chương 10 Chuyện xưa ( bi kịch)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời dần ló dạng, những tia nắng đầu tiên chiếu đến. Ở trên một cành cây cao gần nhà Mạc Lâm Phong, một dáng người nhỏ bé nhảy xuống khỏi đó, mái tóc cô theo quán tính mà bay lên cao, nó từ từ hạ xuống, cô lại lần nữa liếc nhìn về hướng ngôi nhà rồi chạy đi mất. Cô về lại cái han nhỏ của mình, chuẩn bị đồ đi săn, cô đeo trên lưng cung tên cùng nỏ như ngày thường, trên đường đi chúng va vào nhau tạo ra những âm thanh vui tai đến kỳ lạ. Bước chân cô dừng lại, ánh mắt khó chịu, trong mắt một chút gì đó sắt lạnh

" Gì vậy ?" _ Cô khó chịu lên tiếng

Người đàn ông cao to trước mặt lên tiếng, giọng nói khàn đặt làm cho cô thêm khó chị .

" Chỗ này hôm nay tao săn ở đây mày khôn hồn mà đi đến nơi khác mà săn !!"

" Hơ hơ " Cô cười thầm, vốn hôm nay cô sẽ chuyển vị trí đi săn của mình, vì cô biết thú rừng chổ này sớm đã bị cô bắt sạch từ hôm qua rồi. Nhưng vì thái độ cùng với ngữ khí khó nghe của người kia cô lạnh lùng lên tiếng

" Tôi không dành đồ với chó !!"

Người đàn ông tức giận thét lên

" Mày nói gì hả con nhóc kia!!! "

Cô trừng mắt, nhìn người đàn ông, đôi mắt sắt lạnh ánh lên ánh lửa như muốn nuốt chửng người trước mặt

" Tôi nói!! TÔI KHÔNG DÀNH ĐỒ VỚI CHÓ!! "

" Mày " _Người đàn ông sách áo Leon lên, dáng người nhó bẻ của cô dể dàng bị người đàn ông sách lên cao, hai chân cô chơi vơi trong không khí, cô mặt không chút biến sắc, tay dần dùng sức nấm chặt lấy tay người đàn ông. Trong lúc người đàn ông đâu đớn muốn buôn cô ra ngay lập tức thì một giọng nói vang lên, giọng khàn khàn có chút ấm áp

" Ngừng tay! "

Dứt lời một bàn tay to lớn nấm chặc lấy bàn tay người đàn ông, Leon ngước mắt nhìn, mái tóc trắng dài phát phơ trong gió, chúng cứ như đùa nghịch với nhau, chúng va vào nhau, uống lượng. Những tia nắng chiếu đến làm cho mái tóc ấy thêm phần lung linh sinh động, Leon châm chú nhìn điều thú vị ấy. Ánh mắt người đó như thể anh có thể đánh vào mặt người trước mặt mình bất cứ lúc nào, giọng như thể bị nghẹn đồ ăn (ಠ⁠_⁠ಠ) nói

" Anh thả cô bé này ra !!"

Người đàn ông kia hoảng sợ vội thả Leon ra, cô rơi xuống bất ngờ, còn chưa kịp định hình lại thì đã được anh đở lấy, anh từ từ đặt Leon xuống đất, ân cần hỏi

" Cháu có sao không? "

Leon lắt đầu, cô lạnh lùng nói " Chú không đến sớm thì ..." _ Cô nhìn sang người đàn ông, ánh mắt sắt lạnh . Người đàn ông thấy tình hình không ổn, anh vội vàng bỏ đi. Bây giờ Leon nhìn anh với ánh mắt nghiêm nghị, giọng nói như một người phụ nữ nghiêm khắc mà nói

" Sao chú chưa đi nữa ?"

Mạc Lâm Phong ngờ ngạc, anh ngơ ngác nhìn cô

" Tại sao chú phải đi ?"

Leon có hơi e ngại, ánh mắt cô từ từ hạ xuống, ánh mắt buồn bả của cô làm lòng anh có hơi nhói nhói

" Bởi vì gia đình chú ở đây sẽ không sống quá đêm nay"

Một cảm giác đáng sợ làm cho anh dậy tóc gáy, trong lòng anh cảm giác sợ hãi đâu nhói cứ cuồn cuộn trong lòng anh. Cảm giác bất an phút chóc lấp đầy trong anh, ánh mắt bắt đầu giao động

" Sao cháu biết??"

" Vì cảm giác chăn ?!"_ Leon ngờ ngệch trả lời .

Anh nhìn cô, cảm giác bất an vẫn tràng đầy trong anh, anh nhìn cô chằm chằm không biết nói gì thêm, sâu trong ánh mắt chứa chan một nổi buồn mang mát không thể diễn tả nổi. Nhận thấy ánh mắt của anh, Leon chỉ biết thở dài rồi quay người đi, cô xua tay

" Thôi vậy !! Cháu đi săn đây, chuyện đó chú cứ tự quyết cháu không khuyên được "

Nói rồi cô bỏ đi, không hề quay đầu nhìn lại, cô đi đến nơi gần với khu cô thường đi săn một chút, cô trèo lên một cái cây gần một con sông gần đó, chờ đợi. Đúng như dự đoán, thú rừng đến con sông này uống nước ngày một nhiều, cô giương tên, ngấm thẳng vào một con heo rừng mập mậm uống nước gần đó, thả tay, mủi tên lập tức bay thẳng đến đó như thể có sợi dậy kéo thẳng nó đến, muỗi tên cấm vào sâu trong động mạch chủ, con heo rừng ngã xuống trong sự im lặng, tất cả thú rừng ở đó cũng không nhận ra đều bất thường. Vừa định trèo xuống, thì một cảnh tượng lạ lùng làm cô phải dừng lại rồi nép người sát với cành cây to lơn.

Động vật khích động chạy loạn về hướng khu rừng, cô nhìn chúng lòng nghi hoặc

'" Không lẽ tay nghề bị giảm rồi?? Chúng phát hiện ra mình sao??! "'

Một bống dáng đen đúa từ từ hiện ra sau những thân cây to, sau cái ngày tận thế sức tàng phá của con người giảm súc đáng kể làm cho cây cối phát truyển nhanh chống, nhiều cây to lớn đến mức con người chỉ như lủ kiến với chúng. con quái vật dần đi đến phía cô, thật may mắn cô leo cao đến mức còn cao hơn cả con quái vật kia, nó chậm rãi từ từ đi qua cô, nó không hề nhận ra sự tồn tại của cô trên đỉnh đấu nó, vựa nhìn thấy con quái vật ấy, cô lại nhớ đến cái ngày định mệnh kinh hoàng của đời cô ( Cú sốc đầu đời - -!!), tim cô bắt đầu đập mạnh, tiến tim đập mạnh đến rỏ ràng, như thể nó đang ở trong tai cô chứ không phải ở ngực cô.

Cuối cùng con quái vật ấy quay về hướng khác mà rời đi, trong đầu cô chợt hiện ra một loạt hình ảnh của ngày hôm qua lúc cô săn chim về cho lão Tiền.

" Bịch " Một con chim to béo rơi xuống, cô chạy đến phía con chim, nó rơi vào một bụi cây gần đó, vì nơi rơi khá sâu, bụi cây cũng khá to nên cô phải cuối người chui vào bụi cây để lôi con chim đó ra. So với bụi cây cô chẳn là gì, nhanh chống cô đã chui tột vào bên trong bụi cây, thành công lấy con chim to béo vừa săn được. Vừa định chui ra thì cô nhận thấy phía xa có bóng dáng của cái gì đó đến gần, nó to lớn và đen đuốc, từng mảnh ký ức của lúc nhỏ ùa về, cô sợ hải chỉ giám núp trong bụi cây, im lặng quan sát, đến thở mạnh cô cũng chẵn giám.

" Con lợn rừng này không biết ai săn nó nhỉ ? "

Giọng nói trầm thấp có chút khàn đặt vang lên, giọng nói đó kéo Leon về với thực tại, cô vội vàng nhảy khỏi cành cây, chạy đến chổ con heo rừng đang nằm. Vừa chạy ra khỏi khu rừng, mái tóc bạch kim lắp lánh tung bay trong gió ngay lập tức đập vào mắt cô, cô giảm dần tốc độ từ từ chạy đến, cô dừng chân trước mặt người đàn ông, ngước mặt nhìn, ánh mắt nghiêm nghị, đầy vẽ quyết tâm của cô nhìn thẳng vào anh, nói lớn

" Chú nhất định phải đi rồi !!"

Anh nhìn cô không chút ngạc nhiên, trái lại trong lòng nổi bất an cồn cào từ lúc nào đến giờ vẫn tiếp tục trào dân trong lòng anh, người đàn ông đi cùng anh lại rất ngạc nhiên, còn chưa hiểu việc gì thì Leon tiếp

cô khẩn trương " Cháu vừa thấy nó lãng vãng gần đây, nếu bây giờ chú... "

Một bàn tay to lớn đặt lên đầu cô, Mạc Lâm Phong gạt bỏ nổi lo trong lòng mình, mặt kệ cho chúng cứ cồn cào, anh giơ tay ra xoa đầu an ủi cô. Cô nhìn anh, trong lòng như bớt đi gợn sống, trở nên tỉnh lặng, cô nhẹ nhàn hất tay anh ra quay đầu nói

" Nó đến rồi!!còn không đi thì muộn mất "

Xong cô vát con heo rừng lên người rồi từ từ đi mất, so với con nai hôm qua thì con heo này dễ sơi hơn nhiều nên nhanh chóng cô cùng đến được lò mổ của lão Tiễn, cô khó nhọc vứt con heo xuống. Lão Tiền từ trong nhà đi ra, cười khì khì, ông lấy con dao mỗ ra, ngồi lên chiếc ghế thấp thở một hơi dài than vãng

" Ây da, hôm nay lão già này đột nhiên muốn ăn thịt thỏ rồi "

Nói xong ông đưa ánh mắt thâm dò về phía của Leon. Cô không nói gì chỉ nhìn con heo trên đất rồi quay đi. Trời nhanh chóng về chiều, cô cũng săn xong, trên đường đi hai tay cô cầm chặt hai con thỏ một trắng một đen, vừa đến đầu làng, cô lại gặp người đàn ông gây gỗ với cô ban sáng, hắn ta thang phiền với người kế bên

"Hôm nay tao vừa dành chổ của con nhóc tóc đỏ kia, hai ngày nay tao cứ thấy nó đến đó săn là trở về toàn những con to ú, béo ụ cả ra, lần này tao ra đó thì chẵn thấy cái bóng của con nào "

Người bên cạnh bật cười " haha anh bạn ạ, khu đó bị con bé săn hết rồi hahah"

" sì tức chết mất " _ Người đàn ông bức bối than phiền

Vừa lúc cô đi qua, hắn nhìn thấy hai con thỏ trên tay liền nghĩ trò lưu manh, hắn lao lên trước chặn đường cô đi. Động tác nhanh làm cho người bên cạnh chưa kịp ngăn cảng, anh đỡ tráng mình không còn biết nói gì. Người đàn ông vên váo

" Giao ra hai con thỏ trên tay mày tao sẽ tha cho mày con đường sống"

Leon nhìn người đàn ông trước mặt, cô nhướng một bên mày, có chút khó hiểu, sau lại phì cười, giọng cười khinh bị làm cho người đàn ông trước mặt có chút xấu hổ, hắn quát

" Mày cười cái gì??"

" Phì thân là đàn ông con trai lại cướp đồ của trẻ con tôi không cười cho được ạ "

" Mày... " _ Đuối lý hắn liền dơ nấm đấm định đánh cô nhưng cô nhanh chân đá vào ống xương chân của hắn. Đồn đánh bất ngờ mà đâu nhói làm hắn không khỏi cuối người ôm lấy chân mình. Nắm được thời cơ cô lập tức vụt chạy mất, chờ đến khi hắn ngước mặt lên thì cô đã chạy đến chổ của lão Tiền. Lão Tiền vừa nhìn thấy hai con thỏ liền cười khì khì rồi hí hửng mang hai con thỏ đi làm thịt, trước cảnh tượng này Leon cũng không thốt lên được lời nào .

Trời tối, sau khi dùng bửa với lão Tiền xong. Cô liền rời đi, cô hướng một mạch đến căng nhà đang tỏa ra ánh sáng của Mạc Lâm Phong. Một tiếng nổ lớn vang lên, bước chân cô gấp gáp chạy đến, phía trước ánh đèn dần biến mất, bước chân cô lại càng nhanh thêm. Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt cô là một đống tàng tích vỡ vụng của căn nhà, trên những viên gạch vụng đó in dấu một vài giọt máu, cô theo vết máu mà chạy đến con sông ban sáng, đừng trước con sống cô mới vỡ lẽ ra rằng con sông này gần với nhà của anh một cách bất ngờ.

Bên bụi cây bên cạnh nơi cô đứng có tiến xột xẹt của lá cây, cô vạch bụi cây ra. Một thắng nhóc với mái tóc màu bạch kim, trên mặt nước mắt giàn dụa, mắt nhìn chằm chằm cô, đôi mắt sợ hãi chứa đầy nỗi tuyệt vọng, nó chỉ giám thút thít, báu chặt tay vào đùi mình. Leon đặt tay lên đôi tay rung rẩy báu chặc vào đùi, trong ánh sáng len lổi, mái tóc màu đỏ của cô, phất phơ trước mặt nó, đôi mắt dần dổi theo từng cử động của tóc, nó dần quên đi mình phải khóc.

Cô từ từ ôm nó vào trong lòng, so với con nai và con heo rừng to lớn trước đó thì cậu quá nhỏ. Cô nhất bỏng cậu trong lòng, tiếng "bịch"," bịch " ngày càng đến gần, Leon thầm thì, giọng nói cô hơi trầm, giọng điệu nghiêm nghị

" Bám chặc tôi vào !!"

Nó nghe lời một cách vô điều kiền. Nó ôm chặc lấy cô, đầu dụi vào vai cô không dám nhìn những gì sấp diễn ra. Cô vỗ vỗ nhẹ vào người cậu, rồi chậm rãi quan sát xung quanh, sát định được hướng phát ra tiến động, cô chuẩn bị tư thế, cô cuối người sát xuống, một chốc phía sau vào tư thế chuẩn bị bật nhảy.

Bóng hình to lớn vừa xuất hiện trước mặt cô, cô liền dồn lực xuống chân, bậc nhảy, nhảy một bước thật xa về phía con quái vật rồi ra sức chạy. Bình thường những lúc đi săn cô cũng hay phải chạy thục mạng như vậy, nên đối với cô bây giờ cũng chỉ là thời điểm thường ngày. Cô chạy vụt qua chân con quái vật, thành công vựt mặt chạy ra sau lưng nó, trong lúc con quái vật chưa kịp định hình, chưa thể quay người, cô dồn hết sức còn lại mà chạy về phía trước.

Đoạn đường phía trước khá quen thuộc với cô vì hai ba ngày nay cô đã nghiêng cứu kỹ địa hình của nơi này, cô vội rẽ trái vào một con đường rồi rẽ phải, " nó " nhắm nghiền mắt ôm chặc lấy cô, mặt cho cô quyết định số phận của mình. Nhanh chống Leon đến được một cái hố nghiêng, không suy nghĩ nhiều cô liền ôm " nó " mà trượt xuống. Họ nhẹ nhàng đáp đất, tuy nhiên chưa thể dừng lại ở đó cô tiếp tục duy chuyển nhẹ nhàn vào sâu bên trong hang

Đến đường cục cô từ từ ngồi xuống, dùng tay nhẹ nhẹ vỗ vào người cậu. Cô không nói lời nào chỉ yên lặng lắng nghe phía trên mặt đất, hơi thở của nó bắt đầu nhẹ nhàng, không còn gấp gáp như lúc đầu, bình ổn. Nó từ từ thả lỏng, không còn ôm chặc lấy cô, thấy vậy cô cũng từ từ thả tay mình ra, nó liền nhào đến ôm chặc lấy cô, hổn loạn thì thầm ra từng câu

" Tớ...tớ sợ "

Cô lại phải im lặng vỗ về nó, lắng nghe những tiếng động phía trên. Leon nhỏ nhẹ thầm thì, giọng nói có chút trầm thấp, ấm áp

" Im lặng một chút "

Tiếng bước chận to dần, tim của cả hai đồng loạt đập mạnh. Họ có thể nghe rỏ mồn một như thể trái tim đang gần bên màng nhĩ của mình. Leon vẫn vỗ vỗ nhẹ nhàng vào vai cậu, cô bắt đầu dùng miệng mình thở những hơi thở gấp gáp, nhưng nhẹ nhàng. Âm thanh dừng lại trên miệng hang, một dự cảm không lành ậm đến, cô từ từ lùi lại sát với vách đá phía sau mình, cô thầm thì

" Bám chặc không được phát ra tiếng động"

Vừa nói xong, một thứ gì đó thò xuống, trong bóng tối nó phát ra những tiếng như cái gì đó bị khéo lê trên đất. Cô lo lắng

" Sợ quá thì cắn vào tôi "

Tiếng động ngày một rõ dần, nó báo hiệu cho cái thứ đó càng ngày càng đến gần họ, cậu sợ hãi nhắm chặc mắt cắn vào vai cô. Cô nghiến chặc răng nhịn đâu cô nghe ngóng, mùi máu người sộc thẳng vào mũi cô, tay cô bấu chặc vào áo của cậu, cảm giác khó chịu, cùng những hình ảnh lúc trước ập đến, mồ hôi cô chảy một lúc một nhiều. Nó dừng lại, không gian đột nhiên im lặng, cậu tưởng chửng nó đã đi, nhẹ nhàn nhả vùng vai của cô ra, cậu vừa định ngẩn đầu lên thì bị Leon dữ lại.

Trong phút chốc, cậu như hiểu ý im lặng mà ngồi im. Một lúc sau, tiếng động lại phát ra, nhưng lần này lại ngược lại, nó không tiến đền mà lùi về, mùi hôi tanh dần bị lấy đi. Leon như lấy lại được sức sống, cô nhẹ nhàn hít một hơi sâu. Sau đó không gian lại im lặng, cô nhẹ nhàn

" Ngôi im! Nó vẫng còn ở ngoài "

Cậu nhẹ nhàn gật đầu. Một lúc lâu sau, tiếng chân vang lên, nó xa dần xa dần. Cuối cùng, hai trái tim cũng bắt đầu dừng đập mạnh, hai người thở dài một cái. Leon mệt mỏi dựa người ra sau, thả lỏng đôi chân bị căng cứng từ nãy đến giờ. Cô giơ tay che mắt, suy nghĩ đến con đường tiếp theo mình phải đi với con quái vật luôn canh me bên ngoài làng nay...




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net