LXV ( Chương 1601-1625 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1601: Độc chưởng một môn

Dịch giả: Ntm - Nguồn: Phong Nguyệt Lâu

"Ô nha!"

Nghe được Vũ Dư đạo nhân nổi giận quát ra bốn chữ 'Tru Lục Hãm Tuyệt', lại nhìn thấy một bộ trận đồ to lớn vô cùng dần dần bao quát hư không, lại thấy kiếm quang bốn màu đội trời đạp đất đứng sừng sững ở trên tứ tượng phương vị của trận đồ, Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân cùng cất tiếng kinh hô, rùng mình, như thiếu nữ xinh đẹp nhát gan đêm khuya hành tẩu ở nghĩa trang hỗn loạn, đột nhiên gặp trăm con quỷ đi đêm tử xoay người đi ngay.

Hoảng sợ như cá lọt lưới, Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân thậm chí cắn chót lưỡi kích phát tinh huyết, không tiếc hao tổn nguyên khí, lấy ra bản lĩnh áp đáy hòm, nháy mắt hóa thành một dải cầu vồng hai màu phá vỡ hư không trốn không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Bọn họ từng nhiều lần giao thủ với Vũ Dư đạo nhân, vài lần cũng bị Vũ Dư đạo nhân tức giận bày ra kiếm trận nhất quyết cao thấp với bọn họ. Chịu thiệt nhiều rồi, tự nhiên sẽ có kinh nghiệm, thừa dịp thời điểm kiếm trận chưa hoàn toàn thành hình, trên không kiếm trận còn có một đường sinh cơ, sư huynh đệ hai người vội vàng bỏ chạy.

Đạo hữu chết bần đạo không chết, chỉ cần bản thân chạy thoát, Ngu Man chết sống... Ha ha! Ngu Man là ai?

Ngu Man há mồm cắn bả vai Vũ Dư đạo nhân, một cái đầu lưỡi lớn liếm một tia thánh huyết Vũ Dư đạo nhân chảy ra, chỉ cảm thấy miệng đầy ngon ngọt mở to mắt nhìn. Trời sanh tính hung tàn, dữ tợn tuyệt luân, Ngu Man ở trong lịch trình chinh phục thế giới khác, 'Sách dạy nấu ăn' là cực kỳ chú ý.

Một giọt thánh huyết của Vũ Dư đạo nhân đã chất chứa vô lượng pháp lực, bên trong ẩn chứa vô thượng đạo vận trong vô số năm tháng cẩn thận mài ra, đối với Ngu Man tồn tại bực này mà nói, tuyệt đối là thuốc bổ tốt nhất. Ngu Man nếm được một tia ngon ngọt, hắn nhất thời tru lên 'Ngao ngao' dùng sức mút vào, hận không thể một hơi đem thánh huyết trong cơ thể Vũ Dư đạo nhân hút sạch sẽ.

Vũ Dư đạo nhân cực đau cũng cực giận, ở tay phải hắn bảo kiếm màu xanh nổi lên một đạo hàn quang, hung hăng cắm ở trên mạng sườn Ngu Man.

Chỉ nghe một tiếng vang thanh thúy, trong cơ thể Ngu Man phun ra một tấm khiên màu đen to bằng bàn tay, bảo kiếm màu xanh cắm ở trên tấm khiên tròn bằng xương tung tóe ra vô số đốm lửa, càng để lại trên tấm khiên tròn một tia dấu vết nhợt nhạt, lại chưa thể thương tổn tới nửa sợi lông của Ngu Man.

Trong cơ thể Ngu Man truyền đến tiếng gầm gừ chấn động: "Đây là thánh thuẫn xương sọ Bàn Ngu thánh nhân luyện chế, kiếm này của ngươi lại có thể tổn hại thánh thuẫn?"

Lời còn chưa dứt, kiếm trận của Vũ Dư đạo nhân đã thành hình, kiếm quang bốn màu phóng lên cao, một đạo kiếm quang quét ngang hư không, thành trì kim loại của Ngu Man bị chém thành hai mảnh, đại quân dị tộc ở trong thành trì chỉnh quân chuẩn bị chiến tranh bị kiếm quang đảo qua, ước chừng có tinh nhuệ dị tộc lấy hàng tỷ để tính bị kiếm quang hóa thành hư ảo.

"Đồ chết tiệt!" Mắt Ngu Man chợt biến thành một mảng đỏ đậm, sát khí ngập trời từ trong cơ thể hắn khuếch tán ra, gương mặt hắn mấp máy, mấy sợi gân lớn nối liền hàm trên hàm dưới căng lên, không ngừng phát ra tiếng vang lớn như rồng gầm. Hắn dùng hết toàn lực cắn mạnh bả vai Vũ Dư đạo nhân, chết sống không chịu nhả miệng.

Cây gậy xương to lớn đen sì một lần nữa vung lên, hung hăng hướng đỉnh đầu Vũ Dư đạo nhân nện xuống.

Cơ Hạo thét dài một tiếng, kéo theo một đạo thanh quang hướng bên này lao tới, Bàn Cổ Chung phát ra một tiếng chuông kêu kinh thiên động địa, tiếng chuông cuồn cuộn chồng chất đánh vào đôi tai Ngu Man, thân thể Ngu Man nhất thời kịch liệt nhoáng lên một cái, lực đạo trên răng chợt nhẹ đi rất nhiều.

Bàn Cổ Kiếm kéo theo một đạo hàn mang, Cơ Hạo theo bản năng đánh ra một đòn năm chiêu hợp nhất, càng lấy thủ đoạn Phân Quang Hóa Ảnh của Vũ Dư kiếm đạo, một đạo kiếm quang chợt tách thành mười tám đường, giống như bánh xe gió chém về phía Ngu Man.

Vừa lúc tấm thánh thuẫn tinh xảo bằng xương kia nổi lên mấy chục tàn ảnh, mấy chục tấm thánh thuẫn đen sì đồng thời chắn trước kiếm quang của Cơ Hạo.

Trong con ngươi Cơ Hạo lóe ra hàn quang, mười tám kiếm ảnh kiếm quang phân hoá như ảo ảnh lướt qua thánh thuẫn ngăn chặn, hung hăng chém ở trên lưng Ngu Man, tấm thánh thuẫn nghe nói là dùng xương sọ của Bàn Ngu luyện chế thành, ở trước kiếm quang của Cơ Hạo quả thực vô dụng như bọt biển.

Kiếm quang sắc bén, vô số sợi lông đen bị chém rụng, làn da thật dày của Ngu Man bị một đòn xé rách, lộ ra trong cơ thịt dày nặng màu đồng sẫm được khảm vô số đạo văn màu đen. Mười tám đạo kiếm quang của Cơ Hạo thuận thế hướng phía dưới chém giết, mạnh mẽ xé rách ra ở trên lưng Ngu Man một vết thương dài cả trượng.

Chỉ mỗi da thịt bị hao tổn thì thôi, sau khi dung hợp đại phủ Bàn Hành từ trong tay Bàn Cổ thánh nhân trộm được, sự sắc bén của mũi Bàn Cổ Kiếm của Cơ Hạo đã đến trình độ người thường khó có thể tưởng tượng. Vô số đạo văn màu đen trong cơ thể Ngu Man chồng chất lao ra, ở trước kiếm quang không ngừng tạo thành các tầng kết giới lực phòng ngự kinh người, lại đều bị kiếm quang sắc bén vô cùng bổ rách.

Cuối cùng cơ thịt lưng Ngu Man bị triệt để chém rách, Bàn Cổ Kiếm hung hăng bổ vào trên ba cây xương cột sống chính giữa lưng hắn!

Đúng là ba xương cột sống —— kết cấu thân thể Ngu Man khác với nhân tộc, cũng khác hẳn với Ngu tộc, Già tộc, Tu tộc các quý tộc dị tộc, ở trên lưng hắn, rõ ràng là ba cây xương cột sống thô to đứng song song, giữa ba cây xương cột sống mọc đầy tấm xương cùng gân thịt đen sì, vô số gân thịt mấp máy giống như rắn độc, thoạt nhìn quả nhiên là làm da đầu người ta phát tê.

Bàn Cổ Kiếm tự phát ra một tiếng kêu, xương cột sống chính giữa của Ngu Man bị Cơ Hạo một kiếm chặt đứt, mảng lớn huyết tương dinh dính màu đen phun ra, thiếu chút nữa phun đầy mặt Cơ Hạo.

Cơ Hạo tránh đi huyết tương màu đen đập vào mặt, mùi gay mũi, chợt há mồm hung hăng phun, trong cơ thể chỗ trung tâm chín vầng mặt trời hư ảnh Tam Túc Kim Ô cùng cất tiếng hót dài, thái dương chi lực cuồn cuộn gào thét lao lên, hóa thành một cột sáng màu vàng to thẳng hung hăng đánh ở trên xương cột sống gãy của Ngu Man.

Lửa bốc lên, thái dương chân hỏa dinh dính màu vàng giống như nham thạch nóng chảy hòa tan theo vết thương trong cơ thể Ngu Man chảy vào thân thể hắn.

Thân thể Ngu Man mạnh mẽ dị thường, thái dương chân hỏa của Cơ Hạo đủ để hòa tan vạn vật cũng chưa tạo thành thương thế quá lớn đối với hắn, nhưng ngọn lửa nhiệt độ cao nung lục phủ ngũ tạng, vẫn khiến Ngu Man cảm thấy đau đớn khó có thể chịu được.

Càng không cần nói một cái xương cột sống bị Cơ Hạo chém gãy, lượng lớn kinh lạc bị chặt đứt, thân thể Ngu Man theo bản năng run rẩy lên.

Cái mồm chợt nhả ra, Vũ Dư đạo nhân bị Ngu Man gắt gao ngoạm chặt rốt cuộc có thể thoát thân. Vũ Dư đạo nhân tức giận thét dài một tiếng, tùy tay hướng một đạo kiếm quang trong kiếm trận chỉ qua: "Đồ nhi, mau chóng chiếm cứ Tru Tiên kiếm môn, thay vi sư chủ trì một cửa, hôm nay vi sư phải chém chết lão súc sinh này!"

Ngu Man mắt thấy miếng ngon tới tận mồm giãy thoát, hắn giận dữ thét dài, trên vai bỗng dưng mọc ra một cái cánh tay tràn đầy lông đen, hung hăng hướng tới Cơ Hạo giáp mặt đánh xuống một quyền.

Cơ Hạo một kiếm thành công lập tức chạy, liều mạng hướng Tru Tiên kiếm môn Vũ Dư đạo nhân chỉ phóng đi. Thiên Địa Kim Kiều lóe lên một cái, mang theo Cơ Hạo lao vào trong một đạo kiếm quang màu đỏ rực kia, lúc này một kỳ môn sát khí bốc lên gào thét sinh ra từ hư không, đem Cơ Hạo bao phủ ở trong kỳ môn.

Cánh tay màu đen phá không mà đến, theo sát thân thể Cơ Hạo hung hăng nện ở trên kiếm quang màu đỏ rực.

Chỉ nghe một tiếng vang lớn, kiếm quang màu đỏ rực khẽ cuốn, cánh tay màu đen sinh ra sau lưng Ngu Man đã bị xay thành phấn.

Ở bên Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân đồng thời lộ ra nụ cười thấy cái mình thích là thèm vui, bọn họ cùng cất tiếng thét dài nói: "Diệu tai, diệu tai, hôm nay mượn dùng kiếm trận của sư đệ chém giết kẻ này, lập vô lượng công đức cho Bàn Cổ thế giới ta!"

Ba cái bóng người nhoáng lên một cái, huynh đệ ba người Vũ Dư đạo nhân đã phân biệt chiếm cứ kiếm môn dưới ba đạo kiếm quang khác.

-----o0o-----

Chương 1602: Kiếm luyện hung ngoan


Chương 1602: Kiếm luyện hung ngoan

Dịch giả: Ntm - Nguồn: Phong Nguyệt Lâu

Cơ Hạo ngồi ở trong kiếm môn, chỉ thấy Vũ Dư đạo nhân lấy ra ba khối mỹ ngọc hình thù kỳ lạ, ngón tay phải dựng thành kiếm chấm chấm thánh huyết lưu lại đầu vai, nhanh chóng khắc kiếm phù ở trên mỹ ngọc, trong vài nhịp thở ngắn ngủn đã chế thành ba miếng kiếm phù dài khoảng một thước.

Vũ Dư đạo nhân đẩy hai tay, chỉ nghe một tiếng sét, ba miếng kiếm phù hào quang rực rỡ hóa thành tia sét phân biệt đi tới trước mặt Cơ Hạo, Đại Xích đạo nhân và Thanh Vi đạo nhân. Ba người đồng thời thét dài một tiếng, vươn hai tay lấy kiếm phù, phun một hơi pháp lực ở trên kiếm phù, nhất thời kiếm quang mơ hồ, bọn họ và toàn bộ kiếm trận liền sinh ra một phần liên hệ ăn ý khó có thể hình dung.

Ngu Man rống giận khàn cả giọng, hắn có chút kinh hoảng nhìn bốn phía, hắn đã cảm nhận được tòa kiếm trận này của Vũ Dư đạo nhân bất phàm.

Kiếm trận giết chóc hung ác sắc bén như thế, dù chí cao đại đạo của Bàn Ngu thế giới chính là hủy diệt chi đạo, Ngu Man cũng chưa bao giờ ở Bàn Ngu thế giới kiến thức trận pháp hung ác không để lối thoát như thế.

"Bàn Cổ thế giới..." Ngu Man có chút bất đắc dĩ lẩm bẩm, Bàn Cổ thế giới rốt cuộc là một đại thế giới như thế nào? Vì sao ngay cả kiếm trận hung ác ác độc như thế cũng có thể diễn hóa ra?

Theo tiếng nổ nặng nề, trong tòa thành lớn vừa mới bị một đạo kiếm quang xé thành hai nửa ánh lửa nổi lên bốn phía, vô số cấm chế phòng ngự trong thành bị kiếm quang chém rách, dẫn phát nhiều trận pháp phòng ngự liên hoàn phát nổ, từng tòa cung điện lầu các ở trong ánh lửa hóa thành hư ảo, vô số tinh nhuệ dị tộc khóc lóc từ trong thành chật vật bỏ chạy.

Ngu Man hít một hơi thật sâu, hắn trấn định đạo tâm, đưa tay hướng tòa thành trì kim loại to lớn kia vẫy một cái. Chỉ thấy từng mảng ánh sao tràn đầy màu sắc tản mát ra pháp lực dao động cường đại, không ngừng từ các nơi trong thành bay lên, giống như mưa sao sa rơi vào trong tay Ngu Man.

Những quầng sáng này đều là tiên thiên chí bảo Ngu Man vô số năm qua thu được, ngày thường hắn đem các bảo vật này luyện vào thành trì mình ở, dựa vào uy lực của các tiên thiên chí bảo này, tòa thành này của hắn có thể xưng là thành đồng vách sắt, tung hoành vô số thế giới chưa từng có ai có thể phá hư mảy may.

Không ngờ được kiếm trận của Vũ Dư đạo nhân tàn nhẫn sắc bén như thế, một kiếm đã đem tòa thành của hắn chém vỡ, Ngu Man chấn động bởi uy lực của kiếm trận, càng vội vàng thu hồi các tiên thiên chí bảo kia hộ thân.

Mất đi các tiên thiên chí bảo đó trấn áp, vô số trận pháp cấm chế cường đại trong thành trì kim loại to lớn đều không khống chế được, càng nhiều quầng lửa phóng lên cao, vô số tinh nhuệ dị tộc rú thảm bị ánh lửa nuốt chửng, bị nổ mất xác.

Từng đại đội tinh nhuệ dỠtộc bay lên trời, như các đám mây đen lơ lửng ở không trung. Bọn hắn không biết làm sao kinh hô khàn cả giọng, thẳng đến lúc bọn hắn thấy được trong Ngu Man 'trấn định tự nhiên' đứng trên hư không, đám dị tộc đó nhất thời yên tâm. Tà Miện thánh tôn lớn tiếng quát, chỉ huy dị tộc lấy triệu ức để tính ở giữa không trung bày một tòa quân trận khổng lồ.

Cơ Hạo nheo mắt, lẳng lặng cảm ngộ tin tức trong kiếm phù truyền đến, đại khái thời gian một chén trà nhỏ, hắn đã biết các loại thủ đoạn thao tác Tru Tiên kiếm môn như thế nào, nhìn thấy đám dị tộc kia ở giữa không trung kết trận, Cơ Hạo tùy tay đẩy về phía trước, một đạo Vũ Dư Thần Lôi nặng nề đánh ở trên kiếm phù.

Kiếm phù vừa động, Tru Tiên kiếm môn ở đỉnh đầu Cơ Hạo ầm ầm vang lên, kiếm quang màu đỏ rực kịch liệt chấn động, trên không tòa quân trận dị tộc quy mô khổng lồ kéo dài ức vạn dặm kia đột nhiên có vô số đạo kiếm quang màu đỏ rực to bằng ngón cái dài tầm một thước rải xuống.

Tiếng xé gió 'Sưu sưu' kéo dài không dứt, tiếng vang phá không thê lương chấn động làm màng tai người ta đau đớn.

Kiếm quang màu đỏ rực vô biên vô lượng như mưa rào nện xuống vào đầu, từng mảng lớn chiến sĩ dị tộc còn chưa kịp giơ tấm khiên đã bị kiếm quang xuyên thủng thân thể. Nơi kiếm quang màu đỏ rực đi qua vạn vật đều phá hủy, các chiến sĩ dị tộc kia cho dù bị chém rách một chút da cũng nháy mắt hồn phi phách tán.

"Chí cao vĩ đại..." Có chiến sĩ dị tộc cao giọng la lên tôn hiệu Tam Nguyệt Cửu Nhật, đem toàn bộ phòng ngự pháp bảo của mình ném hết ra.

Vô số luồng sáng vờn quanh các chiến sĩ dị tộc này, các loại phòng ngự pháp khí cổ quái tạo hình tinh xảo đẹp đẽ, rực rỡ muôn màu, tản mát ra khí tức càng cường đại dị thường.

Trong tiếng 'Sưu sưu' vô số kiếm quang màu đỏ rực lả tả rơi xuống, vô luận là phòng ngự pháp khí cỡ nào, thậm chí là đế miện Tà Miện thánh tôn đội ở trên đầu do vô số hài cốt vặn vẹo ngưng tụ thành cũng bị kiếm quang màu đỏ rực một đòn đột phá.

"Chủ nhân!" Tà Miện thánh tôn bị một đạo kiếm quang màu đỏ rực đục thủng đầu, hắn khàn cả giọng thét chói tai, gian nan hướng Ngu Man vươn tay.

Mấy chục đạo kiếm quang màu đỏ rực nối gót hạ xuống, Tà Miện thánh tôn không cách nào phát ra thanh âm nào nữa, thần hồn của hắn nháy mắt bị gạt bỏ, kéo theo thân thể cũng bị kiếm quang luyện thành tro bụi.

Quân trận khổng lồ đông nghìn nghịt kéo dài ức vạn dặm, tinh nhuệ dị tộc lấy triệu ức để tính ở trong một khắc đồng hồ ngắn ngủn bị chém giết gần hết. Toàn bộ tinh nhuệ dị tộc đều hồn phi phách tán, mất xác, ngay cả toàn bộ áo giáp binh khí trên người bọn hắn cũng bị kiếm quang hóa thành hư ảo.

Trong hư không trống trơn, một mảng kiếm quang màu đỏ mờ mờ lóe lên một cái, mưa kiếm đầy trời tiêu tán. Trong kiếm trận bao quát triệu ức dặm hư không, chỉ có một mình Ngu Man cô đơn đứng ở trong hư không, khuôn mặt tràn đầy lông đen gấp gáp vặn vẹo, trong con mắt duy nhất tràn đầy sự kinh hoàng cùng sợ hãi không thể tưởng tượng.

"Con dân... của ta!"

Thân thể Ngu Man kịch liệt nhoáng lên một cái, thân thể hắn khẽ run lên, khàn cả giọng tru lên một tiếng: "Của ta... Con cháu hậu duệ của ta!"

Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân, Vũ Dư đạo nhân tính cả Cơ Hạo đều ánh mắt lạnh lùng nghiêm túc nhìn Ngu Man, nhìn hắn như phát điên nhảy nhót ở trong hư không, nhìn lông đen toàn thân hắn dựng thẳng lên từng sợi một, trong miệng không ngừng phun ra bọt cùng huyết tương màu đen.

Thằng nhãi này nộ khí quá mạnh, tức giận đến mức chính bản thân tự hộc máu!

"Các ngươi, vốn không nên tới này." Đại Xích đạo nhân ngồi xếp bằng ở dưới kiếm môn, ánh mắt lạnh buốt nhìn Ngu Man.

"Thế giới bọn hạ đẳng gia tộc sa cơ thất thế kia cũng có thể chinh phục, vì sao có thể có tồn tại cường đại như các ngươi?" Ngu Man hoàn toàn không thể lý giải việc hắn nhìn thấy cũng gặp được. Đây là thế giới mười hai gia tộc sa cơ thất thế đội sổ mười hai cái chấp chính gia tộc Ngu triều ở Bàn Ngu thế giới, tính cả một đám dân đen ti tiện nhất tạo thành quân đoàn viễn chinh cũng có thể chinh phục!

Vì sao có thể có sinh linh mạnh mẽ như Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân, Vũ Dư đạo nhân tồn tại?

Còn có tòa kiếm trận này của Vũ Dư đạo nhân, quả thực cường hãn đến mức táng tận thiên lương... Ngu Man cảm thấy mình quả thực là lao đầu chìm vào trong một cái hố, nhắm chừng sau một cú ngã này, hắn không còn có cơ hội xoay người.

Vũ Dư đạo nhân cười lạnh 'ha ha': "Chinh phục? Đồ ngu xuẩn, bần đạo lười tranh chấp với lũ ngu xuẩn các ngươi!"

Tay phải điểm nhẹ, kiếm môn ở đỉnh đầu Vũ Dư đạo nhân kịch liệt chấn động lên.

Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân, Cơ Hạo đồng thời đánh một đạo thần lôi ở trên kiếm phù, toàn bộ kiếm trận đồng thời phát ra tiếng sét đinh tai nhức óc.

Ngu Man rống to một tiếng, mười mấy món phòng ngự chí bảo cấp tiên thiên chí bảo trên người hắn lao vút lên không trung, bao bọc nhiều tầng quanh thân thể hắn.

Kiếm quang bốn màu chợt lóe qua, hỗn độn vỡ nát, hư không tan rã, hư không trong kiếm trận chợt vặn vẹo, chỉ có kiếm quang bốn màu lấp đầy thiên địa, mấy chục món phòng ngự chí bảo phát ra tiếng rên rỉ chói tai, bị kiếm quang không ngừng mài nhỏ từng tầng một.

Ngu Man ngồi xếp bằng ở trong hư không, không ngừng tế ra từng món phòng ngự chí bảo.

Bốn người bọn Cơ Hạo ngồi xếp bằng ở dưới kiếm môn, hai tay không ngừng đánh ra các tia sét chấn động kiếm trận, vô số kiếm quang bao vây nhiều tầng quanh Ngu Man.

-----o0o-----

Chương 1603: Da Ma Thiên biến


Chương 1603: Da Ma Thiên biến

Dịch giả: Ntm - Nguồn: Phong Nguyệt Lâu

Vực cực sâu dưới lòng đất, theo vách đá dốc đứng nhìn xuống, mơ hồ có thể thấy được nham thạch nóng chảy địa tâm phun ra ánh sáng màu đỏ.

Chính bởi vì nham thạch nóng chảy trong lòng đất bốc lên nhiệt lực, cung cấp cho sinh linh một phương thế giới vực sâu trong lòng đất này năng lượng cần để sinh sản, lượng lớn cây bụi dày đặc quen sinh trưởng hoàn cảnh u ám trong lòng đất, dưới lùm cây xếp rậm rạp lượng khổng lồ nấm khuẩn ánh huỳnh quang.

Động vật gặm nhấm kết đàn kết đội xuyên qua lùm cây, tìm kiếm tất cả thức ăn phù hợp khẩu vị.

Kẻ săn mồi thể tích lớn hơn nấp ở trong bóng tối, lẳng lặng dòm ngó nguồn thịt để ăn số lượng khổng lồ này.

Chợt một tiếng rít gào truyền đến, một con báo răng kiếm toàn thân đen sì bay lên trời, hướng một con chuột khổng lồ dài khoảng hai thước vồ xuống. Con chuột khổng lồ bị dọa tè ra quần, còn chưa kịp chạy trốn, ở bên một thanh đại phủ xoay tròn bay tới, một chiêu đã đem đầu báo răng kiếm chặt xuống.

Máu tươi văng khắp nơi, sinh linh nhỏ bé trong lùm cây bị dọa chạy tán loạn. Vài tên chiến sĩ Già tộc mặc trọng giáp vẻ mặt nghiêm nghị tách bụi cây đi tới, bọn họ cảnh giác nhìn xung quanh một hồi, hơn nữa hướng một hành lang ở đỉnh đầu đi thông thượng tầng thế giới nhìn vài lần, lúc này mới yên tâm xách lên con báo răng kiếm bị chém giết.

Nhanh chóng đem con báo răng kiếm thu thập sạch sẽ, đem toàn bộ vết máu vùi lấp thỏa đáng, mấy chiến sĩ Già tộc mang theo một nụ cười thoải mái, khiêng con mồi bước nhanh quay về.

Trong một cái khe sâu trong lòng đất, mấy ngàn chiến sĩ Già tộc dũng mãnh ra ra vào vào ở trong một số cái hang, trên lửa trại đã gác lên các loại con mồi, mỡ béo cuồn cuộn rơi, trong không khí tràn ngập mùi thịt nướng nồng đậm.

Đế Thích Sát ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn, cau mày nhìn một cái khay thủy tinh màu vàng hình tròn trong tay. Hắn thỉnh thoảng niệm tụng chú ngữ, hướng trên cái khay tròn đánh ra từng đạo pháp ấn, trên khay tròn một phù văn hình pháo đài màu vàng tỏa sáng rạng rỡ, nhưng từ đầu tới cuối chưa có bất cứ động tĩnh gì. [ xem quyển sách mới nhất chương và tiết thỉnh đến

"Sao lại thế này? Sao một chút động tĩnh cũng không có? Theo lý, theo lý... Hẳn là đến rồi chứ!" Đế Thích Sát thấp thỏm lo âu nhìn phù văn dạng pháo đài không nhúc nhích trên khay tròn, con mắt dựng thẳng ở mi tâm thỉnh thoảng khép mở, lóe ra từng đạo thần quang sâu thẳm.

Hắn còn không biết Huyết Miện thánh tôn đã ngã xuống, chỉ cho rằng Huyết Miện thánh tôn đang mang theo bộ đội tinh nhuệ quy mô khổng lồ chạy đi Bàn Cổ thế giới. Hắn chờ mong Huyết Miện thánh tôn có thể sớm ngày buông xuống, sớm ngày bình định bát phương, đem Bàn Cổ thế giới cùng với quần thể thế giới xung quanh hoàn toàn nhét vào trong tay.

Có tài nguyên của Bàn Cổ thế giới cùng số đông thế giới xung quanh, Đế Thích Sát cho rằng hắn sớm hay muộn có thể có được thực lực đáng sợ như Huyết Miện thánh tôn. Mà Huyết Miện thánh tôn sao, tự nhiên mà vậy có thể tiến thêm một bước, có được vô thượng uy lực các tồn tại khủng bố mà vĩ đại trong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net