Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Hoàng thượng, là tiện nhân đó hại ta a.

Nói xong còn phụ hoạ đưa cánh tay còn nguyên vẹn chỉ về phía ta. Chỉ là nàng ta không biết, lời này vừa nói ra, cánh tay còn lại của nàng ta cũng sắp xong rồi.

Ta cũng không phải kẻ ngốc, chuyện này càng giải thích càng không rõ ràng. Đột nhiên nghe âm thanh Tuệ phi từ phía sau truyền tới, ôn nhu như nước hướng hoàng e lệ nói:

- Hoàng thượng, xin người xem xét, Tiểu Cầu thực sự bị làm hỏng rồi a.

Sau đó còn giả vờ lau khóe mắt, thực sự là làm nam nhân yêu thích mà. Ta cũng có một chút nễ phục nha, nếu ta hướng Khuê vương như vậy.. hừm, nghĩ cũng đừng nghĩ, ta sẽ không a. Đang đấu tranh tư tưởng thì nghe thấy tiếng hoàng thượng gọi:

- Khuê vương phi, chuyện này..

Ta cúi đầu bước về phía trước, định trả lời lại thấy có người tiến tới phía trước mình, ngẫng đầu lên lại nhìn thấy bóng lưng có chút quen thuộc. Khuê vương gia đang đưa lưng về phía ta, tựa hồ là đang bảo vệ ta. Chưa kịp phản ứng lại nghe thấy tiếng nói thê lương:

- Hoàng thượng, tiểu.. tiểu nữ đau quá, tay, tay của tiểu nữ không xong rồi._ vừa nói vừa khóc, thật sự quá thảm rồi.

Hoàng thượng hơi suy nghĩ, nhìn về phía Đinh Thiểu Cầu, lại nhìn sắc mặt Khuê vương gia. Ta lại đang phía sau lưng nên không thể nhìn thấy sắc mặt hắn, nhưng ta biết lần này, hắn đang bảo vệ ta. Khuê vương chính là người nắm giữ đại sự trong triều, cũng là người trung thành nhất với hoàng thượng. Hắn chính là dưới một người trên vạn người, hoàng thượng muôn vàng sủng ái hắn. Chuyện này Khuê vương gia đã đứng ra, còn có thể nói khác sao. Hoàng thượng hơi trầm mặc một chút rồi nói:

- Người đâu, đưa Đinh tiểu thư đến Thái y viện, chuyện này đến đây thôi, hồi giá Dưỡng tâm điện.

Giọng công công the thé vang lên:" Hồi giá Dưỡng tâm điện!"

Tuệ phi muốn nói gì đó nhưng vẫn cúi đầu hành lễ không nói. Ta mặc dù đang ở phía sau lưng Khuê vương nhưng vẫn cùng những người khác cúi người cung tiễn hoàng thượng. Sau khi hoàng thượng đi, người ở phía trước đã quay mặt lại, sắc mặt thực không tốt. Cúi đầu nói thật nhỏ vào tai ta:"Tiểu oan gia, ngươi gây chuyện lớn rồi!".

Hơi thở ấm nóng phà vào tai làm tai ta có chút nóng, không xong, tim ta vì sao lại đập loạn thế này. Ta cúi đầu càng thấp tựa như đứa trẻ nhận sai. Hắn thấy vậy cũng không nói nữa qua lưng hướng cổng rời đi, ta cũng nhanh chóng đi theo sau.

Lúc nãy người thực sự đã tan nhưng số người thấy cảnh tượng trên cũng không ít, thực sự bị doạ đến hoảng rồi. Khuê vương cư nhiên bảo vệ vương phi như vậy. Những người vừa nói Khuê vương phi thất sủng đều đang sợ hãi, sợ chính mình trở thành mục tiêu của ta, nhưng mà ta rãnh để tâm bọn họ sao, đương nhiên là không rồi.

Sau khi lên xe ngựa ta liền ngồi yên ổn, mặt không đổi sắc, chỉ có đầu hơi cúi, không có cùng Khuê vương gia đối mặt. Hắn lúc đầu còn ngồi nghiêm chỉnh, cả người đều là hàn khí, nhìn không ra vui hay giận. Càng xa hoàng cung hắn dần thả lỏng, mặt cũng dần hiện lên ý cười.

Hơi nâng mí mắt, hắn thực sự đang chống cầm nhìn ta a, ánh mắt lại giống như nhìn thấy thứ thú vị. Tiếng ồn ào của đường phố dần dần xa, ta cũng yên lặng nhìn chân mình, thành thành thực thực tỏ vẻ hối lỗi. Ta vậy mà lại quên mất dù Đinh gia không đáng ngại nhưng họ lại có mối quan hệ mật thiết với nhiều gia tộc lớn khác. Mặc dù một Đinh gia không phải chướng ngại lớn nhưng nhiều gia tộc cùng liên minh lại với nhau thì lại có thể gây ảnh hưởng tới Khuê vương phủ cùng Lưu tướng phủ.

Đột nhiên lại nghe thấy âm thanh phát ra bên cạnh:

- Vương phi vì cớ gì lại cúi đầu như vậy?

Ta giật mình, đầu cúi thấp hơn một chút, nhỏ giọng nói:

- Xin lỗi! Là ta làm càng.

Hắn lại tiếp tục nói, giọng nói còn thấp thoáng ý cười:

- Ngươi làm càng cái gì?

Có thể nể mặt ta một chút không, ta rõ ràng nhận sai rồi mà. Đầu cũng là không thể cúi thấp hơn nữa rồi a. Không nghe thấy ta trả lời, hắn hình như không vừa lòng, cũng không hỏi nữa. Nhưng mà tay lại bất chợt vươn đến nâng cầm ta lên, nhỏ giọng nói:

- Đừng lo lắng, bổn vương biết ngươi đang nghĩ gì.

Ta không biết nên nói gì, ngay cả suy nghĩ trong đầu cũng bị đánh bay. Trên má trái lại truyền đến cảm giác đau làm ta chợt tỉnh.

- Vương, vương gia, ngài buông tay mau a!!!

Hắn vậy mà lại véo má ta a.

- Hửm, chẳng phải lúc nãy còn xù lông sao, sao lại biến thành mèo nhỏ rồi.

Ta thật tức giận nha, cái gì mà xù lông, cái gì mèo nhỏ. Ta thấy hắn là khuyển, cả nhà hắn chính là khuyển a!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net