LXXV ( Chương 1851-1875 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1851: Tự giết lẫn nhau

Dịch giả: Ntm - Nguồn: Phong Nguyệt Lâu

Ngu Mông cùng mấy minh hữu đứng trong hư không, ánh mắt mang theo một tia lạnh lùng tàn khốc thợ săn thưởng thức con mồi trong cạm bẫy, cười khanh khách nhìn đại doanh quân đoàn bản thổ bị nhốt ở trong kiếm trận.

Ngu Hoặc phân thân và Đồ Linh tôn chủ sắc mặt khó coi đứng ở ngoài cửa đại trướng, nhìn vô số quý tộc bản thổ xung quanh như ruồi bọ không đầu chạy tới chạy lui. Bọn họ đang dùng các loại bí pháp và bí bảo thăm dò kiếm trận vây khốn doanh địa, nhưng toàn bộ thăm dò đều như ném đá vào biển lớn không có nửa điểm động tĩnh.

Nếu không phải kiếm khí thỉnh thoảng bùng nổ ở trên phòng ngự kết giới trên không doanh địa, Ngu Hoặc phân thân và Đồ Linh tôn chủ thậm chí cũng sẽ hoài nghi, có lẽ ngoài doanh địa của bọn hắn trống rỗng không có một vật?

Nhưng kiếm khí thỉnh thoảng đột kích lại nói cho bọn hắn, bọn hắn quả thực bị nhốt rồi, bị nhốt ở doanh địa trung tâm dài rộng khoảng trăm dặm này.

Có một gã thanh niên quý tộc Ngu tộc rất có dũng khí mặc vào một bộ giáp trụ màu vàng toàn thân thần quang quanh quẩn, càng dùng một món bí bảo, khiến sau lưng mình mọc ra một đôi cánh màu đen. Hắn quỳ một gối xuống đất, sau khi yên lặng hướng nguồn gốc tín ngưỡng của gia tộc, Xích Nhật trong Tam Nhật Cửu Nguyệt cầu nguyện vài câu, thân thể hóa thành một đạo hào quang màu đen chui ra khỏi doanh địa.

Trong nháy mắt tiếp theo, thanh niên Ngu tộc mang theo tiếng rú thê lương, đột ngột từ trên không doanh địa rơi thẳng tắp xuống. Trên người hắn rậm rạp vết kiếm, mảng lớn huyết tương không ngừng từ trong cơ thể tàn phá của hắn phun ra, món giáp trụ màu vàng kia trên thân hắn không ngừng phun ra điện quang chói mắt, vô số mảnh giáp trụ ùn ùn từ trên người hắn rụng ra.

Thanh niên Ngu tộc nặng nề ngã xuống đất, theo tiếng gãy xương thanh thúy, trước mắt bao người, thanh niên Ngu tộc dũng cảm này gãy cổ, các quý tộc bản thổ xung quanh còn chưa kịp cứu trị hắn, hắn đã hao hết nguyên khí mất mạng ngay tại chỗ.

Trong doanh địa to lớn tĩnh mịch một trận, đột nhiên, theo tiếng la khóc chói tai, mấy chục tướng lĩnh Già tộc tính tình nóng nảy xách lên một đám thị nữ khóc lóc giãy dụa, ra sức đem các nàng ném ra khỏi doanh địa.

Các tướng lĩnh Già tộc là đứng ở cửa đông doanh địa đem các thị nữ đó ném ra ngoài, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, tiếng la khóc của các thị nữ này lại từ cửa nam doanh địa truyền đến.

Toàn bộ quý tộc bản thổ đều như gặp quỷ quay đầu nhìn về phía cửa nam doanh địa, mấy chục thị nữ sợ tới mức toàn thân mềm nhũn nằm dưới đất đang run rẩy cuộn mình ở cửaam doanh địa cất tiếng khóc lớn. Các nàng giống thanh niên Ngu tộc vừa nãy, vừa mới lao ra khỏi doanh địa đã bị lực lượng thần kỳ nào đó mạnh mẽ đưa về doanh địa, nhưng các thị nữ xuất thân nhân tộc này lại chưa chịu bất cứ thương tổn nào.

Đám quý tộc bản thổ không cam lòng liên tục thử, vô luận bọn hắn dùng pháp thuật hay là dùng pháp bảo, thậm chí bọn hắn đem một ngọn núi bay lơ lửng ở trên không doanh địa đảm đương tháp canh gác cũng ném ra ngoài, chỉ cần là vật chết bị ném vào đại trận vô hình ngoài doanh địa thì tất nhiên biến mất vô hình.

Chỉ cần là vật còn sống dám đi ra khỏi doanh địa, phàm là tộc nhân Ngu tộc, Già tộc, Tu tộc, tất nhiên là mình đầy thương tích bị ném về.

Có bảo vật hộ thân cường đại, còn có thể miễn cưỡng lưu lại một hơi, nhưng càng nhiều người có dũng khí thử, lại là trực tiếp bị kiếm khí trong đại trận đánh chết, chỉ có một khối thi thể còn mang hơi ấm bị ném về.

"Là Cơ Hạo tiểu tử đó!" Đồ Linh tôn chủ hướng tới Ngu Hoặc phân thân bên cạnh âm trầm cười lạnh: "Đại trận ngoài doanh địa, là một tòa kiếm trận... Nhìn xem vết thương trên thân những người bị đánh chết, bị trọng thương kia, kiếm ý sắc bén trong đó, cũng chỉ có môn nhân Vũ Dư đạo nhân nhất mạch mới có kiếm quyết sắc bén như thế."

Ngu Hoặc phân thân trầm mặt lâm vào trầm tư: "Hắn đem chúng ta vây ở chỗ này, là muốn làm gì? Ừm... Vây một điểm đánh tất cả sao? Chẳng lẽ, hắn có lòng tin ứng phó toàn bộ Bàn Ngu thế giới toàn lực tiến công?"

Đồ Linh tôn chủ nheo mắt, ánh mắt lóe lên, cũng không biết hắn đang nghĩ gì.

Qua hồi lâu, hồi lâu, Đồ Linh tôn chủ mới âm u nói: "Mặc kệ như thế nào, đối với chúng ta chung quy là chuyện tốt nhỉ? Nếu Bàn Ngu thế giới phái tới viện binh, người chết trận càng nhiều, chúng ta được lợi ích càng lớn, không phải sao?"

Ngu Hoặc phân thân cười khẽ 'Xùy xùy': "Tôn chủ nói không sai, vô luận bọn hắn có kế hoạch gì, chỉ cần chiến tranh tiếp tục, chỉ cần có đủ người chết trận, cuối cùng được lợi, chỉ có thể là chúng ta... Như vậy, vì kích thích một chút các đại gia tộc Bàn Ngu thế giới kia, chúng ta giúp Cơ Hạo, đem người trong doanh địa này xử lý toàn bộ đi!"

Đồ Linh tôn chủ tham lam liếm liếm môi, hắn vội vàng nói: "Như vậy, vẫn là dựa theo tỉ lệ ước định chia phần... Linh hồn bốn phần mười số người thuộc về ta, nhưng toàn bộ lực lượng thất tình lục dục của bọn hắn trước khi chết, đều là của ta."

Đột nhiên một tiếng cười to từ xa xa truyền đến, một tướng lĩnh Già tộc xuất thân cao quý giơ lên một cái thoi màu đen dài hơn ba thước, hình dạng cành oliu: "Không có cách nào sao? Như vậy, các vị đại nhân tôn quý mời xem, 'Tinh Bích Toa' bí truyền của Lang Lam sơn gia tộc chúng ta! Đây chính là thần khí ngay cả tường tinh thể pháp tắc ngưng tụ ngoài thai màng thế giới của một số thế giới pháp tắc đặc thù cũng có thể xuyên thấu!"

Trong mắt hiện lên một mảng u quang quỷ quyệt, tướng lĩnh Già tộc này vung Tinh Bích Toa trong tay lớn tiếng quát: "Chỉ có một trăm danh ngạch, các vị đại nhân tôn quý, chỉ có một trăm danh ngạch, trừ bản thân ta, Tinh Bích Toa có thể mang đi chín mươi chín người!"

