vu nghich can khon 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 301: Lại chém một người

Nhóm dịch: Black

Nguồn: Sưu Tầm

Sắc mặt Lăng Vi Thiên trở nên khó coi vô cùng, trong lòng càng hiện lên một tia tâm tình tuyệt vọng, vốn hắn là một thợ săn, đến để giết con mồi là Lâm Vân có sức uy hiếp đến Lăng gia, muốn hủy diệt hắn trước khi hắn kịp phát triển.

Thế nhưng, không ngờ lại xảy ra một biến cố, khiến hi vọng của hắn lại lần nữa thất bại.

- Võ Vương cao cấp tự bạo cũng không giết được hắn, còn gì có thể giết được hắn đây?

Lăng Vi Thiên cảm thấy toàn thân vô lực, chỉ thấy phía sau có tiếng xé gió không ngừng đâm vào tai, không khỏi quay đầu nhìn lại, nhìn thấy thanh trọng kiếm kỳ quái đang đâm về phía mình, hơn nữa lão đầu Võ Vương đỉnh phong kia cũng theo sát phía sau, thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ hôm nay quả thật chạy trời không khỏi nắng sao?

Lăng Vi Thiên cắn răng một cái, lấy pháp bảo trong nhẫn trữ vật ra, trung phẩm Pháp Khí hoặc hạ phẩm Pháp Khí đều được, móc hết toàn bộ ra, phun lên một ngụm máu tươi, ném thẳng về phía trọng kiếm và lão đầu kia, đợi đến khi những pháp bảo còn cách trọng kiếm không xa thì miệng quát:

- Bạo! Bạo! Bạo….

Âm thanh ầm ầm vang lên không ngừng.

Khóe miệng Sở Nam nhếch lên một nụ cười, cũng không biết đến tột cùng là tán thưởng hay trào phúng, lúc trước luyện chế thanh trọng kiếm này đã dẫn đến địa hỏa sơn mạch, uy năng đó tuyệt đối còn hơn gấp mấy lần, vì thế những trận nổ này không hề có hiệu quả gì với trọng kiếm.

Mà nguyên thạch bị Sở Nam không ngừng hấp thu cũng hóa thành bụi phấn, dưới hai trăm sáu mươi vòng xoáy, tốc độ hấp thu nguyên lực càng nhanh hơn.

Một người một kiếm đuổi theo Lăng Vi Thiên, bước tiến của lão đầu bị những pháp bảo nổ tung chặn lại, không thể vận lực ngăn cản, nhưng trọng kiếm vẫn phát ra một đạo quang mang ba màu, giống như lưu tinh bắn thẳng về phía Lăng Vi Thiên.

Sắc mặt Lăng Vi Thiên trắng bệch, nhiều pháp bảo cùng nổ tung tại một chỗ như vậy, uy lực đem lại tuyệt đối không phải chuyện đùa, nhưng tại sao không thể nổ tan nguyên lực trên thanh kiếm đó? Lăng Vi Thiên di chuyển theo hình chữ “s”, trọng kiếm cũng đồng dạng truy đuổi theo quỹ tích đó.

Nhìn thấy cảnh này, Lăng Vi Thiên bỗng nhiên nhớ đến thanh trọng kiếm này dường như có ý thức tự chủ, sự kinh hãi trong long không cách nào có thể hình dung, thầm nghĩ:

- Thật sự không thể trốn thoát sao? Chẳng lẽ phải bỏ mình tại đây?

Tâm tình Lăng Vi Thiên lúc này không khác gì Tần Chính Cao lắm, hắn lại nghĩ, nếu như hắn chết thì Lăng gia xem như xong, cho dù Thần Khí Phái không có hành động gì thì địa vị của bọn hắn tại Lăng gia cũng sẽ mất sạch. Còn nếu áp dụng kế hoạch kia, cho dù thành công chỉ có thể trở thành công cụ cho thế lực thần bí kia, không chút địa vị, tình thế sẽ nguy hiểm hơn…

Hối hận, giống như thủy triều bao phủ lấy Lăng Vi Thiên, hắn hối hận bản thân không nên kết thù hận với Sở Nam, hắn hối hận lẽ ra nên nhẫn nại thêm một thời gian nữa, mời thế lực thần bí kia ra tay dù sao vẫn tốt hơn là hắn tự xuất thủ.

Lúc ấy Lăng Vi Thiên cho rằng giết Sở Nam bất quá chỉ là chuyện nắm chắc trong lòng bàn tay, nào biết được lại xảy ra nhiều biến cố như vậy? Kết quả là hắn ngược lại trở thành đối tượng bị người ta đuổi giết.

Trong nháy mắt, trọng kiếm đã đánh đến.

Lăng Vi Thiên quay người lại, Kim nguyên lực toàn thân tăng vọt, lấy công thay thủ, trong nháy mắt phân ra ngàn vạn đạo kim mang, tầng tầng lớp lớp cản trọng kiếm lại.

Trọng kiếm giống như chủ nhân của nó, cực kỳ dũng mãnh, uy thế tột cùng.

Chặt đứt một đạo kim quang rồi lại tiếp tục lao đến.

Lăng Vi Thiên cũng không dám từ bỏ, hắn cũng không dám đem toàn bộ hi vọng ký thác vào pháp bảo phòng ngự, bởi vì trước mặt trọng kiếm này, hắn hoàn toàn không có lòng tin, hắn cắn răng một cái, phân ra một cái kiếm quang, chém rụng cánh tay trái của mình, một đoàn huyết vụ bắn ra, phun lên trên kiếm quang, kiếm quang trong nháy mắt biến thành màu đỏ, càng lúc càng bành trướng.

Cái giá phải trả là một cánh tay để kiếm quang ngăn cản trọng kiếm lại, trọng kiếm mặc dù vẫn chém đứt, nhưng tốc độ rõ ràng đã chậm lại, mà Lăng Vi Thiên cũng nhân cơ hội này chóng đào thoát.

Trọng kiếm truyền đến âm thanh vù vù, giống như phát ra tiếng kêu lo lắng.

Lão đầu chạy đến, lông mày nhíu lại, biểu lộ trở nên có chút ngưng trọng, nói:

- Huyết Tuẫn? Cho dù có thể chạy thoát được thì tu vi cũng giảm xuống hai cấp, thế nhưng, làm sao có thể để hắn bỏ chạy như vậy được?

Toàn thân chấn động một cái, lão đầu bộc phát toàn bộ Thổ nguyên lực, không trực tiếp công kích Lăng Vi Thiên, mà rót toàn bộ vào bên trong trọng kiếm, hét lớn một tiếng:

- Cái đầu trên cổ của hắn, giao cho ngươi!

Trọng kiếm được quán nhập Thổ nguyên lực, phát ra một tiếng nổ lớn, tiếp đó một cỗ khí tức từ trong trọng kiếm phát ra, sát uy lẫm liệt.

- Như vậy vẫn không thể ngăn lại nó sao?

Lăng Vi Thiên đã cùng đường, lại vô kế khả thi, trong lòng sớm đã phiền muộn tới cực điểm, sớm biết không trốn được thì hắn đã ôm lấy tiểu tử kia mà cùng đồng quy vu tận, hắn không tin đến lúc đó gã còn có thể sống được.

Thế nhưng mối họa kia đã ở ngoài vài dặm, cho dù hắn có tự bạo thì cũng không thể ảnh hưởng gì đến đối phương.

Trọng kiếm đảo một cái, vang lên tiếng “xẹt”, một cái đầu lâu dính đầy máu bay thẳng lên không trung.

Như vậy vẫn chưa kết thúc.

Trong kiếm lại bay lên không trung, lúc rơi xuống đã xẻ cơ thể Lăng Vi Thiên thành hai nửa, một viên châu màu hoàng kim rớt ra.

Đáng tiếc, đường đường là một Đại trưởng lão cũng nối gót theo Tần Chính Cao, cứ như vậy bỏ mình.

Lăng Vi Thiên chết rồi.

Sở Nam thấy một màn như vậy, nội tâm vốn căng thẳng như dây cung cũng thoáng nới lỏng, cảm thấy muốn hôn mê, nhưng hắn thấy Tử Mộng Nhân ngã xuống đất ngất đi, thì lại gắng gượng đứng thẳng, ngồi xổm xuống, đem Tử Mộng Nhân ôm vào lòng.

Kéo mạng che mặt lên, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt, Tử Mộng Nhân nhẹ giọng gọi:

- Mộng Nhân, Mộng Nhân….

Tử Mộng Nhân nghe thấy tiếng gọi của Sở Nam, cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy Sở Nam, vội hỏi:

- Tên ngốc, chúng ta đang ở dưới Minh Ngục sao?

- Ngốc quá, nàng không chết.

- Ta không chết? Vậy sao ta còn có thể gặp ngươi?

- Ta cũng không chết mà.

- Ngươi không chết?

Trên mặt Tử Mộng Nhân lập tức hiện lên vẻ mừng rỡ, toàn thân như được rót vào lực lượng, duỗi tay ra vuốt mặt Sở Nam một cái, lúc đó mới tin lời Sở Nam, nói:

- Tên ngốc, chúng ta thực sự vẫn còn sống…

Không đợi Sở Nam trả lời thì Tử Mộng Nhân đã ôm chặt lấy Sở Nam, sợ tên ngốc sẽ như lúc trước, thoáng cái biến mất trước mắt nàng.

- Được quan tâm như vậy, còn cầu gì hơn?

Trong lòng Sở Nam thầm hạ một quyết định:

- Đợi đến lúc thực hiện lời hứa, sẽ ở cùng một chỗ với Mộng Nhân.

Nghĩ vậy, trong đầu Sở Nam lại hiện lên thân ảnh Nam Cung Linh Vân, cảm thấy phiền muộn, tự nhủ:

- Đó cũng là một trách nhiệm, phải gánh chịu trách nhiệm này.

Phía tây tà dương như nhuốm máu, hai người ôm nhau chặt.

Trọng kiếm đã bay trở về, thủ hộ ở bên cạnh.

Lão đầu nở nụ cười, đột nhiên nhớ đến một vài vấn đề, cảm thấy vạn phần khó hiểu, khẽ lẩm bẩm:

- Tên tiểu tử này, như thế nào lại yêu nghiệt như vậy?

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?84736-Huyen-Ao-Vu-Nghich-Can-Khon-TG-Chuc-Long-Ngu-New-Chuong-946&page=60#ixzz2WZ7gUq6hChương 302: Đại thu hoạch, lo lắng

Nhóm dịch: Black

Nguồn: Sưu Tầm

Trận chiến ở Phiêu Vân sơn.

Ba đại Võ Vương gồm Bạch Võ Vương, Lăng Vi Thiên, Tần Chính Cao đều bỏ mình, Sở Nam trọng thương, trận chiến này chính là trận chiến hung hiểm nhất kể từ khi hắn xuất đạo đến nay, nếu không phải nhờ sâu bên trong thân thể còn cất chứa năng lượng của Long đan, nếu không có lão đầu thì cho dù Sở Nam có chín cái mạng cũng sẽ bị ba đại Võ Vương giết chết.

Nguy hiểm lớn luôn đồng hành với nhiều chỗ tốt.

Một phen thu thấp, trong nhẫn trữ vật của Sở Nam có thêm một thanh Cửu Nguyệt Phá Thiên mâu, một cái lưới Cấm Nguyên, và một viên nguyên hạch Kim hệ, một viên nguyên hạch Thổ hệ, và hàng ngàn nguyên thạch, toàn bộ đều là thượng phẩm nguyên thạch, ba người kia đều là Võ Vương, hơn nữa thân phận cũng không thấp, Sở Nam đếm sơ sơ một lượt cũng được chừng mười vạn thượng phẩm nguyên thạch, trong đó thì một mình Lăng Vi Thiên có năm vạn thượng phẩm nguyên thạch, vì Lăng gia khống chế mạch khoáng nguyên thạch của Thần Khí Phái cho nên việc Lăng gia có nhiều nguyên thạch như vậy cũng chẳng có gì lạ.

Nhẫn trữ vật của Tần Chính Cao so với đám cường đạo mà Sở Nam đoạt được còn nhiều hơn gấp mấy lần.

Ngoại trừ nguyên thạch ra còn có Huyền Thiết Mẫu, vạn niên hàn ngọc và một số thứ trân quý, thậm chí còn có tài liệu luyện khí có tiền cũng chưa chắc mua được, những thiên tài địa bảo đó cũng không ít, trong nhẫn trữ vật của Bạch Võ Vương còn có một số đan dược cao cấp, ví dụ như tứ phẩm Tẩy Tủy Đan, Dịch Kinh Đan, … Ngũ phẩm Bổ Nguyên Đan thì lại không có, Sở Nam tìm bên trong đống đan được, cứu sống Tụ Hỏa trận, không tiếc đan dược cho Vũ Hạo một viên Tẩy Tủy Đan, một viên Dịch Kịch Đan để hắn thay đổi thể chất, dễ dàng tu luyện…

Mặt khác, những võ quyết vũ kỹ cao cấp cũng đều vô cùng bất phàm.

Những thứ trên người Sở Nam lúc này cũng được xem như là một phú ông

Nhưng những thứ này không phải là tài sản lớn nhất của Sở Nam, tài sản lớn nhất của Sở Nam chính là thân thể của hắn lại một lần nữa được rèn luyện, khiến cho thân thể của hắn so với thượng phậm Pháp Khí, thậm chí là hạ phẩm Linh Khí cũng khó có thể làm tổn thương, hơn nữa, bên trong cơ thể đã có bốn đường kinh mạch, đã luyện thành Thương Sơn Quyết tầng thứ nhất, chỉ lực lượng thuần túy đã đạt đến ba vạn cân, nếu như có Toàn lực bạo, lại thêm vào dĩ thổ ngự lực, thì lực lượng tăng thêm ba bậc, khoảng chừng chín vạn cân.

Lão đầu nói cho Sở Nam biết về tri thức tại đan điền của Võ Vương ngưng kết nguyên hạch, trong lòng Sở Nam càng tràn ngập nghi hoặc, trên người hắn có vô số tình huống đặc thù, sự tình gặp phải có thể nói là trước nay chưa từng có, trên người không có kinh mạch cũng không nói, bây giờ bên trong đan điền của hắn lại có một vòng xoáy lớn, Sở Nam cũng không biết đến cùng có thể ngưng kết thành nguyên hạch hay không.

Điểm này khiến Sở Nam rất lo lắng, căn cứ theo lời của lão đầu thì nếu như không thể ngưng kết nguyên hạch thì không thể tiến hành câu thông thiên địa nguyên lực, vậy say này giao chiến sẽ rơi vào hoàn cảnh cực kỳ tồi tệ, phải hấp thu nguyên lực trong nguyên thạch, không thể trực tiếp hấp thu từ trong thiên địa.

Hơn nữa, võ giả tu luyện đến cảnh giới nhất định, thậm chí có thể cùng nguyên lực thiên địa hòa làm một thể, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có nguyên hạch, không có nguyên hạch thì tất cả cũng chỉ là nói suông.

Sở Nam tạm gác vấn đề này qua một bên, cảm thấy vô cùng hứng thú với hai viên nguyên hạch, lão đầu đã nói cho hắn biết, hai viên nguyên hạch này chính là bộ phận tinh hoa trong cơ thể Tần Chính Cao và Lăng Vi Thiên, bên trong ẩn chứa nguyên lực cực kỳ khổng lồ.

Sở Nam cũng không lập tức hấp thu hai viên nguyên hạch này, hắn muốn dùng vào thời khắc mấu chốt, như một lá bùa cứu mạng, Sở Nam còn hạ quyết tâm, nếu như hắn không thể ngưng tụ thành nguyên hạch thì hắn sẽ học cách luyện đan, học loại cao cấp nhất, như vậy hắn sẽ luyện cho mình thật nhiều đan dược còn lợi hại hơn so với Bổ Nguyên Đan, để bù đắp chênh lệch.

Chỉ có điều, cho dù có thể kết xuất nguyên hạch thì Sở Nam cũng muốn bắt chước luyện đan, bởi vì hắn đã hứa với Tử Mộng Nhân, sẽ luyện cho nàng một viên Tịnh Dung Nhuận Nhan Đan cấp năm.

Sau trận đại chiến, Sở Nam cũng không có lập tức lên đường mà lại ngồi xuống khôi phục, dù sao thì trận chiến này hắn cũng bị thương không nhẹ, hắn cần phải trừ tận gốc tai họa ngầm này, trải qua trận chiến vừa rồi, lão đầu cũng không ẩn nấp tại nơi bí mật gần đó nữa, trong lòng hắn có rất nhiều nghi vấn, muốn hỏi Sở Nam xem có phải thể chất Ngũ Hành hay không, muốn hỏi Sở Nam làm sao luyện thành Thương Sơn Quyết tầng thứ nhất nhanh vậy, muốn hỏi Sở Nam tại sao cùng là một tầng mà lực lượng lại chênh lệch so với hắn nhiều như vậy….

Tuy nhiên, đối với những nghi hoặc này, lão đầu vẫn nhịn xuống không hỏi, mỗi người đều có một bí mật của riêng mình, nếu như hắn hỏi thì trái lại không hay, tốt nhất là cứ làm bảo tiêu ba năm, sau đó tấn thăng Võ Hoàng.

Ngay lúc ba người Bạch Võ Vương bị chém chết, ba khối lệnh bài ở Bắc Tề Quốc cũng vỡ vụn.

Lệnh bài vỡ, đại biểu cho người chết hồn diệt.

o0o

Thiên Nhất Tông, trong Trưởng Lão các, một người tức giận mắng:

- Bach sư đệ đã là Võ Vương cao cấp, tại Bắc Tề Quốc này, người có thể giết hắn cũng không nhiều, chẳng lẽ là hai lão quái vật Thần Khí Phái ra tay?

- Rất có thể.

- Tra, nhất định phải tra cho rõ chuyện này, rốt cuộc là ai giết Bạch sư đệ, nếu như là Thần Khí Phái thì không cần bố trí kế hoạch gì cả, trực tiếp mời sư tổ xuất thủ tiêu diệt Thần Khí Phái.

- Tên Lâm Vân kia thì làm sao bây giờ?

- Thần Khí Phái dè chừng tên Lâm Vân như vậy, tất có mục đích, hãy phái người tiếp xúc với hắn, không gia nhập Thiên Nhất Tông thì lập tức loại trừ! Mặt khác, tra cho ra Hắc Bạch Song Sát, xem bọn chúng có lai lịch gì, trong tin tức mà Bạch sư đệ truyền về lúc trước, dường như hoài nghi Hắc Sát chính là Lâm Vân, phải điều tra kỹ lưỡng một chút.

o0o

Tại Thần Khí Phái, phụ thân Lăng Tiêu nhìn cái lệnh bài vỡ nát, ngã khuỵu xuống đất, miệng lẩm bẩm:

- Xong rồi, xong rồi, phụ thân đã gần đạt đến tu vi Võ Vương cao cấp, là ai đã giết người, là kẻ nào? Lăng gia không thể cứ như vậy mà bị diệt được, thế lực đó, phải khiến thế lực đó sớm phát động kế hoạch, nếu không để Tử Đông Lai tra ra được điều gì thì Lăng gia khó mà sống tiếp.

Nghĩ đến đây, phụ thân của Lăng Tiêu vùng vẫy đứng dậy, phân phó một người thân tín ra ngoài làm việc.

o0o

Thành Kinh Thiên, Tần gia tổ trạch, một vị lão giả râu tóc bạc phơ, nhìn chăm chú vào cái lệnh bài vỡ nát, vừa bi thương vừa phẫn nộ nói:

- Nhị đệ, rốt cuộc là ai đã giết ngươi, là bọn Hắc Bạch Song Sát kia sao? Bằng vào tu vi của bọn hắn cũng không phải là đối thủ của ngươi mới đúng, rốt cuộc là ai làm? Là ba đại thế gia khác hay là Thiên Nhất Tông? Thần Khí Phái?

Thoáng dừng lại một lát, trong mắt lão giả bắn ra lệ mang, gằn giọng nói:

- Nhị đệ, bất kể là ai giết ngươi, ta sẽ báo thù cho ngươi, ta sẽ không để tôn nghiêm của hoàng tộc bị chà đạp như vậy, ta sẽ khiến cho Tần gia có ngày trở lại vinh quang như lúc trước.

Ba nhóm thế lực này đều không hề nghĩ rằng người có thể sát từ Võ Vương chính là một tên Võ Quân.

Đương nhiên đây cũng phải là Võ Quân bình thường, mà là một tên Võ Quân yêu nghiệt.

Đội ngũ của ba nhóm thế lực này lập tức phát sinh đại sự động trời, đặc biệt là Thiên Nhất Tông, tiếp đó là thế lực thần bí đang điều tra, mò đến trên Phiên Vân sơn.

Lúc này, Sở Nam đang thỉnh giáo lão đầu phương pháp Thổ Tuần.

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?84736-Huyen-Ao-Vu-Nghich-Can-Khon-TG-Chuc-Long-Ngu-New-Chuong-946&page=61#ixzz2WZ7oHDpVChương 303: Liễm tức, Phường thị

Nhóm dịch: Black

Nguồn: Sưu Tầm

Đồng dạng, Sở Nam cũng không hỏi lão đầu tại sao lại xuất hiện, không hỏi người ở thành Tây Xuyên hôm ấy phải ông ta không, càng không hỏi tại sao phải đi theo hắn.

Sở Nam thỉnh giáo phương pháp Thổ tuần của lão đầu, lão đầu cũng không giấu diếm, trực tiếp lấy ra một quyển võ quyết Thổ tuần, Sở Nam cũng không hề thắc mắc gì.

Sau khi nghiên cứu võ quyết Thổ tuần, vẻ mặt Sở Nam trở nên trầm trọng, nhưng trong lòng lại thấy cuồng hỉ.

Bên trong Sở Nam không có kinh mạch, theo lẽ thường mà nói thì hắn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, cho dù không chết thì cũng không thể luyện võ quyết, không trở thành võ giả được, chuyện này Sở Nam đã trải qua cho đến năm mười sáu tuổi.

Thế nhưng, loại tình huống này sau khi trải qua Long đan luyện thể và tu luyện võ quyết Nghịch Càn Khôn thì đã hoàn toàn thay đổi.

Vốn Sở Nam không thể tu luyện võ quyết được, nhưng Sở Nam bây giờ chỉ cần đủ nguyên lực liền chẳng có gì phải lo lắng, rắc rối duy nhất chính là phải tính được giao điểm của kinh mạch và đường kinh mạch cuối cùng.

Chỉ cần tính ra đường kinh mạch, sau đó đả thông thì võ quyết sẽ luyện thành.

Đương nhiên, đường kinh mạch này không thể có chút sai lầm, nếu không sẽ thất bại, Sở Nam đem hình vẽ vận hành kinh mạch của võ quyết Thổ tuần ghi nhớ trong đầu, sau đó không nghĩ nữa, hắn không muốn dùng nguyên hạch để đả thông đường kinh mạch thứ hai của Thương Sơn Quyết hay là luyện thành Thổ tuần, mà muốn luyện đến cảnh giới cao nhất, như vậy thì trong chiến đấu sẽ có thêm một đường lui.

Sau đó, Sở Nam lại hỏi lão đầu về phương diện thần niệm, Sở Nam thật vất vả mới kiếm được người có thể giải đáp những nghi vấn thắc mắc, tất nhiên là sẽ không bỏ qua. Cuối cùng Sở Nam cũng biết được thần niệm ngoại trừ có thể dùng để thăm dò ra còn có thể công kích, nhưng lão đầu cũng hiểu rõ lắm.

Có được đáp án này, nghi vấn trong lòng Sở Nam không những không biến mất mà trái lại càng gia tăng.

Ngay sau đó, Sở Nam nói:

- Mạc lão, lúc ấy ông ẩn tàng ở đâu, tại sao ta không nhận được? Cho dù tu vi của ta thấp không phát hiện thì Tần Chính Cao cũng phải phát hiện ra mới đúng.

- Đó là bởi vì ta có Liễm Tức công pháp, tên Thiên Nhất Tông kia thì uống Liễm Tức đan và pháp bảo có thể liễm tức, Lăng Vi Thiên cũng có Liễm Tức công pháp, chỉ có điều so với của ta vẫn còn kém một chút, mà tu vi của ta còn cao hơn bọn hắn, cho nên ta phát hiện ra bọn hắn, còn bọn hắn thì lại không thể phát hiện ra. Liễm tức pháp này còn có hạn chế, tầng thứ nhất tối đa chỉ có thể liễm tức mười phút, tầng thứ hai có thể liễm tức nửa canh giờ, còn cảnh giới cao nhất có thể liễm tức hơn bốn năm canh giờ….

Lão đầu nói xong liền dứt khoát đưa cho Sở Nam quyển võ quyết Liễm Tức.

Nhân lúc Sở Nam đang xem công pháp Liễm Tức thì lão đầu còn nói thêm:

- Nghe nói khi tu vi đạt đến cảnh giới nhất định, căn bản không cần dùng loại công pháp Liễm Tức nào, trực tiếp dung hòa với Thiên Địa vạn vật, không ai phát hiện được, cũng không bị thời gian hạn chế.

Sau khi Sở Nam cân nhắc một phen, lại hỏi:

- Mạc lão, nếu như ngay cả khí tức cũng có thể ẩn tàng, khiến thần niệm của người khác không thể tra ra, như vậy có loại công pháp võ quyết nào hạ thấp tu vi xuống không, ví dụ như hiện nay ta là Võ Quân, sau khi luyện loại công pháp đó thì người ta nhìn ta chẳng khác gì Võ Tướng, thậm chí là Võ Sư.

Lão đầu có chút giật mình, đánh giá Sở Nam một phen rồi nói:

- Tiểu tử ngươi, ý tưởng này quả nhiên kỳ quái, người khác chỉ mong sao tu vi của mình càng cao càng tốt, ngươi thì ngược lại, muốn hạ tu vi của mình xuống, chỉ có điều, với tốc độ tu luyện hiện nay của ngươi, mười tám tuổi trở thành Võ Quân, có thể trảm sát Võ Vương, mặc dù có chút thủ xảo, nhưng cũng có thể xem là chuyện trước nay chưa từng có, cho dù có cũng rất ít, cũng không tệ.

Trong lòng Sở Nam chính là đang cân nhắc chủ ý này, còn mục đích khác chính là để mê hoặc đối phương, lúc chiến đấu, khiến đối phương cho rằng tu vi của hắn thấp, giả heo ăn thịt hổ, tuyệt đối có tác dụng rất lớn, cho nên Sở Nam mới hỏi thăm:

- Mạc lão, có loại công pháp võ quyết này không?

- Theo lý thuyết thì hẳn là có loại công pháp này, chỉ có điều ta cũng không biết là nó đang ở đâu….

Lão đầu trầm tư nói, Sở Nam khẽ thở dài, lão đầu lại tiếp tục nói:

- Ngươi có thể đến Phường thị lùng xục một chuyến, xem có thể tìm được võ quyết này không. Ngoài ra, có thể cũng có đan dược có công hiệu này.

- Phường thị?

- Chính là một giao dịch tràng, bán đủ loại tài liệu luyện khí, dược liệu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC