Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


8.

Cơ Phát không biết mình đã tính toán sai chỗ nào. Y đã tận lực trấn an khiến các quần thần ngày càng an phận, vậy mà ngay giữa đêm Ba mươi Tết, những kẻ ấy lại đột nhiên bạo động mưu phản, phát binh bức vua thoái vị.

Mọi chuyện vốn dĩ đang diễn ra bình thường, trong cung vẫn luôn duy trì truyền thống tiết kiệm nên yến tiệc cuối năm được tổ chức khá đơn giản, y và Hàn Diệp cùng nhau ăn một bữa tối không mấy xa hoa nhưng sắc hương đầy đủ, tâm tình không tệ. Hai người ngồi chung một cỗ kiệu trở về dưới nền trời tuyết rơi lất phất. Hàn Diệp uống hơi nhiều, mặt đỏ bừng. So với mọi hôm, hắn có cảm giác hôm nay an tĩnh một cách kỳ dị, bèn ngoan ngoãn ngồi yên bên cạnh Cơ Phát. Khóe miệng hắn nhênh nhếch ý cười, hai mắt nhìn xa xăm vào khoảng không phía trước, không biết đang nghĩ gì.

Hắn cứ thế nhìn vào khoảng không vô định một hồi thì mất phương hướng, thế là quay sang nhìn Cơ Phát không chớp mắt. Tiểu Thái hậu đang ngồi ngay ngắn bỗng bị hai con mắt hắn quét lên cả người, mất hết tự nhiên. Y liếc mắt nhìn sang hắn hỏi: "Bệ hạ nhìn ta chằm chặp làm gì vậy?"

Hàn Diệp cười ngốc, hắn bắt lấy bàn tay tiểu Thái Hậu đang vùi bên trong áo khoác để thử chút nhiệt độ. Toại nguyện cảm nhận được sự ấm áp và mềm mại từ bàn tay kia, hắn cười hì hì rồi nắm thật chặt. Tiểu Thái hậu nhẹ nhàng rụt tay về nhưng giật không lại, bèn để yên luôn cho hắn nắm. Dè đâu Hàn Diệp lòng tham vô đáy, lại lồng năm ngón tay mình vào tay y. Tiểu Thái hậu nhíu mày nhắc nhở: "Bệ Hạ đừng có được voi lại đòi tiên".

"Tay ta lạnh lắm, Thái hậu ủ ấm cho ta đi." Da mặt dày như cái thớt, Hàn Diệp cười hớn hở, cũng bởi chếnh choáng hơi men mà ngữ khí hắn nhẹ bẫng đi, như thể đang làm nũng với người gần gũi nhất. Tiểu Thái hậu nghe vậy thì quay đầu lại nhìn hắn, vừa lúc chạm phải ánh mắt kia long lanh như nước, vì ngấm nhiều rượu nên con ngươi đen nhánh như đã say, say đến hóa thành một chung Trần Niên mỹ tửu (*) cuốn người khác chìm vào trong đó. Kỳ thực, lòng bàn tay hắn đúng là khá lạnh. Tiểu Thái hậu không nói lời nào, chỉ kéo tay áo Hàn Diệp che lấy bàn tay hai người đang đan chặt vào nhau.

(*) Trần Niên mỹ tửu: rượu ngon ủ lâu năm.

"Tay đã lạnh rồi còn phơi ra ngoài như thế, ta ủ ấm cho Bệ Hạ thì có ích gì đâu." Cơ Phát cúi thấp đầu, giọng điệu lờ mờ ảm đạm, không biết đang nghĩ gì.

Như thể một giọt mưa xuân còn đọng trên khe đá, nhỏ xuống vũng đầm sâu trong hang động, loang ra thành một vòng gợn sóng.

Ngón cái của Hàn Diệp lặng lẽ miết lấy lòng bàn tay của hai người, nhẹ nhàng ve vuốt, như mặt nước xao động từng cơn.

Ngay lúc Cơ Phát đang không biết nên ứng đối với bầu không khí ái muội này như thế nào thì biến cố giải vây cho y liền xảy đến. Cỗ kiệu vừa đi qua một chỗ ngoặt, bỗng có phục binh từ đâu nhảy ra, dọa y giật nảy.

Cấm vệ quân lập tức hộ tống cỗ kiệu của hai người rẽ sang con đường bên cạnh, tiến đến một nơi hẻo lánh trong cung điện. Hành cung là nơi ở của hậu phi, Hàn Diệp không có hậu phi nên chỗ này bị bỏ trống, thế nhưng toàn bộ vật dụng bài trí bên trong vẫn y như cũ, chỉ bị bao phủ bởi một lớp bụi dày. Bên ngoài hiện ra vô số ánh đuốc cháy bập bùng, lờ mờ nhìn thấy bóng người đầy rẫy. Lục tìm một lúc vẫn chẳng tìm thấy cây nến nào, tiểu Thái bèn hậu mượn ánh sáng từ ánh lửa rọi vào, lấy thanh trường kiếm trên tường xuống, rút ra. Lưỡi kiếm trượt khỏi vỏ, xẹt vào không khí phát ra tiếng kêu leng keng vang dội. Tiểu Thái hậu thầm khen một câu "kiếm tốt" rồi quay đầu nhìn lại, thấy Hàn Diệp như đang rảnh rỗi mà kéo một cái ghế ra lau chùi sạch sẽ, xong ngồi lên, một tay nâng cằm, đầy hứng thú nhìn về phía mình.

Hắn hỏi: "Thái hậu còn biết đánh kiếm sao?"

"Bây giờ không biết cũng phải biết." Cơ Phát cẩn thận đeo chuôi kiếm vào bên hông, cũng không rảnh rỗi thắc mắc tại sao trong hậu cung lại xuất hiện binh khí. Y ngừng thở quan sát tình hình bên ngoài, quân mai phục khí thế hung hăng, vẫn chưa rõ thế cục ra sao. Y ra lệnh cho thiếp thân bên cạnh đi tìm viện binh, vòng bảo vệ trước mắt y và Hàn Diệp hiện giờ chỉ có vài cấm vệ quân và cánh cửa phòng yếu ớt, nếu phản quân tấn công, y cũng không muốn khoanh tay chịu trói. Một tay để sẵn lên chuôi kiếm giắt bên hông, tiểu Thái hậu lùi lại mấy bước chắn ở trước mặt Hàn Diệp, "Nếu Bệ hạ say rồi, thì nên trốn xa một chút".

Thanh âm của Hàn Diệp vọng đến từ sau lưng: "Tất nhiên Thái hậu luôn biết triều đình này hung hiểm, che giấu bản lĩnh vẫn tốt hơn là khoe ra. Vốn dĩ ta chỉ nghĩ Thái hậu là nhân tài trị quốc, không ngờ người còn văn võ song toàn, đứng chắn trước mặt để bảo vệ trẫm".

Lời nói này rất có trọng lượng. Tiểu Thái hậu nghe xong thì kinh ngạc đến nhất thời quên mất thân phận Thái hậu của mình, bản năng của một thần tử trong y chiếm thế thượng phong. Câu giải thích mình không cố ý giấu giếm còn chưa nói ra, y đã bị người phía sau ôm lấy. Hàn Diệp gác đầu lên vai Cơ Phát, hai tay ôm eo y, thầm thì: "Thái hậu đừng kinh hoảng như thế, ta không giận đâu, ta vui lắm." Hắn mò tìm bàn tay Cơ Phát đang đặt trên chuôi kiếm, "Thái hậu che chở ta như thế, ta vui sướng còn không kịp nữa là".

Đầu óc Cơ Phát trống rỗng, quay lại nhìn gương mặt đang dán lên gáy mình một cách thân mật. Hàn Diệp nhìn chằm chằm ánh lửa bên ngoài, đáy mắt hắn hoàn toàn không còn chút men say nào như ban nãy mà đã bừng lên sáng rực.

____

Tác giả vẫn luôn ở đây nhé, bọn mình cũng thế, sẽ hoàn thành fic này không drop đâu ~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC