồi trong Đại lao, ngẩn ngơ rồi rơi nước mắt. Hắn giết nàng, giết con. Nàng có con, sao không nói với hắn? Nàng vì hắn làm nhiều việc như vậy vì một kẻ không đáng như hắn sao? Tại sao? Hắn phải làm sao? Hắn giết chết nàng, hắn là vì ngu ngốc không dám thừa nhận tình yêu kia mà đẩy nàng cùng con đến chỗ chết. Hắn hối hận, hối hận thân rồi! Nhưng hắn hối hận, nàng có trở về với hắn không?

Nô tài thân cận của hắn đêm khuya lẻn vào Đại lao bàn chuyện đánh ngược lại bọn chúng, tên nô tài có đầy đủ chứng cứ và mật thư của chàng và vương gia, mật thư đó là bản đò quan trọng trong trận chiến giành lại biên giới ở phía bắc đất nước. Hắn ngẩn người, tại sao tên nô tài đó có được. Tên nô tài im lặng hồi lâu, rồi nói:

"Là Nhị phu nhân đã nói với thần. Nhị phu nhân không màng nguy hiểm để lấy nó vì cứu mạng ngài. Nô tài lúc đầu không tin nhưng sau đó nhìn thấy bức mật thư, nô tài mới lường được sẽ có ngày công chúa tạo phản"

Hắn cười, cười điên cuồng, cười ra nước mắt. Vương gia lắc đầu nhìn hắn, là do hắn cố chấp mà ra.

Kế hoạch thành công, đôi gian phu bọn họ bị đày đi biên giới, hắn cầu xin vương gia tha cho họ, như vậy là rộng lượng lắm rồi. Vương gia lên ngôi, phong vương cho hắn, trị nước an dân bình yên. Hắn cho người vẽ rất nhiều tranh nàng, treo trong phòng, ngày ngày đều ở đó ngắm nàng, tay luôn mân mê chiếc vòng ngọc. Nhớ lúc xưa, cả hai không cha không mẹ hắn là nam nhân, nhưng lại không che chở cho nàng, mà lại để nàng bảo bọc hắn. Đến tận bây giờ cũng vậy, hắn gây bao nhiêu lỗi, nàng đều mỉm cười như vậy, yêu thương hắn biết bao nhiêu. Là hắn cố chấp, là hắn ngu ngốc, giết nàng và con.

Hắn cứ như thế, ngày ngày đều an tĩnh, dân chúng trong thành xót thương cho vị minh quân, nhưng cũng tránh cứ cho sự ngu ngốc của hắn. Họ tiếc cho mối tình đơn phương của Nhị phu nhân.

Tên nô tài thấy hắn như vậy, không đành lòng, liền dẫn hắn lên mộ nàng. Năm xưa khi quăng xác nàng vào rừng, hắn không muốn vị Nhị phu nhân của hắn phải chôn thây nơi ma quỷ ưa tới này, liền lén đem nàng lên nơi năm xưa nàng ở, cạnh ngôi nhà đầy ắp kỉ niệm giữa hai người, hắn ôm mộ nàng khóc rất lâu, rồi xin Hoàng thượng cho hắn về chăm sóc nàng. Hoàng thượng đồng ý, và vẫn giữ nguyên tước vị của hắn.

Hắn ở đó rất lâu, lâu lắm, hắn cũng không nhớ nổi. Mộ nàng được hắn chăm sóc cẩn thận, đã xanh cây cỏ, hắn cũng hơn ba mươi, người trong làng đều khuyên vương của họ nên lấy vợ, và nên chuyển sang ở trong nơi khang trang hơn. Hắn lắc đầu, hắn muốn ở túp lều này, nơi này có nàng. Hắn vẫn luôn phụng sự cho , dù nơi này xa kinh thành, nhưng hắn vẫn vì bá tánh chu toàn. Hắn thường xuyên ẵm những đứa bé của xóm làng, hắn nghĩ nếu nàng còn sống, con hắn cũng đã lớn rồi.

Hắn sống cô độc, hắn biết đó là trời phạt hắn vì hắn phụ nàng, hắn cứ nghĩ mình sẽ sống như vậy mãi, cho đến một hôm, có một cô gái đến tìm hắn, cô gái vừa tròn tuổi trăng rằm, và quan trọng, rất giống nàng. Hắn kích động muốn ôm cô gái, nhưng rồi hắn nghĩ, đó không phải là nàng, và không nên làm cô gái hoảng sợ. Và khi cô gái ấy cất tiếng nói, đã phá vỡ mọi suy nghĩ, cùng mọi cảm xúc của hắn:

"Phu quân, cuối cùng thiếp cũng đợi được đến ngày này, để gặp lại chàng"

Hắn vỡ òa, ôm nàng vào lòng, ôm rất chặt, nước mắt thấm vai nàng ướt đẫm.

"Nương tử, nương tử, nương tử"

Nàng mỉm cười thật tươi. Đợi hắn an ổn cảm xúc, nàng nói:

"Chàng chờ thiếp có lâu không? Không sao rồi, thiếp trở về với chàng rồi đây"

Hắn vừa cười vừa khóc, hôn lên má nàng:

"Nương tử, ta già rồi, hơn nàng rất nhiều tuổi"

"Không sao, thiếp thích người già"

"Nương tử, lỗi do ta, nàng có còn giận ta không?"

"Nếu giận thì thiếp sẽ không tới tìm chàng đâu"

"Nương tử, ta rất nhớ nàng, rất yêu nàng"

"Ừm! Thiếp cũng vậy"

"Nương tử! Đừng bỏ ta nữa được không?"

"Thiếp không bỏ chàng nữa"

"Nương tử..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net