vu nghich can khon 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vũ Nghịch Càn Khôn

Tác giả: Chúc Long Ngữ

Chương 451: Lại đoán đúng rồi?

Nhóm dịch: Black

Nguồn: Vipandan

- Ngươi làm sao biết, ta gần đến Vũ vương đỉnh giai?

Sở Nam lạnh lùng nói ra một câu, làm cho quái lão đầu sững sờ, cây trường tiên cầm trong tay, cũng không khỏi dừng lại.

Lúc này, quái lão đầu cũng đã phục hồi tinh thần lại, cười khẩy nói:

- Ngươi muốn làm cho ta thất thần, thừa cơ đánh lén ta sao?

- Chúc mừng ngươi, ngươi đã đoán đúng.

Sở Nam ở đây cũng không giống như đang ở hiểm cảnh, mà đang bắt đầu giải trí vậy.

- Đáng tiếc, không có ban thưởng.

Quái lão đầu hai đầu lông mày cau lại, lộ ra nếp nhăn thật sâu, lão phản bác nói:

- Tiểu tử, vậy ngươi biến thành Võ Hoàng cho ta xem sao.

- Ngươi nói biến, thì ta sẽ biến sao? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Nếu như ngươi chịu gọi ta ba tiếng gia gia, ta có thể làm được.

Sở Nam nói chuyện càng thêm cuồng ngạo, quái lão đầu trong mắt lộ ra sát cơ, sau đó lạnh giọng nói:

- Ngươi muốn chọc giận ta?

Không thấy Sở Nam trả lời, quái lão đầu lại nói:

- Rất tốt, cũng như ngươi mong muốn, ngươi đã thành công chọc giận ta, vậy ngươi phải thừa nhận lửa giận của ta.

Quái lão đầu tóc trắng thật dài, lập tức quấy lên, có thể thấy lão làm vậy, tức là lão muốn đoạt tánh mạng người.

Sở Nam cũng điên cuồng thiêu đốt lên, thân thể tại trong bóng roi tránh né, nhưng bóng roi này trong khắp không gian, không chỗ nào không có, Sở Nam cuồng vũ lấy ra trọng kiếm, nhưng mặt hắn vẫn luôn tươi cười:

- Nếu ngươi thỏa mãn nguyện vọng của lão phu, lão phu cũng thỏa mãn nguyện vọng của ngươi. Ngươi nên biết, nguyên tắc của lão phu, có ân tất báo, có cừu tất báo, mà là hoàn trả gấp trăm lần. Hiện tại, ngươi cần phải mở to hai mắt, nhìn là được rồi.

Nói xong, Sở Nam vận dụng Thần hành bách biến, khí tức sơ giai Võ Hoàng từ trên người Sở Nam phát ra.

Tiếp theo là trung giai Võ Hoàng.

Sau đó trung giai Võ Hoàng đỉnh cấp...

- Ồ? Hắn thật sự có thể biến thành Võ Hoàng? Hẳn thật sự là Ma Đạo Tử, chẳng lẽ nói lúc trước hắn che dấu tu vi công pháp, đem khí tức che dấu thành sơ giai Võ quân sao?

Quái lão đầu rất là kinh ngạc, lần nữa thất sắc, thậm chí còn xuất hiện một tia kinh hoảng.

Đồng thời, bóng roi cũng có chút tán loạn.

Mà đúng lúc này, tay phải Sở Nam đột nhiên biến thành cự chưởng, vung tay ra bắt được cây roi.

- Làm càn, dám bắt lấy roi của ta.

- Làm càn chính là ngươi.

Sở Nam đem trọng kiếm ném ở giữa không trung, hai cánh tay đều chộp vào cây roi, sau đó lại tươi cười, nói:

- Quái lão đầu, vậy ngươi đoán đi, lão phu còn có thể biến thành Vũ Đế hay không?

- Ân?

- Nếu thế thì lão phu có thể biến thành Võ Tôn hay không?

Sở Nam nói xong, ha ha ha cười cuồng ngạo, tiếng cười rung động đến tâm can, thẳng đem cái khí tức âm lãnh kia, làm phai nhạt không ít.

- Tuyệt đối không thể.

- Không thể nào sao? Lão phu sẽ thấy biến thành Võ Hoàng đại viên mãn cảnh giới cho ngươi xem nhé.