Hưng phấn thở hổn hển một hơi, tướng lĩnh Già tộc cười nói: "Trận pháp vây khốn chúng ta phi thường huyền diệu, phi thường... nguy hiểm! Cho nên, mọi người nhất định đều muốn sớm rời khỏi nơi này, nhưng chỉ có chín mươi chín người may mắn có thể đi theo ta rời khỏi trước."

Trên Tinh Bích Toa lóe ra các luồng hàn quang, một luồng khí sắc bén làm da đầu người ta phát tê từ hai đầu thoi không ngừng phun ra.

Ngu Hoặc phân thân và Đồ Linh tôn chủ nhìn nhau một cái, trong mắt Đồ Linh tôn chủ hiện lên một mảng u quang bảy màu hung ác, hắn đột nhiên cười lạnh: "Chín mươi chín danh ngạch? Nhưng nơi này có mấy vạn đại nhân tôn quý! Như vậy, chiến đấu đi, người cuối cùng sống sót, sẽ có cơ hội rời khỏi!"

Trong mắt Ngu Hoặc phân thân cũng hiện lên một mảng u quang màu đen, hắn và Đồ Linh tôn chủ liên thủ, một luồng linh hồn tà lực như núi lở sóng thần nháy mắt bao phủ toàn bộ doanh địa, làm gần một nửa quý tộc bản thổ thất kinh, tâm cảnh thất thủ đột nhiên biến sắc, bọn họ không nói hai lời rút binh khí hướng đồng tộc bên cạnh chém tới.

Thê thảm nhất chính là vị tướng lĩnh Già tộc Lang Lam sơn kia, mấy chục chiến sĩ Già tộc thực lực so với hắn còn mạnh hơn một đoạn nhảy dựng lên, bọn hắn gào thét trầm thấp, mấy chục món binh khí nặng nề hầu như là đồng thời đánh ở trên người hắn.

Tướng lĩnh Già tộc bị trực tiếp đánh nổ, máu tươi trộn lẫn thịt nát phun ra xa mười mấy dặm, bảy tám cái tay đồng thời bắt được Tinh Bích Toa, chủ nhân những cái tay đó nhìn nhau một cái, từng đạo hàn quang binh khí ngưng tụ thành cơn lốc bốc lên từ đất bằng, toàn bộ mọi người đều bị một cơn lốc màu máu bao phủ.

"Giết đi, chiến đi, khóc đi, kêu đi... Sau đó chết đi!" Ngu Hoặc phân thân chậm rãi cười: "Bọn hắn đã hướng bản thổ cầu viện, giá trị cuối cùng của bọn hắn, cũng chỉ có một chút xíu như vậy!"

Bừng bừng hứng thú lấy ra một khối thủy tinh màu đen, Ngu Hoặc phân thân cười nói: "Hình ảnh trân quý như vậy, nhất định phải lưu lại chứng cớ... Quá hoàn mỹ rồi, trong gia tộc bản thổ Bàn Ngu thế giới lại sắp có thêm mấy trăm đôi tử địch."

Ngu Hoặc phân thân và Đồ Linh tôn chủ đứng ở trong gió tanh mưa máu cười to 'ha ha', ngoài kiếm trận Ngu Mông đám thực dân thánh tôn nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.

Không có nửa điểm tiếng động, Nhân Thập Bát lặng yên hiện lên ở phía sau Ngu Mông, rất ôn hòa hướng Ngu Mông gọi một tiếng: "Ngu Mông đại nhân!"

-----o0o-----

Chương 1852: Mượn đao đồ Ma


Chương 1852: Mượn đao đồ Ma

Dịch giả: Ntm - Nguồn: Phong Nguyệt Lâu

Người bọ cạp khôi ngô loã lồ nửa thân trên, đôi tay nắm các loại binh khí nặng nề, cao mười trượng có thừa, nửa thân dưới là bọ cạp khổng lồ màu đen. Xà nhân nửa thân trên mặc nhuyễn giáp hoa lệ, lưng đeo cung tên, bên hông treo túi tên cực lớn, hạ thân là đuôi rắn màu sắc sặc sỡ, dữ tợn.

Còn có dị tộc đầu là đầu các loại cầm thú, da đen, đôi mắt thâm thúy như lục bảo thạch ở trong đêm đen rạng rỡ tỏa sáng, quanh thân bị một hơi thở sa mạc nóng rực bao vây, cầm các loại quyền trượng, mặc giáp trụ hoàng kim.

Càng có dực nhân lưng mọc cánh chim, dung mạo tuấn mỹ, đặc thù giới tính mơ hồ, lặng yên không một tiếng động nhẹ nhàng lướt đi ở không trung.

Đủ loại chiến sĩ dị tộc, các loại bề ngoài cổ quái, lại đều võ trang hạng nặng, toát ra uy phong xếp đội ngũ chỉnh tề, hoặc đi bộ, hoặc cưỡi tọa kỵ, hoặc là ở trên pháo đài bay trượt sát mặt đất...

Trong đêm đen mưa to tầm tã, một mũi đại quân dị tộc quy mô khổng lồ kinh người ở trong nơi hoang dã tối mịt nhanh chóng di chuyển không phát ra tiếng động. Các chiến sĩ dị tộc mọc các loại đầu sói, đầu báo, đầu chó, đầu chim ưng lui tới xuyên qua ở trong đội ngũ, quải trượng trong tay bọn họ không ngừng phun ra các đạo thần quang, nhấc lên từng đợt cuồng phong.

Thân thể toàn bộ chiến sĩ đều được các vòng gió mạnh vờn quanh, tốc độ bọn họ bôn tẩu là mấy chục lần ngày thường, sức gió ổn định hấp thu thanh âm bọn họ phát ra, cho nên chi quân đội quy mô khổng lồ liếc một cái không thấy được đầu đuôi này thế mà lại không phát ra nửa điểm thanh âm.

Ở trên không của đại quân, càng có các loại binh sĩ dị tộc mọc cánh, phi hành tuyệt tích trinh sát trước sau. Còn có vô số hung thú khứu giác cực kỳ linh mẫn, sức chiến đấu cũng dị thường mạnh mẽ lui tới tuần tra ở quanh đội ngũ, vồ giết tất cả mục tiêu đáng ngờ.

Ngu Mông và hơn trăm tên thực dân thánh tôn khác tụ tập ở trong một tòa pháo đài bay, hai tay Ngu Mông khoanh trước ngực, trấn định tự nhiên không nói một lời. Mà hơn trăm tên thực dân thánh tôn khác, đặc biệt là các 'Ngu' Ngu làm đại biểu, con mắt dựng thẳng ở mi tâm vẫn tồn tại, còn chưa đạt được Bàn Ngu thánh huyết đem nó hòa tan, bọn hắn ai cũng mặt đỏ tía tai lớn tiếng gào thét, hoa chân múa tay rít gào.

Nhân Thập Bát đã tìm được Ngu Mông, trực tiếp hứa hẹn, chỉ cần Ngu Mông và minh hữu của hắn có thể tiêu diệt hết toàn bộ sơ vu nhất mạch, thì cho các minh hữu của Ngu Mông chín danh ngạch Kỳ Nguyện Thành Thánh.

Chín cái danh ngạch Kỳ Nguyện Thành Thánh!

Các minh hữu của Ngu Mông sau khi nhận được tin tức này, toàn bộ thực dân thánh tôn trong thực dân liên minh đều điên cuồng, bọn họ ùn ùn kêu gào muốn đích thân lãnh binh tham gia tiêu diệt đối với sơ vu nhất mạch.

Sau khi trải qua một phen kịch liệt khắc khẩu, một trận đấu đá điên cuồng, cuối cùng Ngu Mông đưa ra phương thức bắt thăm, chọn lựa ra một trăm hai mươi người may mắn, tính cả hắn tổng cộng là một trăm hai mươi mốt thực dân thánh tôn tham gia lần hành động này.

Nhưng sói nhiều mà thịt lại ít, người may mắn may mắn trúng tuyển tham gia lần đại chiến này có một trăm hai mươi người, lại chỉ có chín cơ hội Kỳ Nguyện Thành Thánh, ở trên đường đi hang ổ sơ vu nhất mạch, các thực dân thánh tôn đó lại vì chín danh ngạch phân phối bắt đầu khắc khẩu.

Không khí khẩn trương đến cực điểm, các thực dân thánh tôn sốt ruột nổi nóng trong mắt tỏa ra hung quang, thậm chí đã có người tính tình không tốt rút binh khí, hướng về phía bàn hội nghị chính giữa đại điện chém bừa một chập rồi.

Mắt thấy một hồi đấu đá nội bộ ngay tại trước mắt, Nhân Thập Bát luôn đứng ở một bên không hé răng rốt cuộc cười lên: "Các vị đại nhân tôn quý ơi, vì sao phải nóng lòng nhất thời chứ? Vẻn vẹn một cái sơ vu nhất mạch đã có chín danh ngạch... Cơ hội còn nhiều mà."

Không đợi các thánh tôn ở đây mở miệng, Nhân Thập Bát lấy ra một ngọc giản màu đen, chỉ vào cái tên hiện lên bên trên ôn hòa nói: "Đây là chín vị thái thượng trưởng lão cường đại nhất sơ vu nhất mạch trừ sơ vu nhất mạch đương đại tộc trưởng Vu Bật, các vị đại nhân ai có thể lấy được đầu bọn họ, sẽ có một lần cơ hội Kỳ Nguyện Thành Thánh."

Ánh mắt đảo qua các thánh tôn ở đây, Nhân Thập Bát lặng lẽ thở dài: "Chín danh ngạch, chỉ là danh ngạch cố định, ta còn có một chút quyền lực nhỏ bé, nếu các vị đại nhân có thể tiêu diệt hết sơ vu nhất mạch ngoại trừ Vu Bật, thu được toàn bộ vu điển truyền thừa của bọn họ, có lẽ... Còn có thể có thêm vài cái danh ngạch? Đương nhiên... Là toàn bộ vu pháp bí điển và truyền thừa của bọn hắn!"

Dang hai tay, Nhân Thập Bát cười nhìn mọi người ánh mắt chợt trở nên cực độ cuồng nhiệt, ôn nhuận như ngọc khẽ cười nói: "Trừ sơ vu nhất mạch, chỗ mà chúng ta cần nhờ tới các vị đại nhân còn rất nhiều, cơ hội của các vị đại nhân cũng rất nhiều, thật đó."

Ngu Hốt thở hổn hển nhìn Nhân Thập Bát: "Cơ hội có rất nhiều? Bao nhiêu?"

Ngu Hốt là may mắn rút thăm trúng tuyển, lúc này mới có thể mang theo quân đoàn lệ thuộc trực tiếp Bàn Nhiên thế giới tham gia lần hành động đánh bất ngờ này. Trong lòng hắn biết rõ tu vi của hắn ở trong toàn bộ thực dân thánh tôn thuộc loại đội sổ, muốn cùng các đồng bạn gần như nhập ma kia tranh đoạt cơ hội chính cống là rất khó khăn.

Cho nên hắn bức thiết hy vọng biết, chủ nhân phía sau Nhân Thập Bát, có thể cung cấp cho bọn họ bao nhiêu cơ hội!

Nhân Thập Bát ra vẻ trầm ngâm, trầm mặc chốc lát, Nhân Thập Bát mỉm cười nói: "Đương nhiên, cho dù cuối cùng Bàn Cổ thế giới chúng ta hồi phục hòa bình, toàn bộ nhân tộc đều an cư lạc nghiệp, toàn bộ kẻ địch của nhân tộc đều bị tiêu diệt... Chỉ cần các vị đại nhân tôn quý có thể đưa ra đủ nhiều thù lao, chúng ta cũng không ngại tiêu hao lực lượng tế đàn, giúp các vị..."

Ngu Hốt và một đám thực dân thánh tôn đồng thời 'Phù' thở hổn hển một hơi...

Nhân Thập Bát ôn hòa cười nói: "Đương nhiên, Kỳ Nguyện tế đàn sử dụng một lần tiêu hao cực lớn, cơ hội chính thức là miễn phí, nếu là dùng thù lao khác trao đổi cơ hội sử dụng, cái giá đó không khỏi có chút quá lớn. Cho nên..."

Một thực dân thánh tôn nhất thời cười: "Đương nhiên, chúng ta khẳng định sẽ toàn lực chặt đầu chín tên thái thượng trưởng lão kia. Hắc, ai cũng không muốn trả giá ngoài định mức quá nhiều thù lao, không phải sao? Các huynh đệ của ta!"

Đám thực dân thánh tôn cười lên 'Hắc hắc', không phải thế sao? Làm quý tộc Ngu tộc, ai muốn trả giá ngoài định mức quá nhiều chứ?

Đại quân hỗn độn dùng một loại tốc độ cao đáng sợ xuyên qua ở trong đêm đen, ở dưới sự chỉ điểm của Nhân Thập Bát, đại quân nhanh chóng đến gần Đại Tiểu Vu sơn. Mấy chục thực dân thánh tôn cường đại mang theo một đám cao thủ tâm phúc phân tán ra, xuyên qua hư không từ bốn phương tám hướng phong tỏa Đại Tiểu Vu sơn.

Trước Vu Môn quy mô khổng lồ, Ngu Hốt là người đầu tiên lao ra. Hắn tùy tay hướng sinh linh kim loại của Bàn Nhiên thế giới chỉ một cái, mấy ngàn sinh linh kim loại cao mấy trượng nhanh chóng dung hợp với nhau, trong chớp mắt đã hóa thành một kim loại cự nhân (người kim loại khổng lồ) cao hơn hai ngàn trượng.

Oành một tiếng, kim loại cự nhân nắm lên một ngọn núi, dốc hết toàn lực đánh ở trên Vu Môn.

Vu Môn kịch liệt chấn động, đỉnh núi hai bên Vu Môn bị đánh sụp đổ, vô số tảng đá bắn tung tóe, ma nhân sơ vu nhất mạch trấn thủ ở trên Vu Môn bị tảng đá đánh bay lên, nhiều ma nhân bị đánh cho đứt gân gãy xương không ngừng hộc máu.

Trong nháy mắt tiếp theo, vô số hắc ** chú từ trong Vu Môn oành ra, hóa thành lôi quang màu đen nặng nề rơi ở trong đại quân dị tộc rậm rạp.

Từng đạo lôi quang bùng nổ, lôi điện màu đen bao trùm đại địa, vô số chiến sĩ dị tộc bị điện quang đánh cho cháy nát cơ thể, càng có kẻ thậm chí trực tiếp bị đánh hóa thành tro bụi.

-----o0o-----

Chương 1853: Hình Thiên trảm ma


Chương 1853: Hình Thiên trảm ma

Dịch giả: Ntm - Nguồn: Phong Nguyệt Lâu

Bản tôn ở trong hành cung Đế Úc 'thưởng thức' Tàng Nguyên Tử và Vu Bật điên cuồng chém giết, ánh mắt Cơ Hạo lại mượn dùng lực lượng Thái Dương Tinh và tinh tú khắp trời, theo dõi mọi lúc động tĩnh của toàn bộ Bàn Cổ mỗ đại lục.

Dù sao, làm một trong năm đại thiên đế của thiên đình, hơn nữa là lấy vô lượng công đức được thiên địa tứ phong thiên đế bảng hiệu chính cống nhất, đặc quyền Cơ Hạo có được cũng không ít. Cho nên dị động của đám thực dân thánh tôn Ngu Mông cầm đầu, toàn bộ đều rơi vào trong mắt Cơ Hạo.

Các thực dân thánh tôn tổ chức một mũi liên quân quy mô khổng lồ đáng sợ, đi cả ngày đêm hướng hang ổ sơ vu nhất mạch phát động đánh bất ngờ?

Cơ Hạo như có hứng thú chú ý toàn bộ quá trình động tác của đám người Ngu Mông. Đương nhiên, lực chú ý của hắn càng nhiều đặt ở trên thân Nhân Thập Bát kẻ này quả thực là không hợp với nhân tộc hiện tại, dùng lời không thỏa đáng thế nào để nói, hiện tại bất cứ một tộc nhân nào của nhân tộc đều như hồng hoang mãnh thú, trên người mang theo một hơi thở hung ác dũng mãnh.

Nhưng Nhân Thập Bát lại là dịu dàng như ngọc, hào hoa phong nhã, quả thực giống như một thư sinh bụng đầy gấm vóc!

Loại khí chất này xuất hiện ở niên đại này?

"Tiểu tử này có chút ý tứ... Mầm lửa truyền thừa bí mật của đỉnh cấp thị tộc nào đó của nhân tộc? Hoặc là cơ cấu tuyệt mật nào đó không muốn ai biết của Vu Điện bồi dưỡng ra vu chủng? Hay là thân truyền đệ tử của vị đại hiền ẩn cư nào đó của nhân tộc?" Cơ Hạo nheo mắt, vừa thưởng thức Tàng Nguyên Tử và Vu Bật chém giết, vừa cân nhắc thân phận của Nhân Thập Bát.

Cân nhắc hồi lâu, Cơ Hạo vẫn không có cách nào phán đoán ra xuất thân lai lịch của Nhân Thập Bát. Kẻ này khí tức không cường đại, nhưng khí chất trên người hắn quá mức đặc thù khác lạ, cho nên toàn thân hắn giống như bao phủ ở trong một tầng sương mù mờ nhạt, căn bản không thể thông qua lời nói cử chỉ của hắn phán đoán lai lịch của hắn.

"Cơ Hạo à, không cần ngờ vực vô căn cứ lai lịch của Nhân Thập Bát, hắn thật sự là người mình." Một thanh âm ôn hòa lại mang theo vô thượng uy nghiêm đột nhiên vang lên ở bên tai Cơ Hạo: "Làm người thừa kế Đông Hoàng Thái Nhất, ngươi hẳn đã nhìn thấy động tác của bọn Ngu Mông. Nhân tộc ta phải diệt trừ sơ vu nhất mạch khối u ác tính này... Lát nữa có người đánh bất ngờ Vu Bật, ngươi có thể phối hợp hắn, đem Vu Bật tiêu diệt hay không?"

Thân thể Cơ Hạo khẽ run lên, lấy đạo hạnh pháp lực của hắn, lấy lĩnh ngộ của hắn đối với Thái Âm đại đạo, thái dương đại đạo, hắn lấy Thái Âm chi đạo ẩn giấu thân hình, lấy tia nắng che lấp hành tích, càng có đặc quyền thiên đế vặn vẹo thời không bảo hộ toàn thân, người thường sao có thể phát hiện hắn tồn tại?

Chợt ngẩng đầu nhìn xung quanh, Cơ Hạo nhìn thấy ngoài mấy trăm dặm, đỉnh một ngọn núi không cao, dưới một cây đại thụ, Đế Thuấn mặt đầy ý cười cùng một nam tử bộ dạng anh vĩ uy nghiêm, thân người đuôi rắn.

"Ta, Phục Hy!" Nam tử thân người đuôi rắn cười hướng Cơ Hạo gật gật đầu, phía sau hắn hắc bạch nhị khí phóng lên cao, ở phía sau hắn dần dần diễn hóa thành một tiên thiên bát quái đồ huyền ảo tuyệt luân. Từng luồng khí tức huyền diệu vô cùng ở trong tiên thiên bát quái đồ trào ra, cả ngọn núi nhỏ bị khí cơ che lấp, Cơ Hạo rõ ràng 'nhìn thấy' Phục Hy và Đế Thuấn, nhưng hắn lại hoàn toàn không thể cảm giác được bọn họ tồn tại.

Đây là một loại ảo giác cực kỳ quái dị, làm người ta cực kỳ khó chịu, Phục Hy và Đế Thuấn ở ngay nơi đó, nhưng toàn bộ cảm giác của Cơ Hạo, bao gồm mắt thường của hắn đều đang mãnh liệt nói cho hắn, nơi đó trống rỗng không có bất cứ thứ gì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net