Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi hoàng hậu lên tiếng, ta cũng chậm rãi buông tay, lại phủi phủi tay như vừa chạm vào đồ vật dơ bẩn nào đó. Đinh Thiểu Cầu sau khi được ta buông tay liền ngã về phía sau, bộ dạng ngày càng chật vật. Bất quá nàng ta như thế nào thì liên quan gì đến ta.

- Hoàng hậu nương nương, xin người minh xét. Tay tiểu nữ, tay của tiểu nữ bị phế rồi.

Hoàng hậu nhíu mày nhìn ta, tỏ vẻ khó xử:

- Khuê vương phi, chuyện này..

- Hoàng hậu nương nương, xin người minh xét, Đinh tiểu thư dùng những lời khó nghe như vậy, xin người làm chủ cho ta a._ ta chính là muốn

Người có mặt ở đây đều hoá đá a, người ngồi đằng kia là Đinh Thiểu Cầu, còn Khuê vương phi căn bản vẫn bình an vô sự lại đi cáo trạng trước . Nhưng mà nhìn Đinh tiểu thư chật vật như vậy, chỉ có kẻ ngốc mới lên tiếng.

Nhưng mà một số người lại không nhịn được, giành làm kẻ ngốc a.

- Khuê vương phi thật sự không đem hoàng hậu nương nương để vào mắt rồi, chuyện rõ ràng như vậy còn ở trước mặt người khác trợn mắt nói dối được.

Người vừa nói là Tuệ Phi_ Đinh Dung Dung, người này là cô cô của Đinh Thiểu Cầu, cũng là nữ nhân gần đây được hoàng thượng sủng hạnh. Chính vì như vậy hôm nay Đinh Thiểu Cầu mới xuất hiện ở đây được, nói cách khác là muốn hôm nay nhờ hoàng thượng ban cho đứa cháu mà nàng ta yêu thương nhất này một hôn sự tốt. Nhưng người tính không bằng trời tính, hoàng thượng chẳng những không ban hôn mà đứa cháu gái bình thường được sủng hạnh sinh kiêu ngạo này lại đắt tội người không nên đắt tội. Phóng lao thì phải theo lao, nàng ta dù biết là người không thể chọc nhưng cũng không thể không lo.

Ta hơi nheo mắt nhìn Tuệ phi,  trong kí ức cũng không có xuất hiện quá nhiều thông tin về người này, chỉ là nữ nhân vừa được hoàng thượng sủng ái lại đi gây chuyện với ta, vậy chẳng phải vừa chống đối Khuê vương gia, vừa chống đối cả phủ thừa tướng sao.

- Bổn vương phi không hiểu ngươi đang nói gì. Nhưng ta biết, người dùng lời lẽ độc ác từ từ ngấm vào trong người của người khác như Kim Tàn, từ từ giết chết người. Vậy chính là không thể tha thứ a.

Lúc ta nhắc đến hai chữ Kim Tàn, khẽ nhìn sắc mặt của người ở đây, cẩn thận nhìn thật kĩ, lúc nhìn đến sắc mặt của nha hoàng phía sau một vị quý nhân ở phía xa kia là biến sắc rõ rệt nhất. Tiểu nha hoàn này, thoạt nhìn chỉ mười bốn, mười lăm lại ra tay tàn độc như vậy. E rằng cũng là có người đứng sau giựt dây. Nhưng mà chuyện trước mắt là đấu trí với mấy nữ nhân phiền phức này.

- Hoàng hậu nương nương, xin người làm chủ cho ta._ ta chậm rãi nói, bộ dạng muốn bảo nhiêu yếu đuối có bấy nhiêu yếu đuối, muốn bao nhiêu mỏng manh liền chính là gần như trở nên trong suốt luôn rồi.

- Tuệ phi, chuyện này cũng là một phần lỗi của Đinh tiểu thư, chuyện này bỏ qua ở đây đi.

- Hoàng hậu nương nương, chuyện này!!

- Bổn cung mệt rồi, các ngươi cũng đều lui hết đi._ nói rồi phẩy tay đuổi người.

- Chờ đã, bổn vương phi có chút chuyện muốn nói với Đinh tiểu thư._ Ta nói rồi chậm rãi đi đến bên cạnh nàng ta, từ nãy giờ vẫn đau đớn thống khổ cầm bàn tay đã bị phế nhìn ta, ánh mắt đầy câm phẫn.- Đinh tiểu thư, bổn vương phi muốn nói với ngươi chính là dù ta có là vương phi thất sủng thì ta vẫn mang họ Lưu, căn bản cùng Đinh gia không có can hệ. Còn nữa, phụ thân ta là Lưu thừa tướng, phu quân ta lại chính là Khuê vương gia, ngươi hôm nay sỉ nhục ta ở nơi đây, vậy nói thử xem ngươi đáng tội gì?

Sắc mặt nàng ta cùng người có mặt ở đây đều biến sắc, sắc mặt Tuệ phi cũng không tránh khỏi một màu trắng bệt. Định bước lên cùng ta tiếp tục tranh cãi lại nghe thấy thanh âm lạnh lùng vang lên từ phía cửa:

- Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?

Ta quay đầu lại, wa, hoàng thượng và mấy vị vương gia đều trở lại rồi. Khuê vương gia cũng đi phía sau. Sắc mặt có chút khó coi.

Người ở đây choàng tỉnh lại đều cúi người hành lễ, chỉ là Đinh Thiểu Cầu ngay cả sức lực hành lễ cũng không còn, trực tiếp lao đến trước mặt hoàng thượng khóc lóc.

- Hoàng thượng, xin người làm chủ cho tiểu nữ, tay tiểu nữ bị phế rồi, cả đời tiểu nữ đều hỏng rồi.

Bộ dạng khóc lóc thương tâm, cánh tay bị trật xương nhô lên quả thật rất bắt mắt. Hoàng thượng hơi nhíu mày, ngẫng đầu nhìn hoàng hậu từ nãy giờ đã đi tới.

- Chuyện này là thế nào?

- Chuyện này.._ Hoàng hậu có chút đắn đo không biết có nên nói hay không liền bị Đinh Thiểu Cầu cướp lời.

- Hoàng thượng, là tiện nhân đó hại ta a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net