Chương 2-A

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bé con."

"Dạ?" Cố Vi ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Em cảm thấy, theo anh thế nào?"

Cố Vi chớp chớp mắt, không trực tiếp trả lời, trông có vẻ đang suy nghĩ hàm nghĩa thật của câu nói này, cậu nuốt miếng thức ăn cuối cùng xong mới hỏi, "Đi đâu ạ?"

"..."

Chuyện này nói đến cùng manh động chiếm thế thượng phong, Trần Vũ đột nhiên có chút không nói ra khỏi miệng được nữa. Anh di chuyển tầm mắt hít thở sâu mấy hơi, lại bê ly bia lạnh ở bên cạnh lên uống ừng ực mấy ngụm, muốn ép cảm giác manh động vô duyên ập tới này xuống dưới.

Con người mà, có lòng đồng cảm là chuyện tốt, nhưng cũng không đến mức lạm dụng chứ? Anh mới hai mươi tư tuổi, đã vì duyên gặp gỡ mấy lần mà gánh vác trách nhiệm lớn như vậy, nghe đã thấy quả thực là điên rồi.

Cho dù mình anh ăn no cả nhà không đói, chuyện lớn như vậy đáng ra nên suy nghĩ thận trọng hơn, đây là nuôi con, không phải nuôi thú cưng.

Nhưng đứa bé này...

"A! Em biết rồi!"

Đầu óc Cố Vi quay quay đã phản ứng ra, "Anh là muốn nhận nuôi em sao?!"

'Theo anh theo anh...'

Cậu nghĩ một lát, hai chữ này chắc chính là ý đó nhỉ.

Quả thực ngạc nhiên vui mừng, có thế nào Cố Vi cũng không ngờ rằng anh muốn nhận nuôi cậu, vốn dĩ chỉ nghĩ, nếu như anh cảnh sát có thể thường xuyên tới thăm cậu thì tốt rồi.

Đối mặt với Trần Vũ, cậu luôn có cảm giác ỷ lại không nói ra được bằng lời, cảm giác ỷ lại này gần như chỉ xếp sau bố mẹ, tuy bọn họ mới gặp mặt ba lần.

Là Trần Vũ đã cứu cậu ra khỏi một mảng đen tối tuyệt vọng, lúc một mình bị đè bên dưới, đói rét, đau đớn, còn cả nỗi sợ hãi không chỗ nào không có, lúc cậu gần như đã nhắm mắt ngủ thiếp đi mất, phía đỉnh đầu lại truyền tới tiếng của Trần Vũ.

Có thể nói là Trần Vũ đã cho cậu sinh mạng thứ hai.

"Thật sao anh..."

Cố Vi nhảy từ trên ghế xuống, chạy bước nhỏ đến ngồi bên cạnh Trần Vũ, thân thiết tay nắm tay anh, "Cảm ơn anh ạ!"

Đứa bé giống như Cố Vi, gia đình yêu thương chiều chuộng, mỗi ngày đều trải qua vô cùng vui vẻ, ai đối tốt với nó, nó liền thân thiết với người đó, nếu Trần Vũ nói muốn nuôi nó, vậy nó tự nhiên sẽ dám nắm tay thôi.

Trần Vũ vốn dĩ ý chí đã không kiên định, lần này bị ánh mắt nhiệt tình của đứa bé nhìn chằm chằm, càng không nói ra lời từ chối được nữa, nhóc con câu trước mới nói không ai cần mình, đáng thương chết đi được, bây giờ tưởng anh muốn nuôi, lại lập tức trở nên vui vẻ như thế, nếu như bây giờ anh dội nước lạnh... Chậc, trái tim sao lại co rút một cái nhỉ.

Cố Vi thò tay ra sờ chai bia, hai chiếc răng cửa cắn lên môi dưới, có chút giống một chú chuột con, trông tưởng sắp uống được rồi, mu bàn tay lại bị Trần Vũ vỗ một cái.

"Làm gì?"

Trần Vũ hơi nhíu mày lại, "Em mấy tuổi mà uống bia?"

"A..."

Cố Vi ngẩn ngơ, thả tay ra, "Em muốn chúc mừng một chút."

Trần Vũ: "?"

"Bố mẹ thường xuyên uống rượu để chúc mừng những chuyện vui."

Trần Vũ lặng lẽ cầm chai bia đặt sang một bên, có chút buồn cười nhìn cậu, "Cũng cho em uống à?"

Cố Vi mím môi gật gật đầu, "Bảo là trẻ con có thể uống một ngụm nhỏ."

"......"

Trần Vũ không hiểu nổi nhìn Cố Vi.

Cứ cảm thấy bố mẹ của thằng bé này không phải người thường.

"Theo anh thì không được uống rượu."

Anh nhấc tay đẩy coca lạnh tới trước mặt Cố Vi, "Chỉ có thể uống cái này, còn theo không?"

Cố Vi ngớ người ra, hỏi, "Còn quy định nào khác không anh?"

Trần Vũ bị chọc cười, ôm cánh tay quan sát cậu, "Em còn mặc cả đấy à?"

"Đâu có đâu."

Cố Vi lắc lắc đầu, đôi mắt to chân thành nhìn Trần Vũ, "Mẹ toàn bảo em vừa lười vừa ham ăn lại còn lắm tật xấu, sau này em sống cùng với anh, nếu như anh không thích thì em sẽ sửa."

Biểu cảm nhỏ sau khi hạ quyết tâm cũng khá đáng yêu, Trần Vũ nhấc tay lên vuốt qua chiếc má sữa của cậu một cái, có giây lát không nhẫn tâm.

"Không cần sửa."

Anh lấy chiếc bát đang ăn dở một nửa ở bên phía bàn đối diện đẩy đến trước mặt Cố Vi, "Như thế nào thì cứ thế ấy, em thế này rất tốt. Không cần sửa."

Cố Vi hơi ngây người ra một chút.

"Mau ăn, ăn xong đưa em đi làm thủ tục."

"Vậy anh thật sự quyết định nuôi em rồi?"

Trần Vũ uống chỗ bia còn lại, liếc cậu một cái, "Em nói xem?"

Cố Vi cố gắng đè nén nội tâm đang nhảy tung tăng của mình, đôi mắt cũng sắp cười lấp lánh sao đến nơi, "Tốt quá rồi!"

Trần Vũ không nén được cười mấy tiếng... Nhóc con.

Ăn uống thanh toán xong, Cố Vi bò nhoài lên quầy vẫy tay với con mèo thần tài trên bàn, bắt chước theo người ta, vừa bắt chước vừa hỏi Trần Vũ, "Anh ơi anh trông em có giống Batman không?"

Trần Vũ: "..."

Anh nhấc cổ áo kéo Cố Vi đi.

Trần Vũ về cục công an lấy xe trước, tám giờ tối, đường vẫn còn hơi tắc, đoạn đường vốn dĩ chỉ đi mất hơn một tiếng cứ thế bị kéo dài thành hai tiếng, đợi tới lúc đưa được Cố Vi về đến khách sạn đã gần mười giờ, Tiểu Lan suýt chút đã báo cảnh sát.

Hôm nay cô ra ngoài làm thủ tục, còn phải tiếp đón lãnh đạo bên Viện mồ côi không để ý được, đến cuối cùng cũng chỉ làm xong thủ tục cho ba đứa nhỏ, vừa về đến khách sạn phát hiện không thấy Cố Vi đâu, hỏi những đứa trẻ khác chúng cũng ấp a ấp úng không nói được cái gì ra nhẽ, cũng đến đau cả đầu.

"Em chạy đi đâu thế!"

Tiểu Lan một phát kéo Cố Vi sang, nhìn trên nhìn dưới, phát hiện không có thương tích gì mới yên tâm, hít sâu một hơi để bình tĩnh, lại hỏi lần nữa, "Nói đi chứ, đã chạy đi đâu vậy??"

Cố Vi theo bản năng nhìn sang Trần Vũ đang đứng ở cửa khách sạn.

"Không xảy ra chuyện gì."

Trần Vũ đi mấy bước tới gần, đặt tay lên vai Cố Vi, "Hôm nay thằng bé đều ở cùng tôi."

Tiểu Lan kinh hãi nhìn người từ trên trời rơi xuống xuất hiện trong khung hình, ngây ra mấy giây mới hỏi, "Cảnh sát Trần?"

"Không phải..."

Cô có chút bất đắc dĩ, "Anh đón đứa bé ra ngoài chơi tôi có thể hiểu, nhưng cũng cần nói với tôi một tiếng chứ, đứa bé mà lạc mất là tôi phải chịu trách nhiệm đó, tôi..."

"Xin lỗi, là tôi suy nghĩ không chu đáo."

Trần Vũ tiện tay đưa hoa quả mà anh mua cho Cố Vi, kêu cậu đi chia cho những bạn nhỏ khác, "Có điều lần này qua đây, tôi cũng có chút việc cần làm, là chuyện liên quan đến việc sắp xếp cho Cố Vi sau này, bây giờ có tiện không?"

Tiểu Lan lờ mờ có chút dự cảm, nhìn sang phía Cố Vi một cái, "...Anh nói đi."

"Thủ tục nhập Viện mồ côi của Cố Vi làm đến đâu rồi?"

Tiểu Lan mờ mịt nhìn anh mấy giây, "Vẫn chưa xong."

"Ờm..." Cô thử dò hỏi, "Không lẽ là anh định, nhận nuôi nó đấy chứ?"

Sự manh động đó trong lúc ăn cơm đã hết rồi, bây giờ anh thật sự muốn làm như vậy, mắt Trần Vũ vẫn nhìn chằm chằm vào Cố Vi đang chia hoa quả, cười một cái nói, "Đúng vậy, tôi chuẩn bị nhận nuôi thằng bé."

Tiểu Lan cực kỳ chấn động.

Từ lâu cô đã biết Cố Vi có bản lĩnh có chủ kiến, nhưng có thế nào cũng không ngờ được đứa bé này lại lợi hại như vậy.

Không ngờ hai ngày nay lén lút chạy ra ngoại, lại là vì tìm Trần Vũ?? ... Quan trọng là nó thuyết phục người ta nuôi mình kiểu gì thế?

Trước đây luôn cảm thấy thằng nhóc này nói muốn gả cho anh cảnh sát là nói đùa,... Chậc, bây giờ cô tự nhiên có chút hơi sợ rồi đấy, nhóc con này làm thật luôn.

Tiểu Lan cảnh giác nhìn Trần Vũ, "...Anh chắc chắn đã nghĩ kĩ rồi chứ?"

Trần Vũ hơi sững sờ, "Tất nhiên."

Ánh mắt cô gái chăm sóc này nhìn anh cũng đủ thẳng thắn, chỉ thiếu điều không trực tiếp viết mấy chữ anh là biến thái lên trên trán, liên tưởng đến đoạn phỏng vấn nổi khắp cả nước kia, Trần Vũ đã hiểu ra, cảm thấy thật hoang đường, cười nói, "Đứa bé khá đáng thương, tôi coi nó như con trai để nuôi nấng."

Tiểu Lan: "..."

Hự, sao cảm thấy càng biến thái hơn.

"Lúc trước Vi Vi nói, nó muốn gả cho anh, điểm này anh biết chứ?"

"......"

Trần Vũ hơi nheo mày lại một chút, "Biết."

"Nhưng đứa bé còn nhỏ, nó không phải có ý đó, chỉ là đã không còn bố mẹ lại bị đè dưới đất ba ngày, thế nên có chút ỷ lại vào tôi."

Chân mày Tiểu Lan vẫn nhíu chặt lại, cô thừa nhận điều cảnh sát nói là có lý, ai mà thật sự tin lời một bé trai mười tuổi nói rằng nó muốn gả cho anh chứ, nhưng cô vẫn không yên tâm, cứ cảm thấy chỗ nào đó không đúng lắm.

"Thế này đi, lúc giao hộ khẩu, tôi sẽ để chúng tôi là quan hệ bố con, nếu như cô không yên tâm, có thể đi cùng trong suốt quá trình."

Tiểu Lan hơi sững sờ, "Ồ... Thế,...thế cũng được vậy."

Lần này đến thành phố Nghiêm Giang là vì phải vào Viện mồ côi, vốn dĩ sẽ chuyển hộ khẩu, vì vậy giấy tờ của Cố Vi được mang rất đầy đủ, toàn bộ đều do Tiểu Lan giữ, bây giờ đã có gia đình nhận nuôi, quá trình làm thủ tục cũng đơn giản hơn nhiều, chỉ cần đi đến cục công an một chuyến, có điều cần phải chờ xét duyệt khoảng một tuần.

Tối đó Tiểu Lan hẹn thời gian đến cục công an với Trần Vũ xong liền để Trần Vũ đi, Cố Vi rõ ràng muốn đi theo, kết quả Trần Vũ và Tiểu Lan đều không đồng ý.

Tiểu Lan thân là người giám hộ tạm thời, nhất định muốn đảm bảo sự an toàn của đứa nhỏ, trước mắt một loạt các thủ tục đều chưa thông qua, sao cô có thể yên tâm giao đứa bé ra chứ.

Còn về Trần Vũ, anh chẳng qua là để Tiểu Lan hoàn toàn yên tâm, dù sao thái độ của Tiểu Lan có thể trực tiếp quyết định kết quả xét duyệt phía trên... Nói thì, thật ra nói thì có chút tức cười, anh vốn dĩ thấy đứa bé đáng thương nên mới nuôi, không hề có nửa điểm kỳ quặc nào, kết quả bị đám người này làm cho, cứ nhất định phải làm ra bộ dạng "chính nhân quân tử" mới được... Khá là bất đắc dĩ.

Rất rõ ràng, đứa nhỏ tưởng đêm nay là có thể đi về cùng với Trần Vũ, lúc này bị từ chối, đôi mắt tủi thân đỏ cả lên.

Cố Vi nắm áo anh đi theo tận ra cửa khách sạn, "Anh ơi, anh thật sự sẽ đến đón em chứ?"

Trần Vũ bước xuống mấy bậc cầu thang, miễn cưỡng có thể nhìn thẳng vào bạn nhỏ, lau nước mắt đi giúp cậu, cười nói, "Sẽ đến, yên tâm đi."

"Sao lại khóc rồi?"

Cố Vi thật sự rất sợ hãi, vừa sợ vừa lo, từ sau khi trận động đất trôi qua, người lớn bên cạnh lúc nào cũng lừa cậu, lừa cậu là bố mẹ sẽ tới đón cậu ngay thôi, lừa cậu là chỉ cần uống hết bữa thuốc này chân sẽ lập tức không đau nữa, nhưng bất kể cậu đợi thế nào, bố mẹ vẫn không tới, uống thuốc rồi, chân cũng vẫn đau như cũ.

"Anh phải đến đón em đó, anh nhất định phải đến đón em!"

Nước mắt Cố Vi rơi lã chã, lại lập tức lấy mu bàn tay quệt đi, "Anh không được lừa em, đừng lừa em."

Khóc tới mức trái tim Trần Vũ trực tiếp siết lại, không hợp lúc nghĩ tới cảnh phụ huynh đưa con đến trường mẫu giáo, thường thường con khóc, người lớn cũng khóc theo, trước đây không hiểu, bây giờ lại thấy có vài phần thấu hiểu, Trần Vũ theo bản năng xoa xoa trái tim mình, phiền muộn.

Đây chính là cảm nhận khi làm bố ư...? Được rồi, nặng trĩu.

"Được rồi đừng khóc nữa."

Anh móc giấy tờ ở trong ví ra, "Đây, thẻ căn cước của anh em cầm lấy, bây giờ yên tâm rồi chứ?"

Cố Vi khịt mũi, nức nở nhận lấy, "...Nhưng mà, nhưng mà mẹ em nói, rơi mất giấy tờ phải làm lại kịp thời, thế nên có thể làm lại."

"Chậc."

Làm Trần Vũ bật cười, vỗ lên đầu cậu một cái, "Em hiểu cũng nhiều phết đấy nhỉ?"

"Thế em muốn gì?"

Cố Vi chớp mắt, lông mi vẫn ướt nhẹp, cậu nhìn trái ngó phải, sau đó sáp đến ghé bên tai Trần Vũ nói thầm, "Anh, anh trực tiếp đưa em về đi, len lén thôi, không cho chị Tiểu Lan biết."

Trần Vũ: "..."

"Sau đó sáng mai lại đưa em về, em ở cùng một phòng với Thu Thu, ngày nào cậu ấy cũng ngủ như heo, sẽ không biết đâu."

Trần Vũ: "..."

"Buổi sáng sau khi đưa em về, thì anh giả vờ là vừa sáng sớm đã đến đón em đi chơi, buổi tối lại đưa em về, sau đó đợi sau khi chị Tiểu Lan kiểm tra phòng xong lại lén lút đưa em đi, như thế chúng ta có thể ở bên nhau suốt rồi?"

Trần Vũ đã không còn tìm được từ ngữ nào để hình dung tâm trạng ngay lúc này.

"Có được không ạ!"

Đôi mắt Cố Vi long lanh, "Anh ơi?"

...Đứa bé này quả thực đủ quấn người, Trần Vũ vô cùng dao động.

"Cái gì nhỉ."

Anh nói mà tự mình còn cảm thấy muốn cười, "Chuyện này ấy à, chẳng có gì là không thể để người khác thấy cả em biết không, hai chúng ta cho dù có ở một chỗ với nhau, cũng, cũng chỉ là ở thôi,... Em lén la lén lút như thế, rất là..."

Rất là ấy.

Rất giống như, anh rõ ràng là chính nhân quân tử, không hề có nửa chút suy nghĩ xiêu vẹo nào, nhưng một khi làm như vậy thì sẽ không nói rõ ràng được nữa.

"Em biết chứ! Nhưng tại chị Tiểu Lan không đồng ý mà!"

Cố Vi thấy Trần Vũ không đồng ý, lại bắt đầu hoảng sợ, hai tay nắm chặt áo Trần Vũ, cánh mũi tủi thân trực tiếp cay xè.

Cay mãi cay mãi tự nhiên nhớ ra gì đó, hỏi, "Í? Thế chị ấy rốt cuộc tại sao lại không đồng ý nhỉ?"

Trần Vũ: "..."

Còn có thể tại sao, sợ anh mưu đồ bất chính với thằng nhóc này chứ gì.

Thủ tục còn chưa làm, không tin tưởng anh cũng bình thường, điểm này thật ra không thể bắt bẻ.

Nhưng anh không cách nào giải thích loại chuyện như thế này với Cố Vi.

"Được rồi đừng quậy."

Trần Vũ gỡ hai bàn tay Cố Vi trên người mình ra, "Nghe lời, mấy hôm nay cứ ở bên này, quả thực không được thì ban ngày anh tan làm xong có thể đến thăm em, em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không bỏ rơi em."

Cố Vi không nói chữ gì, cụp mí mắt xuống, chiếc miệng nhỏ méo xẹo, nước mắt đột nhiên từng giọt nối tiếp nhau rơi ra ngoài.

Bàn tay bị Trần Vũ gỡ ra trống rỗng, không có tới nửa điểm dựa dẫm.

"Chậc."

Chân mày Trần Vũ nhíu lại, vội vàng lau nước mắt cho bé con, "Sao lại khóc rồi?"

"Được rồi được rồi đừng khóc nữa, có gì nói tử tế."

"Em sợ anh không đến, sợ anh hối hận rồi, không cần em nữa..."

Cố Vi trực tiếp ngồi xổm xuống, ôm chân vùi đầu vào đầu gối.

Thế này thì lại không cùng một đẳng cấp rồi, mắt Trần Vũ nhìn chằm chằm lên đỉnh đầu đứa bé một lúc, bất đắc dĩ thở dài một hơi.

"Em không tin tưởng anh?"

Cũng điên rồi, anh vậy mà lại đang thảo luận đến vấn đề tin tưởng giữa hai người với một thằng nhóc.

Cố Vi thành thực gật đầu, "Bởi vì người lớn toàn nói dối."

"..."

Trần Vũ nghẹn lời, sững sờ mất mấy giây.

Anh hít sâu vào một hơi, dùng sức bóp bóp mi tâm, tay còn lại đặt lên đầu Cố Vi nhẹ nhàng xoa tóc cậu, "...Thôi được rồi."

"Em làm như em nói."

Bàn tay to lớn nâng cằm đứa bé lên, trợn mắt nói với cậu: "Nhưng anh nói rõ với em, anh là thật sự muốn nuôi em, nếu không cũng sẽ không chơi trò này với em."

"Còn nữa, lát nữa lanh lợi lên chút, đừng có để chị Tiểu Lan của em biết, nhỡ đâu chị ấy biết được là anh không thể nào nhận nuôi em nữa đâu, hiểu chưa?"

Cố Vi lập tức biến thành vẻ mặt khác, thần thái vui vẻ phấn chấn, trực tiếp nhảy lên, "Vâng!!"

"Cảm ơn anh, anh là tốt nhất!!"

"?"

Trần Vũ quả thật là kinh ngạc đến ngây người, bé con này vừa nãy khóc thành như vậy, chắc không phải là giả vờ đấy chứ?

"Được rồi, suỵt..."

Anh theo bản năng vỗ mông Cố Vi một cái, "Thấp giọng một chút, đừng để chị Tiểu Lan của em nghe thấy, đi đi..."

"Em biết em biết!"

Cố Vi lau nước mắt, "Vậy em vào phòng trước, anh, anh mau đi đến cái cửa sổ ở sát mé bên nhất dưới tầng một đợi em, chị Tiểu Lan sẽ khóa trái, đợi lát nữa bế em ở đó."

Trần Vũ: "..."

Cố Vi đã quay người đi vào trong cửa khách sạn, đi một bước ngoảnh đầu ba lần, sốt ruột không chịu được, "Ai da anh mau đi đi, mau đi đi..."

"Biết rồi."

Trần Vũ nhấc chân lên đá đá mông cậu, "Mau về đi, nói nhiều ghê."

Cố Vi cười hi hi, nhảy chân sáo đi vào, Trần Vũ tâm trạng phức tạp vòng ra bức tường bên ngoài khách sạn đi sang hướng được chỉ, mấy lần liền dừng lại tự hỏi bản thân có phải mình có bệnh gì không. Anh đường đường là đội trưởng đại đội Cảnh sát Nhân dân, cảnh ti cấp một, còn là cấp chánh khoa... Sao lại chơi trò này với một học sinh cấp một?

Quái nhỉ,... sao lại giống yêu đương vụng trộm thế này?

Theo bản năng ngước mắt lên nhìn trời, bầu trời đen xì một mảng, một vầng sáng khác thường treo trên bầu trời.

"Khụ..."

Nhớ đến vầng trăng nhỏ mà Cố Vi nói, lúc đó là vì an ủi bạn nhỏ, anh còn ám chỉ với Cố Vi rằng vầng trăng chính là đại diện cho bố mẹ, bây giờ trái tim Trần Vũ tự nhiên đập thịch một cái.

"...Cái gì nhỉ."

Trần Vũ nhìn trăng nói, "Anh chị, em... em thật sự không có ý gì khác, hai người phải tin em."

"Cố Vi là con của anh chị, anh chị nhất định là hiểu nó, em chỉ là sợ nó khóc."

Cảnh ti chánh khoa cấp một nào đó ngồi ngoài cửa sổ khách sạn cho muỗi ăn nửa tiếng đồng hồ, đợi tới mức suýt ngủ quên mất.

Đỉnh đầu đột nhiên truyền tới hai tiếng "cộc cộc", cả người Trần Vũ giật thót, bỗng nhiên mở bừng mắt.

Tiếng này hơi giống lúc trước cứu Cố Vi, anh bị giật mình tỉnh táo, quay đầu lại thấy thằng nhóc vẫn đang yên ổn, không bị thương cũng không thiếu cánh tay gãy khúc chân nào, đang cưỡi trên cửa sổ vất vả trèo ra ngoài, giây phút đó trái tim Trần Vũ lại vững vàng hạ xuống, thở một hơi nhẹ nhõm.

"Em chậm chút, đừng có ngã."

Anh đưa tay lên nắm lấy eo Cố Vi, nhẹ nhàng xách cậu lên, sau đó kéo rèm cửa vào, lại nhẹ nhàng đóng cửa sổ.

Nghĩ một lát, Trần Vũ lấy chiếc kẹp mang theo trong người cài xuống mép dưới cửa sổ hai cái, như vậy cửa cũng sẽ không bị người khác mở ra từ bên ngoài.

Heo con Thu Thu đang say giấc nồng, sáng mai đưa Cố Vi về còn phải mang đồ mở khóa...

Mẹ nó,...càng giống lén lút yêu đương rồi.

"Sao em lại quấn người thế?"

Anh xách Cố Vi đi ra hướng để xe.

Cố Vi cong môi lên, "Sợ anh không cần em."

Trần Vũ bất đắc dĩ cười, lắc lắc đầu không nói gì nữa.

...

Chỗ Trần Vũ ở cách chỗ anh đi làm rất gần, là khu vực người nhà của phân cục cảnh sát Nam Loan, trong tình trạng tầm nhìn tốt, có thể đứng trong phòng khách nhà mình nhìn thấy phòng làm việc.

Tầng lầu trong tiểu khu đều khá thấp, nhưng được cái vị trí khá tốt, trên dưới trước sau đều không có nhà cao ốc cao tầng, thế nên không có góc chết khuất ánh sáng.

Hơn nữa tiểu khu này là khu vực nhà ở học tập, các trường học gần đây từ mẫu giáo tới cấp ba đều có, lúc Trần Vũ đưa Cố Vi lên lầu đã nghĩ xong nên cho đứa nhỏ học ở trường nào rồi.

Thật ra càng nghĩ kỹ, anh ngược lại càng có sức mạnh, tuy Châu Minh Hạo nói đúng, nuôi trẻ con tốn tiền, nhưng ít nhất anh có nhà và xe mà gia đình để lại, thiết bị đầy đủ, tương lai cố gắng thêm chút nữa, thăng lên cảnh đốc, tiền lương nhất định sẽ tăng.

Sau khi mở cửa Trần Vũ đột nhiên ý thức ra một chuyện, trong nhà lộn xộn quá, một mình anh độc thân bền vững, ở một mình, một tuần dọn dẹp nhà cửa được một lần đã xem là chăm chỉ rồi, thời gian trước bận rộn, nhà cửa đã hơn hai tuần chưa dọn dẹp.

Trên bàn trà ngoài phòng khách có thuốc lá hút thừa và mì ăn liền chưa kịp thu dọn, ban công còn đặc sắc hơn, quần lót tất tai quần áo giặt xong, tất cả đều được phơi trên dây, anh không có thời gian thu lại.

Nhìn ra Cố Vi có chút kinh sợ, hiếm thấy Trần Vũ ngượng ngùng, anh cười hỏi, "Hối hận đi theo anh chưa?"

Cố Vi lập tức lắc đầu, cố gắng hết sức nghiêm túc nói, "Anh, chỗ này của anh ngăn nắp ghê, thật đó."

"Nhà em mới bừa bộn, là anh chưa thấy thôi!"

Trần Vũ: "..."

Anh cảm ơn em đã an ủi anh.

"Được rồi em đi tắm trước đi, anh thu dọn qua loa một chút, không còn sớm nữa, xong xuôi mau chóng đi ngủ."

Anh đẩy Cố Vi đi vào nhà tắm, "Tối nay em ngủ với anh trước, trong nhà không có chăn nệm dư, a hình như, khăn mặt với bàn chải đánh răng dư cũng không có,... Được rồi đợi lát nữa anh xuống mua, nhưng chăn nệm phải ngày mai, em tắm trước, bây giờ anh đi mua luôn."

Cố Vi mấp máy môi muốn nói, lại bị Trần Vũ ngắt lời, "Phanh lại, anh biết em muốn nói gì. Anh phát hiện thằng nhóc nhà em cảnh giác khá cao đấy, anh đã dẫn em về nhà rồi, vẫn còn sợ anh không cần em nữa??"

"Nghĩ gì thế hả, anh còn có thể đi luôn không về, không cần cả nhà nữa à??"

"Mau chóng tắm táp đi!"

Cố Vi ngẩn người, "...Dạ."

Cũng đúng, đã tới nhà anh rồi, chạy được hòa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net