Chương 6-B

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba ngày trước kỳ thi cấp ba được nghỉ, Lục Tử Duệ lại lần nữa khóc lụt nhà lụt cửa, quỷ khôn lỏi muốn ôm Trương Tuyết, thế là giả vờ giả vịt trước tiên đi đến ôm lấy Cố Vi, "Người anh em, vĩnh biệt người anh em, tốt nghiệp rồi, chúng ta sắp sửa có những thứ mà bản thân phải theo đuổi, người anh em, mau để tao..."

"Biến." Mẹ nó, kí ức xấu hổ chết tiệt đang tấn công Cố Vi, cậu đen mặt đẩy Lục Tử Duệ ra, "Quên mất lúc gặp lại ba năm trước con mẹ nó ngại ngùng thế nào rồi à?!!"

Lục Tử Duệ sững sờ, sau đó tiếp tục khóc, vẫn muốn ôm cậu, "Đâu có giống nhau chứ, ba năm trước là lên thẳng, lần này ai dựa vào bản lĩnh của người đó để thi. Loại súc vật nhắm mắt cũng tuyệt đối có thể thi đỗ trường cấp ba số một thành phố như mày, tiên sư lần này bố mày phải thật sự chia xa với mày rồi."

Cố Vi: "..."

"Hu hu hu hu người anh em ơi..." Lục Tử Duệ ôm cậu lắc lắc.

"Gì nhỉ, Tuyết Nhi, hai chúng ta cũng ôm một cái đi," Lục Tử Duệ quay sang ôm Trương Tuyết một cách vô cùng tự nhiên, ôm người ta vào lòng nhẹ nhàng lắc lư, "Cậu nhất định cũng đến trường cấp ba số một thành phố rồi, mau, để anh em ôm một cái."

Trương Tuyết: "..."

Cô đối mắt nhìn Cố Vi một cái, dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến cậu, đánh người có phạm pháp không?

Cố Vi nhún vai một cái rồi đi luôn, "Cậu đánh đi, không phạm pháp, ba tớ có đến thì cũng nhất định sẽ bắt cậu ta."

Một học sinh giỏi tương đối đẳng cấp, vào giây phút điền xong bài thi cơ bản đã có thể tính ra số điểm cuối cùng của bản thân rồi.

Ví dụ như tiếng Anh đi, điểm tuyệt đối là 120, bài viết 15 điểm, Cố Vi đoán chừng có thể nắm chắc, bài viết nhiều nhất trừ của cậu 3 điểm, lúc cậu ngồi trong trường thi đã biết, môn tiếng Anh chắc chắn có thể lấy được 117 điểm.

Ngữ văn không dễ tính lắm, nhưng cậu cố hết sức, quá trình trả lời cũng không gặp phải khó khăn gì, áng chừng có thể nắm chắc khoảng trên 110 điểm.

Bài thi toán điểm tối đa cũng là 120, đề thi cấp ba lần này khá đơn giản, độ khó so với đề thi thử lúc bình thường của trường cấp hai Nam Loan thì dễ hơn hẳn ba lần, điểm trung bình toàn thành phố là 105.

Quả thực đơn giản, mắt Cố Vi quét qua một chỗ trống liền lập tức biết đáp án chính xác. Nhưng đến cuối cùng, môn toán của cậu chỉ được 30 điểm.

Cậu ngồi trong trường thi với nhiệt độ thích hợp, ánh nắng ấm áp, chỉ dùng thời gian chưa tới một tiếng đồng hồ đã làm xong tất cả đề bài, tất cả đáp án chính xác đều được cậu dùng bút chì 2B đánh dấu bên cạnh đề, nhưng chỉ điền đáp án ba bài lên trên tờ trả lời đáp án.

Lúc xong chuyện ngáp dài một cái, ánh mắt bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ.

Năm nay cây hòe trong trường mọc cực kỳ tốt, cành cây dày đặc, lá tốt sum suê, đứng ở dưới đó, lúc gió thổi qua quả thực sảng khoái tinh thần, Cố Vi rất muốn rời khỏi trường thi đi đến dưới bóng cây đó xem xem.

Nhưng không được, cậu phải ở đây, ở lại đến giây phút cuối cùng, sau đó khóc lóc đau khổ nước mũi giàn giụa chạy ra khỏi trường thi.

Chỉ cách một bức tường sân, ba Trần của cậu và vô số phụ huynh đều đang đứng ở bên ngoài chờ đợi cậu từng giây từng phút.

Nếu không ngoài dự liệu, tối nay chính là buổi xem mắt đầu tiên của ba Trần và dì Bạch.

Nếu như thuận lợi, chắc có thể đăng ký kết hôn vào một ngày nào đó cậu học năm nhất, hoặc là năm hai nhỉ.

Cố Vi trào phúng bật cười, vẫn vô cùng lười nhác, lại ngáp thêm cái nữa.

Tiếng chuông vang lên, các thí sinh lũ lượt ào ra, thi xong môn cuối cùng, đối với phụ huynh, thầy cô và học sinh mà nói đều là chuyện vui, lại cộng thêm đề toán lần này rất đơn giản, gần như trên mặt đứa trẻ nào cũng đều là nụ cười.

Trần Vũ còn trông thấy Lục Tử Duệ trong đám đông, vui vẻ hùng hổ kéo lấy bạn bè trong trường thi nói chuyện, kêu lần này cậu ta thấp nhất cũng thi được 110 điểm.

Trần Vũ bất giác thở ra một hơi nhẹ nhõm, thành tích của Cố Vi nhà anh tốt hơn Lục Tử Duệ rất nhiều, vậy chắc là ổn rồi.

Mười mấy phút sau, cổng trường đã không còn mấy người nữa, Cố Vi vẫn chưa ra ngoài, Trần Vũ khó tránh khỏi có chút sốt ruột, nhưng trong lòng nghĩ có thể là thi xong đi vệ sinh thôi, anh kiên nhẫn đi đến cổng, muốn để lát nữa Cố Vi vừa ra ngoài là có thể trông thấy anh ngay.

Rất nhanh, anh đã nhìn thấy bóng dáng Cố Vi ở phạm vi ngoài năm mét, bé con trông thấy anh liền không chịu đi nữa, giống như sợ hãi đứng im tại chỗ, khóc đến tê tâm liệt phế.

Trong đầu Trần Vũ nổ "uỳnh" một tiếng, đã biết là có chuyện gì xảy ra rồi.

Trông thế này chắc là đã thi hỏng, hơn nữa nhất định là sai sót nào nghiêm trọng lắm, nếu không Cố Vi sẽ không khóc, đứa nhỏ này trước giờ không khóc vì vài điểm số lặt vặt.

Lẽ nào là nhìn nhầm đề? Hoặc là điền nhầm vị trí trên tờ điền đáp án? Hoặc, câu lựa chọn đã quên tô? Chưa viết tên?

Trên đường đi về phía Cố Vi, anh nghĩ đến vô số khả năng, nhưng vẫn cố hết sức không lộ ra cảm xúc, dịu dàng nhìn Cố Vi, nói với cậu, "Đói rồi hả, đi, về nhà ăn cơm."

Cố Vi khịt mũi một cái, lấy mu bàn tay lau nước mắt đi, lên xe với Trần Vũ.

Trần Vũ thắt dây an toàn cho bé con, lại mở nắp cốc giữ nhiệt đổ cho cậu một ít nước ấm, "Ngoan, uống chút nước, khát rồi đúng không?"

Cố Vi đột nhiên ôm chặt lấy người bắt đầu khóc, chân cũng giẫm lên trên ghế ngồi, cả người cuộn tròn lại như một con tôm, vùi đầu vào trong đầu gối lớn tiếng khóc.

Cổ họng Trần Vũ nghẹn cứng, nhìn cậu hai giây mới chầm chậm đóng nắp cốc nước lại.

Thật ra mức độ khó chịu trong lòng anh nhất định không thua kém so với Cố Vi, bé con của anh thi không tốt, Trần Vũ cảm thấy mình hận không thể bò ra đây khóc một trận.

Nhưng anh là người lớn, là cha, bất cứ lúc nào cũng không thể lộ ra mặt yếu đuối trước mặt con. Đứa nhỏ đang trong lúc sụp đổ, thi cũng đã thi xong, chuyện cũng đã rồi, lúc này có trách móc dạy dỗ cũng chẳng có ý nghĩa gì, việc cần làm đầu tiên là nên an ủi bé con, dỗ dành cậu.

"Nào," Trần Vũ tháo dây an toàn, đưa tay luồn xuống dưới đầu gối Cố Vi, tay kia luồn qua sau lưng bé con, bế người ra khỏi ghế ngồi ôm vào lòng mình, "Được rồi, không khóc."

Anh cười một tiếng, dùng sức kéo mở bé con đang cuộn tròn như một con tôm ra, lau nước mắt cho cậu, "Không sao, đừng sợ, thi thế nào thì thế đó, Vi Vi nhà ba vĩnh viễn là giỏi nhất."

Cố Vi đỏ mắt, nước mắt giàn giụa nhìn anh, "Con xin lỗi, ba Trần... Con xin lỗi."

Chuyện đến nước này Trần Vũ sao còn có thể nhẫn tâm hỏi bé con rốt cuộc đã mắc lỗi ở đâu, có tò mò hơn cũng chỉ có thể đợi một thời gian nữa hỏi xa hỏi gần. Anh xoa xoa đầu Cố Vi, "Nói xin lỗi gì chứ, Vi Vi cũng có làm sai gì đâu, không sao, chỉ là môn toán thôi mà, đừng sợ, không khóc nữa."

"Lúc con làm bài thi muốn đi vệ sinh, chỉ viết mỗi bài lựa chọn với ba bài lớn... Bài lựa chọn, bài lựa chọn hình như còn tô nhầm nữa..."

Đầu Trần Vũ nổ "uỳnh" một tiếng, khóe miệng có chút cứng đơ nhưng vẫn cười, ôm Cố Vi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, "Không sao...không sao."

"Thế bụng, bây giờ còn đau không?"

Cố Vi lắc đầu, "Không đau nữa, vừa nãy đi vệ sinh rồi ạ."

Trần Vũ vẫn nghĩ không thông, "...Sao lại đau bụng cơ chứ?"

"Con không biết, con..." Cố Vi lại lần nữa khóc òa lên, "Con căng thẳng quá, có khả năng do con căng thẳng quá là sẽ như vậy, con..."

"Được rồi được rồi được rồi," Trần Vũ cũng không dám hỏi nhiều nữa, anh thật sự muốn tìm một nơi không có người, mẹ kiếp cũng khóc một trận như thế.

"Không sao, không vấn đề gì cả, cố gắng hết sức là được, ba không trách con."

"Con không vào trường cấp ba số một thành phố được rồi, làm sao đây." Cố Vi trông có vẻ đau khổ vạn phần, "Con không vào được ngôi trường tốt như vậy nữa rồi, đều tại con, ba ơi ba đánh con đi, con..."

"Nói gì thế hả?" Trái tim Trần Vũ đau xót, dùng sức ôm chặt bé con vào lòng, "Không đỗ thì không đỗ, trường cấp ba thực nghiệm cũng rất tốt, còn gần nhà, chỉ cần con lên cấp ba cố gắng học tập là vẫn có thể vào được Thanh Bắc, không khóc nữa."

Cố Vi tựa vào lòng Trần Vũ nhẹ nhàng mở mắt ra một lát, "Ba Trần, có phải là con vô dụng lắm không?"

"Sao có thể chứ?" Trần Vũ nhẹ nhàng vuốt ve tóc cậu,  "Cũng chỉ là một lần thi thôi, đời người còn dài lắm."

"Ba Trần liệu có giận con không? ...Rõ ràng con đã hứa với ba phải thi vào trường số một, thi đỗ rồi chúng ta còn đi sông Nam Loan ngồi du thuyền, bây giờ, bây giờ con làm hỏng hết tất cả rồi, con..."

"Sao lại gọi là làm hỏng?" Trần Vũ búng lên trán cậu một cái, "Đi, bây giờ chúng ta đi luôn, ba đưa con đi ngồi du thuyền."

Cố Vi ngây ngô nhìn anh, trong lòng cười nhẹ, khịt mũi một cái, lau nước mắt đi, "Ba, ba thật sự không giận con sao? Con... Con sợ nhất là ba giận con đó."

"Không giận, ba còn vui nữa là." Trần Vũ miệng trái với lòng, cười nói, "Con vào trường thực nghiệm khá tốt đấy chứ, gần nhà, vẫn có thể ngày ngày ăn cơm ba nấu cho con, tốt biết mấy. Không sao, đừng khóc nữa, đừng sợ."

Anh lại bế Cố Vi đặt lên ghế phụ, thắt dây an toàn cho bé con cẩn thận, "Được rồi đừng khóc nữa, nam tử hán sao có thể khóc thành thế này."

"Đi," Trần Vũ cười một tiếng khởi động xe, "Ba đưa bé ngoan nhà ba đi ngồi du thuyền!"

Bé ngoan... Năm Cố Vi mười tuổi, thi thoảng Trần Vũ cũng gọi cậu như thế vài lần.

Cố Vi nghiêng mặt sang khẽ cười một cái, tiếp tục sụt sịt nói, "Ba Trần thật tốt, cảm ơn ba Trần."

"Ba ơi, con... con vẫn buồn lắm, con có thể hôn ba một cái được không?"

Trần Vũ hơi sững sờ, không hề do dự nghiêng mặt sang, cảm xúc của bé con đã sụp đổ như vậy rồi, hôn một cái có thể giảm chút căng thẳng cũng không có gì.

Cố Vi vững vàng ôm lấy cổ Trần Vũ, hôn người mà cậu ngày nhớ đêm mong một cái.

"Ba cũng hôn hôn con." Cậu vừa khóc vừa nức nở.

Môi Trần Vũ áp lên mắt cậu một chút, "Ngoan, không khóc nữa."

Cố Vi nghĩ, lúc này ba Trần có khả năng đã quên một chuyện rất quan trọng, đối tượng xem mắt chắc đang đợi anh ở nhà hàng rồi nhỉ?

Nếu như Trần Vũ quên rồi, vậy cậu nhất định sẽ không chủ động nhắc, chỉ ngồi trên ghế phụ, nói đi nói lại rằng ba Trần thật tốt.

Hai người ngồi Waterbus từ lúc người ta bắt đầu mở cửa vào lúc bảy giờ, chơi đến tận mười giờ đêm. Trần Vũ chụp cho Cố Vi rất nhiều ảnh, giữa chừng cũng không ngừng chọc cho bé con cười, cuối cùng cũng xem như đã dỗ xong, chơi đến cuối cùng tưởng như phát điên, kéo cậu vừa điên cuồng vừa quậy phá.

"Ba ơi, điện thoại của ba hình như cứ rung mãi."

Trần Vũ sững sờ, móc điện thoại ra kiểm tra, bấy giờ cuối cùng cũng đã nhớ ra chuyện quan trọng.

Nét mặt của Cố Vi rất nhanh đã hoang mang và buồn bã, "Ba ơi, ba phải qua đó gặp dì Bạch rồi sao?"

Còn chưa đợi Trần Vũ nói gì, Cố Vi đã đỏ mắt nói với anh, "Ba đi đi ba... Thật ra hôm nay con vốn dĩ đã không có tư cách ra ngoài chơi rồi, con thi thố như vậy, con..."

"Được rồi được rồi, không khóc." Trần Vũ cúp điện thoại, đơn giản giải thích nguyên nhân trên wechat một chút rồi lại ôm Cố Vi xoa đầu cậu, "Hôm nay ba không đi đâu cả, chơi với con, chúng ta chơi tiếp."

......

Trạng thái của Cố Vi cả mùa hè đều không tốt lắm, Trần Vũ sợ đứa nhỏ không chịu được đả kích sinh ra vấn đề tâm lý, vì vậy luôn ôn tồn nhỏ nhẹ với cậu, điện thoại lúc trước hứa cũng đã mua, vì muốn để Cố Vi vui vẻ anh còn mua máy tính bảng đời mới nhất cho cậu.

Nhưng bé con chỉ vui vẻ được một hai ngày lại không vui nữa, có lúc ăn cơm còn bắt đầu ngây người, lúc một mình sẽ có triệu chứng tự nhiên rơi nước mắt, hỏi cậu làm sao cậu cũng không nói.

Khiến Trần Vũ đến công việc cũng chẳng có tâm trạng làm chứ đừng nói tới xem mắt, thím Hồ không biết làm thế nào, giục anh mấy lần liền đều bị anh dùng các kiểu lý do để lấp liếm cho qua. 

Anh nghĩ đợi khai giảng cấp ba xem thế nào, trạng thái của Cố Vi bây giờ chẳng qua là vì không thi đỗ vào trường cấp ba lý tưởng, nhưng đợi tới lúc khai giảng ở trường thực nghiệm biết đâu cậu sẽ phát hiện, trường thực nghiệm không hề quá gay go, có khi sẽ dần dần thoát ra được?

Trường cấp ba thực nghiệp xếp thứ tư toàn tỉnh, tuy nói rằng tỉ lệ thi đỗ Thanh Bắc kém xa so với trường trung học số một nhưng cũng là trường cấp ba trọng điểm, không khí học tập và năng lực của giáo viên cũng rất tốt, anh tin Cố Vi chỉ nhất thời đi vào ngõ cụt mà thôi.

Hôm khai giảng lớp 10, trước cửa lớp 10A6 trường cấp ba thực nghiệm, có hai tên oan chủng đang mắt to trừng mắt bé.

Cố Vi tiên phong lên tiếng nói trước, "Tao đã bảo từ trước rồi, lúc tốt nghiệp mày đừng có ôm ấp khóc lóc, tổ sư."

Lục Tử Duệ cả kỳ nghỉ hè đều chơi bên nhà chú ở nước ngoài, ngoại trừ Trương Tuyết thì gần như không liên lạc với bạn bè nào khác trong nước, cậu ta có chết cũng không ngờ rằng Cố Vi vậy mà lại lưu lạc đến đây.

"Tiên sư mày cố ý đấy à?"

Cố Vi khiêng chiếc bàn và ghế mới vào lớp, cười hi hi, "Đúng vậy, bố không nỡ bỏ mày."

"Tổ cha mày chứ," Lục Tử Duệ cho cậu một đấm, "Bố phát hiện mày con mẹ nó thật sự điên ghê, mày không sợ ba mày biết à?"

"Anh ấy sẽ không biết đâu." Cố Vi mặt không biểu cảm.

"Được." Lục Tử Duệ giơ một ngón tay cái lên với cậu, "Mày giỏi."

"Ông đây phải tiếp tục làm bạn cùng bàn với anh Vi," Lục Tử Duệ giống như keo dính chuột vậy, bê một cái bàn ghép lại với cái của Cố Vi, "Ài, vậy chỉ có Trương Tuyết nhà tao là đỗ trường số một thôi, tao nói chứ..."

Cậu ta bấy giờ mới phản ứng ra, "Tao cứ bảo sao hồi nghỉ hè lúc hỏi Trương Tuyết mày thi thố thế nào rồi, cậu ấy cứ ấp a ấp úng, lòng vòng cả nửa ngày hóa ra là mày chơi một cú đá xoay. Đậu má vợ tao đúng là lương thiện mà, sợ làm tổn thương đến lòng tự cao của mày, còn không dám nói thẳng với tao!"

Cố Vi nhìn cậu ta như thấy ma, "Vợ mày?"

"Đúm dị." Lục Tử Duệ nhếch lông mày với cậu, "Tán đổ."

"..." Cố Vi có chút cạn lời, nhưng nhiều hơn là ngưỡng mộ, "Xí."

"Chó độc thân xí cái gì mà xí." Lục Tử Duệ ngứa mồm không dừng lại được, "Mày theo đuổi ba mày rốt cuộc thế nào rồi, mày có được không thế?"

Cố Vi: "..."

"Khó lắm." Cậu quả thực đau đầu, hít thở sâu một hơi mới suy sụp tinh thần nói, "Mày biết tại sao tao lại làm thế không? Bởi vì ba tao muốn tìm mẹ kế cho tao... Mẹ kiếp."

Lục Tử Duệ: "...A..."

"Mày có biết là, bố mày diễn vai Lâm Đại Ngọc nguyên một kỳ nghỉ hè, cũng sắp con mẹ nó diễn đến mức tai nạn lao động rồi không." Cố Vi trực tiếp vểnh ngón tay lên làm động tác Lan Hoa Chỉ... Cậu thật sự có chút sắp điên đến nơi rồi.

"Mày có thể hiểu được không, tao thật sự sắp chết rồi."

Lục Tử Duệ: "... Mày đĩ đời ghê."

"Cút mẹ mày đi." Cố Vi đạp Lục Tử Duệ một cái, "Nhưng mà, cứ thế này tiếp cũng không phải là kế lâu dài, khai giảng rồi, ba tao có thể tìm hiểu tình hình cụ thể của tao từ chỗ các thầy cô, vậy tao cũng không thể cứ giả vờ mãi được chứ? Hơn nữa thời gian dài rồi anh ấy nhất định sẽ bắt đầu nghi ngờ, anh ấy...tuần trước anh ấy còn hỏi tao có muốn đi khám bác sĩ tâm lý không kia kìa!"

Lục Tử Duệ: "...Mày cứ lừa ba mày như thế, mày có hiếu ghê."

"..." Cố Vi lườm cậu ta một cái, "Đừng có ép bố đấm mày."

"..." Lục Tử Duệ cạn lời giây lát, lại hỏi, "Thế mày đã nghĩ ra đối sách chưa?"

"Tạm thời nghĩ ra được một ít." Cố Vi thở nhẹ một hơi, "Nhưng cụ thể cũng phải xem anh ấy làm thế nào đã, tao hi vọng anh ấy đừng có đi xem mắt nữa, nhưng hi vọng không lớn... Dù sao bất kể cuối cùng tao làm gì, cũng đều là anh ấy ép tao."

Lục Tử Duệ lại bất đắc dĩ một trận, "Mày... Mày thật sự là có hiếu lắm đấy."

"À phải rồi," Cậu ta đột nhiên nhớ ra một chuyện, "Cố Vi mày còn nhớ Hà Châu không, lớp trưởng lớp cấp hai của bọn mình ấy."

Cố Vi nhìn cậu ta một cái, "Sao thế?"

"Cậu ta thi đỗ trường cấp ba số một thành phố rồi, tuyệt không?" Lục Tử Duệ liên tục chậc mấy cái liền, "Vốn dĩ thành tích cũng ngang ngang tao thôi nhỉ, không biết làm thế nào, một tuần cuối cùng trực tiếp xuất toàn lực, thằng cha đó tạo nên kỳ tích luôn. Tao nghe nói cậu ta kêu mẹ mình tìm thầy cô dạy thêm giỏi nhất trong cả nước, mời đến nhà để dạy thêm, một ngày chỉ ngủ bốn tiếng. Trâu bò..."

Cố Vi ngây ra tại chỗ.

"Mày sao thế?" Lục Tử Duệ hỏi, "Tiên sư, mày có phải lại không nghe bố nói không thế? Tao con mẹ nó..."

“Không có gì,” Cố Vi quay đầu đi không để ý đến cậu ta nữa, chỉ cười một tiếng, “Đúng là rất giỏi.”

……

Cố Vi dần dần hạ màn vở kịch này, đại khái khai giảng tầm hai tháng gì đó, cậu lại trở về là tính cách như trước kia trước mặt Trần Vũ.

Không thể nào giả vờ cả đời, có những chuyện kiểu gì cũng phải đối mặt và giải quyết, cậu nghĩ bây giờ cậu đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.

Rất rõ ràng, trông thấy cậu đã tốt lên, Trần Vũ cũng rất vui vẻ, hai người lại quay về với cách thức chung sống như trước, những tháng ngày chung sống tốt lành ngắn ngủi.

Một ngày trước tết Nguyên Đán, Trần Vũ làm một bàn đồ ăn, hai người vừa xem TV vừa ăn, lúc gần ăn xong Trần Vũ rót cho cậu một ly rượu vang.

Trái tim Cố Vi đập thình thịch, đã lờ mờ đoán được Trần Vũ chuẩn bị nói gì với mình rồi, cậu hít thở nhẹ một hơi, cười hỏi, "Không phải là nói, con đi theo ba thì không được uống rượu sao?"

Trần Vũ hình như có chút căng thẳng nhìn cậu, do dự mấy lần liền mới lên tiếng nói, "Không sao, bây giờ con đã đủ mười sáu tuổi rồi, có thể uống một lượng nho nhỏ."

"Vi Vi," Trần Vũ bất giác chà xát lòng bàn tay một cái, có chút lấy lòng cười với cậu, "Ngày mai ba, đưa con đi gặp một dì, con..."

Tuy đã chuẩn bị vẹn toàn, đầu Cố Vi vẫn nổ "uỳnh" một tiếng, cậu đờ đẫn nhìn Trần Vũ chằm chằm, cứ nhìn mãi, tận tới khi cơn đau đớn kịch liệt như đang ứa máu trong trái tim hạ xuống một chút.

Cậu nhấc ly rượu lên uống cạn tới đáy, vị rất chát, hơi có chút phát đắng, nhưng còn xa mới so được với sự chua xót trong tim. Cố Vi không nói gì cả, đứng dậy đẩy ghế ra quay về phòng ngủ của mình luôn, đi đến cửa phòng mới nói, "Ba tự đi đi, ngày mai con với hội Tử Duệ hẹn nhau ra ngoài chơi rồi."

Cánh cửa đóng lại vang lên một tiếng "cạch", đánh một cái vô cùng mạnh mẽ vào trái tim Trần Vũ. Tối hôm đó, hai người họ ai cũng không ngủ.

Cố Vi vừa vào phòng đã tựa lên cửa ngồi xổm xuống đất, ngồi trên nền nhà khóc không thành tiếng, còn Trần Vũ, anh một mình ngồi trên sofa, hút thuốc tới khi trời sáng.

Hôm tết Nguyên Đán Trần Vũ vẫn phải trực ban nửa ngày ở Cục cảnh sát, bảy rưỡi sáng, anh bưng đồ ăn sáng đã làm xong đến bàn ăn, nghĩ ngợi một lát, vẫn không làm phiền đến giấc ngủ sáng sớm của bé con, nhắn cho Cố Vi một tin nhắn, kêu cậu dậy nhớ hâm nóng đồ lên một chút rồi hẵng ăn.

Còn gửi cho cậu địa chỉ nhà hàng buổi tối đi xem mắt, nói với Cố Vi: [Nếu như bận xong thì qua đó.]

Trời sáng rồi Cố Vi mới mệt quá ngủ thiếp đi, lúc trông thấy tin nhắn này đã là ba giờ chiều. Vào cửa phòng bếp, cháo và đồ ăn đã nguội lạnh từ lâu, Cố Vi ngồi xuống, uống từng ngụm từng ngụm tới khi hết.

Thật ra cậu không muốn trả lời tin nhắn của Trần Vũ, nhưng nếu như không trả lời, Trần Vũ nhất định sẽ lo lắng cho cậu, vì thế lại lần nữa từ bỏ việc xem mắt.

Tuy chuyện này nhìn từ bề nổi thì thấy tốt, nhưng trên thực tế lại không có bất cứ ý nghĩa xúc tiến nào đối với cục diện của hai người.

Không phải hôm nay vẫn có thể là ngày mai, ngày kia, Trần Vũ kiểu gì cũng sẽ đi.

Cái gọi là có phá lối xưa mới làm được đường mới, muốn xây dựng cục diện mới, thì buộc phải phá vỡ hiện tại... Dù cho việc phá vỡ này có đau đớn một chút, hơn nữa cũng không nhất định có thể thành công, nhưng chẳng qua chính là cược một ván.

Cố Vi hít sâu một hơi, xoa xoa vị trí trái tim, cưỡng ép đè nén cảm giác muốn khóc xuống, sau đó gõ chữ gửi cho Trần Vũ, [Biết rồi ạ, hai người ăn trước đi, con cố gắng chạy qua.]

[Phải rồi, đồ ăn sáng nay cũng rất ngon], cậu chụp một bức ảnh chiếc bát rỗng gửi sang, [Con ngoan ngoãn ăn hết rồi nha, ăn từ sáng rồi, quên không gửi ảnh cho ba.]

Trái tim Trần Vũ treo lơ lửng, câu trả lời đợi suốt một ngày cuối cùng cũng đã nhận được, anh lại phát hiện mình không hề cảm thấy nhẹ nhõm.

Rõ ràng chuyện xa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net