Chương 966-1040

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
bóng lưng của người kia.
Hạ Nhất Minh hiển nhiên không quan tâm tới ánh mắt của người khác, hắn cất bước đi về phía con tiên thiên linh thú đang không có ai kiềm chế. Tộc độ của hắn cũng không nhanh, hơn nữa ở trước mặt lại có không ít người cản trở, nhưng hắn cứ bình tĩnh đi về phía trước, mắt thấy sắp đụng tới người trước mặt mà không biết bằng cách nào đã đi xuyên qua. Không ai có thể chứng kiến hắn làm thể nào tránh khỏi người đó, cho dù là trợn tròn mắt nhìn theo cũng không thu hoạch được gì.
Chứng kiến một màn này trong lòng mọi người đều âm thầm hồi hộp, chẳng lẽ bản thân gặp phải quỷ sao?
Trên người Hạ Nhất Minh không tỏa ra khí tức của Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả, hắn ở trên tường thành đều giống như hậu thiên tu luyện giả bình thường, nếu như không phải đứng cùng đám người Dịch Trung Thiên thì căn bản không ai chú ý tới sự tồn tại của hắn.
Lúc này ở trên tường thành không còn người nào dám xem thường người tuổi trẻ này, bọn họ cuối cùng cũng rõ người này nguyên là một cường giả chân chính.
Chỉ vài bước sau đó, Hạ Nhất Minh đã đi tới trước mặt đầu tiên thiên linh thú còn lại, hắn hơi cười giống như không có chứng kiến đầu cự hùng này mà tiếp tục tiến tới.
Cự hùng linh thú gào lên một tiếng, giơ hùng chưởng lên đập thẳng xuống mang theo tiếng xé gió bén nhọn.
Sau đó, mọi người chỉ nhìn thấy quang mang chợt lóe lên, tốc độ độ của quang mang vượt qua năng lực phản ứng của bọn họ, điều duy nhất những người này thấy là nó lóe lên và biến mất chỉ sau thời gian chưa đầy một cái chớp mắt.
Sau đó, Hạ Nhất Minh tiếp tục đi tới, con tiên thiên linh thú ở phía sau lưng hơi run lên một chút, giống như ngọn nến lung lay trước gió, cuồi cùng đổ ập xuống.
Không ai có thể nhìn thấy Hạ Nhất Minh ra tay thế nào, chính bọn họ cũng không nghĩ ra Hạ Nhất Minh vì sao lại có thể không để ý tới thổ tức của linh thú? Chờ tất cả thủ vệ ở xung quanh từ trong rung động kịp phản ứng lại thì Hạ Nhất Minh đã rời đi, hắn nhẹ nhàng đi tới gần đám người Trương Bách Lâm.
Lúc hắn đi qua, bốn đầu linh thú cự hùng động tác đột nhiên trì hoãn lại, chúng nó như kẻ say rượu, thân hình lắc lư liên tục như không thể đứng vững.
Quang mang thật lớn xuất hiện trên cổ linh thú, đám người Trương Bách Lâm trực tiếp cầm vũ khí chém vào bốn cái đầu của bốn con linh thú. Đến ngay cả lúc này bọn họ cũng không biết vì sao bốn con linh thú này đột nhiên lại trở nên yếu đuối như vậy.
Mà lúc này Hạ Nhất Minh đã đi tới trước đầu ngàn năm linh thú hung hãn nọ.
Một tiếng rống giận dữ long trời lở đất từ xa truyền tới, khi tiếng rống này xuất hiện, ở trương tường thành Dịch Trung Thiên cùng với Từ Quân đang quần đấu với một đầu ngàn năm linh thú. Đúng lúc này con linh thú há to miệng ra, từ trong đó thoát ra một đoàn khói màu xanh có thể thấy được bằng mắt thường.
Hai người Dịch Trung Thiên thầm kêu không tốt, bọn họ hiểu nhiên hiểu rõ được uy lực do thổ tức của linh thú vô cùng lớn, hơn nữa đầu linh thú này lại là ngàn năm linh thú, tồn tại tối cao vô thường trong đàn thú.
Đại khái linh thú dưới năm trăm năm trở xuống mặc dù cũng có được thực lực cường đại, nhưng chỉ cần có một ít hậu thiên tu luyện giả vây công là trên cơ bản có thể ứng hó nổi.
Nhưng khi linh thú sống tới năm trăm năm, thể chất của bọn chúng sẽ sinh ra biến dị trở thành tiên thiên linh thú. Trong cơ thể linh thú lúc đó sẽ xuất hiện tiên thiên nội đan, chúng có thể tự động hấp thu thiên địa chi lực để duy trì lực lượng của bản thân, hơn nữa có thể không ngừng tích súc sinh mệnh chi lực để chờ đợi lần tiến hóa tiếp theo.
Khi đạt đủ ngàn năm thực lực của linh thú lại càng trở nên cường đại hơn, tiên thiên nội đan có thể phát ra uy lực cường đại tới mức khó tin.
Bọn chúng đạt tới cảnh giới này thì thực lực có thể so sánh cùng với Nhất Đường Thiên của nhân loại. Chủ yếu hơn, uy lực của thổ tức do linh thú phát ra cũng được tăng cường hơi. Không những thế tiên thiên linh thú bình thường sau khi thổ tức phải nghỉ ngơi chốc lát, còn ngàn năm linh thú lại có thể liên tục phát ra mấy lần.
Nếu như không phải Từ Quân là Băng Cung sứ giả, được môn phái ban thưởng cho một ít thần binh lợi khí thì hai người tuyệt đối không thể kiềm chế được con ngàn năm linh thú này. Bất quá, đầu linh thú lúc này rõ ràng đã thẹn quá hóa giận, bắt đầu toàn lực ứng phó.
Hai người không hẹn mà cùng nhảy lui về phía sau, thân pháp bọn họ cực kỳ quái dị, trong lúc thối lui về phía sau thân hình còn hơi lắc lư tựa hồ có thể tùy thời thay đổi phương hướng rút lui.
Giờ phút này hai người đã đem khinh thân công pháp của bản thân phát huy tới mức cực hạn, dù là thổ tức của ngàn năm linh thú có phát ra bọn họ cũng nắm chắc bảy thành có thể tránh thoát. Nhưng mà, ngay giờ phút này, đầu linh thú đã làm ra chuyện mà bọn họ khó tin nổi.
Đoàn quang mang màu xanh từ trong mồm nó c không được phóng ra, thân thể to lớn cũng không lao về phía trước, ngược lại còn thối lui về phía sau. Giờ phút này, nó thể hiện tốc độ vượt ra ngoài dự liệu của mọi người.
Dịch Trung Thiên cùng Từ Quân hơi run lên, có đoán như thế nào thì bọn họ cũng không thể nghĩ ra được đầu ngàn năm linh thú này đang làm trò gì? Tuy nhiên, còn chưa chờ bọn họ phản ứng lại, thì chỉ thấy đầu ngàn năm linh thú này ở giữa không trung đình chỉ lại, giống như ở nơi đây đột nhiên xuất hiện một cái lồng giam, đem nó giữ vững ở trên không trung.
Thanh âm vừa phẫn nộ, vừa sợ hãi từ trong miệng con linh thú phát ra, sau dó thổ tức màu xanh của nó từ trong miệng thoát ra.
So sánh với năm trăm năm tiên thiên linh thú, thổ tức của ngàn năm linh thú có uy lực cao hơn một bậc, đoàn quang mang màu xanh từ trong miệng cự hùng phun ra với tốc độ không thể tưởng được vọt về phía hai vị tiên thiên cường giả trước mặt
Nó cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, vừa rồi đột nhiên nó nghe được hùng vương gọi trở về, cho nên mới có ý định rút lui. Nhưng vừa đi tới bên bờ tường thành, thì cả thân hình của nó bị một cỗ lực lượng khổng lồ bao vây lại. Dưới tình huống giãy dụa không có kết quả, nó vừa hoảng sợ, vừa phẫn nộ phõng ra công kích cường đại nhất của mình.
Trong lúc Dịch Trung Thiên và Từ Quân giao thủ với đầu ngàn năm linh thú, tất cả mọi người xung quanh đã sớm tản ra. Bởi vì ai cũng biết trận chiến này cũng không phải thực lực của mình có thể xen vào, nếu không cẩn thận bị cuốn vào trong đó thì chỉ có con đường chết mà thôi.
Quang mang màu xanh ập tới, khu vực trước mắt mọi người trong nhất thời bị chúng bao phủ.
Hai người Dịch Trung Thiên đã sớm có phòng bị, tinh thần của bọn họ vẫn luôn tập trung lên đầu ngàn năm linh thú, vừa thấy nó thổ tức thì thân hình nhanh chóng thối lui về phía sau, chỉ loáng cái đã rời xa khỏi phạm vi sát thương. Nhưng mà chuyện khó hiểu lại tiếp tục xảy ra một lần nữa.
Đoàn quang mang màu xanh này cũng không lan tràn ra xung quanh, khi phạm vi của nó khuếch trương ra ba trượng thì đỉnh chỉ. 

Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com


Thổ tức của linh thú là đòn sát thủ cường đại nhất của chúng, một khi thi triển ra có thể nói ngay cả thân hình bọn nó cũng khó có thể chống cự lại. Hơn nữa đoàn quang mang màu xanh còn nhanh chóng bị dội ngược trở lại phía con linh thú.
Tiếng rống đau đớn từ trong miệng ngàn năm linh thú phát ra, thân thể của nó cuối cùng đã có thể động đậy, sau đó lảo đảo chạy về phía trước, tựa hồ như khi bị chính thổ tức của mình phản lại đã khiến nó trọng thương.
Dịch Trung Thiên cùng Từ Quân nhìn thấy vậy thì vui mừng khôn xiết, mặc dù bọn họ cũng không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Thổ tức của con linh thú vì sao lại quay ngược trở lại tấn công nó. Nhưng loại tình huống này đối với hai người không nghi ngờ gì đều vô cùng có lợi, hai người đồng loạt vung vũ khí lên tấn công.
Ở giữa không trung đột nhiên xuất hiện một vệt sáng, sau đó một chiếc đầu to lớn bay lên, đây đúng là do Dịch Trung Thiên một đao cắt đứt đầu con ngàn năm linh thú.
Lui nhanh về sau vài bước, Dịch Trung Thiên đưa ánh mắt khó tin nhìn trường đao trong tay mình, trong ánh mắt hắn tràn ngập vẻ nghi hoặc.
Hắn đối với binh khí của mình vô cùng hiểu rõ, mặc dù cây đại đao này là một kiện binh khí thượng đẳng, nhưng so với các thần binh lợi khí mà tôn giả sử dụng thì còn kém xa. Mà da của ngàn năm linh thú thì cứng như sắt thép, cho dù là nó đứng yên cho hắn dùng đao tấn công thì trong vòng một nén nhang cũng đừng mơ tưởng chặt được đầu nó.
Kỳ thật, đừng nói là hắn, cho dù là Từ Quân cầm trong tay thần binh lợi khí cũng không có cách nào chặt bỏ được đầu ngàn năm linh thú chỉ trong một chiêu.
Dù sao, tu vi võ đạo của bọn họ hãy còn thấp, còn lâu mới có thể phát huy ra được uy lực chân chính của thần binh lợi khí. Cho nên song kiếm này cũng chỉ có thể khiến cho ngàn năm linh thú phải kiêng kỵ, chứ không thể thay giết được nó. Vậy mà lúc này, chuyện khó tin đã xảy ra.
Hắn chỉ tiện tay cắt ngang một đao, nhưng một đao này lại trực tiếp cắt được thủ cấp của ngàn năm linh thú, điều này đã vượt ra khỏi phạm trù có thể thừa nhận của hắn.
- Dịch huynh, chúc mừng. - Từ Quân sau một lúc trợn mắt cứng lưỡi nhìn thi thể con ngàn năm linh thú đổ xuống nói. Mặc dù hắn cũng không tin được vào mắt mình, nhưng chuyện xảy ra ngay trước mắt thì không thể giả được, lúc này trên cổ con ngàn năm linh thú đã không còn chiếc đầu nữa. Hắn hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Dịch huynh, tu vi võ đạo tiến nhanh, một đao có thể chém chết ngàn năm linh thú, tiểu đệ nhất định sẽ đem chuyện này bẩm báo với trưởng lão của bổn môn để được tưởng thưởng.
Sắc mặt Dịch Trung Thiên đỏ lên, vội vàng khoát tay nói:
- Từ huynh, việc này tương đối kỳ quái xin hãy hoãn lại.
Dứt lời hắn quay đầu nhìn qua tình huống trên tường thành, hơi ngẩn người ra một chút.
Trên tường thành lúc này chri còn vài nơi phát sinh ra những trận chiến, nhưng khiến kẻ khác kinh ngạc chính là những trận chiến đó có linh thú bình thường đánh với tổ đội hậu thiên tu luyện giả. Về phần tiên thiên linh thú thì lúc này đã không còn con nào có thể sống nữa.
Hơn nữa, ở một phía tường thành, ba người Trương Bách Lâm đang mở to mắt nhìn binh khí trong tay mình. Ở trước mặt bọn họ, bốn đầu tiên thiên linh thú đã bị hạ gục, thân thể mỗi con linh thú đều bị chia đôi, rõ ràng đã bị ba người giết chết.
Nếu như nói ba người bọn họ liên thủ giết bốn đầu tiên thiên linh thú mặc dù khó có thể khiến kẻ khác tiếp nhận, nhưng cũng không phải là chuyện không có khả năng.
Dù sao, ngay cả hai người bọn họ trong lúc không hiểu gì cũng chém chết được một đầu ngàn năm linh thú. Như vậy ba vị tiên thiên cường giả giết chết bốn đầu tiên thiên linh thú thì cũng không phải là chuyện gì khó chấp nhận.
Tuy nhiên, bọn họ lại nhỡ rõ ràng, tiên thiên linh thú tấn công lên tường thành có sáu con, như vậy hai con còn lại đâu?
Khi trận chiến vừa bắt đầu, Dịch Trung Thiên cùng Từ Quân toàn lực chú ý tới đầu ngàn năm linh thú, hai người không thể phân tâm chú ý tình huống của các trận chiến xung quanh.
Dù sao, thực lực của ngàn năm linh thú hơn xa bọn họ, mặc dù có thần binh lợi khí khiến cho bọn chúng có chút kiêng kỵ, nhưng không thể bù đắp được khoảng cách thực lực chênh lệch. Nếu như trong chiến đầu mà còn phân tâm, thì hai người chính là tự tìm đường chết. Cho nên những sự kiện diễn ra trên chiến trường hai người không hề hay biết chút nào.
- Trương huynh, phu phụ Trần huynh có công phu thật là tốt. - Từ Quân thật lòng tán dương.
Trương Bách Lâm cùng phu phụ Trần Lâm Tây đưa mắt nhìn nhau cười khổ, giữa năm người lúc này đột nhiên xuất hiện một bầu không khí quỷ dị. Bất quá, có thể cường địch giết chết là đại biểu bọn họ đã bảo vệ được Bằng thành, hơn nữa có thể chiếm được tiên thiên nội đan, đây chính là lợi ích vô cùng to lớn.
Dịch Trung Thiên đưa ánh mắt nhìn chung quanh, đột nhiên nói;
- Hạ tiền bối....
Mọi người đưa ánh mắt nhìn theo hắn, chỉ thấy trên tường thành phía xa, thần bí thanh niên trẻ tuổi đang đứng nhìn về phương xa.
Trong lòng bọn họ đồng thời xuất hiện một cảm giác quái dị, nơi này là chiến trường sinh tử, bọn họ đối mặt đều là những linh thú cường đại. Vậy mà nhìn qua thanh niên thần bí này thì thấy hắn căn bản là chưa từng để ý tới trận chiến này. Lực chú ý của hắn từ đầu tới giờ vẫn để ý tới phương xa.
Từ phía xa, một tiếng rống giận dữ một lần nữa vang lên.
Thanh âm phát ra lần này không chút nào che dấu lực lượng cường đại, tường thành nơi đây cũng bị nó làm cho rung chuyển.
Mọi người trên tường thành bị loại lực lượng này ảnh hưởng làm cho trong đầu toàn những tiếng ông ông. Vài đầu linh thú cự hùng bình thường còn lại không để ý tới đối thủ của mình rút lui lại phía sau, lúc này sau lưng bọn chúng giống như có truy binh đuổi theo, tốc độ rút lui nhanh tới cực điểm.
- Thánh thú... - Sắc mặt Dịch Trung Thiên trắng bệch ra, chút vui sướng vừa xuất hiện trong lòng hắn giờ phút này đã được thay thế bằng sự sợ hãi.
Lúc này, từ phía chân trời đằng xa đã dần xuất hiện những tia sáng, những tia sáng này đang không ngừng lan tràn đi khắp mọi ngõ ngách trên mặt đất. CHƯƠNG 970: KINH SỢ Ánh bình minh chậm rãi xuất hiện, quang mang của mặt trời đang dần xua tan đi bóng đêm u tối và cảm giác rét lạnh của vùng Bắc Cương. Mặt trời xuất hiện khiến cho những sinh vật sống ở Bắc Cương đều cảm giác được quang minh và sinh mệnh lực lượng.
Nhưng lúc này, khi những tia nắng ấm vừa lộ ra, trên tường thành đã bị không khí yên lặng bao phủ, Dịch Trung Thiên vừa nói ra hai từ "Thánh thú" thì không ai nói được lời nào nữa.
Ở Tây Bắc, hay đại lục phương Đông nói chung, người bình thường sẽ không biết thánh thú là gì. Nhưng ở Bắc Cương lại khác, đối với loại sinh hoạt hàng giờ hàng phút phải tranh đấu với dã thú, thì nhân loại ở đâu có thể nhận biết đại khái được cái sinh vật cường đại. Thánh thú - Đó là tồn tại cao nhất trong dã thú.
Một con thánh thú còn đáng sợ hơn đàn thú nhiều lần, đàn thú mặc dù số lượng đông đúc nhưng loài người vẫn có thể dựa vào tường thành được đặc chế và vũ khí tự chế chống đỡ lại được. Nhưng chỉ có một con thánh thú thôi là có thể tiêu hủy cả một tòa thành của nhân loại. Người bình thường đã biết tới sự lợi hại của thánh thú, tiên thiên cường giả lại càng hiểu biết hơn.
Từ Quân nắm chặt thanh thần binh lợi khí ở trong tay, nhưng hắn bi ai phát hiện ra thanh thần binh này từng mang lại cho hắn niềm tin tưởng to lớn, vậy mà bây giờ lại không còn tác dụng nữa.
Sắc mặt ba người Trương Bách Lâm lại càng trở nên trắng bệch, bọn họ không thể ngờ được trong đàn thú lại xuất hiện linh thú cấp bậc thánh thú.
- Không có khả năng.... - Khuôn mặt Trương Bách Lâm co rút lại, một tiên thiên cường giả tấn chức lâu năm còn thất thố như thế thì có thể biết được trong lòng hắn lúc này rung động tới mức nào.
- Trương huynh, Bắc Cương thánh thú không phải là độc lập hành tẩu sao? Sao bây giờ lại xuất hiện ở trong đàn thú? - Trần Lâm Tây cười khổ hỏi.
Hai vợ chồng quen biết Trương Bách Lâm đã lâu, hơn nữa cũng mơ hồ biết được chuyện này cũng không thể trách người ta.
Trương Bách Lâm hít sâu một hơi, nói:
- Ta không biết.
Ngữ khí của hắn tiếp tục tăng lên, nhấn mạnh nói:
- Ta thật sự không biết.
Quả thật, chuyện xảy ra ngày hôm nay đã vượt qua kinh nghiệm nhiều năm sinh sống ở Bắc Cương của hắn, làm cho hắn không cách nào giải thích được.
- Thú triều. - Thanh âm của Hạ Nhất Minh chậm rãi vang lên:
- Bây giờ, Bắc Cương đang phải chịu cảnh thú triều ngàn năm mới có một lần, thực lực của chúng hơn xa dự đoán của người thường nhiều lắm. Cho nên trong đàn thú có xuất hiện thánh thú cũng không có gì lạ.
Sắc mặt Dịch Trung Thiên thay đổi khó lượng, hắn đột nhiên tiến lên từng bước, cung kính nói:
- Hạ tiền bối, xin ngài hãy cứu vớt mọi người ở Bằng thành.
Dứt lời hắn khom người định quỳ gối xuống, nhưng mà hắn đột nhiên hoảng sợ phát hiện hai chân của mình không cách nào quỳ xuống được.
Lần trước sở dĩ hắn có thể quỳ xuống được là bởi vì Hạ Nhất Minh không để ý tới, cũng không nghĩ tời người này sẽ vị người dân trong Bằng thành mà lại không tiếc mặt mũi của tiên thiên cường giả. Giờ phút này hắn đã chú ý tới, hiển nhiên là sẽ không để đối phương quỳ trước mặt nhiều người như vậy.
Hắn quay đầu lại, cười cười nói:
- Dịch huynh, ngươi nghĩ rằng ta có thể giết chết đầu thánh thú này sao?
Nhìn ánh mắt Hạ Nhất Minh, không biết vì sao Dịch Trung Thiên lại vô cùng tin tưởng, hắn cất cao giọng nói:
- Tiền bối nhất định có thể giết chết nó.
Hạ Nhất Minh cất tiếng cười to, thu hồi lại ánh mắt của mình, trong mắt lúc này hiện lên một tia tán thưởng, nhãn lực của người này quả nhiên là không tồi.
Phía trước truyền lại tiếng rống thật lớn, sau đó một con cự hùng to lớn từ phía sau đàn dã thú tiến ra.
Đầu cự hùng này đứng thẳng lên, thân hình của nó to lớn gấp đôi so với những đồng loại khác, thật không biết vừa rồi nó làm cách nào có thể trốn ở trong đàn thú mà không khiến người khác phát hiện.
Tốc độ của nó cũng không phải là mau, mà là chậm rãi đi tới, tựa hồ như nó không muốn bằng vào tốc độ cao để tấn công tường thành.
- Không tốt, tường thành của chúng ta không thể ngăn cản lực đánh của thánh thú. - Sắc mặt Từ Quân khẽ biến, kinh hô.
Hạ Nhất Minh than nhẹ một tiếng, đối mặt với thánh thú cự hùng, Hạ Nhất Minh thật sự không muốn ra tay sớm. Bất quá tốt xấu gì hắn cũng biết, không thể để đầu cự hùng này phá hư tường thành được.
Tường thành này được Băng Cung xây dựng cho nên có công hiệu rất tốt, sau nửa ngày bị đàn thú liên tục tấn công mà không hề bị hòng chút nào. Nếu như thật sự để cho con thánh thú này làm hỏng, hắn cũng cảm thấy có chút đau lòng. Thân hình hơi nhoáng lên một cái, Hạ Nhất Minh đã nhảy ra khỏi tường thành.
Động tác của hắn cũng không nhanh, cơ hồ như tất cả mọi người lại có thể nhìn rõ ràng. Nhưng làm kẻ khác cảm thấy quỷ dị chính là, thân thể của hắn giống như không có chút cân nặng nào, cứ như vậy lơ lửng giữa không trung bay đi đón cự hùng.
Từ đầu tới cuối quanh người hắn luôn vờn quanh những quang mang màu trắng, trợ giúp cho hắn có thể nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất.
Sau khí thấy một màn này, đám người Dịch Trung Thiên hít một hơi khí lạnh, trong lòng bọn họ đồng thời hiện lên một ý niệm. "Chẳng lẽ người này có thể bay sao?"
Sau khi Hạ Nhất Minh nhảy ra khỏi tường thành, đầu cự hùng đang tiến lên cũng ngừng lại, nó híp đôi mắt nhìn nhân loại kỳ quái trước mặt. Ngàn năm linh thú có trị tuệ đã không dưới nhân loại, thánh thú lại càng không phải nói.
Mặc dù đầu thánh thú này không phát hiện ra khí tức và áp lực khổng lồ từ trên người Hạ Nhất Minh phát ra, nhưng trong lòng nó lại mơ hồ cảm thấy có chút bất an. Có lẽ bởi vì thái độ của Hạ Nhất Minh quá mức bình tĩnh làm cho nó phải kiêng kỵ, cho nên đầu thán thú cũng không có lập tức tiến lên, mà ngược lại đứng ở tại chỗ yên lặng quan sát.
Trên tường thành, đám người Dịch Trung Thiên đã sớm trợn tròn hai mắt, bọn họ nhìn chằm chằm xuống dưới ánh mát không hề dám chớp động cái nào. Đầu cựu hùng thánh thú cao tới bốn thước, thân hình nó đứng trước mặt Hạ Nhất Minh cơ hồ đã hoàn toàn che tầm mắt của hắn nhìn ra phía sau. 

Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com


Nhưng mà, không hiểu vì sao tất cả mọi người trên tường thành lại có cảm giác quái dị, chính là một đầu một thú này tựa hồ có hình thể hoàn toàn trái ngược.
Tựa hồ Hạ Nhất Minh mới là đầu thánh thú to lớn đáng sợ, còn đầu cự hùng lại nhỏ bé tới mức đáng thương, chỉ cần hắn vỗ nhẹ một cái là có thể giết chết.
- Dịch huynh, Hạ tiền bối có lai lịch thế nào? - Trương Bách Lâm khó tin nói:
- Chẳng lẽ hắn là trưởng lão của Băng Cung sao? Mỗi một môn phái đều có trưởng lão, mà thực lực của các trưởng lão đều sâu không đồng nhất.
Như Hoành Sơn nhất mạch cũng có trưởng lão, để làm được trưởng lão thì tu vi của bản thân chỉ cần trở thành tiên thiên cường giả. Nhưng Bắc Cương Băng Cung, Linh Tiêu Bảo Điện hay những đại môn phái khác thì muốn đạt được chức danh trư lão thực lực phải cao hơn rất nhiều.
Hơn nữa, khi nhìn thấy Hạ Nhất Minh cùng thánh thú cự hùng giằng co, Trương Bách Lâm hiểu được, bề ngoài

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net