Vũ nghịch càn khôn 151 - 180

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
những người kia cũng đang âm thầm theo dõi hắn, bởi vì sau khi đến đây vẫn luôn có người nhìn hắn, nếu như đã không tránh được thì cứ trực diện giáp mặt, để xem kẻ âm thầm theo dõi này đến tột cùng là ai.

Ba người một thú ở trong Bách Uyên Tùng Lâm di chuyển cũng không phải bình yên mà đi, chỉ cần là những Ma thú bọn hắn có thể đánh thắng đều bị giết lấy Thú Hạch.

Sau đó, Thú Hạch lại để cho quả trứng đen ăn hết.

Về phần những Ma thú có đẳng cấp cao một chút thì đám người Sở Nam đều né tránh.

Mà lúc giết những Ma thú này, Sở Nam cũng đem hai thức của Liệt Địa vũ kỹ khổ luyện, đêm khuya thanh vắng, Sở Nam lại đem vũ kỹ Khai Thiên và Liệt Địa dung hợp với nhau, tuy nhiên vẫn không thành công.

Thế nhưng Sở Nam vẫn không hề từ bỏ.

Cứ như vậy, một đường giết Ma thú, một đường luyện võ quyết, một đường thuần thục vũ kỹ, mười ngày sau, ba người cuối cùng đã ra khỏi Bách Uyên Tùng Lâm, đứng ở trên một ngọn núi, Thu Tiểu Mạch chỉ tay về phía xa, hưng phấn nói:

- Qua ngọn núi kia là đến Hóa Phương tộc rồi.

Chương 156

Nhất Bạo Mãn Thiên Quang Hoa

Mưa to tầm tã lúc đêm khuya thanh vắng, liên miên bất tuyệt….

Lúc này, ba người Sở Nam đang ở trên ngọn núi mà Thu Tiểu Mạch nói, vượt qua một ngọn núi, nghe thì có vẻ gần, thế nhưng lúc đi qua, mặc dù không đến mức cách xa vạn dặm nhưng cũng trên ngàn dặm. 

Đám người Sở Nam cũng không đi đường suốt đêm, lúc này bọn họ đang đứng dưới một cây đại thụ che trời.

Tử Mộng Nhân dựa vào Sở Nam ngủ, Thiết Thương Hùng sau khi ăn no cũng ngủ say, lòng Thu Tiểu Mạch tràn đầy lo lắng, không biết tình huống trong tộc bây giờ như thế nào, cũng không biết cha đã ra sao, nghĩ đến những việc này, Thu Tiểu Mạch không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào. 

Sở Nam thì đang tu luyện, dưới cơn mưa to tầm tã như vậy, đương nhiên phải tu luyện Thủy nguyên lực, vừa tu luyện, Sở Nam vừa nghĩ:

- Nếu như có thể đồng thời tu luyện vài loại nguyên lực một lúc thì thật là tốt biết bao.

Suy nghĩ này chỉ chợt lóe lên, thế nhưng cũng để lại ấn tượng thật sâu trong lòng Sở Nam.

Mưa to mãi không ngừng, Sở Nam lập tức chìm vào trong tu luyện.

Đột nhiên, một âm thanh “Sa sa sa” rất nhỏ truyền đến trong tai, trong mắt hắn bắn ra hàn quang lạnh lẽo như băng, lạnh lùng quát:

- Kẻ nào lén lén lút lút? Đi ra!

Nghe thấy tiếng quát, Thu Tiểu Mạch liền đứng bật dậy, kéo cung lắp tên, Tử Mộng Nhân cũng từ trong mộng tĩnh lại, Thiết Thương Hùng lại càng giống như một cột sắt lẳng lặng đứng bên cạnh Sở Nam. Truyện "Vũ Nghịch Càn Khôn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

- Đồ ngốc, xảy ra chuyện gì vậy?

Sở Nam còn chưa kịp trả lời thì một tiếng rít lớn vang lên, kèm theo đó là âm thanh xé gió.

Vèo vèo vèo….

Gần trăm mũi tên kim quang lóe lên, lập tức bao phủ lấy ba người một thú.

Đối phương không ngờ không hô đã đánh, có thể nói là trực tiếp hạ sát thủ.

Sở Nam cầm trọng kiếm trong tay, tung người nhảy lên không, trọng kiếm vung lên, một đạo ánh sáng rực rỡ lóe lên, vài chục mũi tên lập tức bị chém đứt, trọng kiếm huy động liên tục ba lượt, tất cả những mũi tên phóng tới đều bị chém rụng đầy đất.

- Gấu, coi chừng đằng sau! Mộng Nhân, theo sát ta, Tiểu Mạch, thủ ở giữa.

Sở Nam ra lệnh, Thiết Thương Hùng lập tức biến lớn thân hình, Tử Mộng Nhân cũng lấy Ly Hỏa Kiếm ra, Thu Tiểu Mạch lớn tiếng phẫn nộ quát:

- Các ngươi đến cùng là ai? Ta là Hóa Phương tộc….

Còn không đợi Thu Tiểu Mạch hết lời thì bên kia lại lần nữa phóng tên, lần này tên bắn một cách hỗn loạn không trật tự, so với vừa rồi còn mãnh liệt hơn. 

Sở Nam nhanh chóng vung trọng kiếm, trong lòng thầm nhủ:

- Hóa Phương tộc khẳng định đã xảy ra kịch biến! Những người này cho dù không phải là người của Hóa Phương tộc cũng là người trong tộc nào đó ở Man Việt, chỉ có như vậy mới có nhiều võ giả dùng tên làm vũ khí như thế, từ tốc độ bắn tên này mà nói thì mỗi người trên cơ bản đều là cảnh giới cao cấp Võ Sư, thậm chí còn có võ giả Đại Võ đang âm thầm mai phục, chờ một kích trí mạng.

Hàng mũi tên thứ ba phóng tới rậm rạp chằng chịt, mũi tên ở trên bầu trời để lại từng đạo hào quang rực rỡ, màn hào quang rực rỡ này lại khiến người nhìn có cảm giác say mê kỳ lạ.

Sở Nam hét lớn một tiếng:

- Đến gần ta!

Hàng tên thứ ba rõ ràng không giống với hai hàng tên vừa rồi, tốc độ nhanh hơn, uy lực bạo tăng, Sở Nam vội vàng đeo Hỗn Nguyên Ban Chỉ lên, thế nhưng cũng không có kích phát phòng ngự của Hỗn Nguyên Ban Chỉ, bởi vì trên người bọn hắn đều không có nguyên thạch hay là tinh hạch Ma thú để bổ sung nguyên lực, phòng ngự của Hỗn Nguyên Ban Chỉ phải để dành dùng vào thời khắc mấu chốt. Truyện "Vũ Nghịch Càn Khôn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Đối mặt với tình thế trước mắt, Sở Nam lập tức sử xuất ra Loạn Phong Cương Trảm thức thứ hai.

Đương đương đương đương đương đương….

Âm thanh trong trẻo vang lên không dứt.

Phía bắn tên vẫn không ngừng lại, có chút mùi vị liên miên bất tuyệt.

Mà trong cơn mưa tên đầy trời này lại có một vầng tiễn quang rực rỡ giống như Lưu Tinh lẫn vào trong đó.

Tốc độ của mũi tên này cũng không phải quá nhanh.

Thế nhưng lúc nó bắn đến đám người Sở Nam thì ánh sáng phát ra càng lúc càng rực rỡ, chói mắt, khiến hào quang của những mũi tên khác đều ảm đạm thất sắc. 

Mũi tên như vậy hiển nhiên là mũi tên chí mạng.

- Quả nhiên là vậy!

Sở Nam hừ lạnh một tiếng, trong mắt lệ quang chợt hiện, cảm giác mũi tên rực rỡ kia càng lúc càng gần, ẩn chứa uy năng khổng lồ, hắn khẽ hít vào một hơi thật sâu, Loạn Phong Cương Trảm thức thứ hai càng thi triển nhanh hơn, muốn đem những mũi tên khác chém rụng.

Lúc mũi tên chí mạng chỉ có cách Sở Nam vẻn vẹn ba mét thì hắn liền hét lớn:

- Khai Thiên thức thứ tư!

Kim nguyên lực rót vào trong thân trọng kiếm, trên thân kiếm lập tức phát ra hào quang chói mắt, cả thân kiếm khuếch tán thành hư ảnh to lớn, nhằm về phía mũi tên kia chém đến. 

Mắt thấy mũi tên và trọng kiếm sắp tiếp xúc thì “Ầm” một tiếng nổ vang.

Mũi tên kia trong tích tắc sắp va chạm với trọng kiếm liền nổ tung.

Uy lực nổ bành trướng nhanh chóng, ngay cả trận mưa to cũng bị sức nóng hóa thành sương mờ.

Sở Nam đứng mũi chịu sào, bởi vì sau lưng có Tử Mộng Nhân và Thu Tiểu Mạch nên hắn không thể né tránh, chỉ có thể chịu cỗ lực lượng bạo tạc này.

Ngực Sở Nam giống như bị nện một kích, thế nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng. 

Tuy nhiên, uy lực của mũi tên đó thật không đơn giản.

Sau khi mũi tên trí mạng nổ tung thì bỗng nhiên phân liệt, hóa thành hơn ba mũi vũ tiễn dài ngắn bất đồng, trong chốc lát hóa thành một cơn mưa vũ tiễn, mà uy lực của mỗi một cái vũ tiễn tuyệt đối không thể xem thường.

Thần sắc Sở Nam trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, không chút do dự kích phát Hỗn Nguyên Ban Chỉ, quang mạc lóe lên, lập tức đem ba người bao phủ, vũ tiễn đầy trời vừa tiếp xúc với màn quang mạc đều ầm ầm rơi xuống đất.

Cùng lúc đó, Sở Nam cũng cảm thấy nguyên lực trong cơ thể hao hụt một cách nhanh chóng.

Nhìn thấy mũi tên chí mạng này không tạo thành hiệu quả gì, phía bên kia truyền đến một tiếng “Ồ” kinh ngạc, tiếp đó là tiếng nói:

- Nhất Bạo Mãn Thiên Quang Hoa của ta không ngờ lại không tạo thành hiệu quả, xem ra pháp bảo của bọn hắn không phải tầm thường đâu.

Người này nói xong liền cau mày lẩm bẩm:

- Đáng tiếc đêm nay lại có mưa to, Viêm Liệt tiễn không thể phát đồng loạt, vì thế cho nên lực sát thương của Viêm Liệt tiễn mới giảm mạnh như vậy. 

Sau khi lẩm bẩm hai câu thì người này liền quát lớn:

- Không biết là cao nhân nào? Có thể báo danh tính hay không?

Sở Nam không trả lời, trái lại nói với Thu Tiểu Mạch:

- Tiểu Mạch, mũi tên vừa rồi và tiễn kỹ này ngươi đã từng gặp qua chưa? Có thể đoán ra bọn chúng là ai hay không?

Thu Tiểu Mạch lắc đầu.

Bên kia thấy Sở Nam không trả lời, lại tiếp tục nói:

- Cao nhân, nếu như ngươi giết người bên cạnh ngươi, chúng ta sẽ không làm khó ngươi nữa, hơn nữa còn có trọng lễ dâng lên, ngươi hẳn biết người mà ta nói đến là ai chứ?

Sở Nam trầm mặc, hắn tự nhiên biết rõ “người đó” mà đối phương nói đến là ai, thế nhưng, hắn làm sao có thể lấy mạng Thu Tiểu Mạch đây? Sở Nam không ngừng suy nghĩ, không biết làm thế nào để dẹp được tình huống trước mặt, đối phương là công kích từ xa, bản thân mình thì chỉ có thể bị động phòng ngự….

Còn không đợi Sở Nam nghĩ ra biện pháp thì âm thanh kia lại vang lên:

- Cao nhân nếu không giết người thì đừng trách chúng ta không khách khí!

- Một đám chuột nhắt!

Chương 157

Lưu Tinh Tử Mẫu Tiễn

- Một đám chuột nhắt!

Sở Nam quát lớn.

Người nọ lộ ra sắc mặt không kiên nhẫn nữa, cuồng tiếu nói:

- Vậy hôm nay sẽ cho ngươi chết trong tay đám chuột nhắt này.

- Động thủ!

Vừa ra lệnh một tiếng thì những mũi tên lại ùn ùn phóng đến.

Sở Nam vừa dùng trọng kiếm chém đứt những mũi tên vừa nói:

- Tiểu Mạch, mũi tên như vậy một người có thể bắn được mấy lần?

- Dưới tình huống bình thường, Võ Sư có thể bắn được gần hai mươi cái, Đại Võ Sư có thể bắn được 50 cái.

Thu Tiểu Mạch vừa nói vừa suy nghĩ rốt cuộc kẻ nào muốn dồn hắn vào chỗ chết.

- Dưới tình huống bình thường?

Sở Nam lẩm bẩm, tình huống trước mắt không phải là bình thường, mà là tình huống đặc biệt, cũng không biết đến cùng bọn hắn có bao nhiêu người, có thể luân phiên bắn được hay không, hiện nay nguyên lực của bản thân hắn đang tiêu hao rất nhanh.

Nếu từ tình huống bình thường mà giải quyết thì phải đem những kẻ bắn tên này giết sạch, thế nhưng Sở Nam lại không dám rời đi, cũng không phải bởi vì giết những kẻ kia khó khăn, mà là hắn không thể rời khỏi đây được.

Dưới trận tập kích như mưa này, thủ đoạn chắc chắn không chỉ như vậy, nếu như hắn đi ra, đằng sau lại còn có sát chiêu thì tình cảnh của đám người Tử Mộng Nhân sẽ rất nguy hiểm.

Đột nhiên, Sở Nam có một loại cảm giảm mạnh mẽ rằng bất luận hắn có tránh né như thế nào thì cũng khó chạy thoát, bất đắc dĩ cảm thấy thất bại.

Đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Sở Nam đột nhiên lóe lên một tia hàn ý lạnh lẽo, đem loại cảm giác thất bại này bóp chết trong lòng, ánh mắt nhìn chằm chằm mưa tên đầy trời, muốn từ trong đó tìm ra mũi tên vừa rồi. 

Thế nhưng, đối diện với hắn là hàng nghìn mũi tên ào ào phóng đến, không hề có gì dị thường.

Thế nhưng Sở Nam dám khẳng định, trong số những mũi tên này nhất định có một mũi đang tập trung vào hắn, muốn lấy mạng hắn.

Sở Nam để vòng xoáy nguyên lực trong cơ thể xoay tròn, không hề tiếc rẻ nguyên lực đem toàn bộ vận chuyển vào trong Hỗn Nguyên Ban Chỉ, lúc lâm vào tình cảnh như vậy thì phải tuyệt đối bình tĩnh, Sở Nam cảm thấy tốc độ của vòng xoáy tròn so với bình thường còn nhanh hơn không ít.

Trong chốc lát, trong hàng ngàn mũi tên chợt có một mũi tên lóe sáng, giống như một vì sao rực rỡ, tuy nhiên chỉ trong nháy mắt đã khôi phục nguyên dạng.

Trong nháy mắt mũi tên lóe sáng, Sở Nam đã nhận ra, tuy nhiên hắn lại không thể khóa chặt được mũi tên đó, sau khi mũi tên lóe lên rồi vụt tắt thì Sở Nam cũng không tìm ra tung tích của mũi tên đó nữa.

Thế nhưng, cảm giác trong lòng Sở Nam lại cảm thấy nguy hiểm, hơn nữa càng lúc càng mãnh liệt.

Phía xa xa, một người cười lạnh nói:

- Lưu Tinh Tử Mẫu Tiễn, người này chết chắc!

Trong khoảnh khắc đó, một mũi tên đột nhiên biến mất giống như thuấn di, sau đó xuất hiện trước mặt Sở Nam, bắn thẳng vào ngực hắn.

Cùng lúc đó, Thiết Thương Hùng cũng phát ra tiếng gầm giận giữ.

Đằng sau quả nhiên có sát chiêu, thế nhưng giờ phút này Sở Nam cũng không rảnh để chú ý đến sát chiêu đằng sau, chỉ mong rằng Thiết Thương Hùng có thể chống đỡ được một khoảng thời gian ngắn.

Lúc mũi tên xuất hiện trước mặt, bởi vì có mũi tên lúc trước làm ví dụ cho nên Sở Nam cũng không sử dụng trọng kiếm để chém, trái lại tâm tư chợt động, đem Long lân từ trong nhẫn trữ vật lấy ra đặt trước ngực.

Tất cả những điều này đều phát sinh trong chớp mắt.

Một cổ sóng khí bộc phát khổng lồ giống như hồng thủy trong nháy mắt bảo phủ Sở Nam, toàn bộ lỗ chân lông trên thân Sở Nam đều không thể ngăn cản được mà vỡ ra, mũi tên còn chưa đâm vào người mà hàn ý đã xâm nhập vào trong huyết mạch toàn thân Sở Nam. 

- Phanh….

Mũi tên va vào ngực Sở Nam, trước hết va chạm với quang mạch phòng ngự của Hỗn Nguyên Ban Chỉ, mũi tên mặc dù không thể phá vỡ phòng ngự, nhưng lại đem quang mạc ép xuống giống như quả bóng.

- Ầm….

Mũi tên quả nhiên lại nổ tung, lúc nổ tung giống như núi lở, đem khí huyết trong cơ thể Sở Nam chấn động sôi trào, nguyên lực toàn thân hỗn loạn, vòng xoáy xoay tròn, trong nháy mắt liền đình trệ.

Chỉ trong khoảnh khắc đó, Hỗn Nguyên Ban Chỉ trên tay không được nguyên lực bổ sung, quang mạc đột nhiên phụt tắt.

Chỉ trong nháy mắt này đối với những mũi tên khác mà nói thì cũng không tạo thành tổn thương gì, thế uy lực to lớn của mũi tên này trong nháy mắt liền xuyên qua màn phòng ngự, mạnh mẽ nện lên Long lân….

Mũi tên đương nhiên không thể xuyên thấu Long lân, thế nhưng lực lượng cường đại ẩn chứa cũng khiến cho cơ thể Sở Nam văng đi, miệng phun ra một búng máu.

Nếu như nói Sở Nam luyện đến tầng chín Mãng Sơn Quyết sẽ mạnh như tòa núi nhỏ thì lực lượng mũi tên này có thể khiến địa chấn, khiến núi lung lay.

Nếu như không có phòng ngự của Hỗn Nguyên Ban Chỉ ngăn cản, không có Long lân chống đỡ thì hậu quả mũi tên này để lại không chỉ là núi lung lay, có khi sẽ là núi lở.

Sở Nam bị đánh văng đi, Ly Hỏa Kiếm trong tay Tử Mộng Nhân lập tức chém văng những mũi tên, Thu Tiểu Mạch cũng cầm loan đao múa tít đến mức gió cũng không lọt, ngay cả Sở Nam cũng không kịp xem thương tổn của mình nặng như thế nào thì đã lập tức gia nhập vào chiến đoàn. Truyện "Vũ Nghịch Càn Khôn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Bởi vì Thiết Thương Hùng lúc này đã bị hơn hai trăm người bao vây.

Khai Thiên thức thứ hai!

Năm Hắc y nhân phóng về phía Sở Nam lập tức bị chém thành hai nửa.

Liệt Địa thức thứ nhất!

Trực tiếp khiến ba người vỡ nát….

Loạn Phong Cương Trảm thức thứ hai!

Toàn bộ người xung quanh Sở Nam đều gục ngã.

Sát chiêu liên tiếp sử ra khiến cho ngụm máu mà Sở Nam nuốt xuống lại phun ra.

Mũi tên kia đã tiêu hao của hắn quá nhiều nguyên lực, vòng xoáy tròn trong cơ thể không thể tiếp tục duy trì.

Lại có vài chục người xông về phía Sở Nam.

Tình thế vô cùng ác liệt.

Thế nhưng ánh mắt của Sở Nam lại càng thêm hữu thần, ánh mắt lóe lên vẻ bất khuất kiên định, gằn giọng nói:

- Chỉ bằng các ngươi cũng muốn lấy mạng ta? Không dễ vậy đâu!

Trọng kiếm tốt xấu gì cũng nặng hơn 2000 cân, phẩm cấp ít nhất cũng trên hạ phẩm Linh Khí, cho dù không rót nguyên lực vào thì Sở Nam cũng có thể đại sát tứ phương.

Thế nhưng đại sát tứ phương cũng phải trả một cái giá lớn, đó chính là thể lực và lực lượng Sở Nam đang tiêu thoát nhanh chóng.

Xa xa, một tiếng hét vang lên:

- Tên kia vẫn chưa chết!

Một kẻ khác chau mày lẩm bẩm:

- Có thể ngăn cản được Lưu Tinh Tử Mẫu Tiễn, pháp bảo trong tay người này chẳng lẽ còn hơn cả Linh Khí?

- Không biết, ta chỉ biết rằng nếu hắn không chết thì nhiệm vụ sẽ rất khó hoàn thành, nếu để người nọ trở về Hóa Phương tộc thì kế hoạch của chúng ta có thể trở nên tồi tệ, khó đoán trước hậu quả. Truyện "Vũ Nghịch Càn Khôn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

- Với tu vi cao cấp Võ Quân của ta, lại dùng tinh huyết nguyên lực bắn Lưu Tinh Tử Mẫu Tiễn, cho dù không thể lấy được mạng hắn thì nhất định cũng sẽ khiến hắn trọng thương, chờ ta bắn thêm một tiễn nữa thì việc bắt hắn sẽ không còn là vấn đề nữa.

- Được

Người kia lấy ra một lọ đan dược đổ hết vào trong miệng, có thể thấy uy lực của Lưu Tinh Tử Mẫu Tiễn mặc dù lớn, nhưng tiêu hao nguyên lực và tổn thương đối với nhân thể cũng không phải nhỏ.

Vừa khôi phục nguyên lực, người này vừa nói:

- Không thể để cho hắn chạy thoát, pháp bảo hộ thân của hắn ta rất cần.

- Hộ thân pháp bảo sẽ cho ngươi. 

Người này cười một tiếng rồi lại rút ra mũi tên thứ hai, lắp vào cung, cây cung giống như thương khung nguyệt quang, không có dây cung, thế nhưng lúc hắn kéo tên thì khuôn mặt đỏ bừng, trán xuất đầy mồ hôi….

Sở Nam chém rụng hai cái đầu, liền cảm thấy mình bị khóa chặt, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt xông thẳng lên não.

- Gấu, hãy yểm hộ Mộng Nhân và Tiểu Mạch rời khỏi đây, Tiểu Mạch, các ngươi hãy dùng tốc độ nhanh nhất chạy về Hóa Phương tộc!

Sở Nam hét lớn một tiếng, lại đem trọng kiếm chắn trước mặt.

- Phụt….

Một ngụm máu tươi phun ra, vấy lên thân trọng kiếm….

Chương 158

Đêm mưa bạo sát

Trọng kiếm uống máu.

Trong đầu truyền đến tiếng ong ong….

Tử Mộng Nhân ngược lại không muốn rời đi, muốn cùng Sở Nam sống chết.

Sở Nam quát lớn:

- Đi nhanh! Ta sẽ đuổi kịp! Gấu, đem nàng đi!

Tiếng quát lớn vang lên, bước chân Sở Nam như bay, Loạn Phong Cương Trảm thức thứ hai liên tiếp thi triển, đem toàn bộ những Đại Võ Sư xung quanh trảm sát, dọn sạch đường lui của đám người Tử Mộng Nhân. 

Chỉ còn lại vài tên Võ Tướng, có Thiết Thương Hùng ở đó, bọn hắn cũng không dám đuổi theo.

Mưa to trút xuống, một huyết nhân vung trọng kiếm không ngừng. Truyện "Vũ Nghịch Càn Khôn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Đột nhiên, trong màn đêm, một tia tinh quang lại lóe lên.

Khí thế giết người sắc bén của Sở Nam nhanh chóng dâng lên đến đỉnh phong, trong mắt bắn ra từng đạo lãnh mang, ngay lập tức đôi mắt bùng cháy chiến ý hừng hực. 

- Đến đây, ta cùng ngươi đánh một trận, xem mũi tên của ngươi có thể làm gì được ta!

Sở Nam hào sảng nói, trong lòng hắn lúc này không chút ý niệm, toàn bộ suy nghĩ đều quên mất, chỉ còn lại chiến ý ngập trời.

Âm thanh xuyên thấu màn mưa, truyền vào trong tai người bắn tên, người này khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh miệt, lạnh lùng nói:

- Đêm nay ngươi chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!

Sở Nam đem nguyên lực trong cơ thể gần như đã bị hao cạn không hề thương tiếc rót vào trong Hỗn Nguyên Ban Chỉ.

Lần này, Sở Nam vung trọng kiếm lên chém về phía tinh quang sáng rực, mặc dù biết là mũi tên sẽ phát nổ.

- Ầm….

Trọng kiếm và mũi tên va vào nhau, tiếp theo đó Mẫu tiễn nổ tung, Tử tiễn lại bắn ra.

Làn sóng khí nổ tung lập tức đem Sở Nam hất văng, mấy ngụm máu tràn lên họng sau đó phun ra ngoài, công kích của Tử tiễn đã đến, Sở Nam liền đem trọng kiếm chắn trước ngực, Tử tiễn nện lên trọng kiếm, tuy nhiên không thể xuyên thủng trọng kiếm được.

Thế nhưng lực lượng khổng lồ cũng đẩy Sở Nam không ngừng lùi về sau, một cỗ lực lượng khổng lồ xuyên qua kiếm, xuyên qua quang mạc phòng ngự, không chút chậm trễ nện lên ngực Sở Nam.

Máu tươi lại tràn lên, “Phụt” một tiếng phun lên thân trọng kiếm.

Tróng kiếm thấp thoáng lóe lên một tia ánh sáng khó có thể phát giác được, thế nhưng tâm thần Sở Nam và trọng kiếm mơ hồ tương thông cho nên hắn nhìn thấy rõ ràng, lại quát lớn một tiếng:

- Chém rụng nó cho ta!

Tiếng quát vừa dứt, tốc độ của trọng kiếm đột nhiên trở nên nhanh mãnh, quét một cái liền chém lên Tử tiễn, không ngờ đem Tử tiễn chém thành hai nửa, Tử tiễn mất đi phương hướng liền rơi xuống đất.

Xa xa truyền đến một tiếng hô kinh ngạc:

- Người này là tu vi Võ Tướng sao?

Sau khi Sở Nam chém rụng mũi tên thì vẫn không buông lỏng, cũng không đuổi theo hướng đám người Tử Mộng Nhân rời đi, trái lại đôi mắt tràn đầy chiến ý, trong đó còn có

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC