Chương 5-B

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôn xong lập tức thả ra, tranh thủ trước lúc Trần Vũ nổi giận nhanh chóng dùng ánh mắt thuần khiết cười hi hi nói, "Vậy con cũng yêu ba, ba."

Chữ ba này nói vừa nặng vừa mạnh, gọi cho người ta đến một chút sai cũng không chỉ ra được. Hai tay Trần Vũ siết chặt thành nắm đấm, trừng mắt nhìn Cố Vi không chớp mắt... Có thể nói từ trước đến nay anh chưa bao giờ phẫn nộ như này.

"Sao thế ạ?" Cố Vi lại chu môi lên một chút, làm nũng chui vào lòng Trần Vũ, "Sao ba lại giận nữa rồi?"

"Không phải là ba dỗ con à? Bây giờ dỗ xong rồi, sao ba lại bắt đầu giận nữa vậy?"

"Cố Vi." Ánh mắt Trần Vũ rét lạnh nhìn cậu, "Có phải con cho rằng người khác đều là kẻ ngốc, chỉ mỗi con thông minh thôi phải không?"

Mắt Cố Vi chớp lóe một cái, đột nhiên bật cười, "...Rốt cuộc sao thế ạ?"

"Con vừa hôn chỗ nào của ba?"

"Môi ạ." Cố Vi nghiêng đầu, "Sao thế ạ?"

"Ba là ba của con mà, không được hôn vào môi ba?"

Bọn họ trước giờ đều chưa từng hôn môi.

Trần Vũ bỗng nhiên nhớ tới năm Cố Vi mười hai tuổi, lần vì cô giáo Giang Nam mà quậy với anh, cũng có biểu cảm như thế này, ngây thơ vô hại... Cứ thế đã lừa được anh.

Trần Vũ hừ lạnh một tiếng, "Có lúc ba thật sự không hiểu được con."

"Ba tưởng con hiểu được ba?!" Lúc này thật ra Cố Vi đã có chút hoảng sợ rồi, chẳng qua chỉ cố cứng đầu chống đỡ, già mồm mà thôi... Vừa nãy cậu quả thực tức giận quá, giận muốn chết, thế nên mới không nhịn được hôn lên môi ba Trần một cái.

Nhưng trước mắt xem tình hình này, ba Trần bắt đầu nghi ngờ tâm tư cậu không bình thường rồi, hơn nữa nghi ngờ rất sâu, dường như sắp không giấu nổi nữa...làm sao đây!

Nếu như ải này không qua, ba Trần nhất định sẽ đi yêu đương đó, hơn nữa từ nay về sau đều không thể nào gần gũi với cậu nữa.

Nhưng càng là những lúc thế này, Cố Vi lại càng bình tĩnh một cách kì lạ, cậu nhanh trí nói, "Vốn dĩ hôm nay con còn có bí mật muốn nói với ba cơ, nhưng không ngờ ba lại phiền con như thế, còn cười nhạo con, bây giờ lại nói mấy lời con nghe không hiểu... Được, con không nói nữa, dù sao con cũng không phải do ba đích thân sinh ra, ba thiếu kiên nhẫn cũng bình thường."

"Ý gì?" Trần Vũ bất lực nhìn cậu, vết hằn giữa hai lông mày càng sâu hơn, "Ba cười nhạo con?"

"Đúng vậy." Bây giờ Cố Vi cũng không lo được tới xấu hổ với không xấu hổ nữa, cậu buộc phải nghĩ cách để lấp liếm cho qua lời nói dối này, thế là vô cùng ung dung thản nhiên trừng mắt với Trần Vũ nói, "Đúng là con quay tay rồi, thế thì sao, ba cười cái gì?"

"..." Trần Vũ ra sức nhắm mắt lại một lát, hít sâu vào hai hơi mới mở mắt, dùng hết sức để bình tâm ôn hòa lại mới nói, "Ba không cười nhạo con, quay tay rất bình thường, ý ba là, hi vọng con có thể có chừng mực, chú ý sức khỏe, hơn nữa không cần cảm thấy ngại ngùng xấu hổ vì chuyện này, đây là phản ứng sinh lý bình thường, mỗi người ai cũng đều sẽ trải qua."

"Đây mới là ý của ba." Anh nhấc mí mắt lên, có chút mệt mỏi nhìn Cố Vi, "Nghe hiểu chưa?"

Cố Vi ngơ ngác, "...Vâng" một tiếng.

Phiền chết đi được, thế sao không nói sớm chứ? Cứ phải hung dữ với cậu, chọc cho cậu dựng lông lên, cậu phiền nhất là Trần Vũ hung dữ với cậu, dùng tư thái của một ông bố để hung dữ với cậu, càng lớn, lại càng phiền lúc Trần Vũ đối với cậu như vậy.

... Nếu như vừa nãy nói rõ ràng với cậu từ sớm, cậu có đến mức giận như vậy không?

"Con nói tiếp," Trần Vũ nhìn cậu, chuyện đến nước này, anh vẫn mong chờ Cố Vi có thể đưa cho anh một lý do chính đáng, ít nhất có thể khiến anh tin tình cảm Cố Vi đối với anh chỉ là con trai đối với bố.

Đã ngừng lại hai năm rồi, thật ra anh không nghĩ đến, cũng không dám đối mặt với một kiểu kết quả khác.

Mắt Cố Vi nhẹ nhàng đảo một vòng, nói, "Ba, con có người mình thích rồi."

Trái tim Trần Vũ hơi thắt lại.

"Đây chính là bí mật mà hôm nay con muốn nói với ba, bạn ấy tên là Trương Tuyết, là học sinh mới chuyển vào lớp con hồi khai giảng năm lớp tám." Cố Vi ra vẻ ngại ngùng cười cười, "Bạn ấy trông cực kỳ cực kỳ xinh xắn. Con...con thật sự thích bạn ấy lắm."

Trần Vũ bỗng nhiên ngây ra tại chỗ, mãi nửa ngày vẫn không nói được chữ nào.

"... Ba Trần?" Cố Vi thở ra một hơi, cậu biết mình đã thành công giữ vững cục diện rồi... Chỉ là cái giá của lần nói dối này hơi cao một chút, sau này phải năn nỉ Trương Tuyết mới được, chậc, làm người khó ghê.

Cố Vi lắc lắc cánh tay Trần Vũ một chút, vẫn là ánh mắt vô tội đó, "Ba Trần ba sao thế?"

"À phải rồi, vừa nãy ba nói...không hiểu nổi con, ba...đang nói gì thế ạ, là con đã làm sai chỗ nào rồi sao? À đúng rồi, con hôn lên môi ba có phải không, ai da đấy cũng không phải là con cố ý mà, thì ba vừa mới hung dữ với con, lại dỗ con, con vui vẻ mà, nên cố ý chọc ba chơi đó..."

"Ngủ đi." Một lúc lâu sau, Trần Vũ chỉ nói mỗi câu này.

Cố Vi ngơ ngác nhìn ba Trần nằm xuống, quay người, không nhìn cậu thêm cái nào.

A thế này...?

Là, ý gì chứ...

Cố Vi mười bốn tuổi vẫn chưa biết thông qua nét mặt và động tác để đoán lòng người, cậu cho rằng tuy Trần Vũ đã được cậu ổn định, nhưng bây giờ phản ứng thế này, có thể lại đang giận vì cậu yêu sớm?

Ba Trần ơi ba Trần, sao ba lại thích tức giận thế cơ chứ, Cố Vi quả thực là to đầu.

"Con...con sẽ không yêu sớm đâu ba Trần, ba yên tâm." Cố Vi cũng nằm xuống, ôm lấy Trần Vũ từ phía sau, "Con sẽ học hành đàng hoàng, con chỉ là thích bạn ấy thôi, bọn con nói với nhau rồi, cấp ba mới yêu."

Trần Vũ cười lạnh một tiếng, "Cấp ba thì không gọi là yêu sớm nữa?"

"A?" Cố Vi sững người, "Cấp ba già chết đi được, vẫn tính là yêu sớm?"

Ặc, đừng mắng, con trai cấp hai vẫn thường hay ngứa đòn như thế.

Trần Vũ thở dài một hơi, nằm thẳng người ra. Cánh tay đặt trên vai anh của Cố Vi thuận thế rơi vào lòng anh.

Trần Vũ nắm lấy chiếc cổ tay đó, không nặng không nhẹ xoa nắn, yên lặng thả lỏng bản thân.

Khá tốt mà... Tuy yêu sớm là một vấn đề, nhưng ít nhất, Cố Vi không có tình cảm kia đối với anh.

Trần Vũ không nói được lúc này trái tim anh buồn bực là vì đâu, tình cảm mà bé con dành cho anh không lẫn tạp chất, anh giống như gỡ được gánh nặng, nhưng dường như, lại vì câu nói 'con thích bạn ấy' kia mà trở nên càng nghẹn chặt hơn.

Hoặc là, ông bố bà mẹ nào cũng như vậy nhỉ, Trần Vũ thở nhẹ ra một hơi, nói với chính mình điều này rất bình thường.

Ai có thể bình tâm tiếp nhận bé con mười bốn tuổi mới học đến lớp tám nhà mình yêu sớm cơ chứ.

"Đừng yêu sớm." Trần Vũ nói.

Cố Vi yên lặng lắng nghe, mặc cho Trần Vũ xoa nắn cổ tay mình, "Dạ."

"Học hành tử tế."

"Vâng."

"Còn cả chuyện ban nãy nữa." Trần Vũ đưa một tay ra cho Cố Vi gối đầu, ôm lấy cậu nói, "Ba Trần xin lỗi con."

"Nhưng thật ra cũng không phải muốn hung dữ với con, chỉ là bây giờ con lớn rồi, tuy hai chúng ta là cha con nhưng cũng không thể cứ suốt ngày không mặc quần áo, cái tật này phải sửa."

Cố Vi yên lặng mím môi lại một cái, "...Dạ."

"Hơn nữa có những chỗ không được hôn." Trần Vũ hơi hơi nghiêng mặt sang nhìn cậu, "Biết chưa?"

Cố Vi lại chu môi lên, "...Biết rồi ạ."

"Còn cả tần suất quay tay, đừng có cao quá."

Nói đến cái này Cố Vi vẫn có chút đỏ mặt, cụp mi mắt xuống liếm môi một cái, giọng nhỏ xíu hỏi, "Bao lâu một lần ạ?"

Trần Vũ không nhịn được bật cười, "Con muốn bao lâu?"

"Ờm..." Cố Vi nghiêm túc nghĩ ngợi một lát, "Mỗi ngày?"

"Mỗi ngày cái đầu con ấy!" Trần Vũ tức quá hóa cười, dùng sức búng lên trán cậu, "Cố Vi trong đầu con từ sáng tới tối toàn đựng cái gì thế hả?!"

"A!" Cố Vi ôm đầu trợn mắt với anh, "Đauuuuu!"

"Không được mỗi ngày." Trần Vũ nghiêm khắc nhìn cậu, "Ở tuổi này của con, vẫn còn đang phát triển, nhiều nhất hai tuần một lần."

"...A?" Cố Vi lập tức mở to mắt, "Thế không ổn lắm đâu nhỉ! Thế lúc con muốn thì phải làm sao, nhịn à???"

Trần Vũ quả thực không biết làm thế nào, không nhịn được bật cười thành tiếng, "Con có độc à."

Anh đánh giá Cố Vi từ trên xuống dưới, "Một thằng nhóc như con có thể có nhu cầu lớn đến đâu?"

"A..." Cố Vi ngơ ngác, nhìn anh đột nhiên hỏi, "Vậy ba Trần có không?"

"Ba Trần lớn tuổi rồi, thế nên nhu cầu cũng lớn?"

Hơi thở của Trần Vũ nghẹn lại.

"Hửm?" Cố Vi lay lay anh, "Sao lại không nói nữa rồi?"

"Im miệng!" Trần Vũ vô tình thu cánh tay lại, "Đi ngủ."

"Ai da lại làm sao nữa thế..." Đúng là mất hứng chết đi được, Cố Vi mặt mày ủ dột lay anh, "Ba nói đi chứ, sao lại không nói nữa rồi, ba Trần gần đây ba thật sự cứ sớm nắng chiều mưa ấy, ba...ba có phải là mãn dục không đấy?"

"Trông thấy bàn tay này chưa?" Trần Vũ xòe một bàn tay ra.

Cố Vi: "Trông thấy rồi, sao thế ạ?"

"Một phát này vỗ xuống, mông con có thể sẽ nở hoa."

"......" Cố Vi ngoan ngoãn nằm xuống, "Chúc ngủ ngon, ba."

Trần Vũ cười một tiếng, "Ngủ ngon."

Hai người vẫn ôm nhau ngủ, mấy phút sau, Cố Vi hỏi, "Vậy một tuần ba làm mấy lần?"

Trần Vũ "chậc" một tiếng, mở mắt ra lườm cậu.

"A được được được, không hỏi, không hỏi không hỏi." Cố Vi sợ tới run lên một cái, lập tức nhắm mắt lại ngủ.

Lại mấy phút trôi qua, cậu nói, "Năm lần? Bốn lần?? Hay là sáu lần?? ... Cũng không thể nào là một lần chứ?"

"Mỗi lần ba bao lâu thế, liệu có mỏi tay không? Này con thật sự là mỏi tay lắm luôn, lần sau có thể nào ba giúp con...A!!"

Đau quá, Trần Vũ véo tai cậu.

"Dám nói thêm câu nữa, đêm nay cho con biến sang phòng bên cạnh ngủ."

Má... Thế cũng ức hiếp người ta quá đấy, rõ ràng biết cậu là quỷ nhát gan, cậu sợ!

Cố Vi không phục vểnh môi lên lườm Trần Vũ.

"Vẫn dám lườm ba có phải không?" Trần Vũ chỉ vào cậu, "Được, bây giờ con biến sang bên kia ngủ cho ba, ngay..."

Lời còn chưa nói xong, Cố Vi đã bị dọa sợ rồi, lấy lòng hôn lên kẽ ngón tay Trần Vũ một cái, "Con sai rồi sai rồi, con ngoan ngoãn, không nói cũng không quậy nữa, ngủ ngon ngủ ngon, chúc ba Trần ngủ ngon."

Nói xong liền quay người sang nhắm mắt lại bắt đầu ngủ, "Ba Trần ôm con."

Giống như mọi ngày ôm lấy cậu từ phía sau để ngủ, nhưng hôm nay cậu đợi rồi lại đợi, không đợi được Trần Vũ ôm cậu.

Quay đầu lại phát hiện Trần Vũ đã đi vào nhà vệ sinh, rất lâu vẫn chưa ra ngoài, Cố Vi quậy một buổi tối, buồn ngủ không chịu nổi, cố chống đỡ đợi Trần Vũ quay lại, nhưng cuối cùng ngủ lăn ra mất mà Trần Vũ vẫn chưa về.

...

"Cậu nói cái gì?" Trương Tuyết nhìn Cố Vi như nhìn một tên thần kinh vậy, "Kêu tớ về nhà với cậu??"

Vừa khai giảng lớp chín, để luyện tập khả năng nghe, Cố Vi xem mấy bộ phim tiếng Anh liền, cơ bản đều là phim tình cảm.

Cậu phát hiện một định luật, sau đây gọi tắt là định luật ghen. Cố Vi cảm thấy, nam chính trong các bộ phim điện ảnh ghen đều có trạng thái như vậy, có chút giống... Ba Trần trong một khoảnh khắc nào đó của năm ngoái.

Thời gian đã cách quá xa, Cố Vi nghĩ cả nửa ngày mới nhớ ra là chuyện xảy ra hôm nào.

Chính là lần cậu nhắc đến Trương Tuyết với ba Trần.

"Giúp đỡ cái đi." Cố Vi ôm hai tay thành nắm đấm với cô, "Giúp đỡ huynh đệ đi! Hạnh phúc nửa đời sau của huynh đệ nhờ vào cậu đó."

Trương Tuyết: "..."

Cô rất bất đắc dĩ, rõ ràng mình có một khuôn mặt hot girl trường, nhưng lại vì tính cách quá đàn ông, thế nên đều có quan hệ như huynh đệ với tất cả mọi người.

"Sao tớ chưa nghe hiểu ý cậu."

"Ai da cậu không cần hiểu." Cố Vi nghĩ một lát nói, "Không thì thế này, tớ kêu Lục Tử Duệ mời cậu ăn sáng, thế nào, ăn sáng một tuần."

Lục Tử Duệ ngồi bên cạnh cười ngu, còn rất vui vẻ, cậu ta thích Trương Tuyết hai năm rồi, "Được đó được đó, Tiểu Tuyết tớ mời cậu ăn sáng."

Trương Tuyết: "..."

Cô có chút đồng cảm nhìn Lục Tử Duệ, thở dài một hơi, "Cậu nghe chị khuyên một câu, lần sau đừng để mẹ cậu đánh đầu cậu nữa, hic."

Lục Tử Duệ ngược lại còn vui hơn, "Tiểu Tuyết cậu quan tâm tớ ghê."

"Phì." Cố Vi sắp cười chết đến nơi, vỗ vỗ lưng Lục Tử Duệ, sau đó giơ ngón tay cái lên với cậu ta.

Thật ra cũng khá hay, một câu liền thành công xây dựng cục diện ba thắng: Trương Tuyết muốn ăn sáng, Lục Tử Duệ muốn mời Trương Tuyết ăn sáng, còn Cố Vi, cậu hi vọng có người thay cậu mời Trương Tuyết ăn sáng.

"Thành giao." Trương Tuyết cười một chút, "A nhưng mà, có thể phải tốt nghiệp xong mới đi được."

"?" Cố Vi cạn lời nhìn cô, "Tại sao?!"

"Bởi vì mẹ tớ không cho tớ đến nhà con trai chơi trước năm mười sáu tuổi."

Cố Vi hít vào một hơi, "Tớ có nói là đi chơi đâu?"

"Thế đi làm gì?"

"Ăn cơm, gặp ba tớ."

Lần này Lục Tử Duệ không bình tĩnh nữa, nện cho Cố Vi một quả, "Mày con mẹ nó có ý với ai đấy?!"

Cố Vi trở tay đánh lại, "Được lắm cái tên Lục Tử Duệ nhà mày, vì con gái đánh anh em có phải không, nào nào nào mày qua đây."

Cậu đứng dậy đi ra chỗ đất trống ở sau bàn cuối, "Xem tao một cước quật ngã mày đây!"

Con trai mười lăm tuổi mà quậy thì chó cũng còn chê, Lục Tử Duệ cười như điên lao lên trước, "Không ghẹo được hôm nay tao đút mày ăn cứ*!"

Hai người trêu đùa đánh nhau, Trương Tuyết ngồi trên chỗ ngồi, cố ý làm bộ làm tịch gào lên, "Ai da các cậu đừng đánh nữa, đừng có vì người ta mà đánh nhau nữa, người ta đã đính hôn với hoàng tử của thiên hà Andromeda rồi, sẽ không ở bên nhân loại đâu!!"

Nghe đến mức cả người Cố Vi nổi đầy gai ốc, vừa phân tâm, Lục Tử Duệ chó chết đã cho cậu một cú quét chân, Cố Vi ngay lập tức ngã nhào trên mặt đất, Lục Tử Duệ cười như điên hai tiếng, ấn cổ cậu xuống hỏi, "Có phục không?"

Cố Vi trợn mắt lườm cậu ta một cái, "Mày chơi đểu, mày có Trương Tuyết buff cho mày."

Cố Vi nói rồi, vẫn không nhịn được rùng mình thêm cái nữa...chậc, buồn nôn quá đi mất.

"Mày hiểu cái rắm." Lục Tử Duệ thả Cố Vi ra, quay lên Trương Tuyết đang ngồi ở bàn trên cười cười, sau đó đỡ Cố Vi từ dưới đất dậy, "Nữ thần của tao như thế gọi là đáng yêu."

Cố Vi lại nổi đầy gai ốc, "Cứu mạng!"

"..." Lục Tử Duệ cạn lời nhìn cậu một lúc, muốn nói lại thôi, hai bọn họ là bạn cùng bàn, quay về chỗ ngồi mới không nhịn được hỏi, "Anh Vi, tao có thể hỏi mày một vấn đề không?"

Cố Vi liếc cậu ta một cái, "Biến, không có tiền."

"..."

"Bố không nói cái này!" Lục Tử Duệ trợn mắt lườm một cái, nói, "Mày nói thật với tao xem, có phải mày không thích con gái không?"

Cố Vi sững người một lát.

Cậu bị hỏi cho đứng hình, nói thật, sống mười lăm năm nay, cậu hình như căn bản chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

Cậu là muốn gả cho Trần Vũ... Còn những cái khác, trước giờ chưa từng nghĩ đến.

"Được rồi mày đừng nói nữa." Lục Tử Duệ vỗ vỗ vai Cố Vi, "Không sao, tao hiểu."

"Không cần khó xử, thật đó, anh em cũng có phải là kiểu người chưa thấy sự đời đâu, thích con trai thì thích thôi, thích kiểu nào, tao giới thiệu cho."

"Hờ," Cố Vi cười nhạt một tiếng, "Lo chuyện của mày đi, mày cứ theo đuổi được Trương Tuyết trước rồi nói sau."

Lục Tử Duệ: "..."

"Hơn nữa tao cũng không thích người con trai khác."

"Ừ...Hử?" Mắt Lục Tử Duệ sáng lên, đột nhiên phản ứng ra, "Cái gì gọi là khác? Ý là mày có người mình thích rồi?"

Cố Vi nhăn mày phiền muộn một lúc, sau đó nhún vai một cái, "Xem là thế đi."

"Ôi vãi...vãi vãi vãi, ai thế???"

Cố Vi mím môi lại một chút, cười, "Thật ra người này mày quen."

"Tao quen??"

"Còn từng gặp."

"A?" Lục Tử Duệ càng kích động hơn, theo bản năng nhìn vòng quanh lớp, "Ai thế?!!! Lớp trưởng?? Hay là lớp phó thể dục??"

"Con mẹ nó mày đừng ép tao đánh mày." Cố Vi bị làm cho phát ớn, "Tao sao có thể thích mấy thằng nhóc mười mấy tuổi được chứ??"

"Ặc...?" Lục Tử Duệ vò vò đầu, "Mày thích kiểu ông chú?"

Cố Vi đá lông mày một cái, "Aiyo thật ra, là anh thôi, anh ấy cũng không già lắm, anh ấy đẹp trai cực, tay đẹp, mắt đẹp, môi mũi đẹp, hơn nữa giọng nói cũng hay, còn cả..."

"Ba mày?" Lục Tử Duệ thuận miệng nói.

Cậu ta nói đùa thôi, Cố Vi từ nhỏ đã như vậy, hễ nói đến bố mình là thao thao bất tuyệt, chỉ cần là người có quan hệ tốt với cậu thì chẳng có ai là tai không mọc rêu cả.

Nụ cười trên mặt Cố Vi đột nhiên cứng đơ lại, nhìn chằm chằm vào Lục Tử Duệ ngơ ngác sợ hãi.

"......" Lần này Lục Tử Duệ cũng cứng đơ rồi, thậm chí căng thẳng nuốt một miếng nước bọt.

"Rõ ràng lắm à?" Cố Vi hỏi.

"Ôi.........vãi.........?!!!" Lục Tử Duệ giống như phát điên vậy, nhìn Cố Vi như nhìn thấy ma, "Mày nghiêm túc đấy à?? ... Không đùa???"

Cố Vi nét mặt bình tĩnh nhìn cậu ta, "Tao con mẹ nó rảnh à mà đùa với mày."

"Tao..." Lục Tử Duệ vẫn là không tiếp nhận nổi, hạ thấp giọng xuống nói, "Đó là bố mày đấy!!"

"Không phải ruột thịt, tao từng nói với mày rồi."

"Hơn nữa video phỏng vấn hồi nhỏ của tao chúng mày đều xem rồi, tao không nói đùa, trước giờ đều nghiêm túc, là chúng mày không tin thôi."

Lục Tử Duệ nửa chữ cũng không nói nổi nữa, chấn động đến mức tột đỉnh.

"Sao mày lại có phản ứng thế này chứ." Cố Vi "chậc" một tiếng, nhăn mày lại nhìn cậu ta, "Mày cũng cảm thấy tao không đúng?"

"A không phải, tao không phải là ý đó, tao chỉ là...chấn động quá thôi." Sắc mặt Lục Tử Duệ lập tức hòa hoãn lại một chút, "Thế nên... bố mày nhận nuôi mày là vì để..."

"Mày im miệng cho tao!" Lời còn chưa nói xong đã bị Cố Vi cắt ngang, "Anh ấy không phải."

"Anh ấy không biết, anh ấy coi tao là con trai, mày im miệng, dám nói ra ngoài tao giết mày."

Dữ dằn, lúc Cố Vi thật sự dữ dằn, biểu cảm cũng đáng sợ lắm, Lục Tử Duệ lập tức không dám nói nữa.

Thậm chí thề thốt rằng, "Mày yên tâm, tao tuyệt đối sẽ không ra ngoài nói bậy đâu, bất kể xảy ra chuyện gì, anh em đều đứng về phía mày, ủng hộ mày."

Biểu cảm của Cố Vi hơi hơi hoà hoãn lại một chút, không nói gì nữa.

Cậu chỉ đột nhiên ý thức ra một chuyện...dù cho có là người đơn thuần như Lục Tử Duệ, hơn nữa quan hệ rất khăng khít với cậu, lúc biết được chuyện này cũng sẽ không phân trắng đen phải trái mà hắt suy đoán ác ý lên người ba Trần, vậy những người khác thì sao?

Đây là điều mà trước đây cậu chưa bao giờ nghĩ tới.

"Tao không hiểu." Cố Vi bực bội xoay bút một cái, "Vậy tại sao không thể là hai bọn tao thật lòng yêu nhau, sau đó ở bên nhau như thường chứ? Cũng không ảnh hưởng gì đến người khác."

Lục Tử Duệ nghĩ ngợi một lát hỏi, "Vậy chú Trần chú ấy...thích mày không?"

Nhắc đến cái này Cố Vi càng luống cuống đến mức bực bội, "Không biết, vừa nãy kêu Trương Tuyết về nhà với tao chính là vì xem phản ứng của ba tao, mày không phải là không cho à, còn đấm bố mày rồi ấn xuống đất."

Lục Tử Duệ: "..."

"A được rồi được rồi, aiya xin lỗi mà, tao cũng có phải là cố ý đâu, hơn nữa bình thường mày đánh tao cũng có ít đâu, mày xem."

Cậu ta chỉ lên vết bầm tím trên cánh tay mình, "Đây chính là hôm nọ mày đấm đấy."

Cố Vi: "..."

"Mày bớt hèn tí thì so với cái gì cũng mạnh hơn."

Lục Tử Duệ hí hửng cười đùa đang định tiếp lời, sau lưng hai người đột nhiên truyền tới một giọng nói, "Cố Vi, cái này cho cậu."

Một chai nước ngọt lạnh được đặt lên trên bàn học của Cố Vi, cậu ngẩng đầu lên, đối mắt với người đó một lát.

"Anh Hà?" Lục Tử Duệ phản ứng chậm, "Ấy? Chỉ cho Cố Vi, sao không có của tôi?"

Hà Châu là lớp trưởng lớp này, tướng mạo nhã nhặn, đeo một cặp kính gọng vàng, đồ dùng ăn mặc cơ bản đều là thương hiệu nổi tiếng, đối nhân xử thế lại khá chu đáo dịu dàng, các bạn nữ rất thích hắn, nhân duyên với con trai cũng không tồi, nhưng nam sinh vô cùng cá biệt sẽ chửi hắn vờ vịt.

Nam sinh vô cùng cá biệt ở đây tên là Cố Vi.

"Mẹ nó chứ mày có thể đừng có hễ gặp ai là cũng gọi anh không." Cố Vi quay đầu lườm Lục Tử Duệ một cái, mím môi hạ thấp giọng nói.

"Chỉ có mỗi chai này thôi, lần sau cho cậu." Hà Châu cười với Lục Tử Duệ một chút, sau đó bê một cái ghế ngồi đối diện với Cố Vi.

Cố Vi đứng dậy đi luôn.

"Ấy anh Vi? Anh Vi anh đi đâu thế anh Vi??"

Cố Vi không cả quay đầu, "Vệ sinh."

"Tao cũng đi tao cũng đi, tiên sư, tao đã nhịn ẻ cả

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net