Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một lúc, phát hiện ra hắn không động đũa, ta mới chậm rãi dò xét trên khuôn mặt kia, đôi mắt sắc lạnh trầm tư. Lòng ta có chút lo lắng, có phải ta làm gì sai rồi không. Ta nhỏ giọng:

- Vương gia, ngài vì sao không ăn?

- Vậy sao ngươi không ăn?

- Vì, vì ta không đói a!

- Nhưng bổn vương đói.

Ta chăm chú nhìn hắn:

- Ngài đói thì ăn thôi.

Hắn nhíu mài nhìn ta, lại mỉm cười thật nhẹ, nhẹ như cánh hoa lướt nhẹ giữa không trung. Lại bất chợt tạo nên cảnh xuân dạt dào. Thật sự khiến ta có chút không hiểu nổi, rõ ràng nghe nói đây mặt lạnh vương gia, vì sao trước mặt ta lại không kiêng kị mà cười dịu dàng như vậy. Mặt ta hơi nóng, haizz, thật ra da mặt ta rất mỏng a.

- Ngài, ngài dùng bữa trước đi, ta thấy có chút không khoẻ, sẽ dùng sau._ Không biết ngài ấy đang nghĩ gì, vẫn là yên ổn một chút mới tốt.

Hắn không nói, tay vẫn dùng đũa lấy đồ ăn nhưng không phải về chén mình mà bỏ cho ta, thật là làm khó ta mà.

- Vương gia, ngài..

Ta chưa kịp nói xong hắn liền buông đũa xuống, ta thầm tự rủa mình, thật là, tại sao lại quên mất mạng mình là ngàn cân treo sợi tóc chứ. Nhưng mà, hắn vậy mà không trách tội ta, không nhanh không chậm đi ra khỏi phòng ăn.

Ta có hơi thẩn thờ, tâm tình có chút khó hiểu. Nhưng mà nói đi phải nói lại, thức ăn ngon bày trước mắt, ngốc tử mới không ăn. Tay gắp một ít thịt đưa vào miệng, vừa vào liền tan ra, hương vị thực đậm đà, đúng là mĩ vị a.

Vừa ăn được vài đũa liền thấy Trần tổng quản của vương phủ bước vào, ta biết ông ấy là tổng quản vì lúc đến đây vô tình nhìn thấy tì nữ nói chuyện với ông ấy.

- Bẩm, vương phi, vương gia có phân phó.

- Ân?_ ta dừng đũa, hướng về người trước mắt, khuôn mặt tuy già nhưng lại rất khoẻ mạnh, khí chất lại rất đặc biệt, tựa hồ có chút kì lạ nhưng lại khó nói được thành lời.

- Vương gia phân phó, vương phi dùng  thiện xong liền chuẩn bị vào cung tạ ơn.

- Ta đã rõ, ngươi lui về bẩm báo ngài ấy ta sẽ chuẩn bị.

- Thuộc hạ tuân mệnh._ nói xong còn cung kính bái một cái rồi mới rời đi.

Ta không nhanh không chậm dùng bữa, vương gia không phải hối thúc ta mà chỉ nhắc nhở, ta cũng không vội.

Sau khi ăn xong lại theo mấy nha hoàn đưa ta về phòng, thay y phục. Bộ y phục này là y phục đặc chế của vương phi, tùy vào thân phận, địa vị, vương gia, y phục này càng lộng lẫy. Y phục nàng chính là điển hình, tay và vạt đều dùng chỉ vàng thêu. Vải cũng là thượng hạng, mặc vào lại mát mẻ dễ chịu, thật sự là khao khát của nữ nhân trên đời.

Thay y phục xong, điểm trang nhẹ một chút, ta liền theo mấy nha hoàng đi ra cổng. Vừa ra đến cổng liền thấy một cổ xe ngựa xa hoa, bề ngoài trang trí cực kì lộng lẫy, không cần nghĩ cũng biết bên trong còn phô trương cỡ nào. Ta thầm cảm thán a, từ những gì từ hôm qua đến nay có thể chứng minh phu quân ta thật giàu có a. Đại thụ lớn này, ta phải bám thật chặt a. Trên đời này ai không yêu tiền chứ.

Bước lên bậc thang nhỏ, chậm rãi đi đến trước màn che, tay vừa nâng liền nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc. Người nào đó đang nhắm mắt lười nhát, cả người đều dựa vào vách xe, tựa hồ đang ngủ nhưng xung quanh lại tỏa ra cổ hàn khí như đang phòng bị.

Ta vừa ngồi vào ghế đối diện, lại âm thầm đánh giá một lần nữa sự xa hoa bên trong, phong cách cổ kính, ở giữa là một chiếc bàn nhỏ tinh xảo, cả bàn và ghế, cả đồ dùng bằng gỗ, tất cả đều làm từ gỗ hoàng hoa lê. Vật trang trí đều là vật phẩm thực trân quý, có tiền cũng khó cầu. Cả cổ xe ngựa này, lúc ta vừa lên đã nghe mùi thơm nhàn nhạt, vừa vào lại ngửi thấy mùi trầm hương. Thật sự quá xa xỉ a.

Đột nhiên có cảm giác có người đang nhìn mình, vừa nâng tầm mắt liền thấy vị vương gia nào đấy đang chống cầm nhìn ta, ánh mắt tựa hồ có chút xem xét, lại nhàn nhạt ý cười.

- Khởi hành đi.

Hắn vừa nói xong thì cổ xe ngựa liền chậm rãi xuất phát. Hắn vậy mà cứ nhìn ta, cả chớp mắt cũng không có. Ta có chút sợ hãi a.

- Vương gia, ngài cứ nhìn như vậy, ta thật sợ chưa đến hoàng cung, cả người ta đều biến thành lỗ a.

- Không ngại, bổn vương cũng không chê ngươi.

Nhưng ta ngại a. Dù vậy cũng phải nhịn, ai bảo mệnh ta vắng, vừa vặn lấy phải một người phúc hắc như vậy chứ. Đành dời sự chú ý ra cửa sổ, cả quãng đường mấy canh giờ chính là vô vị như vậy a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net