Hiện tại bên tai Sở Nam không dứt tiếng cười, trên người Sở Nam tản mát ra khí tức Võ Hoàng Đại viên mãn, quái lão đầu sau khi nhìn thấy Ma Đạo Tử, vẻ mặt động dung.

- Chắc là, suy đoán của ta là thật sự? Hắn thật là...

Quái lão đầu không dám nhìn xuống dưới, quát lạnh nói:

- Nếu như ngươi thật sự là Ma Đạo Tử, vậy ngươi làm sao không biết ta?

- Một con sâu cái kiến mà thôi, ta cầ phải biết tên của ngươi sao? Buồn cười, đáng thương...

- Đáng giận.

Quái lão đầu gào thét, thân phận của hắn không giống bình thường, về võ công ngoại trừ Huyền sư bá cùng mấy lão quái vật ra, không người nào là đối thủ của hắn, có thể nói tại Thiên Vũ Đại Lục, tuyệt đối có thể đi ngang, Nhưng hiện tại, bởi vì hắn tu luyện công pháp đến thời điểm quan trọng, lại bị một người chế nhạo như thế, hắn đang muốn tiếp tục gào thét, Sở Nam lại cắt đứt lời của hắn mà nói.

- Đúng vậy, đúng là đáng giận, ngươi một chỉ là một con sâu cái kiến, dám để cho lão phu nhớ kỹ danh tự ngươi sao, ngươi có tư cách gì?

- Nếu như ngươi thật sự là Ma Đạo Tử, ta còn có thể sống ở chỗ này sao?

- Xem ra ngươi so với ba trăm năm trước vẫn ngu xuẩn như vậy, ngươi có thể đoán xem, ta vì cái gì mà chưa có giết chết ngươi?

Sở Nam nói ra, cũng không biết nói thật hay giả.

Quái lão đầu suy nghĩ một chút, sau đó mở rộng miệng quát:

- Ngươi là muốn dụ dỗ Huyền sư bá đến đây sao?

- Ách.

Lời của Quái lão đầu nói, làm cho Sở Nam trầm ngâm, hắn cũng không ngờ sư phụ Ma Đạo tử, cũng chấn nhiếp nhân tâm rồi, vậy mà một vị tuyệt đỉnh cường giả như vậy, cũng đã nằm trong lòng đất lạnh rồi. Tuy trong nội tâm Sở Nam nghĩ như vậy, nhưng trên mặt vẫn tươi cười, nói:

- Thật sự là thông minh, ngươi lại đoán đúng, nếu ta không phải dùng phương pháp này dụ dỗ hắn đến đây, thì tên gian phu Huyền Không hắn vẫn ở chỗ Phong thứ sáu, nếu vậy ta phải hao phí không ít khí lực mới có thể xông vào, không bằng dụ dỗ hắn đến đây?

- Cái gì, ngươi còn biết Phong thứ sáu?

Quái lão đầu kinh hãi, sau khi nghe được mấy chữ Phong Thứ sáu, trong đầu lập tức hiện lên rất nhiều hình ảnh. Lúc này trên mặt Sở Nam vẫn cuồng ngạo, nhưng trong lòng càng không ngừng thầm hô may mắn, không nghĩ tới ở chỗ này có thể tìm hiểu được tin tức Phong thứ sáu.

Sở Nam trong óc hiện lên một tia nghi vấn, lúc trước hắn cũng không có triệt để hiểu rõ, nhìn thấy thần sắc quái lão đầu do dự, hắn lại nghĩ đến lời của Tử Mộng Nhi, nhưng hắn cũng mặc kệ, cười nói:

- Lão phu không chỉ có biết rõ Lục Phong, mà còn biết rất nhiều. Ngũ phong Thiên nhất tông, Thiên Ba Phong, Thiên Huyền phong, Thiên Mộc Phong, Thiên Vân phong, Thiên Cực Phong, không phải là năm tòa Phong tạo thành một cái Ngũ Hành đại trận sao? Còn tòa Phong thứ sáu, không phải là mắt trận Ngũ Hành đại trận sao?

Sở Nam nói xong, thần sắc quái lão đầu biến sắc, hắn lớn tiếng gào thét nói:

- Ngươi tuyệt đối không thể biết được tin tức này, ngay cả Ma Đạo Tử cũng không biết.

- Ách, ngươi lại đoán đúng rồi?

Sở Nam trong nội tâm không khỏi trầm lặng, tuy nói là trầm lặng, nhưng Sở Nam cũng rất hi vọng như vậy, hắn mong muốn có thể đạt được thêm tin tức về Thiên nhất tông, về sau đối phó cũng dễ dàng hơn.

Trong nội tâm suy nghĩ, Sở Nam cũng không có chậm trễ nói:

- Ba trăm năm trước lão không biết, nhưng việc 300 năm sau lão phu còn không biết sao? Ngươi cũng quá coi thường lão phu rồi, thật sự là đáng giận, nên đánh.

Nói đánh là đánh, tay phải Sở Nam cầm chặt lấy đầu roi, tay trái lại nắm thành quyền, trong cơ thể vòng xoáy xoay tròn mãnh liệt, cùng lực lượng dung hợp đến mức tận cùng, nắm đấm trở nên rất lớn, ẩn chứa hơn mười vạn cân lực, hướng quái lão đầu nện xuống.

Nhìn thấy quả đấm đánh tới, quái lão đầu trực tiếp mở ra miệng nói.

- Thật là...

Sở Nam nhìn thấy lão đầu thất thần, trong lúc nhất thời không nghĩ ra được nguyên do, nắm đấm tiếp tục đánh xuống, lúc này nắm đấm cách quái lão đầu rất gần, nhưng Sở Nam đột nhiên nghĩ tới Càn Khôn cửu chuyển yêu cầu đối với lực lượng cực kỳ nghiêm khắc, nói như vậy lực lượng…

- Hẳn là, ta lại đoán đúng rồi?

Quái lão đầu khiếp sợ, nhất thời liền tỉnh táo lại, cây roi run run, đồng thời, hữu chưởng của lão nghênh đón nắm đấm của Sở Nam.

Quyền chưởng va đụng vào nhau, ầm ầm chấn động.

Sở Nam đánh ra một quyền, ngay cả cá voi xanh vạn năm cũng ăn chút thiệt thòi, quái lão đầu thì càng không cần phải nói, hơn nữa, quái lão đầu liên tục hơi giật mình, cho nên bị công kích thương cũng không nhẹ. Gương mặt hắn lần nữa tái nhợt xuống, da thịt như bị tróc ra.

Nhưng quái lão đầu lại không có lui về sau một bước, thậm chí liền khoanh chân ngồi xuống, lúc này bốn phía đại địa đồng thời chấn động một chút, mặt đất cũng bị chũng xuống ba phân.

Đương nhiên, Sở Nam cũng bị thương, lúc hắn đánh vào đầu cá voi xanh, cá voi xanh chỉ có thể bị động tiếp nhận, mà không thể chủ động công kích, Sở Nam ngoại trừ tiêu hao nguyên lực cùng thể lực ra, cũng không có việc gì.

Nhưng quái lão đầu trước mắt, lại không phải là cá voi xanh, mà là một vị có Vũ Đế cường giả, khi công kích va chạm vào nhau, Sở Nam miệng ngậm lấy đầy máu tươi bắn ngược ra sau, lục phủ ngũ tạng đều bị chấn động, áp lực trong cơ thể càng lúc càng lớn, tựa hồ lục phủ ngũ tạng giống như bạo tạc nổ tung, làm cho Sở Nam thương tích đầy mình.

Mặc dù trọng thương như thế, nhưng Sở Nam nhìn thấy quái lão đầu cũng bị thương, tay phải mãnh lực bắn ra, trên cây roi liền truyền đến một cổ lực lượng, nhằm về chỗ Sở Nam ném tới.

Sở Nam kẹp lấy, nắm đấm mười mấy vạn cân lực lượng, lần nữa đánh ra.

Quái lão đầu ánh mắt híp lại, hạ quyết tâm không để cho Sở Nam tới gần, cây roi kia đột nhiên xuất hiện hai cổ nguyên lực, một là màu xanh Mộc nguyên lực, vừa là Thủy nguyên lực, Thủy nguyên lực sau khi gia nhập vào, làm cho cây roi múa ra càng giống sóng to gió lớn trên biển rồi.

Tay phải Sở Nam nhanh túm lấy cây roi, trọng kiếm dắt vào trên lưng, sau đó Sở Nam ngược dòng lên.

- Ngươi muốn bắt sao? Ngươi cho rằng cây roi của ta dễ bắt lắm sao?

Trường tiên của Quái lão đầu vừa thô vừa to, nhưng quấn lại trở nên dài nhỏ, từ cánh tay phải Sở Nam, kéo dài ra, sau đó lại rủ xuống, hướng bên hông Sở Nam quấn đi. Sở Nam cũng không né tránh, tùy ý quấn tại bên hông của hắn mấy một vòng liền.

Không chỉ có như thế, tay phải Sở Nam cũng túm lấy cây roi kia.

Quái lão đầu lạnh nhạt nói:

- Ta vẫn chưa tin, ngươi là Ma Đạo Tử.

Quái lão đầu tư duy thật là quái dị, lúc trước hắn tự nhận là giết Sở Nam như giết một con ruồi, liền nhận định Sở Nam chính là Ma Đạo Tử, mà bây giờ sau khi nhìn thấy Sở Nam có chút khó giải quyết, hắn lại không tin Sở Nam chính là Ma Đạo Tử.

Mà Sở Nam, lần này cũng không có lại trả lời quái lão đầu, nhưng lại đem tay trái ẩn chứa mười vạn cân lực chậm rãi buông ra, nhanh như thiểm điện chộp vào đàu cây trường tiên, trong miệng quát lạnh:

- Trọng kiếm, trảm.

Sở Nam vừa quát lạnh lên tiếng, trọng kiếm liên phi không mà lên, chém thẳng về phía cây roi.

- Phanh.

Một kích hung mãnh va chạm, trọng kiếm bị đẩy lùi, mà cây trường tiên không chút nào tổn hại.

- Chém.

Trọng kiếm gào thét chém xuống, lần nữa bị đẩy lùi, Sở Nam có thể không ngừng đưa trọng kiếm chém xuống, trọng kiếm vẫn không ngừng bị đẩy lùi.

- Dù cho ngươi chém một ngàn lần, một vạn lần, kết cục vẫn như vậy.

- Vậy sao?

Quái lão đầu không nói thêm gì nữa, trường tiên quấn lấy bên hông Sở Nam, đột nhiên biến thành sợi tơ vô cùng sắc bén, một bên dùng sức cuốn lấy, một bên muốn siếtb chặt lấy thân thể Sở Nam, muốn đem thân thể hắn chặt đứt.

Sở Nam lại đem tất cả lực lượng, muốn đem quái lão đầu này kéo về chỗ của mình, trong miệng còn lớn hơn thét lên:

- Trọng kiếm, lại chém cho ta.

Trọng kiếm gào thét chém xuống, sau đó tiếp xúc đến cây trường tiên kia, trên thân trọng kiếm lại lóe ra ba mầu sắc quang mang, đó là màu vàng, màu vàng đất, và màu trắng nữa.

Màu trắng, đại biểu cho hỏa, là Phần Thiên chi hỏa!

Lúc trước trong người Sở Nam, có lợi dụng tụ hỏa trận, tụ tập ra một chút Phần Thiên chi hỏa, đem ba loại nguyên lực, quán chú vào trong trọng kiếm, mấy lần làm mê hoặc quái lão đầu, lại để cho hắn đối với trọng kiếm buông lỏng cảnh giác, lúc này hắn mới để lộ ra nanh vuốt sắc bén chính thức.

- Phần Thiên chi hỏa.

Quái lão đầu kinh hô một tiếng, trường tiên của hắn lúc này đột nhiên mềm nhũn ra, sau khi bị trọng kiếm chém xuống, tựa như chém ở trong nước, không hề cản trở mà chém ra, nhưng sau khi trọng kiếm rời khỏi, trường tiên lại lại khôi phục như cũ

Sở Nam thàm nhủ trong lòng:

- Đây là loại bí pháp nào?

Trong nội tâm hắn vô cùng kinh ngạc, nhưng ra tay cũng không chậm, hắn cũng muốn thừa cơ đem quái lão đầu kéo tới, bởi vì Sở Nam tự tiến đến, quái lão đầu liền yên lặng ngồi một chỗ, thân hình không có di động.

Cho đến lúc này, ngoại trừ quái lão đầu kia có cổ hơi thở làm cho Sở Nam sợ hãi ra, lão ra tay mấy chiêu, ngoại trừ quỷ dị thần bí ra, cũng làm Sở Nam cảm giác thực lực không chỉ là Võ Hoàng như vậy.

Đây là vì cái gì?

Sở Nam suy đoán, có khả năng quái lão đầu tu luyện công pháp đến thời khắc mấu chốt, thực lực có hạn chế, nếu không, hắn sớm đã bị đánh thành thịt vụn rồi, làm sao còn cuồng vọng giày vò lâu như vậy.

Vũ Nghịch Càn Khôn

Tác giả: Chúc Long Ngữ

Chương 452: Khô mộc công.

Nhóm dịch: Black

Nguồn: Vipandan

Cho nên, Sở Nam trước muốn đem quái lão đầu này thử xem, nhưng Sở Nam đã dùng hết sức chín trâu hai hổ, quái lão đầu vẫn như cổ mộc vạn năm mọc rễ, nửa phần cũng không nhúc nhích, ổn trọng như Thái Sơn.

Lúc này Sở Nam lần nữa vận lực, muốn đem lão quái đầu kia kéo lên, từ trong lòng bàn tay vang lên tiếng "Lưu nha".

Sở Nam cảm thấy khiếp sợ, tay phải lại phản xạ chộp tới, một trảo không có bắt được, còn quái lão đầu thần sắc xem thường, một trảo này của Sở Nam, trong lòng bàn tay đã có hỏa diễm, giống như núi lửa bộc phát, phun trào ra.

Quái lão đầu kia nhìn thấy thần sắc vẫn xem thường, hắn nhìn thấy hỏa diễm màu xanh da trời, đầy kinh thường, hỏa diễm màu xanh da trời này đối với hắn căn bản không có tác dụng, nhưng tại lúc này lại rất trí mạng, quái lão đầu tranh thủ thời gian muốn đem trường tiên thu hồi, thế nhưng hỏa diễm màu xanh da trời kia lao đến, sau đó hỏa diễm rơi bên trong thủy nguyên lực, sau đó bị đông lại, nhanh chóng dọc theo dòng nước chảy truyền đến quái lão đầu.

Lúc này trong ánh mắt Quái lão đầu hiện ra vẻ do dự, như muốn cắt đứt đoạn "Đông lạnh” này đi rồi lại không nỡ, trong chớp mắt, quái lão đầu làm ra quyết định, vứt bỏ.

Nhưng hỏa diễm màu xanh da trời trong tay Sở Nam, đã thành hình vòng xoáy, điên cuồng xoay tròn lại, tại trong "Nước chảy" đã đông cứng cánh tay quái lão đầu, sau đó, khuếch tán ra toàn thân.

Lúc này quái lão đầu trở thành một tòa băng điêu.

Trong ánh mắt, tràn đầy cừu hận nhìn hỏa diễm của Sở Nam.

Quái lão đầu trở thành băng điêu, Sở Nam cũng không có nửa phần cao hứng, hắn cảm giác có cái gì đó không đúng.

- Quái lão đầu trước mắt này, là Vũ Đế sao? Một Vũ Đế dễ dàng bị hàn ngọc Lam Viêm đông cứng hay sao?

Không ai có thể tin một màn trước mắt này, ngay cả Sở Nam cũng không tin.

Năm đồng tử, kinh ngạc nhìn trận đại chiến trước mắt, đặc biệt là tên đồng tử dụ dỗ Sở Nam, lúc này toàn thân đều đang run rẩy, hắn biết rõ, chủ nhân đã gặp phiền toái, hơn nữa, phiền toái cũng không nhỏ.

Bỗng dưng, Sở Nam cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức cảm thấy nguy hiểm, hơn nữa mức độ nguy hiểm rất cao.

Hai mắt của Sở Nam giật giật, bởi vì hắn nhìn thấy trong băng điêu kia, quái lão đầu đang tràn đầy phẫn nộ, sau đó bình tĩnh lại, biến thành vui tươi, cuồng hỉ...

Nhìn thấy một màn này, Sở Nam không dám đợi, hắn giơ lên trọng kiếm, trọng kiếm xoay tròn ba màu lực lượng, hướng băng điêu chém tới, lúc này, năm đồng tử rốt cục cũng di động, cùng bay lên, ngăn ở trước mặt Sở Nam, năm ánh mắt, đồng thời nhìn về phía Sở Nam.

Sở Nam đối với đám đồng tử này sớm đã có phòng bị, thấy bọn họ lại đánh ra một chiêu này, hét lớn:

- Cút ngay cho lão phu.

Sau đó ánh mắt sắc lạnh, trừng mắt nhìn năm tên đồng tử.

Năm tên đồng tử kinh hãi, nhìn nhau, trong ánh mắt thầm hỏi:

- Người này là ai, tinh thần lực sao cường đại như thế.

Ngay sau đó, năm tên đồng tử đồng thời có chút gật đầu, đều làm ra động tác, trên đỉnh đầu mỗi người toát ra một loại hào quang, sau đó hào quang lại biến mất, năm tên đồng tử cũng lui ra bốn phía.

Sở Nam không rõ năm tên đồng tử làm gì, nhưng trọng kiếm của hắn, lại hung hăng bổ vào phía trên băng điêu.

Sau khi bổ ra một phát, từ trên băng điêu vang lên một tiếng "Phanh", sau đó Sở Nam bị bắn ngược trở lại, mà ngay cả trọng kiếm cũng thoát ra khỏi tay Sở Nam, trong cơ thể Sở Nam lục phủ ngũ tạng chấn động không ngừng.

Nếu không phải Sở Nam tại trong biển lửa được cường hóa, cơn phản chấn này chỉ sợ lấy mệnh Sở Nam rồi.

Sở Nam co quắp ngã xuống đất, trong miệng phun ra máu tươi, trong mắt Sở Nam lúc này sững sờ, nhìn về phía quái lão đầu, chỉ thấy băng điêu trùng trùng điệp điệp bị Sở Nam chém một trọng kiếm, không những không có vỡ ra, mà lại hòa tan tiến vào trong thân thể quái lão đầu.

- Cái này...

Trong chốc lát, băng điêu trên người quái lão đầu đều dung hợp vào người lão, cây trường tiên rơi ở bên cạnh hắn, quái lão đầu ha ha nhặt lấy, nhìn Sở Nam nói:

- Lão phu không biết ngươi là ai, nhưng lão phu biết rõ, khẳng định ngươi không phải Ma Đạo Tử, lão phu cũng nói, ngươi là ân nhân của ta.

- Ân nhân?

- Đúng vậy, là phúc tinh, nếu không, lão phu khô mộc công pháp cũng không biết bao lâu mới có thể luyện thành.

- Khô mộc công pháp?

- Ngươi có cảm thấy hay không, thời điểm vừa rồi cùng lão phu liều chiến, lão phu rất yếu, ngay cả Võ Hoàng đều không bằng, ha ha ha, nói cho ngươi biết, vừa rồi lão phu thực lực chỉ bằng một phần mười bình thường mà thôi.

- Ân?

Sở Nam cảm thấy chấn kinh, hắn cơ hồ đem hết tuyệt chiêu ra sử dụng, nhưng ngay cả một phần mười công lực của đối phương đều đánh không lại, vậy thực lực của đối phương mạnh như thế nào?

- Ngươi bỏ lỡ một cái cơ hội tốt, nếu ngươi thừa dịp lão phu tu luyện công pháp tới thời khắc mấu chốt, công lực yếu kém, đem lão phu chém chết, danh tiếng ngươi, thanh danh của ngươi hoàn toàn áp đảo Ma Đạo Tử. Ha ha ha...

Quái lão đầu cuồng tiếu không ngừng.

- Chỉ tiếc, ngươi quá yếu, ngươi đem thực lực mạnh nhất phát huy ra, đều không giết được lão phu. Lão phu thấy ngươi ngay cả con sâu cái kiến đều không bằng, ngươi có thể tin rồi chứ?

Sở Nam nuốt lấy máu tươi, trong nội tâm không khỏi hối hận, hắn vốn tiến vào cấm địa, cũng không nghĩ thuận buồm xuôi gió, dựa vào một chút tu vị mà đại sát tứ phương, hắn chỉ điều động Thủy nguyên lực, chữa trị lấy thân thể, đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, vậy thì lúc này phải chạy trốn rồi.

Miễn là còn sống, là còn có hi vọng.

Quái lão đầu tự nhiên không biết Sở Nam nghĩ như thế nào, hắn còn tưởng rằng Sở Nam sợ chết rồi, tiếng cười càng thêm cuồng vọng.

- Là ngươi, lại để cho lão phu đông lại, trong lúc đó làm ta có đốn ngộ, hỏa vi băng, diệu, diệu, một đao kia của ngươi lại trợ ta giúp một tay, một lần hành động giúp ta đột

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC