chương 7 manh mối (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Cảm ơn " _ Vừa nói Leon vừa xoay cổ tay, cổ, cổ chân, của mình để chuẩn bị cho hành động của mình.

Phía xa, một cô gái chạy đến, dáng vẽ mạnh mẽ, mái tóc đen mướt của cô theo chiều gió đùa nghịch. Leon nhìn lại một lúc thì nhận ra đây là đôi nam nữ trong cuộc ẩu đã vừa rồi, Roy cũng chạy đến, người cậu bê bết máu, mái tóc trắng của cậu cũng theo đó bị vướng bẩn. Cô hơi châu mày nhìn cậu chầm chầm, Roy không để ý ánh mắt ấy của cô, câu sốt sắng hỏi

" Cậu có sao không? Có bị thương ở đâu không?"_ Vừa nói vừa nhìn xung quanh cô.

Leon không quan tâm đến câu hỏi của cậu, cô chụp lấy tay cậu, vội vàng khéo tay áo lên cao. Một vết thương lớn hiện ra, máu vẫn còn chảy ra, cô vội lấy cuộn vãi trắng trong người mình, cô luôn man theo đồ sơ cứu trong người phòng hề bất trách và có lẽ lần này thực sự phát huy công dụng của nó

" Mei " _ cô vừa băn vết thương lại để ngừng máu chảy vừa nói 

Roy có chút sợ, cậu đứng im không dám phản khán vì giờ đây Leon thật sự giận rồi, cậu chỉ biết đứng đó để mặt cho cô phân phó, Mei nghe tiếng gọi liền bay tới 

" Có chuyện gì vậy Leo" _ Nó ngây thơ hỏi chủ nhân của mình

" Tôi giúp cho máu từ vết thương không chảy nửa còn lại trong cậy vào cậu đấy Mei" _ Cô nói với vẽ mặt nghiêm túc. 

" Vâng !"_ Mei vui vẻ đáp lời .Mồ hôi trên trán cô từ từ chảy xuống cầm. Roy nhín cô lo lắng, nhưng cậu lại không thể làm gì. Xong cô, lặng lẽ lau mồ hồi trên tráng mình, chăm chú nhìn Mei chửa trị cho cậu. Đôi nam nữ kia đứng im lặng lúc bấy giờ cất tiếng

" Đừng lo cho cậu ta nữa, lo con quái vật trước mắt đi" _ Cô gái tỏ vẽ cao ngạo.

Leon mắt không rời Roy, nhếch miệng trả lời " Không cần lo "_ Cô lại xoay cổ tay mình, đầu cô nghiên về một bên rồi lắt mạnh về bên con lại " rắc" tiếng từ sương cỏ của cô vang lên, theo đó một loạt động tác giảng cơ tiếng răng rắc không ngừng vang lên như thể lâu lắm rồi cô chưa vận động vậy, tuy nhiên mắt cô vẫn không rồi khỏi vết thương của Roy

" Cô chắc thế sao ?" _ Cô gái nói tiếp

" Nó không xong nhanh vậy đâu"_ Leon kiêu ngạo trả lời 

Mei ngừng công việc đang làm của mình lại, nó vút tráng mình, cười

" hì hì xong rồi"

Leon mỉm cười " Được rồi hai người nghĩ đi còn lại cứ để tôi" _ nói xong cô từ từ duy chuyển tầm mắt của mình lên con quái vật kia

" Xong rồi !" _ Mei ngáng ngẩm lên tiếng

" Xong cái gì ? " _ Người con trai bên cạnh lên tiếng

" Thì cái con quái vật ấy " _ Mei đáp lại đầy ngây thơ

" Nó  thảm rồi"_ Roy bất lực lên tiếng

" Nè mấy người đừng có nói quá thế chứ "_ Cô gái lên tiếng chỉ trích

Xong cô nhìn Roy, ánh mắt anh nhìn chằm chằm về một nơi. Cô tờ mò nhìn theo " Hả " cô thốt lên trong ngạc nhiên, người con trai bên cạnh cũng không khỏi bàn hoàn. Leon từng bước tiếp cận con quái vật một cách nhanh chóng, mặt cho nó cố gắn phòng thủ đến mức nào. Đến nơi mà cô đã cho là chính mùi, cô bật nhảy lên chân của con quái vật, nhanh, rất nhanh cô đã chạy lên đến giữa ngực nó, miệng cô cười, nụ cười chạy dài như thể nó tét ra đến man tai, đên nơi, trên vai nó, cô càn cười đắt chí, cô cười thành từng tiếng " Ha ha" Con quái vậy dùng tay mình đập mạnh lên vang như muốn đập chết một con  mũi. Cô ngã người về sau con quái vật, đến sau gáy nó, một bóng người thấp thoáng, ẩn hiện, bên trong gáy nó, như thể người đó bị nơi đó nuốt chửng, hoặc đúng hơn, người đó... chính là kẻ điều khiển con quái vật này, Leon cười đắt chí

" Con nhỏ hơn thì tao không chắc nhưng mày thì tao trúng phóc " _ Nói rồi, cả cánh tay cô cháy lên một ngọn lửa sáng rực, đâm thẳng vào gáy con quái vật, cô ngay lập tức tóm được cổ áo phập phòng của người đò, một lần dướt khoát liền lôi được người đó ra. Con quái vật cũng vì đó ngã xuống, thân hình cao lớn, nên rung chấn nó tạo ra không ít, tiếng động như không thể coi là lớn, người bình thường có thể không quen, nhưng người trước đó đã đối mặt qua một, hai lần thì không mấy xa lạ. Cô cũng nương theo cái sát hạ thấp độ cao theo cùng, tay cô vẫn dữ chặt người kia không buôn, con quái vật vừa ngã xuống, Roy, hai người kế bên và cùng những " người lữ hành" còn sống khác chạy đến.

Roy chạy ào đến đầu tiên, anh thơ hổn hên " Leo...ha..ha " 

Cô quăng người đó xuống đất, nhìn Roy . Rồi mặt lạnh nhìn người kia, khó khăn bò dậy. 

" Là ...là con người" _ Cô gái ban nãy hét lên.

Leon liếc mắt nhìn cô gái đó một chút rồi quay sang nhìn người đàn ông đang bò trước mặt. Cơ thể cường tráng không hề có dị tật hay di chứng gì, mặt mủi khá ưa nhìn, trên mặt điểm nhẹ một vài vết thẹo, một tên tay bị bỏng, rung rẩy, đặt trên măt đất. Vì là điều khiển con yêu quái ban nãy, cũng bị Leon lôi ra bất ngờ, gã ta đã không còn sức để chống lại nữa. Do người hóa thành đã bị lôi ra, cái sát của con quái vật nằm kề bên bắt đầu bay hơi đi, khối từ nó bốc lên, đen đúa, theo đó là mùi hôi thối như sát chuột phân hủy bốc lên. Không biết từ lúc nào Leon đã đeo mặt nạ phòng độc vào, còn đưa cho Roy một cái khác. 

Gã đàng ông thở hổn hển, e dè nhìn chầm chầm Leon. Hắn khó khăn thốt lên

" Ngươi... ngươi..làm sao...làm sao mà ngươi..."

" Vì chúng tôi gặp qua hai, ba người như ông rồi "_ Mei câm phẩn lên tiếng.

Leon mắt có hơi đảo đến nơi âm thanh phát ra, xong nhanh chóng định quay lại trên người đàn ông . Cô tiến lại gần, rút con dao gâm dấu sẵn ở cổ chân, tay thì cắt đứt gân mạch tay còn lại không bị bỏng của gã, chân thì đạp cho gã tàn phế. Gã bất lực kêu lên đâu đớn, tiếng kêu đến thang trời dậy đất. Xong việc, cô ngồi chỏm xuống gần lão nghiêng đầu 

" Theo lệnh của ai ?"_ Giọng nói nghiêm nghị cùng ánh mắt như xoáy sâu vào trong nổi sợ sâu thẳm của gã

" Là ...là..là thành...thành chủ " _ Gã sợ sệt, tâm cang cùng lý trí không muốn nói, nhưng sâu trong tìm thức buột gã phải cất lời.

" Ở đâu?"

" Phía...phía bắt...một..một trăm dậm "

Xong, có những gì cần thiết cô đứng dậy, nhìn Roy 

" Cho cậu đấy " _ Giọng cô nhẹ đi đôi chút khi nói chuyện với cậu

" Nếu muốn thả hắn đi thì kêu Mei chửa trị cho hắn " _ Leon vỗ vai cậu nói , xong cô quay đi. Đi về phía phòng mình, từ xa nhìn có thể thấy, giang phòng của hai ngườ bị đục một cái lỗ lớn ở ngay sát giường cô, vẫn may là bên trong không bị hư hại gì nhiều. Vào gian phòng Leon nhìn quanh một lượt, đi đến chỗ chiếc áo khoát của cô bị rơi ngổn ngang trên nền đất, cô nhặt nó lên phủi bụi bẩn xung quanh rồi mặt vào 

" Vẫn may bên trong không bị bẩn "_ Leon thầm thì.

Cô đi đến nơi cất hành lý của cô và Roy, lại lôi ra hai chiếc balo to tướng, xong cô đặt nó lên trên cái bàn gần đó. Cô cuối người, nhìn vào những ngốc nhỏ, cuối cùng lôi ra được một lư hương, mở ra bên trong là " mê hương" cô biết nó vì cô từng sử dụng qua. Xong vừa đúng lúc Roy chạy đến, cậu nhìn vào lư hương trên tay cô, ngạc nhiên

" Thảo nào cậu ngủ say vậy " _ Vừa nói cậu vừa nhìn sắt mặt của Leon. 

Leon hơi châu mày " Chết tiê.." _ Xong nhận ra Roy đang chăm chú nhìn mình nên cô không nói gì thêm. Cô đặc lọ lư hương xuống rồi, thản nhiên nói

" Nếu hắn đã không muốn chúng ta tìm ra sao chúng ta không tạo cho hắn bất ngờ " _ Rồi nhìn Roy cười.

" Cậu định làm gì ?" _ Roy khó hiểu.

" Chừng đó cậu sẽ biết thôi" _ cô cởi mặt nạ phòng độc xuống " Cậu thả hắn đi rồi à ?"

"À...ha ha.. mình chưa kịp làm gì hắn chết rồi ha..aha " _ Roy gãi đầu ngượng ngùng

" Hả đâu để mình xem " _ Nói rồi cô nghiêng người sang một bên, vừa định bước đến thì bị Roy ngăn lại.

" Không cần, dù sao thì người cũng chết rồi không cần xem đâu"

" Ừm được"

Xong Leon quay vào lấy balo ra đưa cho cậu, tiện tay để một đồng vang lên trên bàn rồi không lời từ biệt hai người cũng nhau rời đi.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net