Chương 4-A

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"..." Sau một khoảng thời gian im lặng dài đằng đẵng, Trần Vũ đột nhiên không nhịn được phì cười, quay đầu không biết làm thế nào nhìn Cố Vi.

"Con hình dung kiểu dở hơi gì thế hả." Anh vỗ lên gáy Cố Vi một cái, "Nín ngược nước mắt vào trong cho ba."

Cố Vi khịt mũi nén khóc, nhưng vẻ mặt vẫn tràn đầy bi thương, "Huhu..."

Trần Vũ nghĩ một lát hỏi, "Sáng nay cũng có?"

Cố Vi rất sợ hãi, cậu không biết có phải mình đã mắc bệnh không, rất lo lắng sẽ bị ba Trần đưa đi bệnh viện, hơn nữa nếu như đi bệnh viện, bác sĩ sẽ bắt cậu phải cởi quần ra khám sao... Như thế thì xấu hổ chết đi được.

Thế là theo bản năng muốn nói dối, nhưng lần này quần trong dính nhem nhép cả, bảo không sao lát nữa tìm cơ hội thay quần kiểu gì đây? Hơn nữa nhỡ đâu là chứng bệnh hiểm nghèo gì, để kéo dài chẳng phải là chết nhăn răng ra à...

Cậu hít sâu một hơi nhắm mắt lại, lại mở mắt ra, biểu cảm oanh liệt như đi vào chỗ chết, nhìn sang Trần Vũ, lại ngồi thẳng dậy, trực tiếp cởi quần sịp ra.

"Chính là cái này." Cố Vi lấy tay chỉ cho Trần Vũ xem, một vũng ướt nhẹp, thấm cho vải quần ướt đến mức trở nên đậm màu, bên mép thậm chí đã có dấu hiệu khô trắng lại, "Con bị làm sao thế ba Trần..."

Yết hầu Trần Vũ nghẹn lại, quả thực không kịp đề phòng.

Đầu cũng muốn to ra luôn, anh dùng sức bóp mi tâm một cái mới nói, "Thay cái khác đi, đi ngay bây giờ!"

"Nhưng mà..." Cố Vi luống cuống ngồi im tại chỗ không cử động, thế mà lại bắt đầu tủi thân, ba Trần không quan tâm cậu, mặc kệ cậu, cậu đã mắc bệnh rồi còn hung dữ với cậu về chuyện cậu làm bẩn quần chíp.

"Nhưng con đã thế này rồi mà!"

Trần Vũ: "..."

"Ba kêu con thay cái khác con nghe thấy chưa?"

Cố Vi hung hăng trợn mắt với anh, hơi thở phập phồng lên xuống, môi suýt chút vểnh lên tận trời, vừa tủi thân vừa giận dỗi.

Sau khoảng thời gian đối địch ngắn ngủi, lại là học sinh tiểu học thua trận trước, trề môi ra lẩm bẩm xoay người xuống giường đi thay quần chíp. Nhưng đang tức giận nên to gan lớn mật, vừa nhảy xuống giường liền trực tiếp quăng chiếc quần sịp bẩn trong tay mình lên đầu Trần Vũ, còn cực kỳ dùng sức quay về phía anh, "Hứ!!"

Hứ xong liền xoay người chạy mất, tức nhưng vẫn sợ.

Trần Vũ cả kinh, nhanh tay lẹ mắt tránh được, trong nháy mắt đó đến cả câu nói bậy anh cũng văng ra luôn, vẫn may quần lót không trực tiếp bay lên trên mặt, chỉ sượt qua trán rồi rơi thẳng lên gối.

Trần Vũ hơi thở bất ổn nhìn chiếc quần sịp có hình hoạt hình ở trên gối, mấy giây sau, anh gắng sức nhắm mắt lại một lát.

Bức bí trong lòng, bị làm cho tức.

Anh túm chiếc quần sịp đứng dậy đi sang phòng bên cạnh, sắc mặt đen xì, "Ba con mẹ nó chứ đúng là chiều con quá rồi."

Cố Vi vừa thay quần xong, nằm bò trên giường mình chơi với Tiểu Bảo Thạch, chu môi lên nói, "Ba Trần chửi bậy."

"Đem giặt cái đồ con thay ra đi." Trần Vũ ném quần sịp lên giường cậu, quay người đi đến đầu cũng không ngoảnh lại.

Cố Vi nhìn chiếc quần sịp bẩn một cái, phắt cái trở mình ngồi dậy, vừa kinh hãi vừa không tưởng tượng nổi. Ba Trần... Ba Trần sao thế! Sao đến bây giờ vẫn còn quan tâm chuyện quần áo có bẩn hay không chứ?

"Ba thật sự mặc kệ con!" Cố Vi la lên một tiếng, "Con bị bệnh rồi đó!!"

Ngoài cửa trống không chẳng có tiếng gì vọng lại, Cố Vi hoàn toàn bại trận, mê mang cực điểm... Cậu ôm Tiểu Bảo Thạch ép mèo con phải đối mắt với mình, vừa diễn sâu vừa khoa trương tố cáo với nó, "Cảnh sát thối không quan tâm con trai, bố dượng của tao không quan tâm tao nữa rồi!!"

Tiểu Bảo Thạch cụp mí mắt xuống, biểu cảm rặt một vẻ sắp buồn ngủ chết đến nơi, không cho cậu được bất cứ sự hồi đáp nào có giá trị.

"..." Hết sức rồi hết sức rồi, Cố Vi chu môi lên bỏ mèo con xuống, buồn bã thở dài một hơi.

Cuối cùng vẫn hậm hực vào nhà vệ sinh giặt quần sịp, ngồi xổm trên mặt đất vừa giặt vừa nghịch bọt xà phòng trong chậu, còn thề là cả ngày hôm nay đều sẽ không để ý đến ba Trần nữa.

"Giặt xong thì qua đây." Giọng Trần Vũ vang lên trong phòng khách, "Cho con xem cái này."

Cái gì? Cố Vi theo bản năng quay đầu thò dài cổ ra nhòm, nhưng lại lập tức rụt về.

Hứ, cậu vểnh môi lên nghĩ, phớt lờ phớt lờ cứ phớt lờ, con thèm vào quan tâm ba có cái gì!!

Trần Vũ nhìn chằm chằm vào sau đầu đứa nhỏ quan sát một hồi, cười nói, "Còn có cả bánh mì nhỏ vừa mới nướng xong, vừa ăn vừa xem?"

"A..." Sao lại như thế? Sẽ khiến cậu rất là khó xử đó.

"Ai da được rồi..." Cố Vi bất giác tăng nhanh tốc độ vò quần sịp trong tay, vừa vò vừa tự lẩm bẩm một mình, "Thế lại xem xong rồi phớt lờ ba Trần sau vậy!"

Mỗi năm đơn vị Trần Vũ đều sẽ phát hành một bộ phim giáo dục liên quan đến chủ đề "Bảo vệ an toàn cá nhân", nội dung bao gồm đề phòng trộm cắp, phòng tránh lừa đảo vân vân, trong đó còn có một một module dành riêng cho các vấn đề an toàn tiềm ẩn của học sinh tiểu học và trung học, bên trong vừa hay có nội dung liên quan đến giáo dục giới tính.

Bây giờ sự coi trọng của xã hội đối với việc giáo dục giới tính đang được nâng cao rộng rãi, Trần Vũ quả thực đã muốn mở video cho Cố Vi xem từ lâu rồi, nhưng con cái nhà mình, bao giờ cũng thấy nhìn thế nào cũng đều rất bé bỏng, anh vẫn cảm giác Cố Vi vẫn là nhóc con bé xíu năm xưa, tận tới hôm nay Cố Vi nói chuyện này với anh, anh mới bàng hoàng nhận thức ra rằng, nhóc con đã lớn rồi.

Có thể tâm trí vẫn còn nhỏ, nhưng cơ thể đã bước vào giai đoạn dậy thì, trong lòng Trần Vũ trào lên một cảm giác khó hiểu, vừa vui vẻ, vừa buồn bã.

Lớn rồi, còn là anh nuôi lớn nữa, cảm giác hạnh phúc và đạt được thành tựu này người ngoài căn bản không thể cảm nhận được, trái tim phút chốc dâng lên thật đầy. Nhưng một mặt khác, lớn lên rồi liệu có phải cũng có nghĩa là sẽ dần dần xa cách về mặt tình cảm không.

Người ta đều nói sau khi trẻ con bước vào giai đoạn dậy thì sẽ phản nghịch, thay đổi, có chuyện gì cũng không nói với bố mẹ nữa, có nhà thậm chí còn giương cung bạt kiếm như kẻ thù với nhau, Trần Vũ vô duyên vô cớ cay mũi một trận... Anh vẫn có chút không tưởng tượng nổi dáng vẻ bé con dính người biến thành thiếu niên Chūnibyō lạnh lùng.

*Chūnibyō là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học Nhật Bản (tương đương lớp 8 ở Việt Nam). Tại Việt Nam, chūnibyō đôi khi còn được gọi là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi dậy thì". (theo google)

Chậc... Lớn rồi liệu có ghét bỏ anh không, anh phát hiện hình như căn bản không thể nghĩ sâu hơn, chuyện còn chưa thấy bóng dáng đâu đã bắt đầu buồn rồi.

"Làm cái gì thế." Trần Vũ bị chính mình chọc cười, tự giễu lắc lắc đầu, kiểu người giống như anh vậy mà cũng có ngày đa sầu đa cảm.

"Xong chưa?" Trần Vũ lại hỏi lần nữa.

"Đến đây đến đây." Cố Vi vừa giặt giũ phơi phóng xong, thoa kem dưỡng da tay nhảy tung tăng tới, bàn tay nhỏ bé mũm mĩm, dính nhép mềm mại trực tiếp chào hỏi thẳng lên mặt Trần Vũ, hai bàn tay cùng nhau nhào nặn hai má ba Trần, "Thơm không thơm không?"

Chân mày Trần Vũ nhăn lại, vỗ cậu một cái, "Bỏ tay ra."

"Cứ không bỏ." Cố Vi cong mông lên uốn qua uốn lại, lại phủ tay lên miệng và mũi Trần Vũ, "Ba ngửi xem thơm không!!"

Kem dưỡng da tay vị dâu tây, mùi quả rất nồng, mỗi lần bôi xong đều nhất định đòi ba Trần cậu ngửi, Trần Vũ cũng rất bất lực, không biết làm thế nào cũng không có chiêu gì, anh trực tiếp cắn lên bàn tay mũm mĩm kia một cái, "Thơm!"

"Ya!" Cố Vi bị đau, vội vàng rụt tay về, giận dỗi trừng mắt với Trần Vũ.

"Ba cắn con!"

"Cứ cắn đấy làm sao nào?" Trần Vũ cong môi lên cười, mặt đầy vẻ lưu manh, "Con làm gì được ba?"

"Con...con..." Cố Vi tức mà không có cách nào, "con" cả nửa ngày, tự nhiên thò tay sang, nhẹ nhàng dán lên môi Trần Vũ, ranh ma cười một cái, "Con có thể cho ba cắn miếng nữa."

Trái tim Trần Vũ đập thịch một cái vô cùng quỷ dị, theo bản năng di chuyển môi sang chỗ khác. Nhưng Cố Vi lại vẫn muốn dán lên trên, lần này anh dứt khoát gạt tay thằng nhóc ra, "Biến ngay."

Anh nói, "Thối chết đi được, đem ra chỗ khác."

"A!!" Cố Vi vốn dĩ đã dễ giận dỗi, chớp mắt đã bị chọc giận, "Ba mới thối, ba thối!!"

Cậu đưa tay lên mũi mình ngửi, "Rõ ràng không thối, con thơm, ba mới thối! Ba thối!!"

Trần Vũ cạn lời trực tiếp tránh về sau, "A được được được, ba thối, ba thối. Con thơm nhất, con thơm chết đi được."

"Được rồi, qua đây xem video đi."

Cố Vi không đi sang, gò má phồng lên như một con cá nóc vậy, vẫn đang giận, khuôn ngực phập phồng lên xuống, nhưng tủi thân nhiều hơn, ba Trần hôm nay đáng ghét ghê, không quan tâm đến cậu, còn bắt nạt cậu.

"Ba hết yêu con rồi." Cậu nói.

Trần Vũ: "?"

Đây lại cái gì với cái gì thế??

"Đâu có đâu, ba nói con thơm rồi còn gì."

"Vừa nãy bảo con thối."

"..." Trần Vũ bất lực nhắm mắt lại một cái, cánh tay hướng sang phía Cố Vi vẫy vẫy, "Đưa cái móng sang đây."

Cố Vi mặt mày tủi thân đặt tay vào trong tay anh, Trần Vũ nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay nhỏ bé của cậu một lúc, thở dài một hơi, sau đó nhanh chóng cầm áp lên môi một cái thật nhanh rồi bỏ ra, "Thơm."

Anh bỏ Cố Vi ra, mắt nhìn thẳng dùng chuột ấn mở video, "Lần này được rồi chứ?"

"Hi hi thế còn tàm tạm." Cố Vi lại vui vẻ rồi, cười híp mắt nhào vào lòng Trần Vũ, theo bản năng muốn ngồi lên đùi anh, "Xem gì xem gì, tập mới của Thám tử lừng danh Conan hả?"

Trần Vũ mặt không biến sắc đẩy cậu ra khỏi lòng mình, di chuyển sang chiếc ghế nhỏ bên cạnh, "Thám tử lừng danh cái đầu con ấy Thám tử lừng danh, im miệng xem tử tế!"

Cố Vi quay đầu lại lườm anh, "Tiểu Trần, hôm nay ba thật sự rất quá đáng."

"Chậc." Trần Vũ nhấc chân đạp cậu một cái, "Mau xem cho ba, đừng ép ba đánh con."

Cách trình bày của video đều là dạng hoạt hình, một số hình ảnh còn dùng động vật nhỏ làm vật thay thế trừu tượng, ví dụ như gà con. Lời mô tả cũng rất thông dụng dễ hiểu, ban đầu Cố Vi vẫn còn buồn vì Trần Vũ, kết quả xem mãi xem mãi, sự chú ý đã bị hút mất.

Thật ra Trần Vũ có hơi thấp thỏm, anh tưởng tượng ra rất nhiều những câu hỏi mà Cố Vi có thể hỏi trong lòng, ví dụ như tại sao lại cứng này, tinh trùng dùng để làm gì các thứ, Cố Vi tập trung tinh thần xem, anh thì điên cuồng tìm kiếm câu trả lời có thể trả lời được trên điện thoại, mười phút sau, Cố Vi xem xong rồi, ngây người nhìn chằm chằm vào màn hình trống rỗng đang tạm dừng.

A thế này...là phản ứng gì thế.

Bị dọa sợ rồi à? Trần Vũ nghĩ một lát, thử vỗ vỗ lưng cậu hỏi dò, "Sao thế?"

Cố Vi quay đầu nhìn anh, đôi mắt to tròn mờ mịt chớp chớp, câu hỏi đầu tiên cậu lên tiếng hỏi là, "Thế nên thật ra con không bị bệnh à?"

Trần Vũ ngây người, vỗ lên sau đầu cậu một cái, "Phí lời, ai bảo con đó là bị bệnh?"

"Á..." Cố Vi chu môi lên một cái, "Thế thì tốt."

Sau đó dang rộng hai tay chui vào lòng Trần Vũ muốn ôm một cách tự nhiên, "Vậy con xin lỗi, ba Trần."

Cậu ngẩng đầu lên nhìn cằm Trần Vũ, "Vừa nãy con tưởng ba không quan tâm đến con nữa, mới giận dỗi ném quần chíp thối lên người ba... Ba có thể đừng giận con hông?"

A, phản ứng đầu tiên của thằng nhóc vậy mà lại là cái này? Trái tim Trần Vũ có chút ngạc nhiên và vui mừng, vô duyên vô cớ ấm áp một trận.

Anh cười trêu bé con, "Quần chíp thối?"

"Không phải con bảo là con thơm à?"

"Hả?" Cố Vi chẳng hiểu kiểu gì nhìn anh, "Con bảo là tay thơm mà, cũng có bảo quần sịp đâu, ba Trần ba ngửi quần sịp của con rồi?... Ai da."

Cậu ôm đầu kêu, "Đauuuu!!" Vừa bị Trần Vũ đánh cho một cái.

"Con im miệng bớt nói lại cho ba."

Cố Vi: "..."

Người lớn sao lúc nào cũng sớm nắng chiều mưa thế??

"Được rồi nói chuyện chính." Trần Vũ lại lần nữa nhấc cậu ra khỏi lòng mình đặt lên trên ghế, "Video xem đã hiểu chưa?"

"Hiểu rồi ạ." Cố Vi vừa đắc ý vừa tự tin, "Tất nhiên là hiểu!"

"Vậy con...còn có vấn đề gì muốn hỏi không?"

"Ờm..." Cố Vi đảo mắt nhớ lại một lát, đột nhiên mím môi lại cười.

Cười gian chết đi được, mắt cũng híp thành một đường nhỏ xíu, "Ba Trần..."

Mắt cậu liếc về phía đũng quần Trần Vũ, "Ba cũng có lông à?"

Video nói sau khi trưởng thành sẽ có nhiều lông hơn, Cố Vi liền nghĩ đến Tiểu Bảo Thạch, sẽ có nhiều lông giống như Tiểu Bảo Thạch ư? Thế thì cũng đáng yêu quá đi mất, không hề đáng sợ chút nào mà.

Lẽ nào chỗ đó của ba Trần cũng đáng yêu như vậy?

Trần Vũ "chậc" một tiếng, giữ lấy cằm cậu quay sang chỗ khác, không cho cậu nhìn, "Con có thể hỏi cái gì bình thường được không?"

"A?" Cố Vi ngây người, không hiểu lắm nhìn anh, "Câu hỏi này không bình thường ạ?"

"Không bình thường."

"Xí." Cố Vi cong môi lên trừng mắt với anh, "Nhỏ nhen."

Trần Vũ: "..."

Không nói với cậu thì thôi, sau này cậu sẽ tự lén nhìn! Cố Vi giận dỗi một lát, lại hỏi, "Thế ba Trần cũng sẽ cứng sao?"

Trái tim Trần Vũ đập bịch một cái, cau mày lại đối mắt với Cố Vi mấy giây.

Anh hít thở sâu điều chỉnh cảm xúc một chút, nói với mình rằng đừng nghĩ nhiều, trẻ con tò mò thôi. Hơn nữa vốn dĩ là giáo dục giới tính, nếu như giấu giếm nghẹn họng không dám nói, trái lại chẳng có ý nghĩa gì.

"Có." Trần Vũ mặt không biểu cảm nhìn Cố Vi, "Phản ứng sinh lý bình thường."

"Wa..." Cố Vi lập tức bụm chặt miệng, ngạc nhiên đến mức mắt cũng mở to hẳn một vòng, "Thế sao con không phát hiện ra?"

Trần Vũ: "..."

Cười chết, còn có thể để thằng nhóc nhà con phát hiện ra hả.

"Thế ba Trần cũng sẽ di tinh??"

"..." Trần Vũ cắn răng hàm sau một cái, khó khăn nói tiếp, "...Ừm, tầm mười tuổi thường xuyên bị, giống như con bây giờ ấy, lớn rồi là hết..."

Anh nói một lúc thấy có chút phiền não... Mẹ kiếp, anh trừng mắt hỏi Cố Vi, "Rốt cuộc vừa nãy con có xem video không thế?"

Hỏi mấy vấn đề mà video rõ ràng đã nói rất rõ ràng rồi.

"Xem rồi ạ." Cố Vi ngây người, đôi mắt to tròn thuần khiết nhìn anh, "Nhưng cô giáo bảo, học tập phải kết hợp giữa lý luận và thực tiễn."

Da đầu Trần Vũ phát tê, "Con còn biết lý luận, biết cả...thực tiễn??"

Từ vựng cao cấp như vậy là thứ mà học sinh tiểu học có thể nói ra sao??

Cố Vi chẳng hiểu mô tê gì nhìn anh, "Con là học sinh tiểu học chứ có phải mù chữ đâu."

Trần Vũ: "..."

"Còn gì muốn hỏi nữa không, hỏi hết một lần đi."

"Ờm..." Cố Vi nghĩ tới nghĩ lui, "Tạm thời hết rồi."

Trần Vũ thở dài một hơi nhẹ nhõm, tắt máy tính đi, lúc đứng dậy đang định đi vào bếp làm ít đồ ăn sáng lại nghe thấy Cố Vi hỏi, "Thế lông sẽ mọc dài đến mức nào ạ? Biến lớn lại là lớn bao nhiêu? Sau khi ngóc đầu dậy lúc đi tiểu không phải là tiểu lên mặt à? Ha ha ha ha ha ha ha ha ha"

"......................"

Cả đời này Trần Vũ chưa bao giờ cạn lời đến thế.

Hít nhẹ vào một hơi, anh bình tĩnh ôn hòa nhìn Cố Vi nói, "Con trai ngoan, đừng hỏi nữa, đợi con lớn lên rồi là sẽ biết hết thôi."

Hiểu nguyên lý sinh lý là được, còn những cái khác, thật sự không cần thiết phải tỉ mỉ thế.

Dù sao bản thân cậu cũng có đủ cả, từ từ lớn lên rồi sẽ biết rốt cuộc là chuyện gì thôi.

............

Buổi lễ tốt nghiệp năm lớp sáu, Cố Vi đại diện học sinh lên bục phát biểu, Trần Vũ - người luôn bận không thấy tăm hơi đâu lần này cũng đã đến. Anh ngồi ngay dưới bục, cùng với tất cả phụ huynh của lớp tốt nghiệp cùng nhau chứng kiến con cái nhà mình thuận lợi thông qua cánh cửa đầu tiên của con đường học dài đằng đẵng.

Trần Vũ xin nghỉ nửa ngày để tới, bất kể thế nào, buổi lễ ý nghĩa như thế này không thể nào bỏ lỡ, huống hồ nhóc con nhà anh sẽ lên bục phát biểu, anh phải đến xem xem.

Tuy Cố Vi vẫn chưa lấy được vị trí đầu tiên của toàn khối, nhưng lần tuyển chọn học sinh ưu tú này không chỉ xét mỗi thành tích, các thầy cô kết hợp cả với biểu hiện hằng ngày của những bạn học sinh ưu tú, cùng với nhân duyên trong cuộc sống học sinh của họ để lựa chọn, cuối cùng chọn Cố Vi.

Đứa nhỏ này lạc quan phóng khoáng, thích cười thích quậy, không giống với tính cách đứa trẻ đã trải qua đau thương một chút nào. Bình thường các thầy cô thảo luận đến Cố Vi, đều sẽ không hẹn mà cùng nói đến Trần Vũ, mọi người đều cảm thấy là công lao của cảnh sát Trần, tuy rằng tuổi tác nhỏ, không ngờ lúc nuôi con lại rất có bài bản.

"Cô Giang," Tháng bảy nắng như đổ lửa, cô Lưu giáo viên chủ nhiệm cầm quyển điểm danh làm quạt, nghiêng vai đụng đụng vào Giang Nam, giáo viên tiếng Anh đứng bên cạnh, "Chuyện của em với cảnh sát Trần thế nào rồi?"

Giang Nam theo bản năng nhìn lên Trần Vũ đang ngồi ở hàng ghế phụ huynh đằng trước.

Trước mắt vừa hay là phần phát biểu của Cố Vi, Trần Vũ đang lấy điện thoại quay lại, hơi hơi nghiêng người, ánh mắt vẫn luôn rơi trên bóng người đứng trên bục phát biểu, dù cho có nhìn từ góc nghiêng, cũng có thể trông thấy khóe miệng anh chứa ý cười.

"Thật dịu dàng." Giang Nam nhún nhún vai, cũng cười một cái, "Chắc cũng chỉ dịu dàng như vậy với con trai anh ấy thôi."

"Ha?" Cô Lưu bị cô chọc cười, "Em đây là nói cái gì thế? Người ta nhất định là yêu con trai rồi, em còn ghen với Cố Vi à?"

"Ai da không phải," Giang Nam có chút ngượng ngùng cười, "Ý em là...rất tốt ạ."

"Hai đứa em rất tốt hả?"

Cố Vi trên bục vẫn đang thao thao bất tuyệt đọc bài diễn văn, giọng nói vừa nhanh nhẹn vừa chậm rãi. Đứa bé này tháng trước đột nhiên đến thời kỳ vỡ tiếng, nhưng lại không lập tức biến thành giọng vịt đực như những đứa trẻ khác, ngược lại giọng nói trở nên càng hay hơn, trong lớp không biết có bao nhiêu bạn nữ đều là fan của Cố Vi, cứ hễ ra chơi là vây xung quanh cậu.

Giang Nam nghĩ một lát nói, "Không có ạ, hai chúng em đã thế nào đâu, em đang nói là anh ấy rất tốt."

"Cái gì gọi là đã thế nào đâu?" Cô Lưu có chút tò mò.

"Ai da, thì là, chưa bắt đầu, chẳng có gì cả."

"Không phải chứ?" Cô Lưu có chút ngạc nhiên, "Chị nhớ là, em thích cậu ấy lâu lắm rồi mà, em không chủ động tấn công à?"

"Không ạ." Giang Nam hít vào một hơi, mím môi lại cười, "Em không dám cho lắm."

"Chị không cảm thấy, anh ấy trông rất nghiêm túc ạ?"

"Đúng là có hơi." Cô Lưu không biết làm thế nào bật cười, "Thế nên ban đầu em bảo với chị là thích cậu ấy, chị còn tưởng em đang nói đùa. Người ta đã có một đứa con trai lớn như vậy rồi, chẳng qua chỉ đến đón con gặp phải em mấy lần thôi, sao lại thích rồi cơ chứ?"

"Em cũng không biết." Giang Nam hơi sụp vai xuống, nói đùa rằng, "Có thể chính là kiếp nạn trong vận mệnh của em đấy, em bảo với mẹ em là em thích một người đàn ông đã có một cậu con trai, mẹ em suýt nữa đuổi em ra khỏi nhà."

"Hự..." Cô Lưu ngơ ngác, "Không phải, em thế này?"

"Hai đứa em còn chưa thế nào mà, em đã nói với mẹ em rồi??"

"Chỉ là tạm thời vẫn chưa thế nào." Giang Nam cười một chút, nhìn cô Lưu nói, "Chuyện sau này ai nói chắc được ạ."

"Aiyo, đây là chuẩn bị chủ động tấn công rồi à? Có điều chị phải nhắc nhở em, quy định nhà trường không cho phép chúng ta yêu đương với phụ huynh học sinh đâu, vụng trộm hay yêu đương bình thường cũng không được, em tem tém lại, đừng để bị đuổi việc đấy."

"Cái này tất nhiên là em biết." Giang Nam nhàn nhạt cười, nhếch lông mày một cái, lại nhìn sang hướng của Trần Vũ, "Nếu không chị nghĩ tại sao em mãi vẫn không thể hiện rõ ràng chứ?"

Cô nén cười nhìn lên bục, bài phát biểu của Cố Vi sắp kết thúc rồi, đang đi vào đoạn kết, Giang Nam giơ tay lên chuẩn bị vỗ tay bất cứ lúc nào, nhỏ giọng nói, "Bây giờ Cố Vi tốt nghiệp rồi."

"Wow~ chặt chẽ." Bài phát biểu chính thức kết thúc, cô Lưu cũng cùng tất cả mọi người vỗ tay cho Cố Vi, nói, "Chẳng trách bình thường em quan hệ tốt với Cố Vi thế, lòng vòng cả nửa ngày hóa ra là giải quyết bạn nhỏ trước?"

Sắc mặt Giang Nam hơi thay đổi, nói, "Em đối tốt với Cố Vi là vì bản thân đứa nhỏ rất tốt, thành tích tốt, con người cũng tốt, đứa bé này khiến người ta thương yêu."

Lời này đúng là thật, cô đã dạy tiếng Anh cho Cố Vi hai năm rồi, lúc trước chưa thích Trần Vũ, cô cũng vẫn đối xử rất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net