Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy người xung quanh cùng thưởng thức trà, lại luôn miệng tấm tắc khen ngợi sự rộng lượng của hoàng hậu. Ta khẽ đưa trà lên miệng, không đúng, mùi này.. là mùi Kim Tàn!  Loại chất độc này được bào chế bằng cách xếp chung nhiều loài động vật có nọc độc vào trong một cái hũ lớn. Những loài động vật này bao gồm rắn, cóc, bọ cạp, nhện, và rết. Sau một khoảng thời gian, chiếc hũ được mở ra và con vật còn sống được xem là con độc nhất hay tiết nọc độc nguy hiểm nhất. Sau đó nó sẽ được nghiền nhỏ và sử dụng như một loại chất độc.

Nâng mí mắt, tay áo nâng lên che miệng, lại khéo léo đổ một chút nước trà vào tay áo. Hôm qua ta vô tình nhìn thấy mảnh vải này trong phần của hồi môn của ta, vì thấy nó thấm hút tốt nên giữ lại, sáng nay tùy tiện bỏ vào tay áo, không ngờ nó lại cứu ta một mạng. Ta vốn nghĩ mình chỉ vừa thành thân không ngờ lại trở thành tâm điểm, nhanh vậy đã bị người ta bày mưu ám hại.

Loại độc này chỉ là ta thời gian rãnh rỗi nghiêng cứu, nó lại phổ biến thời xưa , thật không ngờ ở một quốc gia không tồn tại trong lịch sử cũng có, nhưng mà mùi vị bị tính kế lại đáng ghét a.

-Khuê vương phi, người không khoẻ sao?_Bỗng nhiên một giọng nói vang lên, thanh âm nhẹ như tơ lại mềm nhẹ như nước.
Nữ nhân nghe thấy cũng có chút yêu thích huống hồ là nam nhân. Nhưng mà ta thì không a. Nữ nhân trước mắt mi thanh mục tú, thân hình mảnh mai, tóc dài đen như suối, làm người ta không thoát khỏi yêu thích, nhưng trong mắt ta, chính là, bạch liên hoa chính hiệu a. Bình sinh ta ghét nhất chính là nữ nhân như vậy.

- Vì sao lại hỏi bổn vương phi như vậy?_ ta nghi hoặc hỏi lại.

Nữ nhân đó lại tỏ ra bộ dạng quan tâm hỏi:

- Bởi vì tiểu nữ nhìn thấy từ lúc vừa bước vào người vẫn chưa từng nói câu nào a._ nói xong còn là một bộ dáng điềm đạm, chờ mong câu trả lời từ ta.

Ta thật sự chán ghét chuyện ngồi không cũng bị tính kế này nha.

- Đúng đó, ta cũng định hỏi thế._ một phi tần phía sau thì thầm.

- Nàng ta thực sự cho mình là Khuê vương phi sao!? Dù sao cũng chỉ là nữ nhân không được sủng ái._ một phi tần khác cũng nhanh chóng tiếp lời.

- Suỵt ngươi nói nhỏ thôi. Nàng ta dù sao cũng là Khuê vương phi đó.

- Hừ, chức vị đó thì có gì đáng tự hào, một ngày nào đó trở thành cái xác bị ném đi không chừng.

Vài vị phi tần khác cũng bắt đầu bàn tán, cái gì mà nhỏ tiếng, ngay cả hoàng hậu cũng nghe thấy rồi. Ta không nói không có nghĩa là ta không để bụng, nói những lời đó với ta, các ngươi chọc nhằm người rồi.

- Ngươi là? _ nhớ lại chuyện chính, quay sang nhìn nữ nhân trước mặt. Nàng ta đem một bộ dạng xem trò vui bày ra, người khác không biết còn tưởng nàng ta vừa trúng số a.

- Tiểu nữ là Đinh Thiểu Cầu, phụ thân là Đinh bộ thị lang Đinh Dực. Vương phi, người vẫn là kêu ta một tiếng muội muội đi.

Ha, Đinh bộ thị, theo trí nhớ thì Đinh gia từng có công hộ giá tiên hoàng, bất quá, cũng chỉ là Đinh gia thôi, ta làm sao quên được mình họ Lưu nha.

- Thì ra là con gái Đinh bộ thị lang, ngươi có nghe qua lời đồn Đinh gia gia pháp không nghiêm, lúc đầu ta còn bán tính bán nghi nhưng bây giờ mới thấy tận mắt a.

Dừng lại xem sắc mặt nàng ta biến đổi, nàng ta có chút nhăn nhó cắn chặt răng.

- Khuê vương phi, ta cho ngươi một phần mặt mũi, ngươi cũng đừng phách lối, dù sao cũng chỉ là một vương phi không được sủng ái a.

- À, thật đúng là...phép tắc chẳng ra làm sao. Nhi nữ như vậy, chỉ sợ có Đinh gia mới có a.

- Ngươi!_ Đinh Thiểu Cầu tức giận, chỉ tay vào mặt ta. Cái gì mà bộ dáng hiền lành thoát tục, bạch liên hoa xấu xí lộ đuôi rồi!

Ta bước về phía trước một bước, túm lấy tay nàng ta. 'Rắc', âm thanh 'mềm mại' truyền ra, liền nghe thấy tiếng la thất thanh của nàng ta.

- Ahhh, tiện nhân này, ngươi dám..

Chưa nói xong đã bị ta ngắt lời:

- Vì sao ta không dám, người đừng quên ta không chỉ là Khuê vương phi, mà còn là Lưu Y Y, nữ nhi thừa tướng. Người như ngươi có đủ tư cách để mắng ta sao._ vừa nói vừa dùng lực bốp chặt cổ tay đã bị lệch khớp xương của nàng ta. Cơn đau truyền tới làm Đinh Thiểu Cầu hét thất thanh, đầu tóc rối bời, dáng vẻ thực sự rất chật vật. Đây chẳng qua là chút tiểu xảo ta rãnh rỗi học được, đối phó nữ nhân này vẫn còn dư sức.

Bất quá ta rất sảng khoái a. Lúc này hoàng hậu mới lên tiếng:

- Khuê vương phi, ngươi mau buông tay đi, làm đến mức này là được rồi, đừng làm lớn chuyện nữa.

Nàng ta có ý nhắc nhở nhưng thanh âm không lạnh không nhạt, tựa hồ là nói cho qua chuyện. Ta cũng không phí tâm, dù sao đây cũng là hậu cũng, cấp cho hoàng hậu chút mặt mũi cũng là tất yếu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net