Chương 87

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

87.

Kỳ thật ngày thường cũng không như thế. Không phải lúc nào Cơ Phát cũng luôn nhàn rỗi, có một số việc chính sự Hàn Diệp muốn thương lượng cùng y, cho dù hậu cung vắng tanh nhưng cũng có dăm việc vặt cần y xử lý. Tỷ như, bổng lộc hàng tháng là bao nhiêu, tiền tiêu vào những việc gì, cần bao nhiêu, và y phải tính xem dự định tháng tới như thế nào. Y lại là một người tính toán tỉ mỉ, cho dù là tiền bạc hay thời gian đều sẽ được y sắp xếp thỏa đáng, thật đúng là không có gì cũng phải nghĩ cái này, nghĩ cái kia. Chỉ có ban đêm nói đôi câu chuyện phiếm với Hàn Diệp, cùng ăn cơm, dành thời gian cho hắn mới không còn bận rộn nữa. Đột nhiên y cảm thấy thời gian thật ngắn ngủi, phải mà có thể ở bên người này lâu hơn một chút thì tốt rồi.

Hai tay y ôm siết lấy Hàn Diệp, trán tựa vào trán hắn, thở hổn hển gọi A Diệp. Một luồng hơi ấm từ bụng dưới lan ra toàn thân, y thoải mái đến suýt ngất đi. Trên mi mắt y vẫn còn đọng nước, sâu thẳm như thể không mở ra được. Hàn Diệp ôm gáy y khe khẽ hôn lên, cảm thấy cơ thể đang dán chặt lấy người hắn cương cứng mới hỏi: "Mẫu hậu, cùng nhau ra, được không?"

Cơ Phát đã hết hơi sức để đáp lời Hàn Diệp, toàn thân y căng cứng, mà thanh thịt mềm bên dưới hậu huyệt chèn vào kín kẽ, khiến cho tia lý trí cuối cùng của Hàn Diệp như muốn đứt phựt. Hàn Diệp nhổm người cắn một cái lên hầu kết nhấp nhô của y để lại dấu răng đỏ ửng, sau đó ôm chặt eo y, thở hổn hển cùng y bắn ra. Cơ thể trong lòng Hàn Diệp từ từ nhũn ra, hắn cúi đầu liếm láp dỗ dành trên chính dấu răng hắn vừa cắn ra, thấy Cơ Phát rũ mi mắt tựa như rất mệt mỏi, hắn bèn hỏi: "Nếu mẫu hậu thấy mệt rồi, đêm nay chỉ thế này thôi nhé?" Tiểu Thái hậu đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ miên man của chính mình, nghe hắn nói thì giật mình hoàn hồn, hai mắt nhìn chằm chằm Hàn Diệp. Đôi mắt người kia sáng ngời nhưng nỗi lo âu vẫn ngập tràn trong đáy mắt. Thấy vậy, khuôn mặt tiểu Thái hậu lại dần dần đỏ lên, y vòng vo nói: "Cũng không mệt mỏi gì... thực ra là..." Y cắn môi, mãi mới nói ra: "Rất thoải mái... nhiều ngày rồi chưa được... nên bây giờ có hơi..."

Đương nhiên, Hàn Diệp cực kỳ vui sướng khi nghe những lời này. Hắn phấn khởi siết chặt lấy y, thả lỏng cả người như một con cún to xác dựa vào mái hiên, biếng nhác phơi nắng ban chiều. Hắn cọ cọ vào ngực Cơ Phát, y vuốt tóc hắn, chần chừ một chút rồi nói: "Đêm nay Bệ hạ ăn nhiều một chút cũng không sao, hôm nay thái y đến xem bệnh, nói... nói hiện tại thân thể ta đã khá hơn nhiều, chỉ cần vừa phải, sẽ không có vấn đề gì..."

Dường như nhớ tới việc gì đó không được tự nhiên, bàn tay y đang nhẹ nhàng vuốt tóc chợt chuyển sang chọc lên trán hắn, "Bệ hạ, loại chuyện này sao Bệ hạ có thể đi hỏi thái y..." Loại chuyện này của hai người, phàm là những người thân tín thường hay qua lại trong cung đều đã ngầm hiểu rõ từ khi nào rồi. Thế nhưng, để bị một lão già nhắc nhở riêng thế này làm tiểu Thái hậu vừa tức vừa xấu hổ, y trách Hàn Diệp sao có thể đem chuyện giường chiếu mà đi nói với người ngoài. Y đã dễ xấu hổ, ấy thế mà hôm nay một ông lão đầu tóc bạc phơ đột nhiên nói chuyện này với y, còn bảo là Bệ hạ hỏi. Đầu óc y vẫn chưa kịp phản ứng nhưng mặt đã đỏ bừng bừng gắng nghe xong mấy lời kia, bàn tay giấu trong tay áo quả thực suýt bóp méo cả lò sưởi nhỏ đang cầm. Y chọc trán thằng nhóc kia mấy cái, nghĩ sao cũng không nguôi giận được, lại nghe hắn nói: "Ừm, vậy để ta bảo ông ta sau này đừng nói với Mẫu hậu nữa. Có lẽ ông ta cảm thấy nói với ta hay nói với Mẫu hậu đều như nhau..."

"Người còn dám hỏi!" Cơ Phát thật sự nổi giận luôn rồi, giọng điệu y trở nên nghiêm khắc, "Đường đường là vua của một nước, nếu như để kẻ nào đó nắm được thóp..."

"Vậy thì sao?" Hàn Diệp thấy y nghiêm túc như thế bèn ngồi thẳng người dậy, song thần sắc thì rõ là không để vào bụng, "Để kẻ khác nắm được thóp thì sao? Càng tốt, một khi ai cũng biết vậy ta sẽ dứt khoát lập Mẫu hậu làm Hoàng hậu đương triều, để Mẫu hậu có thể danh chính ngôn thuận ở cạnh ta..."

Tiểu Thái hậu ngàn vạn cũng không nghĩ rằng hắn sẽ nói như vậy, y không biết mình nên kinh ngạc hay tức giận đây, nhưng cũng có chút gì đó trong y là thỏa mãn tận đáy lòng. Y nhất thời ngây ngẩn cả người, Hàn Diệp cúi đầu hôn trán y an ủi: "Ta biết Mẫu hậu lo lắng cho ta, thế nhưng Mẫu hậu tốt xấu gì cũng đã nói ta là vua của một nước, đương nhiên có một số việc ta có thể nắm chắc trong lòng bàn tay, còn kẻ nào có thể nắm được thóp của ta chứ. Mà cứ coi như là hắn nắm được thóp đi, thì có thể làm được gì?" Hắn kéo cánh tay Cơ Phát tiếp tục khoác lên người mình, "Đâu phải ta chỉ biết mải mê ăn chơi hưởng lạc, ta có dự định về sau mà. Có thể hiện giờ ta làm chưa đủ tốt, nhưng ta nhất định khiến cho cả triều này không một kẻ nào có thể khống chế được ta... À đương nhiên là trừ Mẫu hậu ra rồi." Hắn cọ chóp mũi lên tiểu Thái hậu, như nũng nịu nói: "Cho nên Mẫu hậu nhất định phải trông chừng ta cho thật kỹ, không khéo ta biến thành hôn quân luôn đấy".

Cơ Phát nghe vạy thì lâm vào trầm mặc, mãi sau mới nắm chặt tay ôm Hàn Diệp vào lòng. Y thở một hơi dài, thằng nhóc kia tựa đầu vào cổ y, không thấy được vẻ mặt hắn khiến y gom được chút dũng khí rồi nói: "Chẳng qua là ta cảm thấy, ta không thể làm được gì cho Bệ hạ cả..." Hàn Diệp đáp: "Ta không cần Mẫu hậu làm gì cho ta hết, chỉ cần Mẫu hậu ở bên cạnh ta là đủ rồi".

Đúng là hắn không cần y làm gì cả, vì y đã làm đủ nhiều rồi. Có thể chính y không cảm thấy được điều đó, thế nhưng đối với Hàn Diệp, những chuyện y làm cho hắn đã đủ lấp đầy quá khứ cùng tương lai của hắn, tựa như một kẻ lãng du ghé qua dịch trạm được tặng thêm bọc hành lý, thế nên có tiếp tục tiến lên hắn cũng không cần lo đói lạnh. Hắn nói: "Mẫu hậu có thể ở bên cạnh ta, thích ta, đã là điều tốt đẹp nhất với ta rồi".

_____________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC